Không khí trong lúc nhất thời lâm vào giàng co sau khi Bắc Hàng nói.
Trầm mặc lúc, Tư Thiên Hạo xem kĩ vết thương trên mặt một bộ không để ý nói:
''Ta là được Bắc Hàng đại ca mời tới đây! Huynh nói làm gì ta đều tán thành''
Giữa đài đám ca vũ thức thời rời đi. Trong này hạ nhân rất thức thời đi ra ngoài. Trên ghế ngồi nhìn toàn thể chung có 13 người đi. Đám người nghe Tư thiên Hạo nói mặt không hiện nhưng nội tâm đều có số!
''Ha ha còn các sư đệ sư tỷ mọi người ý tứ?'' Bắc Hàng hỏi vậy chứ, ánh mắt quyét qua đám người lại dừng ánh mắt tại bên góc hắc y thanh niên trên thân.
Thanh Niên áo đen, mũ choàng che đi toàn thân, ngồi thẳng lưng một chỗ lúc Bắc Hàng ánh mắt nhìn tới tay cầm trên bàn chén rượu nhấp một ngụm nói: ''Chưa tìm được người, nói nhiều cũng vô dụng.''
Nghe tới hắn nói, Bắc Hàng đám người sắc mặt đều trầm xuống. Duy độc Quân Du nhịn không được 'phốc' cười phun
''A ha ha xin lỗi ha ha... ha ha nhịn không đượ...'' Đúng thật vậy a! Dù ở đây nói, sư phụ hắn không ở đây thì có làm được gì.
Mị Cơ dưới khăn che mặt, khóe môi cũng hơi cong. Ngồi phí sau nam tử áo đen, Đường Dục cúi đầu bả vai run rẩy nén cười.
còn có mấy người xung quanh trên mặt rất chuyên chú không nói. Theo Bắc Hàng phe mấy người sắc mặt xanh mét.
''Hừ, nếu sư đệ đã nói vậy vậy ta không còn gì để nói... Tan đi! Khi thấy được lão nhân gia nói sau''
Bắc Hàng giận giữ rời đi, Tư thiên Hạo theo sau ánh mắt oán độc nhìn Quân Dư, nhìn thoáng qua người áo đen trong góc hừ lạnh hất cằm rời đi. Mấy người phe Bắc Hàng đứng lên theo sau.
Vũ Liên ôn hòa chắp tay: ''Sư huynh sư tỷ gặp lại''
Quân Du nhìn thật sâu Vũ Liên.
''Các vị sư huynh... Mạnh Nhan trước cáo từ''
''Châu Nhi trước cáo từ... các sư huynh sư tỷ đệ''
''Cáo từ'' Thất Dạ rời đi, tránh đi Mị Cơ tìm tòi ánh mắt.
''Xin lỗi,thật xin lỗi ta... ta đi trước'' Hạ Diệp Manh thấp đầu muốn đi ra. Đường Dục cản đường tuấn mỹ trên mặt âm trầm
''Muội cứ xin lỗi, không có gì giải thích với ta sao?''
Hạ Diệp Manh nước mắt không nhịn được rơi toàn thân run lên lại không dám nhìn Đường Dục, chỉ nói:
''Đường Dục ca thực xin lỗi...'' tránh đi Đường Dục rời đi.
Đường Dục muốn bắt nàng tay, lại bị nàng né ra rời đi, câu 'Tại Sao vậy?' nghẹn trong cổ khó chịu lại không bằng khổ sở trong lòng nói không nên lời.
Linh Lợi đi tới vỗ Đường Dục bả vai. Nhìn sang thanh niên áo đen, nơi đó đã không có người!...
Phạn Tiên đi ra ngôi miếu, đi thật lâu. Hóa ra chỗ vừa đi ra là này đại lục một mảnh rừng rậm sương mù. Phạn Tiên dùng tượng đá biến làm hắn bộ dạng để trong miếu, sau đó trên đường đi cũng hóa mấy người gỗ mang hắn bộ dáng hướng các nơi chốn! Phạn Tiên cũng không đi ra ngoài rừng rậm mà đi sâu hơn vào, tìm chỗ nghỉ ngơi.
''Dựa này phát tác không phải nghĩ cùng ta đồng quy vu tận a!''
Phạn Tiên thở dốc dựa bên cây. Không nhịn được ngồi xuống nhắm mắt thôn phệ dung nhập kia nhân loại kí ức, cái gọi là hệ thống Phạn Tiên lại không có dư thừa thời gian thôn phệ! Hắn cảm giác càng ngày càng không xong, thiên đạo làm sao có thể có lớn như vậy sát ý bài sích hắn ! Ngay cả hắn lúc đầu nghĩ có thể nhanh giải quyết nhưng hiện tại lại cũng ngày càng cảm thấy bất ổn. Hăn muốn biết tình hình nhất định phải biết mấy trăm năm kí ức đã...
Phạn Tiên nhắm mắt thôn phệ kia linh hồn... thật lâu sau, Phạn Tiên mày nhíu lại mở ra mắt.
''Dựa, chơi xong này giới!''
Phạn Tiên cả kinh, mặt già nhăn nhó. Cái gì tre dấu khí tức, cái gì ý muốn rời đi cũng không để ý! Không thể tin được một nhân loại và một cái gọi hệ thống đồ vật lại có thể gây cho này muốn hủy diệt. Mà này giới diệt còn là hắn thân thể làm, không chỉ hại này giới phiến lá người! Phạn Tiên hắn còn chưa lịch luyện xong tâm cảnh đâu tổn thất lớn nhất là hắn đâu. Phạn Tiên hối đến ruột đều thanh, trước kia bị đoạn xá liều chết cũng phải đi ra a... Ảo não cực kỳ
Phạn Tiên đơ mặt, xong đời! Chơi lớn hủy hắn ngũ thúc thế giới thụ một phiến lá thế giới giống như nhổ hắn một sợi tóc, ngũ thúc kia tính tình Phạn Tiên không dám tưởng nếu trở về sẽ thế nào... Ha ha thật chơi xong. Phạn Tiên tiếp thu xong kí ức kia linh hồn liền muốn mắng to 'ngọa tào, lão tử lịch luyện cũng vận cứt chó như vậy!' Có điểm vô ngữ.
Trong kia linh hồn kí ức cũng không cùng phạn Tiên có gì liên hệ, đáng hận nhất kia linh hồn là vào Vận khí chi tử mạnh nhất thế giới này người đoạn xá Phạn Tiên trên thân. Kia linh hồn gọi Yến Thọ là một thanh niên bình thường trên địa cầu, một ngày ngủ dậy phát hiện mình có một hệ thống Xuyên qua vạn giới trói định. Sau đó là Yến Thọ lữ hành thời gian xuyên qua lữ trình, Phạn tiên lười xem... Cuối cùng đó là hệ thống cùng Yến THọ trong một lần xuyên qua, không gian có thiên đạo vòng soáy cuốn bọn họ vào Cửu vực.
Hệ thống đi vào nào giới liền giúp kí chủ đoạt xá một người để không bị thiên đạo để ý. Phạn Tiên thật sự cao ngạo không tưởng có đồ vật dám nhìn hắn thân vậy là bị thừa cơ mà chiếm hai cẩu đồ vật đoạt xá!
Phạn Tiên cười khổ, thật sự trong này giới hắn có tốt thiên phú, tu vi đỉnh luôn có chút cường giả kiêu ngạo... Vậy nên khi bị chiếm thân chắc hẳn thiên đạo rõ ràng cũng là Ngũ thúc cảnh cáo đi, haizzz mấy vạn năm hiện mới hiểu ra quả thực mặt ném hết!
Yến Thọ chiếm Phạn Tiên thân thể sau cũng không được tốt, Phạn Tiên còn sống chỉ giống như bị phong ấn ngủ say. Thân thể này lại luôn bị thiên đạo chiếu cố. Yến Thọ khổ không được, nhưng hệ thống nói phạn Tiên thân là khí vận chi tử nếu chiếm được này chi thân còn sợ gì vô số tiểu thiên thế giới bôn ba hai cẩu đồ vận này liền mưu tính lên
... Sau đó Yến thọ làm hệ thống ban bố nhiệm vụ, thu đồ, lập tín ngưỡng nói chung không viếc ác nào không làm không từ thủ đoạn kiếm điểm kinh nghiệm.
Mấy đại vực đều bị Yến Thọ chơi xong.