Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng

Chương 3

Thực ra ánh mắt Phó Lăng Nghi không hề có ý tốt, chẳng khác gì sói đói trên đồng tuyết nhìn thấy con mồi, hận không thể trực tiếp vồ đến.

Ngay sau đó, Từ Ưng Bạch nghe thấy y bật cười cụt lủn.

Lý Khoái Tử phẫn nộ nhảy dựng, "Không được vô lễ với công tử!"

Từ Ưng Bạch giơ tay ngăn Lý Khoái Tử sắp sửa chửi ầm lên, ra hiệu cho cai ngục bên cạnh mở cửa.

Phó Lăng Nghi là tên tội ác tày trời, vậy nên vinh dự được Hình Bộ xếp riêng vào một gian phòng. Phòng giam dơ bẩn, mùi máu tanh hôi nồng nặc khiến Từ Ưng Bạch cau mày.

Dù đã trải qua bốn tháng trên chiến trường Gia Dục quan, nơi máu me vô số, thây phơi ngàn dặm, hắn vẫn chưa quen, cũng không thích mùi máu.

Ánh mắt Phó Lăng Nghi u ám, con ngươi không có ánh sáng, đen đến đáng sợ. Y ngước nhìn Từ Ưng Bạch không rời mắt, đến khi thấy vạt áo trắng tinh của hắn dính phải bụi bẩn trong phòng mới chịu cử động một chút.

Ánh mắt ấy vừa bi thương lại vừa điên cuồng.

Từ Ưng Bạch không hề để ý tới, hắn đánh giá Phó Lăng Nghi một lượt.

Y mặc một bộ áo tù xám xịt rách nát, không biết bao lâu chưa giặt, dính đầy vết máu khô. Đầu tóc y bết lại vì máu, tay chân bầm tím, bị khóa lại bằng xích sắt han gỉ, trên tường phòng còn treo bốn chiếc cẳng chân khóa trong vòng sắt.

Hai tay y bị treo lên, tạo thành một tư thế quỳ lạ lùng, xác chuột chết lăn lóc xung quanh, quản ngục đương nhiên không rảnh đánh giúp, có lẽ chính y đã tự thân vận động.

Từ Ưng Bạch nhíu mày càng sâu, nhìn thế nào cũng thấy thảm hơn kiếp trước.

Kiếp trước Phó Lăng Nghi cũng bị giam nhưng có người chăm sóc, không đến nỗi khổ sở như vậy, hắn nhớ rõ là người kia không bị xích.

"Chân hắn làm sao vậy?" Từ Ưng Bạch cau mày hỏi.

"Hồi thái úy đại nhân," cai ngục cúi đầu nói, "Tên này quá xảo quyệt, từng có ý đồ chạy trốn rất nhiều lần, chúng tiểu nhân thật sự hết cách, đành phải đánh gãy chân hắn."

"..."

Kiếp trước tốt xấu gì cũng không gãy chân, đến kiếp này lại phát điên gì vậy?

Từ Ưng Bạch cụp mắt suy tư trong chốc lát, quay đầu bảo Lý Khoái Tử, "Ngươi và vị đại nhân này ra ngoài trước, ta có vài chuyện muốn hỏi hắn."

Lý Khoái Tử hơi sốt ruột: "Không được đâu công tử, nhỡ hắn to gan lớn mật làm công tử bị thương thì sao?!"

"Ta sẽ không."

Một giọng nói khản đặc vang lên, không biết người kia đã bao lâu không nói chuyện.

Chỉ cần nghe là đoán được yết hầu y đã đau đến không chịu nổi.

"Hắn nói là không," Từ Ưng Bạch mặt không đổi sắc, đưa một gói thuốc cho Lý Khoái Tử, "Thập nhất, gọi đại phu, cầm thêm chén nước lại đây."

Lý Khoái Tử sốt sắng dậm chân, biết mình khuyên không nổi, chỉ có thể đồng ý, vâng mệnh lui ra.

Từ Ưng Bạch quay đầu nhìn xuống Phó Lăng Nghi.

Cặp mắt đen nhánh vẫn gắt gao dán lên góc áo bị bẩn của hắn, không chờ Từ Ưng Bạch lên tiếng, y đã nói trước, giọng vừa u ám vừa hưng phấn, "Ngươi tới tìm ta sao?"

"Không cần nhiều lời, ta đi theo ngươi."

"...Sao ngươi biết ta muốn mang ngươi đi, mà không phải muốn giết ngươi?"

Ngữ điệu nhàn nhạt như băng tuyết khiến phòng giam vốn đã tối tăm lại càng thêm lạnh lẽo.

Phó Lăng Nghi cứng người một lúc rồi toét miệng bất cần, "Ta đoán."

Từ Ưng Bạch thấy hơi không ổn, kiếp trước khi đi đón Phó Lăng Nghi, hắn phải tốn sức chín trâu hai hổ mới khuyên được y ra ngoài.

Nguyên do là vì Phó Lăng Nghi có thù với triều đình, đúng hơn là với hoàng tộc Đại Tấn.

Vào năm Chính Đức thứ mười bảy, cũng chính là năm U Đế - phụ thân Tánh Linh đế Ngụy Chương - trị vì, giặc Ô Quyết sang xâm lược. Khi đó, tướng quân trấn thủ Gia Dục quan là Võ An Hầu, Phó Đạt, cũng là phụ thân Phó Lăng Nghi. Huyết chiến ba tháng đánh lui Ô Quyết, toàn trận thắng lợi, tin chiến thắng rất nhanh đã truyền tới Trường An.

Theo lý mà nói, thắng trận sẽ được phong thưởng, Phó Đạt lúc này đã là Võ An Hầu, phong không thể phong, vậy thì ít nhất cũng nên có thưởng.

Nhưng vận số không may mắn, năm Chính Đức thứ mười bảy đại hạn, vô số bá tánh trôi dạt khắp nơi, đến năm Chính Đức thứ mười tám lại gặp nạn tuyết rơi, U Đế thờ phụng quỷ thần cho rằng đây là trời cao giáng tội, triệu Khâm Thiên Giám xem hiện tượng thiên văn, vậy mà bên đó lại kết luận rằng do sát nghiệt quá mức nên trời cao giáng tội.

Khi đó, thái giám Lưu Mãng và Lễ Bộ thượng thư Nghiêm Ý Đức lấy danh nghĩa thủ hạ của Võ An Hầu g iết chết tù binh Ô Quyết, vu khống Võ An Hầu tạo ra sát nghiệt, trong ba tháng chiến tranh đã giết vô số binh lính Ô Quyết, làm trời cao nổi giận, mới khiến đại hạn và bão tuyết giáng xuống Đại Tấn.

U Đế ngu ngốc tin là thật, giận tím mặt, chưa cho điều tra đã kết tội Võ An Hầu lạm sát tù binh, tru di tam tộc.

Vài vị đại thần có giao hảo với Võ An Hầu đã mấy lần đứng ra cầu tình nhưng cũng không thể làm hoàng đế thay đổi chủ ý mà còn bị tước chức giáng tội.

Lưu Mãng mang theo thánh chỉ và nhân lực đến Gia Dục quan, phất tay chém xuống, nhà Võ An Hầu một người làm sai cả họ chịu tội, máu thịt hơn một trăm nhân khẩu Phó gia tưới lên đại mạc, họ không chết vì cường địch, mà chết dưới tay chính đồng bào mình.

Thương thay Võ An Hầu, nhiều thế hệ vì Đại Tấn trấn thủ Gia Dục quan chưa từng có tâm phản loạn lại rơi vào kết cục như vậy, thật là tạo hóa trêu ngươi.

Về sau lại nghe nói thi thể một nhà Võ An Hầu bị bá tánh địa phương trộm mang đi chôn cất, bởi sợ bị phát hiện nên bia cũng không dám lập mà đành chôn vội trong rừng.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng Phó gia vẫn chưa tuyệt hậu, lúc ấy Phó Lăng Nghi mới chín tuổi không biết được ai cứu giúp mà thoát được.

Mười một năm sau, Phó Lăng Nghi xách đao trở về Trường An. Nhân ngày giỗ của hơn một trăm nhân khẩu Phó gia, y thẳng tay tàn sát cả nhà Lễ Bộ thượng thư Nghiêm Ý Đức.

Khi ám sát thái giám Lưu Mãng thất bại, Lưu Mãng vừa sợ vừa giận muốn lăng trì xử tử y, nhưng U Đế có lẽ đã động lòng trắc ẩn giữ lại cho y toàn thây, giam lại trước rồi mới xử trảm.

Mai Vĩnh có giao hảo với Võ An Hầu, lúc nghe tin đã đổ không biết bao công sức để giữ mạng cho Phó Lăng Nghi, thế nhưng y vẫn không được tự do, nếu không một ai có khả năng cứu y ra, có lẽ nửa đời sau của y sẽ mãi là cuộc sống lao tù dài dằng dặc. Lỡ như một ngày nào đó hoàng đế nhớ ra mà hỏi đến thì có lật tung trời đất cũng không ai cứu được y.

Vì mối thù lớn chưa trả, kiếp trước Từ Ưng Bạch đã ép Phó Lăng Nghi ra ngoài, bởi y thà ngồi tù còn hơn là làm việc cho đám chó săn của hoàng thất.

Kiếp trước Từ Ưng Bạch cho rằng bản thân mình có chút lòng trắc ẩn không cần thiết khi người khác gặp khó khăn, nhưng cũng chẳng đến mức lương thiện ăn chay. Hắn đã hứa với Mai Vĩnh sẽ đưa Phó Lăng Nghi ra thì sẽ làm được, nhưng khi thấy Phó Lăng Nghi không chịu đi vào khuôn khổ, hắn dứt khoát trưng ra bộ dạng nịnh thần, dọa rằng nếu người kia không chịu ra thì đành phải xử lý sáu tộc Phó gia còn lại kia.

Phó Lăng Nghi hận đến nghiến răng, chỉ ước có thể cắn đứt cổ Từ Ưng Bạch, nhưng vì những người khác, y chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.

Hắn huấn luyện Phó Lăng Nghi bằng những phương thức khốc liệt nhất mới miễn cưỡng khống chế được tên ác quỷ lúc nào cũng chực phát điên.

Nhưng hiện tại lại quá đỗi đơn giản, hắn còn chưa kịp mở miệng, người kia đã nhanh chân đồng ý.

Tên này bị đánh tráo rồi à?

Những ngón tay sạch sẽ xinh đẹp luồn vào mái tóc rối bẩn, ép Phó Lăng Nghi ngẩng đầu lên.

Phó Lăng Nghi đột ngột thở gấp, hắn bị kéo đau đến mức da đầu tê dại, sống lưng cứng lại, cất giọng cực kỳ thù địch, kèm theo chút hoảng loạn khó phát hiện, "Đừng chạm vào ta... Bẩn lắm!"

Bởi kiếp trước Phó Lăng Nghi luôn mang tâm thế muốn giết mình, hiển nhiên Từ Ưng Bạch sẽ cho rằng người kia đang mắng hắn "bẩn".

Từ Ưng Bạch cần thận kiểm tra gương mặt y xem có phải đang đeo mặt nạ da người hay không, lạnh lùng đáp, "Chê ta bẩn sao, ta cũng đâu ghét bỏ gì ngươi."

Từ Ưng Bạch không tìm thấy mặt nạ da người, Phó Lăng Nghi trước mặt là người thật.

Hắn cau mày.

Phó Lăng Nghi đang định lên tiếng, Từ Ưng Bạch đã nhận lấy ly nước trên tay Lý Khoái Tử rồi đút cho y.

Phó Lăng Nghi uống không chút do dự.

Từ Ưng Bạch cao quý phong nhã hào phóng ngồi xổm xuống cho người kia uống nước thuận tiện hơn.

"Ta không dưỡng những kẻ lười biếng," Từ Ưng Bạch quan sát vẻ mặt y nói, "Ta cứu ngươi, là bởi vì ta cần một thanh đao tốt, dùng để giết người, cũng dùng để bảo vệ bản thân. Ta đã hạ độc vào nước của ngươi, nghe lời một chút, ngươi sẽ không phải chết."

Phó Lăng Nghi không nổi điên như hắn nghĩ, vẻ mặt y không thay đổi. Nghe đến câu cuối cùng, y chợt bật cười, nghẹn ngào mà cuồng dã. Đây là lần thứ hai y cười, lần đầu là khi nhìn thấy Từ Ưng Bạch.

Từ Ưng Bạch hơi khó hiểu, cảm thấy giọng cười của y vừa vui vẻ, vừa nguy hiểm nhưng cũng rất dịu dàng.

"Ta sẽ nghe lời." Phó Lăng Nghi nhẹ giọng hứa hẹn.

Đêm đó năm tử tù bỏ mạng, cái tên Phó Lăng Nghi được ghi chép rất rõ ràng.

Trong phủ thái úy, Tạ Tĩnh Vi hờn dỗi dùng bữa tối với Từ Ưng Bạch. Dạ dày hắn không tốt, mới ăn được hai miếng đã gác đũa. Tạ Tĩnh Vi lén gắp rau xanh trong bát ra, lập tức bị tét vào tay.

"Không được kén ăn."

Tạ Tĩnh Vi đành miễn cưỡng ăn nốt.

"Ăn xong thì đi chép nốt kinh văn."

Tạ Tĩnh Vi bắt đầu đếm từng hạt cơm.

Từ Ưng Bạch giơ tay ký đầu đứa nhỏ.

"Sư phụ nghiêm khắc quá đi mất," Tạ Tĩnh Vi lí nhí.

"Đợi đến lúc con lớn rồi thì vi sư mặc kệ."

"Hứ," Tạ Tĩnh Vi quay ngoắt đi.

"Lưu quản gia," Từ Ưng Bạch liếc qua chỗ thức ăn trên bàn, "Mang một phần như vậy đến căn phòng phía tây."

Lưu quản gia nhanh nhẹn múc một chén thức ăn mang đi.

Phòng của Từ Ưng Bạch ở phía đông phủ, Lưu quản gia còn đang nghĩ liệu có phải công tử nhà mình đột nhiên thông suốt mà mang cô nương về phủ hay không, thì vừa mở cửa đã phải sững sờ.

Không có cô nương xinh đẹp nào cả, trong phòng chỉ có một thanh niên thần sắc u ám.

Thanh niên chừng mới đôi mươi, cao tương đương công tử nhà gã, không biết đã bị ngược đãi thế nào mà trông y gầy gò đến đáng sợ, nhưng nhìn chung vẫn đẹp. Sống mũi thẳng, cặp mắt sâu thẳm, đuôi mắt hẹp dài, đôi mày dài gần chạm đến thái dương hơi hướng xuống, ngập tràn lệ khí.

Y mặc quần áo tạp dịch ngồi trên ghế, chân trái có nẹp, có lẽ là bị thương. Cửa vừa mở, y đã ngẩng phắt đầu, vô thức cầm lấy cây dao găm trên bàn, sát khí bốn phía, nhìn Lưu quản gia như hổ rình mồi.

Ánh dao sáng như tuyết lóe lên, Lưu quản gia run cả tay, suýt nữa đánh rơi cả thức ăn.

Ông chắc chắn người này có thể lập tức cắt cổ mình.

Thiếu gia sao lại mang người hung hãn như vậy về phủ chứ!

Lưu quản gia tuổi cao không chịu được sợ hãi, ông run rẩy đặt thức ăn lên bàn, cảm giác ánh mắt như kim đâm kia theo sát từng cử động.

"Công tử phái tiểu nhân mang thức ăn đến, các hạ từ từ thưởng thức."

Nói rồi ông vội vàng bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment