Xe ngựa chậm rãi lăn bánh về Từ phủ. Từ Ưng Bạch ôm lò sưởi tay ngồi giữa, Phó Lăng Nghi ngồi bên phải, cả hai không ai lên tiếng, trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Phó Lăng Nghi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, hoặc cũng có thể đang không biết phải nói gì với Từ Ưng Bạch, ngồi im như thóc, ngoan muốn chết, mất sạch khí thế hùng hổ nào lúc nổi điên hôm trước, trông đáng thương vô cùng. Từ Ưng Bạch nhướn mày, cảm thấy bốn chữ "đáng thương vô cùng" này chẳng dính dáng tí nào đến tên chim ưng cô độc kia.
Xe ngựa kẽo kẹt cán lên nền tuyết, Từ Ưng Bạch mệt nhọc quá độ, không khỏi ngáp một cái, đuôi mắt đỏ bừng. Nhưng hắn không biết rằng, tuy lúc này Phó Lăng Nghi đang cúi đầu nhưng ánh mắt lại lén lút nhìn mình đầy càn rỡ. Yết hầu lăn lăn, y thô bạo ép xuống những ý nghĩ bẩn thỉu đang chồng chất trong lòng. Cơn điên ngày hôm qua tựa như phù dung sớm nở tối tàn, hiện giờ Phó Lăng Nghi lại trở về bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, lớp ngụy trang bị xé rách một lần nữa được mang lên, nhưng y biết đã không thể lờ đi vết rách trên lớp mặt nạ kia được nữa, nó càng lúc càng lớn, sớm muộn gì cũng sẽ vượt tầm kiểm soát. Ngoại trừ Từ Ưng Bạch, không một ai có thể khiến một kẻ mất trí đang trên bờ sụp đổ như Phó Lăng Nghi cầm cự được lâu như vậy. Phó Lăng Nghi cũng từng nghĩ cách chữa khỏi cho mình nhưng vô dụng, y biết chỉ có bị trói lại thì mình mới không làm tổn thương người khác. Hiện giờ người duy nhất có thể xích được y chỉ có Từ Ưng Bạch, hắn nắm một đầu dây, cũng chỉ có mình hắn có thể nắm đầu dây ấy.
Bên trong xe, đôi tay cầm lò sưởi dần nơi lỏng, Phó Lăng Nghi cẩn thận ngẩng đầu lên thì thấy người kia đã nhắm mắt, ôm lò sưởi ngủ say. Từ Ưng Bạch gục đầu, trâm thanh ngọc vấn làn tóc đen như thác, để lộ gương mặt trắng nõn. Ngón tay Phó Lăng Nghi cứ nắm lại rồi thả ra, y lặng lẽ chồm về phía người kia như con thú dữ rình mồi. Khi loài sói đi săn, chúng sẽ quan sát sức mạnh của con mồi, sau đó dùng tốc độ kinh hoàng khiến nó một kích mất mạng. Nhưng bây giờ thì không được, Từ Ưng Bạch không phải con mồi, vậy nên y chỉ có thể thật cẩn thận, thật từ tốn, thậm chí là dịu dàng đến gần quỳ trước mặt người ấy, hai tay chống bên eo, tuy tư thế có vẻ phục tùng nhưng không giấu nổi h@m muốn bảo vệ và chiếm hữu. Hơi thở ấm nóng đan xen khiến đáy mắt y hiện lên một tia cuồng nhiệt và thống khổ. Yết hầu lại khẽ động, y ngẩng đầu, dán sát vào người kia thêm chút nữa.
Thân thể Từ Ưng Bạch trước giờ không giữ được bao nhiêu hơi ấm, mỗi khi đông đến đều phải ôm lò sưởi tay ra ngoài, vậy nên khi có nguồn nhiệt truyền đến, hắn sẽ vô thức xáp lại gần. Hai người gần như áp trán vào nhau, ở khoảng cách gần như vậy, Phó Lăng Nghi có thể nhạy bén cảm nhận được trái tim người kia đang đập từng nhịp từng nhịp trong lồ ng ngực, sống động đến nỗi khiến y thần hồn điên đảo, độc một nhịp tim cũng đã có ảnh hưởng gần như chí mạng. Cũng hết cách, chỉ khi Từ Ưng Bạch khỏe mạnh mới có thể nghe được thanh âm sống động nhường ấy, chẳng trách y vừa nghe đã điên cuồng.
Phó Lăng Nghi to gan lớn mật dán sát lại, cặp mắt đen nhánh phản chiếu bóng hình Từ Ưng Bạch, lúc này y bỗng phát hiện bên dưới vành tai phải người kia có một nốt ruồi nhàn nhạt. Nguồn nhiệt càng ngày càng tiến gần đã khiến Từ Ưng Bạch nhận ra nguy hiểm, nhíu mày trong giấc ngủ. Xe ngựa rẽ ngoặt, bánh xe cán vào một cái hố nhỏ khiến bên trong xóc nảy lên. Từ Ưng Bạch mở bừng mắt, vừa vặn chạm vào ánh mắt phức tạp của Phó Lăng Nghi. Mắt Từ Ưng Bạch hằn tơ máu, đôi ngươi màu hổ phách phiếm hồng, nom vừa xinh đẹp vừa yếu đuối. Phó Lăng Nghi nuốt nước miếng, bỗng nhiên lại rất muốn hôn người kia, nhưng y vẫn nhịn xuống không hề nhúc nhích, hai bàn chân như bị đóng đinh tại chỗ. Từ Ưng Bạch nhìn ánh mắt hung hãn không thèm che giấu kia thì biết ngay người này lại đang có ý nghĩ xấu xa. Hắn nắm cằm bẻ mặt y sang một bên, bất lực bảo, "Đừng quấy."
Đôi con ngươi đen nhánh khẽ rung động, Phó Lăng Nghi lùi lại một chút, nhưng chỉ một chút mà thôi.
Lúc này xe ngựa dừng lại, Từ Ưng Bạch bước xuống, Phó Lăng Nghi theo sát phía sau, Mạnh Phàm im thin thít đi theo. Vừa đặt chân vào cửa, Phó Lăng Nghi bỗng quay đầu, mặt vẫn hoằm hoằm, "Từ nay về sau ta sẽ đi theo chủ tử, ngươi không cần theo."
Mạnh Phàm lập tức gật đầu như gà con mổ thóc, chân không chạm đất, đã sẵn sàng chạy trốn. Đùa sao! Cậu nào dám cướp vị trí của thủ lĩnh.
Từ Ưng Bạch nghe được những lời này chợt dừng bước. Phó Lăng Nghi cũng phát hiện ra, hoảng hốt quay đầu lại, nhưng người kia chỉ dừng chân một chút rồi lại tiếp tục đi. Lồ ng ngực phập phồng kịch liệt, y cất bước đi theo. Chẳng mấy chốc, Từ Ưng Bạch đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập sau lưng, nhưng vẫn thong thả đi trước. Hắn bước trên hành lang, cảm nhận được Phó Lăng Nghi đã đuổi kịp mình, hai người cứ thế một trước một sau, tựa như ngược dòng về những tháng năm đã trôi qua.
Đi đến chỗ rẽ, Từ Ưng Bạch chạm mặt Huyền Thanh Tử. Ông treo tay nải lên cây trượng, một tay dắt Tạ Tĩnh Vi đang ấm ức vùng vằng. Đã sang năm mới, Huyền Thanh Tử là quan chủ Huyền Diệu Quan nên phải về đạo quan chủ trì sự vụ, đụng phải Từ Ưng Bạch thì sửng sốt, phồng má trợn mắt hỏi, "Về sớm thế làm gì?"
Từ Ưng Bạch hơi giật mình, cười bảo, "Con mà không về sớm thì có phải sư phụ chạy rồi không?"
Huyền Thanh Tử hừ mũi, kéo Tạ Tĩnh Vi phía sau ra, "Để ta đưa thằng bé này đi, ở đây con lại phải hao tâm tốn sức trông nó đâm bận ra."
Tạ Tĩnh Vi đỏ mắt nhìn Từ Ưng Bạch, làm nũng, "Sư phụ ơi..."
Từ Ưng Bạch đưa tay xoa đầu đứa nhỏ, Phó Lăng Nghi đứng sau lặng lẽ nhìn hắn. Tuy không sợ phiền phức nhưng đưa Tạ Tĩnh Vi đi theo thì thực sự không ổn lắm, Từ Ưng Bạch thầm nghĩ, trong phủ không thiếu một bộ chén đũa cho nó, hắn cũng có thể sắp xếp thời gian dạy dỗ, nhưng chỉ sợ sau này chinh chiến tứ phương, bản thân hắn lại không thể không ra chiến trường. Trong cái tình thế thay đổi chớp nhoáng ấy, đao kiếm không có mắt, cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng khó lòng đảm bảo Tạ Tĩnh Vi sẽ bình yên vô sự. Hắn vỗ vai đứa nhỏ, dịu giọng bảo, "Về với sư tổ đi con. Sư phụ dạy được thì sư tổ cũng dạy được."
Tạ Tĩnh Vi nghe vậy thì òa lên khóc, hai mắt ầng ậng nước, không chịu đi.
"Nào đừng khóc, có phải sau này không gặp ta nữa đâu." Từ Ưng Bạch ngồi xổm xuống, duỗi tay lau nước mắt cho nó, vụng về dỗ dành, "Về sau con không được đi lung tung nữa nhớ chưa, sư phụ và sư tổ sẽ lo, đợi sư phụ xong việc nhất định sẽ trở về tìm con, được không."
Tạ Tĩnh Vi thút tha thút thít, "Sư phụ không được lừa con đâu đấy."
Từ Ưng Bạch chăm chú nhìn nó, cuối cùng nhẹ nhàng bảo, "Không lừa con, ta nhất định sẽ trở về."
Tạ Tĩnh Vi còn muốn móc ngoéo, Từ Ưng Bạch vừa cảm động vừa dở khóc dở cười đưa tay ra, cuối cùng cũng dỗ được nó. "Để con phái người đưa hai thầy trò về." Hắn đứng dậy, bủn rủn cả chân, được Phó Lăng Nghi nhanh nhẹn đỡ lấy cánh tay, khó khăn lắm hắn mới đứng vững được.
"Thôi, không phải vẽ chuyện," Huyền Thanh Tử xua tay, "Sư phụ con là kiếm khách đệ nhất giang hồ cơ mà, lợi hại lắm, không cần người bảo vệ! Năm ấy ta mang con vào nam ra bắc không phải cũng chỉ có hai người một kiếm một trượng thôi sao."
Từ Ưng Bạch nhắc khéo, "Hồi đó sư phụ lạc mất con, phải tìm cả tháng trời mới thấy đó."
Huyền Thanh Tử tiên phong đạo cốt cứng họng, tức hộc máu kéo Tạ Tĩnh Vi đi. Từ Ưng Bạch tiễn hai người qua một cửa hông nhỏ của Từ phủ. Tạ Tĩnh Vi vừa đi vừa lưu luyến ngoái lại nhìn, mãi đến khi rẽ qua góc đường khuất dạng mới ngoan ngoãn theo Huyền Thanh Tử trở về. Từ Ưng Bạch lẳng lặng mà đứng đó nhìn theo bóng dáng hai người. Kiếp trước hắn cũng khuyên Tạ Tĩnh Vi quay về như vậy, đứa nhỏ cũng níu kéo không rời, nhưng cuối cùng cũng chịu nghe lời, rồi chính hắn cũng không khỏi đau lòng vì đã thất hứa. Trải qua hai kiếp, hắn vẫn không tài nào giữ được ai bên mình, tuổi nhỏ chịu tang mẹ, tới lúc thành niên thì không màng khuyên can mà một mình rời đạo quan đến Trường An, sau khi nam tiến thì thả hết tùy tùng, chỉ để lại Phó Lăng Nghi hộ tống. Cuối cùng đến lúc trở về thì hắn chẳng còn ai cả, rồi một thân một mình bước xuống hoàng tuyền.
Từ Ưng Bạch cụp mắt giấu đi cảm xúc, nhưng lại thầm cảm thấy may mắn vì những người mình quý trọng không bị liên lụy. Nhưng nghĩ lại, với đức hạnh hạnh của Ngụy Chương và Túc Vương thì lúc giết người chắc chắn sẽ lấy một lý do đàng hoàng, sau khi chết danh tiếng của hắn cũng sẽ không tốt. Vậy đạo quan sẽ thế nào? Còn sư phụ, Tĩnh Vi thì sao? Từ Ưng Bạch chợt xoay người, Phó Lăng Nghi đứng đằng sau, tựa một bức tường vững chãi không thể nào sụp đổ, lặng lẽ cùng hắn tiễn hai thầy trò. "Phó Lăng Nghi," Từ Ưng Bạch khẽ gọi, "Sau khi ta chết, ngươi có từng đến Huyền Diệu Quan không?"
Phó Lăng Nghi siết chặt đôi tay chắp sau lưng, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, "Ta có đến."
Cặp mắt hổ phách dán chặt vào y, "Nơi đó thế nào? Vẫn yên ổn chứ?"
Phó Lăng Nghi lặng lẽ nhìn người đối diện. Trời đất bao la, khắp sân trắng xóa, chỉ có Từ Ưng Bạch và vài bông hoa mai chưa tàn lác đác trên cành là chứa đựng một chút sức sống quý giá. Người ấy đang chăm chú nhìn y, nóng lòng muốn nhận được một câu trả lời. Sống lưng hắn thẳng tắp, tựa một cây thông xanh bất khuất trên vách đá, nhưng thân hình lại gầy guộc yếu ớt quá đỗi, đứng một mình nơi đó lại càng thêm mỏng manh như thể vừa bẻ là gãy, khiến người ta không khỏi xót xa. Kiếp trước hắn chết quá sớm, chỉ cần không nói thì hắn sẽ không biết, không biết rằng kết cục bi thảm ấy có thể hủy diệt một con người.
Phó Lăng Nghi cong môi cười, đôi tay phía sau đã bị cấu đến bật máu. Y nghiêm túc nhìn Từ Ưng Bạch, ngữ điệu chắc chắn, "Đạo quan không sao, Huyền Thanh Tử và Tạ Tĩnh Vi vẫn ổn, không có việc gì."
Từ Ưng Bạch lẳng lặng nhìn y, "Đừng gạt ta."
Lồ ng ngực Phó Lăng Nghi khẽ phập phồng, y cụp mắt không dám nhìn Từ Ưng Bạch, cũng giấu đi khổ sở và điên cuồng, cõi lòng đau thắt. Y mỉm cười, dịu giọng bảo, "Không gạt ngươi."