Lúc này Ngụy Chương đang đau đầu trong Tuyên Chính Điện. Võ An hầu được rửa sạch nỗi oan, gã xem lại vụ án thì phát hiện mẫu tộc nhà mình cũng góp phần đổ thêm dầu vào lửa. Thái Hậu còn sống nhưng Ngụy Chương lại không thích bị mẫu hậu khống chế, cũng biết phải giữ thể diện cho mẫu tộc, bởi suy cho cùng cũng là người một nhà. Lưu Thính Huyền đang châm hương bên dưới, Ngụy Chương mân mê chuỗi ngọc trên mũ miện, sốt ruột hỏi, "Lưu khanh, ngươi nói xem án Võ An hầu này trẫm nên xử trí thế nào mới được?"
Lưu Thính Huyền cúi gằm mặt, thận trọng trả lời, "Thần chỉ là kẻ xem thiên tượng, thật sự không biết việc này nên làm sao, nếu phải nói thì bệ hạ cứ làm theo ý mình là được."
Tên này có nói cũng như không, Ngụy Chương phiền muốn chết, bảo Lưu Thính Huyền đi ra ngoài. Lưu Thính Huyền chỉ đành lui, nửa đường lại chạm mặt Hoàng Hậu Tiêu Ngộ Ninh. Vị Hoàng Hậu nương nương này vừa ôm bụng vừa xách hộp đồ ăn, còn tiện thể chào gã một tiếng. Lưu Thính Huyền vội vàng quỳ xuống hành lễ rồi hỏi, "Nương nương mang canh đến cho bệ hạ sao?"
Tiêu Ngộ Ninh gật đầu, "Phải, bổn cung thấy dạo này sắc mặt Hoàng Thượng không tốt nên nấu ít canh tẩm bổ."Lưu Thính Huyền nghe vậy thì ân cần nhắc nhở, "Tâm trạng của bệ hạ không tốt lắm, nương nương cẩn thận một chút, đừng chọc giận ngài." Gã nói xong thì vội vã trở về nhà, viết một lá thư kể hết những gì chứng kiến hôm nay bằng loại mực có thể tự động biến mất rồi buộc vào chân chim bồ câu. Lưu Thính Huyền nghĩ đến hôm nay gặp được Tiêu Ngộ Ninh, bèn viết thêm ở cuối thư một câu, hỏi Từ Thái úy xem muội muội mình có khỏe không. Gã vào cung là để tìm vị muội muội năm xưa bị bắt tiến cung, vậy nên khi Từ Ưng Bạch báo tin muội muội mình ở đâu, gã không hề do dự mà đồng ý làm việc dưới trướng người này.
Bồ câu bay ra khỏi cung giữa đêm khuya, đậu trên cửa sổ nhà Từ Ưng Bạch. Hắn tháo bức thư xuống, đọc đến dòng cuối cùng thì ánh mắt tối sầm lại. Hắn đốt bỏ lá thư, cuối cùng gửi lại cho Lưu Thích Huyền một câu mạnh khỏe đừng nhớ mong. Đêm khuya tĩnh lặng, Từ Ưng Bạch ngồi bên cửa sổ, bên trái là một tấm bản đồ, bên phải là một đống công văn. Thế cục thay đổi bất ngờ, đoạn đường phía trước ắt sẽ khó đi.
Vài ngày sau, vụ án Võ An hầu cuối cùng cũng được phán quyết. Dưới sự che chở của Thái Hậu, Lưu Mãng không chết mà chỉ bị giáng chức xuống làm thái giám bình thường, bị điều đến chỗ Thái Hậu. Võ An hầu được phục chức, đứa con trai kia sẽ kế nhiệm tước vị. Phó Lăng Nghi được ban thưởng một căn nhà, một ngàn lạng bạc, một trăm lạng vàng và rất nhiều bảo vật. Từ Ưng Bạch đứng bên cạnh, nhìn y quỳ xuống lĩnh chỉ tạ ơn. Nói là vậy, thực chất đây như một cái tát đánh thẳng vào mặt những kẻ này. Tên đầu sỏ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, còn người phải gánh chịu hậu quả lại vì một chút bố thí của chúng mà phải lĩnh chỉ tạ ơn. Cặp mắt hổ phách tối sầm lại, tên Lưu Mãng này chắc chắn phải giết. Buổi phúc thẩm kết thúc, mọi người đã rời đi hết, Từ Ưng Bạch và Phó Lăng Nghi cũng lần lượt ra về. Phủ đệ của hai người cách nhau khá xa nên để tránh tai tiếng, Phó Lăng Nghi chỉ có thể miễn cưỡng tách khỏi Từ Ưng Bạch.
Từ Ưng Bạch lên xe ngựa, Mạnh Phàm và Lý Khoái Tử đánh xe trở về Từ phủ. Hắn ngồi trong xe nhắm mắt, lại đột nhiên phát hiện mình không quen ngồi xe ngựa một mình. Phó Lăng Nghi là một kẻ rất khó nắm bắt, người này lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, ai cũng cảm thấy hai người nên như hình với bóng, cho đến bây giờ, cả Từ Ưng Bạch cũng vô thức cảm thấy như thế. Nhưng y luôn che giấu sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, chỉ khi Từ Ưng Bạch bảo, y mới có thể khiến người khác nhận thấy được một chút. Từ Ưng Bạch thở dài, nhắm mắt lại.
Đi được nửa đường, một trận gió mạnh bỗng nhiên ập tới. Từ Ưng Bạch mở choàng mắt, theo phản xạ rút cây trâm ngọc trên tóc ra đâm thẳng về phía trước, đến lúc định thần lại muốn ngừng tay thì đã quá muộn, ấy vậy mà người đối diện lại không hề trốn tránh. Chiếc trâm cài cắm vào cổ Phó Lăng Nghi, suýt chút nữa đã đâm thủng động mạch đang đập dồn dập, máu nóng tứa ra ào ạt, vậy mà tên này vẫn còn cười được. Từ Ưng Bạch không biết mình có nhìn nhầm hay không nữa, hắn thấy trong mắt người kia còn có một chút tiếc nuối, như không hề ý thức được suýt nữa mình đã bị đâm chết. Hắn nhìn Phó Lăng Nghi liếc qua cây trâm kia một cái rồi quay đầu nhìn mình, yết hầu lăn lăn đầy khả nghi, nghiêm túc nói, "Trâm này không đủ sắc, về rồi để ta lấy cho ngươi một thanh đao vừa tay áo."
Từ Ưng Bạch vốn đã vừa tức vừa sợ, nghe y nói thì run cả tay, suýt chút nữa đã đâm sâu vào vết thương. Gân xanh trên trán giần giật, vẻ mặt ôn tồn lễ độ cũng biến mất, hắn cho tên kia một cái tát, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng, "Phó, Lăng, Nghi!"
Thực ra cái tát kia không đau nhưng Phó Lăng Nghi vẫn quay đầu đi, trên mặt hiện lên một tia thỏa mãn và hưởng thụ cuồng nhiệt, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị kìm lại. Y nhanh chóng khoác lên lớp ngụy trang hoàn hảo của mình - giả tạo quá lâu đột nhiên để lộ bộ mặt thật bỗng thấy hơi lạ lẫm. Phó Lăng Nghi quay đầu lại, thấy Từ Ưng Bạch đang dùng một chiếc khăn trắng đè lên vết thương trên cổ mình. Chiếc khăn thoang thoảng hương hoa lan, mùi hương chỉ thuộc về người ấy.
Từ Ưng Bạch cốc đầu y một cái, lạnh giọng, "Ấn vào."