Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng

Chương 63

Tạ Tĩnh Vi còn muốn giãy giụa nhưng tiếc là chỉ như châu chấu đá xe, cuối cùng vẫn bị xách đi. Nó ấm ức nhìn Từ Ưng Bạch, Từ Ưng Bạch dang tay, tỏ vẻ mình cũng hết cách, nó bèn trề môi như sắp khóc. Huyền Thanh Tử gõ gõ cây trượng, chỉ Từ Ưng Bạch thô lỗ quát, "Các ngươi ra ngoài hết đi, để ta tính sổ với tên nhãi ranh này, cho chừa cái thói hư đốn đi!"

Tạ Tĩnh Vi quay đầu nhìn Huyền Thanh Tử rồi lại liếc Từ Ưng Bạch, thấy sư phụ mình ngoan ngoãn ngồi đó chuẩn bị ăn mắng, nó vẫn không khỏi bênh vực, "Sư tổ đừng mắng sư phụ mà! Sư phụ cũng đâu có cố ý!"

"Con còn dám nói..." Huyền Thanh Tử hít sâu để kiềm cơn tức, dí đầu Tạ Tĩnh Vi, "Ta còn chưa phạt con vụ tự ý trốn ra khỏi đạo quan đâu!"

Tạ Tĩnh Vi lập tức câm miệng, sợ lại bị phạt chép sách. Nó chạy lại đưa cho Từ Ưng Bạch một con bươm bướm cỏ rồi rưng rưng nước mắt miễn cưỡng đi ra ngoài. Từ Ưng Bạch ấn ngón tay, nhìn Phó Lăng Nghi vẫn đứng im không nhúc nhích nãy giờ, y cúi gằm mặt, không biết đang nghĩ gì. Chờ Tạ Tĩnh Vi đi rồi, Huyền Thanh Tử mới thở phào, bảo Phó Lăng Nghi, "Phiền công tử tránh đi một lát."

Phó Lăng Nghi khẽ chớp mắt nhưng vẫn không hề có ý định rời khỏi, lặng lẽ nhìn Từ Ưng Bạch. Sắc mặt hắn nhợt nhạt, hai hàng mi dài rũ xuống, dưới mắt thâm quầng, đôi môi trắng bệch đến gần như vô sắc có một vết thương nhỏ do vô ý bị cắn phải. Hắn khẽ thở dài, biết mình không thể trốn tránh được nữa, ngẩng đầu ôn hòa bảo, "Ra ngoài đi, ta muốn tâm sự với sư phụ một lát. Vả lại đêm qua ngươi cũng bị thương, tranh thủ đến chỗ quân y băng bó đi."

Nắm tay Phó Lăng Nghi siết rồi lại buông, y khàn giọng đáp lời rồi không tình nguyện cất bước rời đi. Cuối cùng trong lều chỉ còn lại Huyền Thanh Tử và Từ Ưng Bạch, Huyền Thanh Tử đang quắc mắt nhìn tên học trò không nên thân của mình. Từ Ưng Bạch cũng khó xử, hắn cố nén cơn ho, thì thào, "Sư phụ đừng giận, chẳng phải đệ tử vẫn ổn đó sao."

Cây trượng nện mạnh lên mặt đất, Huyền Thanh Tử tức đến phồng mang trợn mắt, "Con thì giỏi rồi, còn dám lấy mạng đi mở đường! Nếu Ngụy Chiếu không tự tin thái quá như vậy, hay chẳng may đi nhầm một bước thì con còn mạng nữa sao!"

Huyền Thanh Tử nói không sai, nếu không phải do Ngụy Chiếu tự phụ thì hôm nay ai thắng ai thua còn chưa chắc, huống hồ cách làm của hắn quả thực quá mạo hiểm. Từ Ưng Bạch nhất thời không nói nên lời, im lặng một lát rồi vươn tay túm túm ống tay áo sư phụ như lúc nhỏ. Huyền Thanh Tử trừng hắn, "Đừng có mè nheo với ta!!!"

"Sư phụ..."

Chỉ một lát sau, Huyền Thanh Tử đã hùng hùng hổ hổ ngồi xuống. Từ Ưng Bạch là đứa trẻ được Huyền Thanh Tử đích thân nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, lão coi nói như con ruột, không nỡ quở trách quá nhiều, trong mắt lão, đứa bé này vĩnh viễn là đệ tử nhỏ không làm người ta bớt lo. Huyền Thanh Tử quay sang, thấy Từ Ưng Bạch rót nước nhẹ nhàng ấn vào tay mình, bèn thở dài ca cẩm, "Hầy, đúng là hết cách với hai mẹ con con."

Nhắc đến Từ mỹ nhân làm Huyền Thanh Tử chợt im lặng, Từ Ưng Bạch cũng không nói nữa. Sau một thoáng yên tĩnh, Huyền Thanh Tử mới hỏi, "Bây giờ sức khỏe của con thế nào rồi?" Lão sốt sắng chạy tới đây tất nhiêu không phải chỉ vì quở trách Từ Ưng Bạch.

Động tác ấn đốt ngón tay khựng lại, một lúc lâu sau hắn mới đáp, "Thuốc đã bắt đầu không có tác dụng rồi ạ."

Huyền Thanh Tử nheo mắt, mái tóc như lại bạc thêm. Khóe miệng lão giật giật, không biết muốn nói gì, dường như đã già đi vài tuổi, các nếp nhăn trên mặt cũng sâu thêm. "Con..." Lão định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nặng nề thở dài.

"Đệ tử cũng không biết mình có thể cầm cự đến bao giờ." Từ Ưng Bạch khẽ nói, rồi lại mơ hồ nghĩ hẳn là sẽ lâu hơn kiếp trước. Những lần bị thương nặng do ám sát và hành trình lánh nạn đã bào mòn hết sức lực của hắn, đến tháng cuối cùng của chuyến đi, thuốc và châm cứu ngoại trừ tác dụng làm tê liệt và giảm đau thì gần như vô dụng. Thái y Trần Tuế đã không dám kê thêm đơn thuốc mới bởi số lần đổi thuốc đã đạt đến cực hạn, nếu cứ tiếp tục thì thân thể yếu ớt kia sẽ chỉ suy sụp nhanh hơn mà thôi. Tuy kiếp này hắn không bị thương nhiều như kiếp trước do có Phó Lăng Nghi, nhưng áp lực tinh thần lại không hề kém cạnh, thậm chí còn nặng nề hơn.

Bệnh của hắn bắt nguồn từ độc Huyết Thiên Dạ mà Từ mỹ nhân trúng phải. Loại độc lạ này không làm chết người ngay mà sẽ dần dần ăn mòn xương máu từng chút một, người trúng độc nếu không có thuốc ức chế, nhanh thì ba năm, chậm thì mười năm sẽ chảy máu đến chết. Từ Ưng Bạch được cơ thể mẹ bảo vệ, lại sinh non nên trúng độc không nặng, phải uống thuốc từ lúc mới sinh mới miễn cưỡng giữ được mạng. Từ mỹ nhân do trúng độc nặng và sức khỏe suy giảm vì sinh nở nên đã sớm qua đời. Sau này, Huyền Thanh Tử đã tìm vô số đại phu, ai cũng nói hắn mang bệnh từ trong bụng mẹ, lại thiếu tháng, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, không được lao lực, nếu không sống không quá hai lăm tuổi, đây cũng là nguyên nhân Huyền Thanh Tử có chết cũng không muốn hắn vào đời. Trước lúc lâm chung, Từ mỹ nhân đã phó thác đứa trẻ này cho Huyền Thanh Tử, hai người chỉ mong nó có thể bình an cả đời, nào ngờ...

Huyền Thanh Tử như già đi chục tuổi, lão đứng phắt dậy, chất giọng trầm đục già nua vang lên, "Con... Về Huyền Diệu Quan với ta mau!!! Trên đời này tất cả mọi chuyện đều có người lo liệu, không thiếu một mình con!"

Đầu trượng gõ mạnh xuống sàn nhà, như đánh thẳng vào lòng Từ Ưng Bạch. Trong tay hắn là bươm bướm cỏ hơi úa vàng Tạ Tĩnh Vi đưa, căn nhà trúc nhỏ của hắn ở Huyền Diệu Quan có rất nhiều những con bướm như vậy, được bày ngay ngắn trên bàn.

"Con cũng rất muốn trở về..." Từ Ưng Bạch thì thào. Ai lại không muốn cơ chứ? Kiếp trước, giữa núi đao biển lửa, trong lúc bừng tỉnh khỏi cơn mơ giữa những đêm sương lạnh, hắn lại tha thiết muốn quay về. Đó là nhà, là nơi nuôi nấng hắn. Đạo quan có sư phụ chăm lo từng li từng tí, có sư tổ dỗ dành vào giấc trong những đêm giông bão, có sư thúc sư bá chiều chuộng, dù hắn có muốn sao trên trời, bọn họ cũng sẽ tìm mọi cách biến ra. Các sư huynh sư tỷ càng không cần nhiều lời, ai nấy tranh nhau chăm sóc, thay phiên sắc thuốc cho hắn, dẫn hắn leo trèo lội nước chơi, vì vậy mà cũng thường xuyên bị mắng. Các sư đệ sư muội thích bám lấy đòi hắn kết bươm bướm cỏ, thấy hắn bị phạt còn cùng nhau đến xin xỏ hoặc lấy đệm hương bồ nhỏ đến quỳ cùng. Từ Ưng Bạch ở đó từ đứa nhóc mít ướt lớn lên thành thanh niên dịu dàng như ngọc. Chỉ tiếc đường sá xa xôi, ngày về chưa định. Kiếp trước hắn rời quan vào đời, bị xóa bỏ đạo hiệu, cuối cùng chôn thây nơi đất khách quê người, ngay cả lời từ biệt cũng chưa kịp nói.

Huyền Thanh Tử trừng mắt, "Vậy thì đi về! Ta lại cấm con vào sơn môn hay sao?"

Từ Ưng Bạch khẽ cười, "Sư phụ, việc đã đến nước này, con không thể quay đầu lại được. Huống chi năm đó rời đi, theo quy tắc thì con đã không còn là người của Huyền Diệu Quan nữa."

Huyền Thanh Tử nghe xong hít một hơi thật sâu, chán nản hạ tay xuống. Ngụy Chiếu đã chết, tin chiến thắng cấp tốc truyền đến Trường An, ít ngày nữa cả hoàng đế và Ninh Vương đều sẽ biết hết những gì đã xảy ra. Ngụy Chiếu là thế tử, là đứa con trai độc nhất của Ninh Vương phủ, nếu Ninh Vương biết chuyện chắc chắn sẽ tìm Từ Ưng Bạch tính sổ, mà hiện giờ Túc Vương và Ninh Vương hỗn chiến, Tề Vương Khương Nghiêm lại như hổ rình mồi, Ngụy Chương ở Trường An tất nhiên sẽ mong Từ Ưng Bạch có thể xuất binh cứu viện, còn Lưu Mãng lại muốn hắn dẫn đoàn quân đã rệu rã của mình về kinh chịu chết.

"Lẽ ra năm đó ta không nên dẫn con xuống núi. Nếu chưa từng chứng kiến cảnh nhân gian khổ ải, liệu có phải con sẽ không đi lên con đường này hay không."

Từ Ưng Bạch lắc đầu, "Sư phụ, đệ tử từ bé đã nghịch ngợm, cho dù không có sư phụ thì sớm muộn gì cũng có ngày con lén trốn ra thôi." Hắn đặt con bướm cỏ lên bàn, "Đó là số mệnh của con, không liên quan đến ai hết. Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, nếu may mắn được sống sót, con nhất định sẽ đến tạ lỗi với sư phụ, còn nếu bất hạnh bỏ mình..."

"Đừng nói nữa!"

Từ Ưng Bạch mấp máy môi, không nói tiếp nữa. Hắn biết Huyền Thanh Tử không thích nghe những lời như người đầu bạc đang tiễn kẻ đầu xanh này, người lớn nào nghe vậy chắc chắn cũng sẽ nổi giận, huống hồ Huyền Thanh Tử còn là sư phụ hắn, thế nhưng đây là sự thật không thể chối bỏ.

Căn lều yên tĩnh lại. Một lát sau, Huyền Thanh Tử mới nhấp một ngụm nước, chậm rãi lên tiếng, "Mẹ con từng nói tính tình của con cũng quật cường giống mình, nếu đã quyết định thì sẽ không bao giờ hối hận. Lúc ấy ta còn không tin, nói rằng con mít ướt khó chiều như thế thì quật cường thế nào được, có khi chỉ cần một viên kẹo đã nín khóc rồi."

Giọng nói ấy càng thêm già nua, các nếp nhăn trên khóe mắt cũng rũ xuống, "Hiện giờ xem ra mẹ con nói đúng. Năm xưa ta đưa mẹ con từ đáy vực về Huyền Diệu Quan, rất nhiều người kể cả ta từng khuyên nàng bỏ con đi mà chữa bệnh, nhưng nàng lại liều mạng muốn sinh ra, rồi gắng gượng ở bên con năm năm. Mà con thì nói muốn vào đời, dập đầu một cái, xóa bỏ đạo hiệu, rồi không hề trở về Huyền Diệu Quan lấy một lần. Trước lúc ra đi, mẹ con đã cầu xin sư tổ và ta thu nhận con, chăm sóc cho con, ta nhớ rõ đó là lần đầu nàng cầu xin người khác suốt mấy năm nay. Vi sư đã hứa rồi, lời người quân tử đáng giá ngàn vàng."

"Nếu một ngày kia con chết đi, đích thân sư phụ sẽ đến rước thi hài về." Huyền Thanh Tử nói rồi đứng dậy ra ngoài.

Từ Ưng Bạch đỏ mắt. Căn lều trống trải chỉ còn mình hắn, ánh dương bên ngoài rực rỡ đến lóa mắt. Từ Ưng Bạch hít sâu để bình tĩnh lại rồi đứng dậy chậm rãi bước ra ngoài. Màn cửa xốc lên, ánh nắng vừa len vào một chút, hắn đã bị ôm chầm lấy. Phó Lăng Nghi vội vàng ôm chặt Từ Ưng Bạch, nhiệt độ cơ thể nóng cháy bao bọc cánh hạc bơ vơ trong lòng. Y vùi đầu vào bả vai người thương, ôm siết thân hình gầy guộc.

Từ Ưng Bạch thở dài, cặp mắt có vẻ dịu dàng đến lạ dưới ánh ban mai, những ngón tay thanh mảnh mà nhợt nhạt nhẹ nhàng lùa vào làn tóc, một tay xoa dịu sống lưng người kia, "Ngươi tới từ khi nào, nghe được bao nhiêu rồi? Hay là vẫn không hề rời đi?"

Phó Lăng Nghi không đáp, chỉ siết chặt vòng tay, tựa như một đứa trẻ đã hết cách, bất lực, không biết phải làm sao. 
Bình Luận (0)
Comment