Cùng lúc đó, Tề Vương đã tới quận Phù Phong của Ung Châu. Quận Phù Phong cách Trường An không xa, được lập lên để bảo vệ kinh thành. Hiện tại Tề Vương Khương Nghiêm đã chiếm được nơi này, tiến sát đến Trường An. Mà lúc này, Ninh Vương và Túc Vương đang ở Trường An, Từ Ưng Bạch cũng sắp từ quận Định Tương đến. Tên đã trên dây không thể không bắn, hỗn chiến Ung Châu ắt sẽ xảy ra. Ba bên đều không hiền lành gì, đều muốn tiêu diệt hai phe đối địch, trận chiến này liên quan cả đến vấn đề tranh giành quyền lực phức tạp nên rất khó để kết đồng minh, ai nấy chỉ có thể tự lực cánh sinh, cũng vì vậy mà tạo thành một tình thế cân bằng kỳ diệu.
Tại quận Phù Phong, các phi tần đang quây quần quanh Ngụy Chương, Nam Hải chân nhân vừa gảy đàn vừa lẩm bẩm, lá bùa trong tay tự động bốc cháy, tro bụi rơi xuống đầy đất, Lưu Thính Huyền bình thản nhảy múa cùng. Quý phi đang đút nho cho Ngụy Chương, nước nho tím nhiễu đầy trên lớp sơn móng tay tinh xảo. Nàng vừa có mang, tin này khiến Ngụy Chương cực kỳ vui mừng, chỉ mong có được một hoàng tử. Thái y Trần Tuế xách hòm thuốc lặng lẽ tiến vào, lần lượt bắt mạch cho các quý nhân. Các sủng phi cười khúc khích đưa tay ra.
Đến khi bắt mạch xong cho người cuối cùng, nghi thức của Nam Hải chân nhân mới kết thúc. Lưu Thính Huyền lau mồ hôi trên trán, bẩm với hoàng đế, "Bệ hạ, nghi lễ đã hoàn thành, tiếp theo sư phụ thần sẽ chủ trì. Thần có chuyện quan trọng tại Khâm Thiên Giám, xin cáo lui trước."
Ngụy Chương lúc này đang cắn dở một quả nho, nước nho còn vương trên môi, "Ái khanh vất vả rồi, trẫm cho phép ngươi cáo lui." Dứt lời, gã quay đầu hôn chụt một cái lên ngực quý phi rồi phá lên cười, thái độ sốt sắng khi không tìm thấy Hoàng Hậu đã sớm biến mất từ lâu.
Lưu Thính Huyền thở dài nhẹ nhõm, vội đứng dậy, đang định giữ thái y Trần Tuế lại, không ngờ một giọng nữ yêu kiều đột nhiên truyền đến từ phía sau. Quý phi tựa vào đầu gối hoàng đế nũng nịu, "Lưu đại nhân khoan hãy đi, mấy ngày nay đại nhân vất vả như vậy, bệ hạ nên thưởng thêm cho ngài mới phải."
Lưu Thính Huyền toát cả mồ hôi lạnh, đành quay lại miễn cưỡng mỉm cười, "Nương nương và bệ hạ quá khen, đây là bổn phận của thần, nào có vất vả. Nếu vì vậy mà được ban thưởng thì quả là hổ thẹn."
Quý phi vui vẻ cười khúc khích, hoàng đế ôm ả vào lòng, chỉ Lưu Thính Huyền, "Nếu Liễu Nhi đã nói vậy thì trẫm đương nhiên phải ban thưởng! Huống hồ ái khanh quả thực vất vả, công lao rất lớn đấy! Chờ trẫm trở về Trường An nhất định sẽ phong ngươi làm hầu gia!"
Lưu Thính Huyền cúi đầu, lén chửi thầm trong lòng.
"Hiện giờ ban trước cho ái khanh trăm lượng hoàng kim, coi như tấm lòng của trẫm."
Lưu Thính Huyền vội vàng quỳ xuống tới, cao giọng hô, "Tạ long ân của bệ hạ!"
Quý phi tươi cười nhìn gã đứng dậy, ánh mắt hơi chăm chú, "Bổn cung thấy Lưu đại nhân quen lắm, xem ra cũng có duyên. Chờ con trai ta ra đời... Nhờ đại nhân đến xem quẻ cho nó vậy."
Lưu Thính Huyền vội đáp, "Đa tạ nương nương." Trò chuyện một hồi lâu sau, gã rốt cuộc cũng có thể ra ngoài cùng Trần Tuế. Trần Tuế vừa đi vừa nhắc mãi mấy vị thuốc cần tìm. Lưu Thính Huyền nhớ mấy ngày trước thất điện hạ mới gửi thư tới, bèn hỏi, "Trần thái y, ngài có biết "Huyết Thiên Dạ" không?"
Trần Tuế vừa lấy sách ra, nghe vậy đáp, "Ta từng nghe nói về nó rồi, Thái Y Viện ghi chép lại rằng đây là đây là một loại độc chậm phát tác do hoàng thất tiền triều điều chế. Sau khi trúng độc, trừ những lúc phát tác thì hầu như không thể phát hiện ra, đến giờ vẫn chưa có thuốc giải. Lần trước một thị vệ ở phủ thái úy từng hỏi ta chuyện này, sao ngươi cũng thắc mắc thế?"
"Ta có một người bạn... Bị trúng độc..." Lồng ngực Lưu Thính Huyền nặng trĩu, "Vậy... Trần thái y, vậy loại độc này có thuốc giải không?"
Trần Tuế vừa lật sách vừa nói, "Thuốc giải? Theo lẽ thường thì vạn vật trên đời đều tương hỗ và kiềm chế lẫn nhau. Đã có thuốc độc thì tất nhiên sẽ có thuốc giải."
Lưu Thính Huyền lập tức phấn chấn hẳn lên. Ai ngờ Trần Tuế lại nói thêm, "Nhưng việc chế thuốc giải khó như lên trời, ít thì mấy năm, dài thì mười mấy năm. Dưới thời Thành Đế có một vị phi tử trúng độc này, Thành Đế tìm danh y khắp mọi nơi, nhưng chưa chế được thuốc giải thì phi tử kia đã hương tiêu ngọc vẫn, thời gian từ khi trúng độc đến khi qua đời còn chưa đầy sáu năm."
Nghe vậy, Lưu Thính Huyền không khỏi tuyệt vọng, sau đó hỏi, "Vậy nếu như..." Gã cân nhắc một hồi lâu, khoa tay múa chân diễn tả, "Vậy nếu người bị trúng độc không phải do trực tiếp uống Huyết Thiên Dạ, mà do nhiễm độc từ trong bụng mẹ thì sao?"
Trần Tuế rung râu, ngờ vực nhìn Lưu Thính Huyền, "Sao ngươi hỏi giống hệt tên thị vệ kia thế? Bạn của các ngươi là cùng một người à?"
Lưu Thính Huyền nghẹn lời, "Ờm... Cũng có thể coi là vậy."
Thị vệ kia chắc chắn là Phó Lăng Nghi chứ không ai vào đây, Lưu Thính Huyền nghĩ, nhưng lạ là bọn họ lại không nói thân phận của người bệnh cho Trần thái y biết. Có lẽ đây là ý của Từ Thái úy, nếu đã trúng loại độc này thì rõ ràng là càng ít người biết càng tốt để tránh bị kẻ địch lợi dụng sơ hở.
Trần Tuế săm soi nhìn Lưu Thính Huyền, cũng không hỏi thêm gì, "Huyết Thiên Dạ không có thuốc giải, nếu bị nhiễm độc từ trong bụng mẹ thì độc tính đã giảm bớt do được cơ thể mẹ bảo vệ, nhẹ hơn nhiều so với uống trực tiếp. Hơn nữa đây là loại độc chậm phát tác, nếu được chăm sóc chu đáo, thay đổi phương thuốc theo tình trạng cơ thể để áp chế độc tính, có lẽ có thể sống đến mười mấy năm, thậm chí là mấy chục năm." Ông ngập ngừng một lúc, "Nhưng nếu không được chăm sóc kỹ càng... Cứ thế mười mấy hai mươi năm thì sức khỏe sẽ suy tàn, sống chết khó đoán. Nhưng vẫn còn một cách kéo dài hơi tàn."
"Cách gì?" Lưu Thính Huyền sốt sắng hỏi.
Trần Tuế nghiêm mặt nói, "Phạt cốt tẩy tủy. Phạt cốt tẩy tủy, kết hợp với việc tắm thuốc, châm cứu, uống thuốc để ép tất cả những tạp chất hoặc độc tố trong cơ thể ra ngoài. Đối với loại độc không thể giải thì bắt buộc phải dùng cách này."
Lưu Thính Huyền còn chưa kịp vui mừng thì Trần Tuế đã nói tiếp, "Nhưng quá trình thực hiện phương pháp này cực kỳ khó khăn và đau đớn. Thứ nhất, cần vài vị đại phu y thuật cao siêu đồng thời châm cứu vào các huyệt vị, còn phải có người liên tục cho người bệnh uống thuốc, thay thuốc tắm. Thứ hai, một khi đã tiến hành thì không thể dừng lại, sẽ mất rất nhiều thời gian, ít thì bảy ngày, dài thì mười ngày, khó mà đoán trước được. Thứ ba, người bệnh sẽ cực kỳ đau đớn. Sách y có ghi, mười người thử cách này thì đến bảy tám người chết vì đau đớn, không thể chịu đựng đến cuối cùng. Cuối cùng, cách này chỉ trị được ngọn, không trị được gốc. Độc đã xâm nhập vào gân cốt, ngay cả thần tiên cũng khó mà giải nổi, nếu muốn trị tận gốc thì vẫn phải chế được thuốc giải."
Lưu Thính Huyền nghe xong mặt tái mét. Trần Tuế lắc đầu, "Vậy nên cuối cùng thị vệ kia mới nói rằng chính người bạn kia bảo mình không thể dùng được cách này."
Quả thực là không dùng được. Chưa kể đến việc Từ Ưng Bạch đang ở quân doanh, cho dù có ở Trường An thì cũng sẽ có cả núi công việc đợi hắn xử lý. Nếu cứ cáo bệnh ở nhà, hoàng đế sẽ cử thái y đến bắt mạch hàng ngày, những đối thủ không có ý tốt cũng sẽ liên tục đến thăm, làm hắn hoàn toàn không có cơ hội thực hiện. Hơn nữa, phương pháp này cũng rất mạo hiểm. Lưu Thính Huyền thở dài thườn thượt, không khỏi thấy tiếc cho Từ Ưng Bạch, "Đa tạ Trần thái y, ta sẽ chuyển lời cho người bạn đó."
Trần Tuế gật đầu, vội vàng cất sách đi, nói, "Nếu bạn ngươi có gì cần hỗ trợ thì cứ việc tới tìm ta."
Lưu Thính Huyền gật đầu. Hai người vừa từ biệt tại ngã rẽ, gã lập tức đến tìm Mai Vĩnh.
Lưu Thính Huyền bực bội uống một ngụm trà, "Ngài nói xem tên hoàng đế vô dụng kia và Quý phi rốt cuộc có ý gì?"
Mai Vĩnh cau mày nói, "Quý phi tên là Tống Liễu Liễu, năm đó cùng vào Đông Cung với Tiêu Ngộ Ninh. Nhà họ Tống và nhà họ Tiêu đều là những gia tộc lớn, là thế gia nổi tiếng nhất Đại Tấn, hai nhà tranh quyền đoạt lợi cũng là chuyện thường tình." Mai Vĩnh lắc đầu, "Hiện giờ Tống Quý phi đang mang thai, nhà họ Tống tất nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để kéo hoàng đế về phe mình, đương nhiên sẽ đối xử tốt với ngươi."
"Nhưng tên hoàng đế này không quyền không thế, lôi kéo thì có ích lợi gì? Hiện giờ ông ta đang bị giam lỏng trong tay Tề Vương, còn có thể gây ra sóng gió gì nữa chứ?" Tại quân doanh cách xa quận Phù Phong, Ngụy Hành nhìn danh sách các thế gia, thắc mắc.
Từ Ưng Bạch khẽ lắc đầu, "Hoàng đế bù nhìn thì cũng là hoàng đế, từ lúc triều Tấn bắt đầu, dù hoàng quyền có suy yếu nhưng chưa bao giờ thực sự bị thay thế. Các thế gia tuy nhiều, nhưng có thể trở nên hùng mạnh được hay không đều nhờ vào quyền lực và sự ủng hộ của hoàng đế. Nếu một gia tộc quá bành trướng mà không thể lập tức trừ khử thì hoàng đế đương nhiên sẽ nâng đỡ các gia tộc khác để đối đầu, không cho phép bọn họ tiếp tục bành trướng hay có khả năng lật đổ hoàng quyền nữa, đó là sự kìm hãm. Suy cho cùng, bọn họ đều chỉ đang mượn thế đế vương mà thôi."
"Tuy Tề Vương có ý định soán vị nhưng lại không có lý do chính đáng, vì vậy chắc chắn sẽ cần sự ủng hộ của các thế gia rồi mới có thế tiếp tục mưu tính. Vụ ồn ào "ngũ đức" lúc trước chính là do Tề Vương truyền ra. Nhà họ Tiêu cũng thuộc hàng thế gia, bởi Hoàng Hậu của nhà họ Tiêu đang ở chỗ chúng ta, vị Quý phi nhà họ Tống kia lại mang thai nên ắt hẳn bọn họ sẽ không thể trơ mắt nhìn họ Tống tiếp tục lớn mạnh được, tất nhiên sẽ tìm một thế lực lớn để dựa dẫm. Nhà họ Tống hiểu rõ thời thế, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội bám lấy Tề Vương."
"Nhưng con gái nhà họ Tống đã mang thai con của hoàng đế... Khụ khụ..." Từ Ưng Bạch che miệng ho khan, "Vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ không chỉ dựa vào một mình Tề Vương. Chúng ta ra trận lấy danh nghĩa dẹp loạn nghênh thiên tử, theo như ý bọn họ, nếu phe ta thắng, hoàng đế tất nhiên sẽ đón Hoàng Hậu trở về Trường An rồi tiếp tục ngồi trên ngai vàng. Vì vậy bọn họ cũng phải lôi kéo hoàng đế ủng hộ mình, nếu táo bạo hơn một chút thì còn có thể âm thầm cấu kết với hai vương gia ở Trường An. Mấy phương đặt cược thì ắt sẽ có một phương thắng."
Từ Ưng Bạch điềm tĩnh nói tiếp, "Sau này con lên ngôi hoàng đế thì nhất định phải phân biệt rõ ai là kẻ tiểu nhân nịnh nọt lợi dụng quyền lực của mình, ai là người thật sự vì nước vì dân, phải nhìn thấu thì mới có thể dùng người."
Ngụy Hành gật đầu suy tư. Cùng lúc đó, Mạnh Phàm ló đầu vào, được Từ Ưng Bạch cho phép mới rón rén bước vào, lặng lẽ đặt chén thuốc vừa sắc xuống cạnh hắn. Từ Ưng Bạch cầm lên nhấp một ngụm. Nước thuốc vừa đắng vừa nóng làm lưỡi hắn tê dại, mặt mũi nhăn cả lại. Mấy ngày nay đều đặn mỗi ngày ba chén thuốc, chén sau đắng hơn chén trước. Dưới ánh mắt tha thiết của Mạnh Phàm và Ngụy Hành, hắn đành miễn cưỡng uống hết, thuốc đắng đến nỗi vừa uống xong hắn đã vội đẩy chén ra, phẩy tay ngồi lên ghế. Từ Ưng Bạch khẽ thở dài, nụ cười chỉ thoáng qua bên môi rồi nhanh chóng biến mất. Hắn chợt thấy hơi nhớ đống mứt hoa quả ăn mãi không hết kia.