Cổ áo đột ngột bị buông ra khiến Mạnh Phàm lùi lại vài bước theo quán tính. Lưu Thính Huyền hoảng loạn mở túi ra, bên trong đúng là hài cốt và tro bụi. Gã ngây người nhìn hồi lâu rồi bất chợt đứng phắt dậy, giọng đầy hằn học, "Ta không tin! Ngươi dựa vào cái gì mà nói đây là muội muội ta chứ!"
"Có hồ sơ ghi lại... Nàng sinh ra ở Bích Khê, huynh trưởng bị bắt cóc từ khi nàng còn nhỏ, sau đó cha mẹ đều mất, nàng cũng bị mẹ mìn bắt đi bán, cuối cùng vào phủ quan làm nô." Mạnh Phàm đáp, định lấy hồ sơ cất trong ngực áo ra, góc giấy vừa ló ra, Lưu Thính Huyền đã lao tới giật lấy mở ra. Gã như một con bạc bị dồn đến bước đường cùng, dữ tợn mà tuyệt vọng, nước mắt rơi lã chã.
"Lúc chủ tử tìm thấy... Thì nàng đã bị biến thành nhân trư, không thể nghe, không thể nói, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu chủ tử giết mình..." Mạnh Phàm hít một hơi sâu, "Chủ tử... Chủ tử đồng ý, lưỡi dao rất nhanh..." Đến đây, Mạnh Phàm không nói thêm gì nữa.
"Cút..." Lưu Thính Huyền thì thào.
"Sao cơ?" Mạnh Phàm không nghe rõ, hỏi lại.
"Ta bảo ngươi cút!!!" Lưu Thính Huyền tuyệt vọng gào lên, lầm bầm như mất hồn, "Các ngươi đều lừa ta!!! Muội ấy chưa chết!!! Ta sẽ giết hắn!"
"Ngươi đừng làm gì dại dột!" Mạnh Phàm can ngăn. "Người chết không thể sống lại, ngươi hãy nén bi thương. Tên hoàng đế chó má đó sẽ bị trừng phạt, ngươi đừng kích động, chủ tử sẽ báo thù cho ngươi..."
"Ta đã nói muội ấy chưa chết!" Lưu Thính Huyền như phát điên, vò loạn đầu tóc, miệng lẩm bẩm những lời khó hiểu.
Mạnh Phàm không nỡ nhìn tiếp, dứt khoát tiến tới chặt vào gáy đối phương. Động tác của Lưu Thính Huyền khựng lại, ngã gục xuống đất. Mạnh Phàm đặt gã lên giường, thở dài, cậu còn phải trở về Phú Bình, không thể ở lại đây lâu. Huống chi quân tuần tra của Tề Vương rải rộng khắp quận Phù Phong, đến được đây đã tốn không ít công sức, nếu không đi ngay, lát nữa lính tuần đến kiểm tra thì e là không thoát được. Trước khi đi, Mạnh Phàm nhặt chiếc túi kia lên đặt bên cạnh Lưu Thính Huyền rồi mở cửa sổ lẻn ra ngoài, mong rằng ngày mai khi tỉnh dậy gã có thể bình tĩnh lại. Để phòng ngừa rủi ro, theo chỉ dẫn của Từ Ứng Bạch, Mạnh Phàm lại vòng đến chỗ Mai Vĩnh một chuyến, kể lại toàn bộ câu chuyện.
Sáng sớm hôm sau, dưới ánh dương rực rỡ, lính tuần và các thị nữ đi ngang qua chỉ thấy Lưu Thính Huyền đầu tóc rối bù, loạng choạng chạy ra khỏi phòng. Gã như một kẻ điên, giơ tay lên không trung la hét, cười lớn rồi ngã ngồi trên mặt đất. Lính tuần vô cùng kinh hãi, vội tiến tới muốn đỡ sủng thần của hoàng đế dậy, nào ngờ gã chợt đứng phắt dậy, giơ ngón trỏ cười nói, "Suỵt, ta đang bói quẻ cho bệ hạ."
Lính tuần ngây người, Lưu Thính Huyền cười lớn xoay người đi, nước mắt giàn giụa. Gã siết chặt những quẻ gỗ đã được mài nhọn trong tay, đi đến nơi ở của hoàng đế. Vừa đến cửa, vệ binh đã chặn lại, nghiêm túc nói, "Lưu đại nhân, vẫn là kiểm tra như thường lệ, xin đừng trách móc."
Lưu Thính Huyền nở một nụ cười kỳ quái, giang tay để vệ binh lục soát. Vệ binh không tìm thấy gì đáng ngờ, chỉ thấy vài quẻ gỗ gã hay mang theo nên không khám xét thêm, để Lưu Thính Huyền vào.
Bên trong, Ngụy Chương đang ôm eo phi tử, không kiên nhẫn lắng nghe Thái Hậu Tiêu Uyển dạy bảo, Mai Vĩnh ngồi dưới cúi đầu uống trà, không nói gì. Ngụy Chương đã mâu thuẫn với các thế gia từ lâu, chỉ cần một mồi lửa sẽ bùng lên, vừa lúc Thái Hậu cũng là con cháu thế gia. Nhìn vẻ mặt ngày càng bực bội của Ngụy Chương, Mai Vĩnh đặt chén trà xuống, lặng lẽ nhìn về phía bọn họ. Trần Tuế và Bộ Tư Thời cũng ở đây, đang thay phiên bắt mạch cho các phi tử.
Lưu Thính Huyền lặng lẽ bước vào chính điện, vì là quan của Khâm Thiên Giám, lại được hoàng thượng xem trọng, nên không một ai nghi ngờ. Ngụy Chương lúc này đang bực bội, thấy Lưu Thính Huyền thì lập tức như được đại xá, "Lưu ái khanh, ngươi tới đúng lúc lắm." Ngay sau đó, gã kinh ngạc hỏi lại, "Ái khanh à, sao ngươi lại biến thành thế này?"
Quả thật lúc này Lưu Thính Huyền cực kỳ tiều tụy, tóc tai rối bù, nếu không nhờ bộ quan phục trên người thì nhìn gã chẳng khác nào một kẻ ăn mày trên đường phố. Gã mỉm cười, "Vi thần... Hôm qua vi thần quan sát thiên văn, phát hiện một việc lớn liên quan đến bệ hạ, vì nhìn trộm thiên cơ nên mới ra nông nỗi này."
Ngụy Chương lập tức tỏ ra hứng thú, "Việc lớn gì?"
Lưu Thính Huyền quỳ xuống, khản giọng nói, "Đây là thiên cơ, không thể tiết lộ cho những người khác, thần to gan mời bệ hạ xuống đây, để thần dùng quẻ gỗ biểu thị cho ngài xem."
Thái Hậu Tiêu Uyển bực dọc, "Có thiên cơ gì mà không thể nói được chứ? Bệ hạ ngày nào cũng xem mấy thứ vớ vẩn này sao? Đuổi hắn ra ngoài cho bổn cung!"
Ngụy Chương cười khẩy, "Trẫm là hoàng đế, trẫm còn chưa nói gì đâu! Mẫu hậu còn quyết định thay trẫm luôn sao!"
Vẻ mặt Tiêu Uyển như vừa nuốt phải ruồi, thất vọng nhìn Ngụy Chương rồi phất tay áo xoay người, nhắm mắt làm ngơ. Ngụy Chương cao quý bước xuống ngai vàng, đi tới chỗ Lưu Thính Huyền. Lưu Thính Huyền cung kính quỳ trên mặt đất, trong tay nắm chặt quẻ tính nhọn, tim đập càng lúc càng nhanh. Gã chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu không đâm trúng điểm yếu trí mạng của Ngụy Chương, gã không chỉ mất mạng mà còn không gây hại được chút gì cho đối phương. Một đôi giày dừng lại trước mặt Lưu Thính Huyền, chất giọng đầy uy quyền truyền xuống, "Ái khanh, bây giờ có thể diễn giải được rồi chứ."
Vừa dứt lời, Lưu Thính Huyền đột nhiên bật dậy, cặp mắt đỏ ngầu hằn học nhìn Ngụy Chương, bàn tay nắm quẻ bói nhanh như chớp đâm thẳng vào điểm yếu của Ngụy Chương. Những tiếng hét thất thanh và tri hô "Hộ giá" vang lên bốn phía, Mai Vĩnh cũng đứng phắt dậy. Ngụy Chương sợ đến mức không nói nên lời, hoảng loạn lùi lại giẫm phải vạt áo, loạng choạng ngã xuống, mũ miện lệch đi che khuất tầm mắt gã, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Lưu Thính Huyền.
"Bệ hạ mau che mắt lại!" Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bộ Tư Thời lấy vôi bột trong ngực áo ra ném thẳng vào mặt Lưu Thính Huyền.
Lưu Thính Huyền hét lên thảm thiết, quẻ gỗ rơi xuống đất. Gã lấy tay che mắt, cười như điên dại, "Đồ chó má! Tuy hôm nay ta không giết được ngươi, nhưng ngày sau nhất định sẽ có người giết ngươi!"
Vệ binh vội vã chạy vào khống chế Lưu Thính Huyền, gã vừa giãy giụa vừa gào thét, "Thế gia ghét ngươi, chư vương đều có dã tâm, sớm muộn gì bọn họ cũng thay thế ngươi thôi! Cả nhà họ Tiêu lẫn nhà họ Tống đều theo phe Tề Vương hết rồi! Ngươi không sung sướng được bao lâu nữa đâu!!! Nếu không tin thì đi hỏi mẫu hậu ngươi đi... Xem nhà họ Tiêu đã âm thầm gả ai cho Tề Vương và thế tử Tề Vương rồi?"
Ngụy Chương đang hoảng loạn bỗng quay phắt lại, nhìn về phía Tiêu Uyển. Mặt mũi ả tái mét, "Nói bậy! Lôi hắn ra ngoài, lập tức xử tử!!"
Lưu Thính Huyền càng vùng vẫy dữ dội, mấy tên vệ binh cũng không giữ nổi. Gã đá văng một thị vệ, liều chết lao về phía Ngụy Chương! Ngụy Chương tru tréo, mà Lưu Thính Huyền lại đột nhiên khựng lại rồi ngã xuống. Trần Tuế đứng phía sau gã, tay cầm mấy cây kim, một cây kim rất dài đang đâm vào gáy Lưu Thính Huyền. Một thị vệ can đảm tiến lên kiểm tra rồi thở phào nhẹ nhõm, "Bệ hạ, hắn chết rồi!"
Ngụy Chương la lớn, "Mang ra ngoài! Ném ra bãi tha ma!"
Mai Vĩnh và Trần Tuế nhìn nhau, Trần Tuế chậm rãi thu lại chiếc kim bạc, nhìn Lưu Thính Huyền thở dài.
Lúc này, Mạnh Phàm và hai ám vệ đi cùng vượt sông Hán trong đêm, đã trở về Phú Bình được hai canh giờ, dâng bản vẽ dùng để đúc mũi tên đến cho Từ Ưng Bạch. Từ Ưng Bạch điềm tĩnh nhìn thợ thủ công phụ trách đúc vũ khí, hỏi, "Có làm được không?"
Thợ thủ công cúi đầu, "Dạ được... Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Từ Ưng Bạch kiên nhẫn hỏi lại.
"Chỉ là không thể làm giống hoàn toàn được." Người thợ khoa tay múa chân minh họa, "Nhưng tướng quân yên tâm, mô phỏng chính xác vẫn có thể."
Từ Ưng Bạch ôn hòa đáp, "Vậy là đủ rồi, đi làm đi."
Người thợ nhận lệnh rời đi, Ngụy Hành ôm sổ sách tiến vào, tò mò nhìn bản vẽ trên bàn Từ Ưng Bạch, hỏi, "Sao sư phụ lại muốn thứ này?"
Từ Ưng Bạch chậm rãi xoa các đốt ngón tay trắng bệch, "Có việc cần dùng, đến lúc đó con sẽ biết."
Ngụy Hành ngoan ngoãn gật đầu, đặt đống sách và quyển trục nặng trĩu lên mặt bàn, sức nặng làm chiếc lệnh bài luôn giấu trong ngực theo đà rơi xuống. Ngụy Hành vội cúi xuống muốn nhặt, nhưng Từ Ưng Bạch đã nhanh tay nhặt trước. Thứ này quá đỗi quen thuộc. Lệnh bài của ám vệ do chính tay hắn thiết kế rồi đặt làm, mặt trước khắc hai chữ "Từ phủ", mặt sau khắc họa tiết hình hạc, xung quanh là hoa văn đen tinh xảo, bên dưới treo tua rua màu đen. Ngoại trừ cái này, Phó Lăng Nghi còn có một lệnh bài nữa khắc hai chữ "Thủ lĩnh", nhưng y đã vào quân doanh nên hiện tại do Mạnh Phàm nắm giữ.
Tua rua đen đung đưa trước mắt, Ngụy Hành lúng túng vò gấu áo, "Sư phụ."
Từ Ưng Bạch đặt lệnh bài lên bàn, dịu dàng hỏi, "Lệnh bài này ở đâu ra vậy? Ai đưa cho con?"
Ngụy Hành ngập ngừng một chút, cuối cùng lí nhí đáp, "Là Phó Lăng Nghi ạ... Y dùng lệnh bài đổi lấy ngọc bội sư phụ cho con." Cậu nhóc ấm ức vô cùng, vừa ngủ dậy thì ngọc bội sư phụ cho đã không cánh mà bay.
Từ Ưng Bạch khẽ thở dài, "Đổi? Y ép con đổi sao?"
Ngụy Hành lắc đầu, quyết định nói tốt cho Phó Lăng Nghi, "Không hẳn ạ... Vì y quan tâm đến sư phụ nên mới không muốn đồ của người rơi vào tay người khác mà thôi."
Từ Ưng Bạch lại thở dài, ngón tay vuốt ve hoa văn trên chiếc lệnh bài. Ngụy Hành nói tiếp, "Hiện giờ cũng coi như vật về chủ cũ. Sư phụ giữ giúp y đi, dù sao thì hiện giờ con đã không cần dùng lệnh bài để đến tìm người nữa."
Ánh mắt dịu dàng dừng lại trên tấm lệnh bài, hắn gõ nhẹ chữ "Từ" khắc trên đó, ôn hòa bảo, "Được thôi."
Đến chiều tối, Từ Ưng Bạch và Ngụy Hành cuối cùng cũng xử lý xong phần lớn công việc. Ngụy Hành đi lấy thức ăn, trong lều chỉ còn lại một mình Từ Ưng Bạch. Trong lều bài trí rất đơn giản, sắc mặt Từ Ưng Bạch hơi tái đi vì mệt, hắn đặt lệnh bài và những lá thư Phó Lăng Nghi gửi vào một chiếc hộp nhỏ. Từ Ưng Bạch biết đối phương rất thích thu thập những thứ xung quanh mình, hắn nhớ hồi còn ở Trường An từng vào nhầm chỗ ở của y rồi vô tình thấy một ngăn kéo đầy những đồ vật nhỏ, hầu hết đều là những thứ mình không cần hoặc để quên ở đâu đó. Ngay cả sau này khi hành quân, y cũng nhất quyết mang theo dây buộc tóc cũ của hắn và một chiếc khăn không biết ở đâu ra, nhưng nào ngờ ngay cả ngọc bội hắn tặng cho một đứa trẻ cũng phải tìm cách lấy về. Hắn lẳng lặng nhìn tấm lệnh bài, khẽ thở dài.
Tiếng động truyền đến từ phía cửa lều làm Từ Ưng Bạch bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía ám vệ đang vội vã bước vào. Hắn híp mắt, chợt có dự cảm không lành, "Có chuyện gì?!"
Ám vệ quỳ một gối xuống đất nói, "Chủ tử, Ngưỡng Khiếu Đường tại Phù Phong truyền tin đến báo rằng Lưu Thính Huyền ám sát hoàng đế không thành nên đã bị xử tử tại chỗ... Rồi ném ra bãi tha ma."