Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng

Chương 88

Bên trong Tuyên Chính Điện, mùi máu tanh và thuốc đắng hòa quyện vào nhau nồng nặc trong không khí. Phó Lăng Nghi đứng gần bình phong, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhạt nhòa bất động phía sau bình phong. Phạt cốt tẩy tủy là biện pháp cực kỳ nguy hiểm, không thể mắc sai lầm, bên ngoài bình phong, ngoại trừ thái y, dược đồng và các cung nữ đến thay nước đúng giờ thì không ai được vào trong.

Các ám vệ bên cạnh lo lắng nhìn thủ lĩnh. Kể từ khi tỉnh lại đến giờ, y vẫn luôn đứng canh bên ngoài bình phong, không ăn uống cũng không ngủ, chỉ chăm chú nhìn bóng dáng Từ Ưng Bạch không chớp mắt, máy móc như một con rối mất hồn, cũng bướng bỉnh như như sói nhà mất chủ, có khuyên thế nào cũng không chịu rời đi.

Phó Lăng Nghi ở đó từ sáng sớm đến ban đêm, rồi lại từ ban đêm đến khi trời tảng sáng. Trong quãng thời gian chờ đợi mỏi mệt dài đằng đẵng ấy, y không nói một lời nào, cặp mắt đen sẫm chìm trong nỗi uất ức và bi thương. Y không khỏi nhớ tới kiếp trước, mình cũng từng quỳ cả ngày canh chừng Từ Ưng Bạch thế này.

Khi ấy, Phó Lăng Nghi đã đi theo Từ Ưng Bạch được ba, bốn tháng, Từ Ưng Bạch đã bắt đầu chuẩn bị cho việc di tản về phía nam, dù vẫn cho rằng chưa đến lúc phải đi. Vào các triều đại trước, việc di tản chỉ diễn ra khi kẻ thù đã chiếm đóng đô thành, không còn sức chống đỡ nữa mới buộc phải dời đô đến Giang Nam, xây dựng chính quyền mới và duy trì sự cai trị của triều đại. Nhưng hiện tại Ô Quyết mới chỉ đánh hạ một vài thành trì mà Ngụy Chương đã sốt sắng muốn di tản. Hắn lờ mờ đoán được nguyên do, nhưng đã không thể ngăn cản.

Các thế gia gần như đã bị mua chuộc hết, quan lại triều đình sợ hãi trước sự hăm dọa và cám dỗ của thế gia và hoàng quyền nên phần lớn đều giữ im lặng. Khi Ngụy Chương nói muốn di tản, ngoại trừ Từ Ưng Bạch, cũng chỉ có Mai Vĩnh, một quan viên trẻ và vài ba võ quan nhỏ đứng ra phản đối. Ngần ấy người phản đối cũng chỉ như châu chấu đá xe, không hề có tác dụng. Nhưng may thay, cuối cùng Ngụy Chương vẫn giao việc chuẩn bị cho Từ Ưng Bạch. Phần lớn quan lại trong triều chỉ là đám ngồi không ăn lương, không ai muốn đảm nhận lượng công việc khổng lồ như vậy. Nhưng đối với Từ Ưng Bạch thì đây lại là chuyện tốt, ngoài hậu cung ra, hắn có thể cố gắng điều động nhân sự và chuẩn bị việc phòng thủ cho Trường An và các quận gần Gia Dục Quan.

Đèn dầu trong thư phòng Từ phủ sáng suốt đêm, Từ Ưng Bạch dốc hết toàn lực làm tốt những gì mình còn có thể. Phó Lăng Nghi không hiểu những tài liệu và bản đồ phức tạp đó, nhưng y nhìn ra được sắc mặt Từ Ưng Bạch ngày càng nhợt nhạt, gần như không còn chút máu. Y cảm thấy không đáng thay cho Từ Ưng Bạch. Những người này, thiên hạ này thật sự đáng để hắn lao lực như vậy sao?

Trời rét căm căm, tuyết rơi dày, dù trong thư phòng có một bếp than nhưng đôi khi Từ Ưng Bạch vẫn bị lạnh đến run rẩy. Phó Lăng Nghi quỳ gối gần đó bảo vệ hắn, nhìn hắn viết được một lát lại ngừng, bàn tay cầm bút run lên, thỉnh thoảng lại lên cơn ho dữ dội. Mỗi lần nghe thấy tiếng ho như xé ruột xé gan đó, Phó Lăng Nghi đều nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy không biết liệu xương cốt hắn có bị ho gãy hay không.

Nhưng người này có vẻ không yếu ớt như y vẫn nghĩ. Gần như mỗi ngày, Từ Ưng Bạch đều có thể thản nhiên đứng dậy tiếp tục xử lý công việc như không có chuyện gì xảy ra, kể cả những lúc bệnh nặng cũng không ngoại lệ. Quản gia Lưu ngày nào cũng mang đến ba bữa thuốc, thuốc kia chỉ ngửi thôi cũng đã thấy đắng, vậy mà Từ Ưng Bạch cứ như mất vị giác, lần nào cũng một hơi uống cạn, còn chẳng mảy may nhíu mày. Cũng vì sức sống của mạnh mẽ đến đáng kinh ngạc ấy mà Phó Lăng Nghi lại cho rằng trước kia hắn chỉ muốn dọa mình mà thôi, không phải sắp chết thực sự.

Đêm xuống rất nhanh, tuyết rơi lả tả, một lớp tuyết dày đọng trên một cành cây khô, phát ra tiếng kêu răng rắc. Cuối cùng Từ Ưng Bạch cũng đặt bút xuống, nhìn tuyết rơi trắng trời ngoài cửa sổ. Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày di tản. Buổi sáng đại phu đến bắt mạch yêu cầu hắn nghỉ ngơi cho tốt, nếu không sẽ không trụ được đến khi đó. Từ Ưng Bạch khẽ thở dài, sau khi xong việc này, có lẽ hắn cũng nên lo dần việc hậu sự cho mình. Dù sao cơ thể này cũng đã quá yếu, không biết còn có thể cầm cự được đến bao giờ, nếu chết trên đường...

Đôi mi khẽ run lên, Từ Ưng Bạch vô thức bóp chặt đốt ngón tay gầy guộc. Cho dù không thể lá rụng về cội thì ít nhất cũng đừng nên quá thảm hại. Gia đinh của Từ phủ tất nhiên không thể đi cùng, xe ngựa không chở được nhiều người như vậy, hơn nữa chuyến đi này không biết là phúc hay họa, chi bằng thả bọn họ đi. Người có thể đi cùng hắn... Có lẽ cũng chỉ có...

Từ Ưng Bạch quay đầu nhìn Phó Lăng Nghi quỳ bên cạnh. Mấy tháng qua, tính cách ngỗ ngược và thói không nghe lời của y đã được uốn nắn chỉn chu, hiện giờ cũng coi như nghiêm túc tuân lệnh, những lúc y lặng lẽ quỳ không nói thậm chí còn có vẻ khá ngoan. Từ Ưng Bạch xoa tay vào nhau, cố gắng làm đôi tay lạnh đến cứng đờ ấm áp hơn một chút, nhẹ giọng gọi, "Phó Lăng Nghi."

"Có."

Phó Lăng Nghi ngẩng đầu nhìn Từ Ưng Bạch đang ngồi trên ghế mây. Từ Ưng Bạch ôn hòa nói tiếp, "Ta có chuyện muốn nhờ ngươi. Ngươi đi cùng ta, lỡ như ta chết trên đường, nếu tiện thì ngươi có thể nhặt xác giúp ta không?"

Nghe vậy, trái tim Phó Lăng Nghi như ngừng đập. Y sững sờ nhìn Từ Ưng Bạch, ngữ điệu như đang chất vấn, "Ngươi nói cái gì?!"

"Nhặt xác giúp ta." Từ Ưng Bạch bâng quơ nói, "Đốt thành tro mang về Huyền Diệu Quan hoặc chôn ở Gia Lăng, nếu không thì rải xuống sống cũng được." Ánh mắt hắn tối lại, khẽ thở dài, "Nếu không bọn họ sẽ ném ta ra bãi tha ma hoặc chôn bừa ở đâu đó, ta sẽ trở thành cô hồn dã quỷ mất."

Phó Lăng Nghi nghẹn lời, cúi gằm mặt, chỉ để lại đỉnh đầu đen nhánh cho Từ Ưng Bạch, trước mắt là mũi giày trắng tinh của đối phương. Gió tuyết đập vào khung cửa, bốn bề lặng ngắt như tờ. Phó Lăng Nghi nặng nề nuốt khan, lồng ngực đau nhói không rõ nguyên do, khàn giọng đáp, "Không..."

Y muốn nói rằng sẽ không đâu, ngươi phải sống lâu trăm tuổi, sao có thể chết nhanh như vậy. Nhưng Từ Ưng Bạch lại cho rằng Phó Lăng Nghi từ chối. Hắn đứng dậy nói, "Không muốn thì thôi vậy. Thân chết hồn diệt, đâu còn biết gì nữa, chết ở đâu cũng giống nhau thôi." Dứt lời, hắn mở cửa chậm rãi bước ra ngoài.

Phó Lăng Nghi đứng phắt dậy đuổi theo, "Ta..." Y muốn giải thích rằng mình không có ý đó, nhưng đường như Từ Ưng Bạch không muốn nghe nữa. Hắn ngồi xuống giường, cởi áo lông đặt sang bên rồi đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu cho Phó Lăng Nghi im lặng, cụp mắt nói, "Đừng nói nữa, ta không muốn nghe."

Cổ họng Phó Lăng Nghi như bị bóp nghẹt, không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Ưng Bạch nằm xuống, quay lưng về phía mình.


Bốn tháng tiếp theo, hai người trên đường di tản. Bên cạnh Từ Ưng Bạch có thêm một hoàng tử tên Ngụy Hành. Hoàng tử nhỏ vừa thông tuệ vừa hiền lành, ngày nào cũng đến hỏi han Từ Ưng Bạch. Từ Ưng Bạch cũng rất kiên nhẫn dạy dỗ cho cậu, thậm chí còn vì chữ Phó Lăng Nghi xấu như gà bới mà dạy cả hai người. Cuộc sống trong hoàng cung trước kia rất vất vả nên hoàng tử cũng xanh xao vàng vọt, Phó Lăng Nghi nhận thấy đôi khi Từ Ưng Bạch sẽ ngẩn người nhìn cậu một lúc rồi mới tiếp tục xử lý công việc phức tạp của mình. Nếu có thể truyền dạy những điều mình học được cho đứa trẻ này cũng tốt. Lúc ấy Từ Ưng Bạch nghĩ rằng ít nhất cậu sẽ có một kỹ năng nào đó để tự bảo vệ mình trong hoàng cung hoặc dưới thời kỳ loạn lạc này.

Thiếu niên ngày một trưởng thành, Từ Ưng Bạch cũng ngày một ốm yếu. Công việc bận rộn đã tiêu hao hết sức lực, hắn bắt đầu thường xuyên ngã bệnh. Phó Lăng Nghi ba ngày hai lượt phải chạy đi mời Trần Tuế đến bắt mạch cho Từ Ưng Bạch, mỗi lần Trần Tuế đến là một lần ông nhíu chặt mày hơn. Những cơn ho ra máu và hôn mê đột ngột đã là chuyện thường, Phó Lăng Nghi xử lý những tình huống thế này ngày càng thành thạo, chăm sóc Từ Ưng Bạch cũng ngày càng thuần thục, thậm chí chỉ cần một ánh mắt y đã biết đối phương muốn gì. Thậm chí chỉ vì một câu bông đùa của Từ Ưng Bạch mà y đã thực sự đi học cách bấm huyệt, cũng từng hỏi rốt cuộc hắn bị bệnh gì. Nhưng Từ Ưng Bạch kín miệng, nhất quyết không chịu nói, bị hỏi nhiều sẽ dứt khoát quay đầu đi, không để ý tới y.

Phó Lăng Nghi cũng chỉ có thể hết lòng chăm sóc, nhưng dù có làm gì đi nữa, hay chăm sóc cẩn thận đến thế nào đi nữa thì bệnh tình của Từ Ưng Bạch vẫn ngày một trở nặng. Hắn liên tục ho ra máu rồi hôn mê, những lúc bệnh nặng đến mơ hồ sẽ ho suốt cả đêm, đôi khi còn sẽ khóc, nước mắt thấm ướt áo choàng và gối đầu, miệng lầm bầm gọi mẹ, gọi sư phụ và những cái tên không rõ khác. Hắn nói muốn về nhà.

Phó Lăng Nghi những tưởng người lạnh lùng như Từ Ưng Bạch sẽ không khổ sở, cũng sẽ không có nhược điểm, tựa như những bức tượng vàng thờ cúng trong chùa, gần như không thể phá vỡ, cho dù bệnh tật cũng vẫn có thể thản nhiên xử lý mọi việc chu toàn. Nhưng trong những đêm khuya, khi y quỳ gối bên giường Từ Ưng Bạch, cẩn thận lau nước mắt cho hắn, lại bị những giọt nước mắt ấy làm bỏng đến phát đau. Dù sao thì... Từ Ưng Bạch cũng chỉ là người bình thường, hắn không phải thần tiên trên trời hay tượng Phật bằng đá, sao có thể không có vui buồn giận hờn được chứ? Nhưng đến khi tỉnh lại Phó Lăng Nghi phát hiện, hắn lại trở về làm Từ thái úy bình tĩnh điềm đạm, không để lộ cảm xúc kia.

Đường dài đằng đẵng, bọn họ đi từ cuối đông đến cuối xuân. Cỏ cây xanh mượt, chim chóc chao liệng tràn đầy sức sống, Phó Lăng Nghi đứng sau Từ Ưng Bạch, người đang lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng núi non trùng điệp. Trong đó là xương khô đầy đất. Ngày đó, Phó Lăng Nghi thấy Từ Ưng Bạch kết hai con bướm bằng cỏ, một con đặt trong bụi cỏ, con còn lại bị ấn vào ngực mình. Y chợt cảm thấy tim mình rung động.

Đêm ấy, Từ Ưng Bạch phát bệnh. Đêm khuya, hắn đang ngồi trong xe ngựa thì đột nhiên lên cơn ho dữ dội, sống lưng cong gập. Phó Lăng Nghi sợ hãi không thôi, vừa đứng dậy đã nghe hắn khản giọng thều thào, "Nước..."

Phó Lăng Nghi vội vàng đi lấy bình nước trong xe, lắc lên thì thấy nước đã hết. Y lập tức đưa bình ra ngoài cho tôi tớ, nôn nóng nói, "Đi tìm nước! Mau lên!"

Quay lại thấy Từ Ưng Bạch lảo đảo sắp ngã, Phó Lăng Nghi không kịp nghĩ ngợi gì mà dang tay ra theo bản năng. Đây là lần đầu tiên y ôm trọn Từ Ưng Bạch vào lòng như vậy, cảm nhận thân thể gầy guộc trong vòng tay và hương hoa lan thoang thoảng hòa cùng thuốc đắng, Một tay y ôm lấy đối phương, một tay nâng mặt hắn gọi, "Từ Ưng Bạch... Từ Ưng Bạch!!!"

Ánh mắt Từ Ưng Bạch đã gần như tan rã, vì tiếng gọi lo lắng của Phó Lăng Nghi mà tập trung lại một chút. Y ho khan một tiếng, yếu ớt tựa đầu vào lòng bàn tay Phó Lăng Nghi. "Nước... Ta khát..."

Tên hầu chưa quay lại, Phó Lăng Nghi dứt khoát rút dao ra cắt đứt lòng bàn tay. Máu ấm trào ra, y cẩn thận khum tay lại đút cho Từ Ưng Bạch. Một lúc lâu sau Từ Ưng Bạch mới ngừng uống, đôi môi khô khốc và gương mặt tái nhợt hãy còn dính máu. Phó Lăng Nghi hít sâu để bình tĩnh lại rồi lấy khăn cẩn thận lau mặt cho hắn. Vệt máu cực kỳ chói mắt, cứ như người này thực sự sắp chết vậy. "Không sao đâu..." Y thủ thỉ, "Ngủ đi, ta canh chừng cho ngươi."

Từ Ưng Bạch chậm rãi gật đầu, nói nhỏ, "Đêm nay... Đêm nay xin lỗi, khụ khụ... Cảm, cảm ơn ngươi."

Phó Lăng Nghi ngẩn người, hai mắt đỏ hoe, thực sự cảm nhận được cảm giác đau đớn đứt ruột đứt gan. 
Bình Luận (0)
Comment