Phó Lăng Nghi rất nhanh đã phát hiện ra nước mắt trên má Từ Ưng Bạch. Y nín thở, cẩn thận đưa tay lau khóe mắt hắn, tựa như vô số lần trong kiếp trước. Y chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của đối phương, khàn giọng gọi, "Kiều Kiều... Ưng Bạch à..."
Phó Lăng Nghi lo lắng sốt ruột chờ đợi rất lâu, chỉ mong đôi mắt hổ phách dịu dàng đó có thể mở ra một chút, tiếc là cho đến khi Trần Tuế đến bắt mạch rồi rời đi, Từ Ưng Bạch vẫn hôn mê, không có phản ứng gì. Y canh chừng bên giường Từ Ưng Bạch mười mấy ngày mà đối phương vẫn chưa tỉnh lại. Mỗi ngày Trần Tuế đến bắt mạch ba lần, nhưng vẫn không tìm ra được vấn đề, chỉ nói rằng cơ thể Từ Ưng Bạch quá yếu ớt, sau khi phạt cốt tẩy tủy cần một thời gian dài để nghỉ ngơi và phục hồi. May thay hắn đã có thể uống thuốc, không gian nan như trước.
Phó Lăng Nghi tạm yên tâm, ngày ngày canh chừng bên cạnh Từ Ưng Bạch, theo lời dặn của Trần Tuế mà bấm huyệt cho hắn, nếu kinh mạch không thông thì khi tỉnh lại sẽ rất đau đớn. Tạ Tĩnh Vi, Huyền Thanh Tử và những người khác cũng đã đến Trường An. Huyền Thanh Tử nhìn Từ Ưng Bạch mê man trên giường bệnh, nửa nhẹ nhõm nửa đau lòng mà thở dài, rồi khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh kia, như hồi hắn còn nhỏ. Tạ Tĩnh Vi biết sư phụ bệnh nặng đến nỗi hôn mê thì đau lòng khóc nấc lên, mấy ngày liền đều nằm bò bên giường hắn không chịu đi, lần nào cũng để Huyền Thanh Tử phải kéo về.
Tỷ muội Diệp Vĩnh Ninh và Diệp Vĩnh Nghi cũng đến thăm. Diệp Vĩnh Ninh chọc chọc mu bàn tay Từ Ưng Bạch, "Sao Kiều Kiều vẫn chưa tỉnh vậy?"
Vừa táy máy xong thì đầu bị cốc một cái, Diệp Vĩnh Nghi bất đắc dĩ bảo nàng, "Đừng có chạm lung tung."
Thỉnh thoảng Ngụy Hành cũng sẽ đến. Cậu đã lên ngôi hoàng đế, vì quan lại trong triều không đủ, công việc lại phức tạp nên rất nhiều việc cậu phải đích thân làm, ngày nào cũng bận rộn đến đầu tắt mặt tối, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ có thể để ngự y đến báo cáo tình hình của Từ Ưng Bạch cho mình mỗi ngày.
Tại quận Định Tương, tượng đá vỡ trong miếu thờ được dân chúng sửa lại, ngày nào cũng có người đến quét dọn, cũng thường xuyên sẽ có người đến dâng hương cầu phúc. Tại Huyền Diệu Quan, các đạo sĩ đang quét lớp tuyết dày đọng trước cửa, vài ba đạo đồng vui cười đùa giỡn, ngã nhào vào nền tuyết. Những đạo đồng mới đến chạy đến chỗ ở của Từ Ưng Bạch, vì cửa bị khóa chặt nên chỉ đành kiễng chân tò mò nhìn vào trong. Ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ, chiếu lên bàn sách, trên đó là hàng chục con bướm cỏ đã úa vàng được sắp xếp chỉnh tề, tựa như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan. Đạo đồng nhỏ reo lên, "Nhiều bươm bướm quá! Là của ai vậy?"
"Của Từ sư thúc đấy," một thiếu niên cười nói. "Người đã dạy chúng ta cách làm rồi. Đợi sang xuân cỏ non mọc lên rồi ta làm cho đệ nhé."
Đạo đồng nhỏ vui vẻ đồng ý rồi chạy đi nghịch tuyết.
Trong hoàng thành Trường An xa xôi, Phó Lăng Nghi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã sang tháng chạp, bên ngoài tuyết rơi dày, gạch ngói màu son phủ đầy tuyết trắng, cây mai trong sân nở rộ trong gió tuyết, từng chùm hoa đỏ thẫm khẽ đu đưa giữa trời đông lạnh giá. Phó Lăng Nghi quay mặt đi, không nhìn ra ngoài nữa.
Chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến giao thừa. Từ Ưng Bạch vẫn chưa tỉnh lại. Hắn nằm yên trên giường, ngực khẽ phập phồng, sắc mặt vẫn hơi nhợt nhạt nhưng đã có sức sống hơn rất nhiều, tay cũng chẳng còn lạnh cứng như sắt thép mà dần dần có hơi ấm. Phó Lăng Nghi rướn người đến. Tựa như một loài động vật nào đó, y cọ đầu vào ngón tay Từ Ưng Bạch rồi ghé sát lại gần, dịu dàng và cẩn thận nắm lấy tay hắn, cảm nhận nhiệt độ trên người hắn. Mạch đập nhè nhẹ nơi đầu ngón tay xoa dịu phần nào nỗi bất an, Phó Lăng Nghi hít sâu, thủ thỉ, "Sắp sang năm mới rồi, nếu ngươi đã ngủ đủ thì hãy mau tỉnh lại đi."
Dứt lời, thiên điện lại trở về yên tĩnh, không có ai trả lời. Thật lâu sau, Phó Lăng Nghi mới nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận vén tóc mai trên thái dương Từ Ưng Bạch, khàn giọng nói, "Không sao, ngủ thêm một chút cũng tốt."
So với ba năm trong kiếp trước, hiện tại quả thực chỉ là chuyện nhỏ, chỉ việc đợi thêm vài ngày nữa. Phó Lăng Nghi tựa vào mép giường Từ Ưng Bạch thầm nghĩ, hiện tại đã rất tốt rồi. Ít nhất Từ Ưng Bạch còn sống, còn hơi ấm của người bình thường, có nhịp tim và hơi thở, chứ không phải là một xác chết bị nhấn chìm dưới lòng sông.
Từ sáng sớm cho đến đêm khuya, tuyết cứ rơi rồi lại ngừng, đến canh hai tuyết lại rơi dày, cành cây khô trong sân bị gió tuyết thổi gãy rơi xuống đất. Phó Lăng Nghi giật mình tỉnh giấc, cặp mắt đen sẫm lóe lên lạnh lẽo, y vô thức nắm chặt con dao ngắn mang theo bên mình, sống lưng căng lên, vào tư thế sẵn sàng lấy mạng kẻ thù. Đợi một lúc lâu, y mới nhận ra đó chỉ là tiếng cành cây gãy, lúc này bàn tay nắm chặt chuôi dao mới thả lỏng. Y lặng lẽ nhìn Từ Ưng Bạch, ánh mắt dần trở nên dịu dàng. Y nhặt tấm chăn mỏng vừa rơi xuống đất lên, quấn quanh người rồi nằm xuống bên giường Từ Ưng Bạch ngủ tiếp.
Khi Phó Lăng Nghi đã ngủ say, bàn tay Từ Ưng Bạch đặt trên chăn gấm khẽ động đậy. Thực ra y đã lấy lại được ý thức từ rất lâu, dù chỉ là đứt quãng, đôi khi cũng sẽ nghe thấy những âm thanh nhỏ xung quanh, cảm nhận được người khác chạm vào. Nhưng vì cơ thể quá đỗi mệt mỏi mà Từ Ưng Bạch không thể mở mắt, thường thì vừa có ý thức một lát sẽ lại chìm vào giấc ngủ dài. Hắn không phân biệt được ngày đêm, chỉ cảm nhận được mỗi khi tỉnh dậy, bên cạnh mình sẽ luôn có một người, dù không tỉnh táo lắm nhưng hắn vẫn có thể nhận ra người đó là Phó Lăng Nghi.
Đôi khi Phó Lăng Nghi sẽ thủ thỉ trò chuyện với hắn, kể về những chuyện trong cung, ngoài cung, hoặc nói về Tạ Tĩnh Vi, Huyền Thanh Tử, Ngụy Hành và những người khác, thỉnh thoảng cũng sẽ đọc sách, đọc thơ cho hắn nghe. Những lúc không nói chuyện, Phó Lăng Nghi sẽ nắm lấy tay hắn vuốt ve, hôn môi. Từ Ưng Bạch rất muốn đáp lại, dù chỉ một chút thôi cũng được, nhưng chưa kịp cử động ngón tay đã lâm vào hôn mê.
Cho đến đêm nay, cuối cùng Từ Ưng Bạch cũng tích lũy đủ sức lực để mở mắt ra. Trước mắt hắn là một mảnh xám xịt, phải làm quen một lúc lâu mới nhìn rõ mọi vật xung quanh. Rồi hắn cúi đầu, thoáng thấy một người đang nằm bên giường. Phó Lăng Nghi đắp một chiếc chăn mỏng, cuộn mình nằm đó, y chỉ dựa nửa đầu lên giường, quay đỉnh đầu đen nhánh về phía Từ Ưng Bạch. Từ Ưng Bạch lặng lẽ nhìn y, hai mắt đỏ hoe. Hắn khó nhọc nâng hai ngón tay lên vuốt ve mái tóc đen trong tầm tay.
Phó Lăng Nghi vẫn đang say giấc nồng, nhưng y cảm giác như có ai đó đang nhẹ nhàng vén tóc rồi dịu dàng chạm vào đỉnh đầu mình. Trái tim trong lồng ngực như sắp nổ tung. Cơn bão tuyết ngoài kia lập tức trở nên xa vời, tai ong ong, y ngỡ ngàng mở mắt rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, càng hi vọng lại càng sợ thất vọng, y gần như không dám nhìn lên. Nhưng người nằm trên giường thực sự đã mở mắt, đang lặng lẽ nhìn y. Phó Lăng Nghi vô thức cắn mạnh đầu lưỡi, cảm giác đau nhói truyền đến. Hóa ra không phải là mơ. Từ Ưng Bạch thực sự tỉnh rồi.
"Từ Ưng Bạch..." Chất giọng khản đặc đột ngột vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch mang theo một chút nghẹn ngào, khóe mắt thoáng chốc đã đỏ hoe. Đầu ngón tay lành lạnh vuốt ve đuôi mắt y, chạm phải lệ nóng, ngón tay ấy như lại dường bị bỏng mà run rẩy không thôi.
Nhìn cặp mắt đen láy phản chiếu hình bóng của chính mình, Từ Ưng Bạch cố gắng mỉm cười, gian nan lên tiếng, "Ta ở đây..." Có ta ở đây rồi.