Ta Thế Giới Khác Là Hình Thức Game

Chương 22 - Chương 22: Nữ Thợ Săn Cướp Người

Lâm Phong ngẩn người.

Ngày mai nàng mới định dạy dỗ mình, vậy mà đã chủ động đến tận nơi?

Nàng thậm chí còn không đợi nổi một đêm, trực tiếp đến sớm để cướp người?

“Dan, ngươi cũng quá không theo quy củ rồi.” Khi Lâm Phong còn đang ngạc nhiên, Finn đã cau mày ngăn cản nữ thợ săn, “Hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, ngươi như vậy sẽ dọa đến hắn.”

Nữ thợ săn thấy Finn ngăn cản.

Khóe miệng nàng không kiềm được nhếch lên, một tay chống trên bàn, lúc này bật cười thành tiếng:

“Trẻ con?”

“Finn, cái ‘trẻ con’ này cũng không giống như ngươi tưởng biết điều như vậy đâu!”

“Ngươi biết hắn đã làm gì không?”

Lâm Phong bên cạnh nghe nàng nói mà chẳng hiểu gì cả.

Từ khi vào trấn đến giờ, hắn vẫn ngoan ngoãn học hỏi cùng các Giác tỉnh giả trong trấn, hoàn toàn không làm chuyện gì khác thường.

Thái độ của nữ nhân này khiến hắn hoàn toàn không thể đoán ra đầu đuôi.

Finn sống cùng Lâm Phong một ngày cũng thấy vậy, nên tiếp tục cau mày hỏi:

“Dan, ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”

Nữ thợ săn đưa mắt nhìn Lâm Phong đầy ẩn ý, sau đó mới trả lời:

“Đứa nhỏ này mấy ngày trước tại khu rừng ngoài trấn, lại tay không tất sắt, thiết kế giết chết một con băng chồn.”

“Trời đất! Nó năm nay... Năm nay mới...”

Nữ thợ săn còn định nói tiếp, nhưng nàng chợt nhận ra mình quên mất tuổi của Lâm Phong.

Finn vốn là người quen cũ của nữ thợ săn, liền nhắc giúp:

“13 tuổi.”

“À đúng rồi, mới 13 tuổi!”

Nữ thợ săn gật đầu mạnh một cái, rồi tiếp tục giọng điệu khoa trương ban nãy:

“Ở cái tuổi này mà đã có thể một mình săn giết một con băng chồn, hầy! Đó là ma thú biết sử dụng pháp thuật đấy! Ngươi từng thấy đứa trẻ nào, ở độ tuổi này mà làm được chuyện đó chưa?”

“Chắc chỉ có các anh hùng cổ đại thời Quần Tinh Kỷ trong truyền thuyết thôi?”

Nghe đến đây, biểu cảm của Finn cũng trở nên kinh ngạc.

Băng chồn tuy không phải ma thú quá mạnh, nhưng vì có khả năng tấn công tầm xa bằng băng chùy, ngay cả người lớn gặp nó mà tay không tất sắt thì cơ bản khó thoát khỏi cái chết.

Hắn khó mà tưởng tượng nổi một đứa bé như Lâm Phong lại làm được chuyện này.

Là một học giả nghiên cứu thực vật, lòng hiếu kỳ của hắn trỗi dậy, liền hỏi tiếp tình huống cụ thể:

“Dan, chuyện này ngươi biết được từ đâu?”

Rồi hắn quay sang nhìn Lâm Phong, giọng điệu vừa tò mò vừa khó tin:

“Hài tử, chẳng lẽ nàng ta nói sai?”

Thấy hai Giác tỉnh giả không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, dù biểu cảm khác nhau nhưng đều đầy vẻ kinh ngạc.

Lâm Phong ngượng ngùng gãi đầu:

“Kỳ thật quá trình rất nguy hiểm.”

“Ta chỉ là may mắn mới thắng được con băng chồn đó thôi.”

“Nghe chưa? Chính người trong cuộc cũng đã thừa nhận rồi.” Dan vừa thấy Lâm Phong thừa nhận, liền đắc ý uống một ngụm nước đầy cả chén, “Kỳ thật là hôm qua, vì có ma thú ẩn hiện nên Anrui mới ra ngoài kiểm tra, nhưng không phát hiện gì. Cho nên hôm nay ta mới đi xem thử.”

“Ngay bên tảng đá kia, ngươi đoán ta thấy gì?”

“Một con băng chồn bị gậy gỗ đâm xuyên người, ngã trong khu rừng cách trấn không xa. Trong đội săn của ta, không ai có thói quen bỏ con mồi lại hiện trường như thế, lúc đó còn tưởng có chuyện lớn xảy ra.”

Finn lên tiếng:

“Ngươi tưởng là có kẻ lạ xuất hiện?”

Dan liếc sang Lâm Phong cạnh bên:

“Tiểu tử này còn có thể bị kỹ năng không gian ném tới chỗ quái quỷ của chúng ta, thì chuyện khác cũng đâu phải không thể. Chiều hôm đó ta còn nghĩ có khi phải tổ chức một lần săn xa, đi đến rìa thế giới xem xét tình hình!”

Finn tiếp tục hỏi:

“Vậy rốt cuộc làm sao ngươi xác định được?”

Dan giang hai tay:

“Thật ra ngươi cũng biết, là Hồng Nguyệt nữ sĩ nói có ma thú ẩn hiện.”

Finn lúc này cũng nhớ ra.

Vài ngày trước khi bọn họ họp ở giáo đường, nữ tu Hồng Nguyệt từng nhắc nhở Anrui rằng xung quanh trấn có thể xuất hiện ma thú.

Hiện tại xem ra...

Chuyện này lại rơi đúng vào người Lâm Phong.

Câu nói của nữ tu Hồng Nguyệt khi ấy, ‘đứa trẻ của giáo ta thiên phú không tệ’, quả thật không phải nói chơi!

Có điều chắc vì một đứa trẻ giết được ma thú là chuyện quá kinh ngạc.

Nên khi kể lại sự việc, nữ tu Hồng Nguyệt đã không nhắc đến chuyện của Lâm Phong.

Finn đã hiểu rõ đầu đuôi.

Nhưng hắn vẫn không có ý định để Dan mang Lâm Phong đi ngay lập tức, liền hỏi thẳng:

“Ta biết Lâm Phong rất thông minh, thậm chí có thể lấy yếu thắng mạnh, giết chết ma thú.”

“Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến việc ngươi nhất định phải đưa hắn đi ngay tối nay?”

Dan lập tức bất mãn kêu lên:

“Sao lại không liên quan!”

“Chuyện này chứng minh thiên phú của hắn ở đây, nếu ta không tranh thủ dạy dỗ cho tốt, chẳng phải là lãng phí nhân tài sao?”

Finn bình thản hỏi tiếp:

“Vậy nhất định phải là đêm nay? Ngày mai chẳng lẽ không dạy được tốt?”

Dan có vẻ đã chuẩn bị sẵn cho câu hỏi này, vừa nghe xong Finn nói liền đáp lại đầy tự tin:

“Thực tiễn là người thầy tốt nhất!”

“Ta dự định dẫn hắn đi một vòng trong rừng, để chính hắn trải nghiệm trực tiếp những điều căn bản của nghề thợ săn. Mà để vào rừng — ngươi biết mà, sáng sớm thì thời gian chuẩn bị không đủ.”

“Cho nên tối nay ta định nói chuyện kỹ với đứa nhỏ này, cũng chuẩn bị một chút cho chuyến đi vào rừng.”

Finn gật đầu nhẹ, hắn là người nói lý lẽ.

Chỉ cần Dan không giống như lúc trước vì cướp người mà làm ra chuyện quá đáng, hắn cũng không cố ý gây khó dễ.

Vì vậy, Finn hỏi câu cuối cùng:

“Chuyện này Hồng Nguyệt nữ sĩ biết không?”

“......”

“Nàng không biết?”

Nữ thợ săn bị hỏi thì im lặng.

Nàng nhìn quanh, như thể đang tìm thứ gì trong thư phòng, một hồi lâu mới quay sang Finn, nặn ra một nụ cười nịnh nọt:

“Ta làm vậy cũng là vì đứa nhỏ này thôi mà?”

Finn nhìn chằm chằm Dan, tiếp tục chất vấn:

“Cho nên ngươi định giấu nữ sĩ, lén đưa đứa trẻ của giáo đi, suốt một ngày một đêm?”

“Được rồi được rồi, ta biết rồi.”

Bị Finn ép hỏi không nói lại được, nữ thợ săn đành vò đầu, bộ dáng như trên đầu có tổ gà:

“Nói thật, ta đúng là không nên đến tận nhà ngươi để đón tiểu tử này, chờ hắn ra ngoài thì tự mình hành động chẳng phải tiện hơn sao?”

Finn còn định khuyên tiếp:

“Dan, ngươi không nên...”

“Biết rồi, biết rồi mà.” Bị thái độ của Finn dập tắt khí thế, nữ thợ săn ngoan ngoãn giơ tay cam đoan, “Giờ ta sẽ dẫn hắn đến giáo đường, đàng hoàng nói rõ chuyện với Hồng Nguyệt nữ sĩ. Thế được chưa?”

Lúc này Finn mới hài lòng gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Lâm Phong lễ phép chào tạm biệt Finn, hai người hẹn kỹ bốn ngày học tập sắp tới.

Sau đó, Lâm Phong theo sau nữ thợ săn cùng đến giáo đường.

Trên đường đi, Dan bắt đầu thao thao bất tuyệt:

“Tiểu tử, ngươi có thích ăn thịt không?”

“Với thiên phú của ngươi, chỉ cần làm thợ săn, muốn bao nhiêu con mồi có bấy nhiêu, đến lúc đó cứ ăn thoải mái.”

“Học hành cả ngày chắc chắn rất nhàm chán đúng không!”

“Trong rừng rậm không ai quản ngươi, muốn làm gì thì làm. Có thời gian thì ngươi còn có thể tự mình dựng một căn nhà cây trên cây, coi như căn cứ nhỏ của bản thân!”

“Còn nữa, ngươi biết không, trong trấn ai cũng rất ngưỡng mộ thợ săn...”

Bình Luận (0)
Comment