Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 175



"Tựa hồ cũng cách một đoạn thời gian từ lần đột phá trước rồi, vậy thì ta cũng nên đột phá một chút.

"Lúc này, Cố Trường Ca lại quét mắt nhìn cảnh giới bây giờ của hắn, nói thực ra, sau khi biết Thôn Tiên Ma Công , hắn phát hiện giá trị thiên mệnh mặc dù thoải mái, nhưng so với Thôn Tiên Ma Công vẫn còn kém xa.

Đương nhiên thiên mệnh giá trị đối với hắn mà nói, còn có càng nhiều tác dụng tốt hơn.

Nhưng dù tu vi chân chính đã đủ để quét ngang thiên kiêu đương thời, hắn vẫn nên thành thành thật thật chút, tu vi bên ngoài vẫn nên được duy trì.

Ông!"Hệ thống, thêm điểm.

"Cố Trường Ca phân phó một tiếng, sau đó một cảm giác mát mẻ quen thuộc dường như lan ra khắp toàn thân, trong thể nội bắt đầu có lực lượng kỳ dị truyền đến, mỗi một tế bào đều giống như đang lột xác.

Đồng thời, tiến độ Đạo Thiên Tiên Điển, cũng bị đẩy lên tầng thứ tám chín mươi phần trăm.


Phong Vương cảnh hậu kỳ, đột phá!"Gia hỏa này chẳng biết tại sao đã đột phá "Nguyệt Minh Không cũng chú ý tới khí tức vừa rồi của Cố Trường Ca có thay đổi, hơi kinh ngạc.

Nàng một mực rất hiếu kì Cố Trường Ca là như thế nào để khống chế tu vi bên ngoài chặt chẽ được như vậy, khiến cho người ta khó tìm được một chút kẽ hở.

Nếu như không phải đã trải qua những chuyện trong kiếp trước, nàng đến nay chỉ sợ vẫn không biết át chủ bài lớn nhất của Cố Trường Ca kỳ thật vẫn được giấu kín.

Điều này khiến nàng kinh sợ một hồi, bản lĩnh của Cố Trường Ca quả thực là không thể tưởng tượng.

Có phải chỉ cần hắn nguyện ý thì tùy thời có thể đột phá đến Hư Thần, Chân Thần, thậm chí cảnh giới càng cao hơn?Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không trầm mặc, coi như nàng tìm kiếm cơ duyên khắp nơi, thì tu vi chân chính của nàng hiện tại bất quá cũng chỉ ngang với tu vi mà Cố Trường Ca thể hiện ra ngoài mà thôi.

Đương nhiên, tu vi bên ngoài của nàng cũng chỉ là vừa tới Phong Vương cảnh sơ kỳ.

Có kinh nghiệm sống qua một đời, nàng cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc ẩn giấu lá bài tẩy, không để tu vi thật sự tuỳ tiện bại lộ.

Cho nên ngay cả Cố Trường Ca kỳ thật cũng không phát giác được tu vi chân chính của Nguyệt Minh Không thật ra là Phong Vương cảnh hậu kỳ.

Riêng một điểm này thôi cũng đủ để nàng vượt trội hơn đám tuổi trẻ Chí Tôn hiện giờ.

Đương nhiên, đối với Cố Trường Ca mà nói, kỳ thật cũng không quan trọng, hắn căn bản không để ý.

Bên trong lầu các nơi bọn Diệp Lăng đang ở.

Bạch Liệt vẫn luôn trông ngóng mong chờ, rốt cục khi ánh trăng chiếu đến tầng thứ ba của mái hiên.

Từ bên ngoài lầu truyền đến thanh âm.

"Bạch Liệt, ta đến rồi!"Thanh âm này dễ nghe lại mị hoặc, làm cho người khác không khỏi say mê.

Bạch Liệt vui mừng, đi thẳng tới bên cửa sổ nghênh đón, một đám thiên kiêu nhao nhao đứng dậy, hai mắt tỏa sáng.


Một giai nhân như thế, cho dù gặp qua bao nhiêu lần cũng sẽ cảm thấy không đủ, trách không được ngay cả một người đàn ông có ý chí kiên cường như Bạch Liệt cũng không kiềm chế được mà trầm mê.

"Cửu mệnh thiên nữ Doãn Mi "Diệp Lăng cũng là càng nhìn càng kinh diễm, hôm nay Doãn Mi hiển nhiên rất nghiêm túc lựa chọn phục trang còn trang điểm nhẹ khiến hắn không khỏi có mấy phần hâm mộ Bạch Liệt.

"Doãn Mi, ngươi đã đến?"Bạch Liệt hướng về phía ngoài cửa sổ cười nói, trên mặt lộ ra thần sắc trầm mê.

"Ta đến rồi!"Một vị nữ tử mặc váy đỏ nhè nhẹ cười.

Từ trong hư ảnh, từng bước một bước ra, dưới chân tựa hồ là nở rộ từng đoá từng đoá kiều diễm chi hoa.

Khuôn mặt mang theo vẻ yêu dị, mị hoặc.

Nàng mỹ lệ phi thường, loại xinh đẹp này không giống với những vị thần nữ trước đó.

Mà nàng mang theo một vẻ mỹ lệ của yêu hồ, dường như có thể mị hoặc chúng sinh.

Nàng từ trong hư ảnh đi ra, mỹ lệ gần như không chân thực, mặt trái xoan trắng muốt như dương chi bạch ngọc.

Một đôi mi dài cong cong, mắt như hồng ngọc, hiện ra oánh quang.

Mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên, bờ môi đỏ mọng, hàm răng óng ánh, mái tóc dài mượt như tơ.

Trong bóng đêm, ánh trăng mông lung.

Tư thái xinh đẹp, bước từng bước về phía trong lầu các, như một bông hoa xinh đẹp tuyệt thế mê hoặc chúng sinh.

Da thịt sáng bóng trong suốt, mười phần hoàn mỹ.

Rất hiển nhiên, hôm nay Doãn Mi cố ý ăn vận đến đây, so với những bộ dáng trước đây Bạch Liệt từng nhìn thấy càng mỹ lệ hơn nhiều.


Hắn bị dại ra nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, phát ra một câu cảm thán từ tận đáy lòng.

"Doãn Mi, ngươi thật đẹp!"Ánh mắt Doãn Mi có chút xấu hổ lườm hắn một cái, giận nói:" thật ngốc.

"Lời này xém chút khiến xương cốt Bạch Liệt đều mềm cả ra, cả người như run hết lên.

Bất quá rất nhanh sau đó, hắn chú ý tới thần sắc của cả một đám thiên kiêu trong lầu các, thậm chí là vị hiền đệ Diệp Lăng kia cũng hơi có chút ngốc, sắc mặt hắn lập tức có một tia không vui cùng không thoải mái.

Dù sao Doãn Mi vì tới gặp hắn, mới cố ý ăn mặc như vậy, bộ dáng này sao có thể để nam tử khác chăm chú nhìn như thế?Tính cách Bạch Liệt mặc dù phóng khoáng, nhưng hắn cũng là nam nhân, lòng chiếm hữu vô cùng mạnh.

Ngay lập tức phát ra âm thanh hừ lạnh thể hiện sự bất mãn của mình.

Đám thiên kiêu trong lầu các nghe được thanh âm này, cũng rất nhanh phản ứng kịp, vội vàng thu hồi ánh mắt, trên mặt có chút xấu hổ.

Diệp Lăng cũng là chậm rãi thu hồi ánh mắt, ra vẻ trấn định nâng chén uống một hớp rượu, nói:"Bạch Liệt lão đại quả là có phúc lớn a!"Nếu như là bình thường, Bạch Liệt nghe nói như thế, khẳng định cảm thấy cao hứng, thế nhưng liên tưởng đến cách làm người của Diệp Lăng thì bây giờ lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.

"Doãn Mi ngươi tới thật đúng lúc, vừa rồi ta đang nhắc tới ngươi đấy.

"Bất quá Bạch Liệt cũng không so đo, vội vàng cười tươi đón chào Doãn Mi.

Đồng thời phân phó người trong lầu các đi đổi tiệc rượu.

.


Bình Luận (0)
Comment