Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 216



"Ngươi là ai?"Một sinh linh khác cũng sợ tới ngây người, không nghĩ tới tổ mộ, vậy mà lại xuất hiện nam tử trẻ tuổi như thế.

Vả lại đồng bạn của nó, trong nháy mắt liền bị đả thương nặng, mất sức chiến đấu.

"Không muốn chết, cảm phiền nhường đường.

" Cố Trường Ca cười khẩy, không có ý định ra tay nữa.

"Ngươi "Một sinh linh khác tức giận, nghe hiểu được ý đồ thần niệm của Cố Trường Ca.

Bàng bạc uy áp Chuẩn Thánh đang muốn dâng lên, hắc quang lần nữa phá vỡ hư không mà đến, phốc một tiếng, cánh tay của nó trực tiếp bị cắt rời, máu đen văng tung toé khắp nơi.

Cố Trường Ca thần sắc tùy ý, không phí bao nhiêu công sức liền giải quyết gọn bọn chúng.

Rất nhanh hắn tránh đi trận văn trước mắt, tiến vào bên trong tổ mộ.


Oanh!Một loại khí tức cổ lão tang thương mục nát lập tức ập tới trước mặt!Cố Trường Ca quét ngang Bát Hoang Ma Kích, phá vỡ hoàn toàn quan tài trước mắt.

Một trận âm thanh phù phù vang lên từng cỗ thi thể lăn ra.

"Xem ra thu hoạch rất khá.

" Cố Trường Ca có chút hài lòng.

Đối với hắn mà nói, cái này là thi thể thượng đẳng.

Thi thể trước mắt ẩn chứa tinh hoa nồng đậm, nam nữ già trẻ đều có, mặc trang phục trang sức khác biệt, thuộc về các triều đại cùng thời kì khác nhau, nhưng cách hiện tại rất xa.

Đây là một đám người chết vô cùng cổ lão.

Khi còn sống thực lực yếu nhất cũng là Đại Thánh Cảnh, bây giờ nhìn vô cùng quỷ dị.

Có người mặc y phục đạo sĩ cũ nát , lộ ra khí tức mục nát, phảng phất mới vừa bị người ta móc từ trong mộ ra.

Còn có cổ lão hoàng đế, đầu đội tử kim quan bị hỏng, giống mới từ trong đất chui ra vậy.

Cũng có người mặc thiên nữ Thiên Tàm thần y, nhưng váy áo cũng cũ nát, giống như bị yêu thú gặm qua vậy.

Ngoài ra còn có người khoác cà sa hòa thượng, da thịt khô quắt, lại như đúc bằng vàng ròng.

Cũng có sinh linh Thái Cổ vạn tộc, rất cao lớn, nhưng đôi cánh đã bị khô héo lại! Cố Trường Ca xuất thủ với bọn hắn, từng đạo phù văn màu đen nhánh hiện lên trong lòng bàn tay hắn, hóa thành trật tự có quy tắc.

Những thi thể này bắt đầu bay lên.

Từng sợi quang mang hào quang lục sắc từ trong những thi thể này đi ra, giống như tinh hoa, lại giống như tinh quang, mỹ lệ huyền diệu.


Cố Trường Ca ngồi xếp bằng ở đây, sau lưng mơ hồ xuất hiện một cánh cửa, từng sợi ô quang rủ xuống, hóa thành Đại Đạo Bảo Bình màu đen nhánh, tất cả ánh sáng cũng bị nó thôn phệ vào bên trong.

Trong lúc hắn luyện hóa hấp thu những thứ này, khí tức trên người đang không ngừng tăng lên.

Vòng xoáy màu đen hiện lên quỷ dị mà thần bí.

Thời gian trôi qua, Cố Trường Ca đã xâm nhập bên trong cổ mộ mảnh di tích nhỏ này đã ba ngày rồi.

Ngay lúc này, bên trong dãy núi.

Cố Tiên Nhi khóe miệng dính chút vết máu, khuôn mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào phía trước.

Sương trắng mênh mông, từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn cuốn tới, bao phủ mấy vạn dặm xung quanh.

Trong đó có phù văn lấp lóe, khí tức trận văn đang tràn ngập, vô cùng cường hoành.

Bọn Hải tộc này sớm đã mai phục ở rồi.

Từng hung thú Hải tộc xuất hiện xung quanh.

Thân hình vô cùng to lớn, kinh khủng đến mức làm mặt đất rung động, trên thân thể tràn đầy phù văn, cùng một ngọn núi nhỏ vậy.

Vì truy sát nàng, thất công chúa của Hải Vương cung đã điều động rất nhiều thiên kiêu Hải tộc đến đây.

Mối thù giết em trai nàng không thể không báo.

Mà trong thời gian này, Cố Tiên Nhi giết chết rất nhiều tay sai của nàng, gián tiếp tát vào mặt nàng, khiến vị thất công chúa này càng thêm phẫn nộ.

Bây giờ bày ra Hải tộc đại trận, đem khu vực quanh Cố Tiên Nhi toàn bộ vây quanh, chính là vì muốn bắt được nàng.

Nơi này, bị sương trắng bao phủ, giống như trên biển lớn.


Thiểm điện lôi minh, mưa to gió lớn, vô cùng đáng sợ, xen lẫn các loại phù văn thần thông, quang hoa chói lọi.

Đồng thời cũng hấp dẫn lượng lớn tu sĩ tới khu vực này cũng ở phía xa quan sát, thần sắc khác nhau.

"Thất công chúa Hải Vương cung cũng thật là tàn nhẫn, phái nhiều người như vậy đến đây truy sát thiếu nữ này, bây giờ thậm chí dùng cả đại trận Hải tộc, Chân Thần cảnh cũng khó mà đào thoát được!""Chỉ là mối thù giết đệ, không không đội trời chung, cái này trách được ai đây?""Nghe nói khi vị trữ đế Vô Song tiên triều muốn chạy tới lại bị một vị nữ tuổi trẻ Chí Tôn khác ngăn lại, hai người đang giao chiến, chỉ sợ trong thời gian ngắn khó mà tới giúp được.

"Khi đông đảo tu sĩ đang nghị luận.

Chân trời bỗng nhiên truyền đến một âm thanh lớn.

Khí thế kinh thiên mà đến, thiên địa giống như bạo động, truyền đến thanh âm móng ngựa.

Kinh tâm động phách, như là ngàn quân Vạn Mã đang đánh tới, lưỡi mác ngập trời, tiếng sát phạt chấn động thiên địa.

Một chiến mã kim sắc, như đạp mây mà đến.

Trên vó ngựa là kim sắc hỏa diễm.

Một vị nữ tử tóc lam ngồi uy nghiêm phía trên, một thân giáp trụ kim sắc, tay phải cầm thương, thần sắc lạnh lùng mà ngạo nghễ.

Nàng nhìn chằm chằm vào bên trong dãy núi phía trước, thấy khuôn mặt nhỏ của Cố Tiên Nhi lạnh lẽo tái nhợt, cười lạnh nói,"Tiểu nha đầu, hôm nay ngươi còn nơi nào để trốn?"Mà lúc này phụ cận rất nhiều Hải tộc, thấy được người nãy cũng cùng nhau cung kính nói, " cung nghênh thất công chúa!"Nơi xa tất cả tu sĩ đang ngồi xem kịch, mặt có chút biến sắc, "Tê! Vị thất công chúa của Hải Vương cung này, khí tức thật mạnh, vậy mà đã đột phá đến Phong Vương cảnh đỉnh phong!""Trách không được lớn mật như thế, quả thực là vô địch thiên hạ a!"Bọn hắn cũng bị doạ cho khiếp sợ, thực lực vị thất công chúa này, thật sự đáng sợ, có năng lực hiệu lệnh một đám thiên kiêu Hải tộc cùng tuổi trẻ chí tôn, cũng không phải là không có đạo lý.

.


Bình Luận (0)
Comment