Chưa đến mười phút sau, xe đã đến khu vực gần nơi ở của Chu Thanh Hạo.
Trên đường đi, Cố Quân Thiên đã xóa toàn bộ thông tin liên quan đến Chu Thanh Hạo trong điện thoại của người bạn mình, thậm chí còn lục luôn lịch sử trò chuyện giữa đối phương với Trình Minh Nghiên.
Sau khi phát hiện Chu Thanh Hạo không bị đánh, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Thanh Hạo không để người ta bắt nạt là tốt rồi!
Chờ đã... chỗ này là...
Nhìn con phố nhỏ hẹp xung quanh, cùng những căn nhà xập xệ cũ kỹ, Cố Quân Thiên sững người.
Chu Thanh Hạo sống ở đây?
Đang nghĩ như vậy, Cố Quân Thiên liền nhìn thấy Chu Thanh Hạo.
Có vẻ như Chu Thanh Hạo vừa mới về đến nhà, còn chưa kịp lên lầu cất đồ.
Hắn đeo một chiếc ba lô màu đen, ôm trong ngực một hộp cơm lớn, đang giằng co với một người đàn ông trung niên.
Người trung niên kia đầu tóc rối bù, ăn mặc rách nát, thoạt nhìn khá đáng thương. Ngược lại, Chu Thanh Hạo thì không giống thế, trên người mặc quần áo nhìn đã thấy là không rẻ, lúc này lại mang vẻ mặt lạnh nhạt, có chút dữ dằn.
Rất nhiều người khi nhìn thấy cảnh này sẽ theo bản năng đồng cảm với kẻ yếu, cảm thấy Chu Thanh Hạo sai trái. Người bạn đi cùng Cố Quân Thiên liền nói: "Cố Quân Thiên, thấy chưa? Chu Thanh Hạo chỉ là kẻ hai mặt, chẳng phải loại người tốt đẹp gì!"
Cố Quân Thiên đáp: "Ngu xuẩn!"
Nếu không phải bây giờ Chu Thanh Hạo đang chiếm thế thượng phong, hắn nhất định đã đấm cho người này một trận!
Chu Thanh Hạo ở trước mặt hắn dù có dùng vài chiêu trò nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, hắn cũng chẳng để tâm, mấy người này ầm ĩ cái gì?
Bọn họ bày kế hại Chu Thanh Hạo, chẳng lẽ bản thân lại là người lương thiện đơn thuần chắc?
Cố Quân Thiên đang định xuống xe giúp Chu Thanh Hạo, thì thấy Chu Thanh Hạo đã bắt đầu phản công nhị thúc kia.
Chu Thanh Hạo... hình như không cần hắn giúp?
Quả thật, Chu Thanh Hạo không cần Cố Quân Thiên hỗ trợ.
Lúc còn nhỏ, hắn không thể rời khỏi nhà của nhị thúc, lại không đánh lại người này, chỉ có thể để mặc cho đối phương đánh đập mắng nhiếc và áp bức.
Nhưng giờ thì khác, hắn đã trưởng thành, không còn sống dựa vào người này nữa!
Hôm nay tan ca, tâm trạng của Chu Thanh Hạo vẫn rất tốt.
Tuy rằng Cố Quân Thiên không quá nhiệt tình với hắn, nhưng qua quan sát, hắn thấy rõ: Cố Quân Thiên là kiểu miệng cứng nhưng lòng mềm.
Người này thật ra rất để tâm đến hắn.
Không nói đâu xa, lúc trưa hắn đến tìm Cố Quân Thiên, ánh mắt đối phương nhìn hắn đã rất vui vẻ rồi.
Chỉ tiếc là sắp đến cuối tuần, hai ngày tới hắn sẽ không được gặp Cố Quân Thiên.
Nghĩ đến chuyện này, Chu Thanh Hạo không khỏi thở dài.
May là vẫn còn hộp cơm dinh dưỡng mà Cố Quân Thiên chuẩn bị cho hắn, có thể coi như một chút an ủi.
Nghĩ đến hộp cơm, hắn lại nhớ đến lúc tài xế của Cố Quân Thiên hỏi địa chỉ hôm nay.
Hắn không nói địa chỉ thật của mình, chỉ báo một địa điểm gần đó, định đến lúc ấy sẽ ra đầu hẻm gặp tài xế.
Bởi vì nơi hắn sống thật sự quá tồi tàn, hoàn toàn không phù hợp với mức chi tiêu thường ngày mà hắn thể hiện.
Chu Thanh Hạo tính toán ngày mai sẽ đi xem nhà, thuê một chỗ tử tế hơn một chút, để sau này nếu mối quan hệ giữa hai người tiến xa hơn, Cố Quân Thiên sẽ không phát hiện hắn sống trong hoàn cảnh quá tệ.
Hắn vẫn luôn đóng vai người có tiền trước mặt Cố Quân Thiên, nếu để Cố Quân Thiên phát hiện mọi thứ chỉ là diễn...
Chu Thanh Hạo không dám nghĩ tiếp.
Căn phòng của hắn thực sự rất nhỏ, đặt vừa một cái giường rộng 1m5 và một tủ quần áo xong, là không còn chỗ để thêm gì nữa.
Lúc ở nhà làm việc, hắn chỉ có thể ngồi trên giường mà làm, còn có rất nhiều sách vở hắn bày la liệt trên giường nữa.
Kỳ thật hắn cảm thấy, chỉ cần có một cái giường rộng 1m2 là đủ rồi, như vậy có thể tiết kiệm không gian để đặt thêm vài thứ khác, nhưng chủ nhà lại kê sẵn một cái giường 1m5 bên trong, hắn cũng chẳng có cách nào khác.
Chu Thanh Hạo lại cúi đầu nhìn hộp cơm dinh dưỡng trong lòng.
Không biết hôm nay có những món gì nữa đây!
Cơm dinh dưỡng Cố Quân Thiên đưa cho hắn thực sự quá phong phú, mỗi bữa đều có cá có thịt, còn có vài món rau xanh, đến cả món chính cũng thay đổi thường xuyên.
Chu Thanh Hạo không nhịn được nở nụ cười, nhưng nụ cười kia vừa hiện lên, khi hắn trông thấy Chu nhị thúc, lập tức biến mất.
Từ sau khi vào đại học, Chu Thanh Hạo liền cắt đứt liên lạc với Chu nhị thúc của mình.
Nhưng hắn biết, nếu người này thật sự muốn tìm thì chắc chắn sẽ tìm ra hắn.
Chỉ là khi hắn còn học đại học, Chu nhị thúc không tới tìm, có lẽ cảm thấy hắn chỉ là một sinh viên, trên người chẳng có đồng nào.
Sau này đi làm rồi, hắn cũng chưa từng gặp lại người này.
Hắn còn tưởng đối phương đã buông tay, không ngờ sau bao nhiêu năm, người đó lại đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.
Toàn thân Chu Thanh Hạo lập tức căng chặt, toàn bộ cơ thể như con nhím bị kinh động, dựng đứng gai nhọn lên.
"Ông đến đây làm gì?" Chu Thanh Hạo giận dữ hỏi.
Chu nhị thúc vô cùng căm ghét Chu Thanh Hạo.
Năm đó là do ông ta làm ăn thất bại, tiền bạc tiêu tán sạch, còn mang nợ, nhưng ông ta không muốn thừa nhận là do mình bất tài, lại đổ lỗi cho Chu Thanh Hạo, nói là do hắn khắc ông ta.
Nói mãi, đến mức tự ông ta cũng tin vào điều đó, cho rằng mọi chuyện đều là lỗi của Chu Thanh Hạo.
Bao nhiêu năm qua, chỉ cần không vừa ý, ông ta liền đánh chửi Chu Thanh Hạo, chẳng coi hắn là người nhà. Giờ phút này, ông ta cũng muốn lao đến đánh hắn một trận, để phát tiết nỗi bất mãn trong lòng.
Ông ta sống khổ sở thế này, vì sao đứa nhỏ kia lại quần áo là lượt?
Nhưng ông ta còn có mục đích khác, chính là giả vờ đáng thương...
Chu nhị thúc vẻ mặt cầu xin: "Thanh Hạo, ta sống không nổi nữa rồi, cơm cũng không có ăn, con cho ta chút tiền sinh hoạt đi! Nghe nói con làm ở công ty lớn, lương rất cao, còn mua quần áo giày dép toàn loại mấy ngàn tệ..."
"Ông mơ đi." Chu Thanh Hạo không cần nghĩ ngợi, liền từ chối ngay.
"Thanh Hạo, con đừng tuyệt tình như vậy, dù sao ta cũng đã nuôi con lớn rồi..."
"Ông nuôi tôi lớn?" Chu Thanh Hạo cười khẩy, "Nếu không có ông, có lẽ tôi còn sống tốt hơn! Chu lão nhị, ông là cái đồ cặn bã, tốt nhất đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu để tôi thấy ông lần nữa, tôi sẽ đến tìm con trai ông, cho người ta biết ông là loại cha gì. Ông cũng biết tôi mà, chuyện này tôi làm được đấy."
Hồi nhỏ Chu Thanh Hạo cũng rất sĩ diện, nhưng sau khi bị Chu lão nhị chèn ép lâu ngày, hắn liền hiểu ra: sĩ diện chẳng có ý nghĩa gì.
Hắn học cách phản kháng từ rất sớm, năm xưa Chu lão nhị đến trường học vu khống hắn, hắn liền nhào lên chửi lại, thậm chí đánh nhau luôn.
Cũng may mấy năm nay hắn tu thân dưỡng tính, mới có thể giữ mồm giữ miệng không nói tục.
Chu lão nhị nghe vậy, sắc mặt thay đổi.
Từ sau khi ông ta phá sản, vợ liền mang theo con trai ly hôn. Bao năm qua, ông ta luôn mắng vợ cũ, nhưng đối với đứa con trai kia vẫn còn chút tình cảm. Có chút tiền thì vẫn lén đi thăm con.
Dù sao cũng là con trai ruột, Chu lão nhị vẫn muốn vun đắp quan hệ với nó, hy vọng sau này con chịu dưỡng già cho mình.
Con trai ông ta rất sĩ diện, bây giờ đang học lớp 12, nếu để Chu Thanh Hạo làm ầm lên, có khi từ nay về sau không thèm nhận ông ta nữa.
Chẳng lẽ phải chịu thua Chu Thanh Hạo? Ông ta không cam lòng!
Chậm đã, lần này ông ta tìm tới Chu Thanh Hạo, thật ra không phải vì tiền, mà là để làm bộ đáng thương, khiến người ta thấy Chu Thanh Hạo là kẻ ác độc.
Nghe nói còn có người đang quay video ở gần đây...
"Thanh Hạo, con từ nhỏ đã không có cha mẹ, là ta nuôi con lớn. Bây giờ con ăn ngon mặc đẹp, mà đến chút tiền sinh hoạt cũng không chịu cho ta..." Chu lão nhị nước mắt nước mũi đầy mặt, trách móc không thôi, "Chỉ cần cho ta vài trăm đồng là được..."
"Chu lão nhị, ông không cút, tôi đánh chết ông đấy!" Chu Thanh Hạo tức giận quát lớn, hắn vội trở về ăn cơm, chẳng muốn dây dưa với ông ta.
"Thanh Hạo, xin con thương xót..." Chu lão nhị lau nước mắt, càng ra vẻ đáng thương.
"Cút! Không cút tôi động tay bây giờ!" Chu Thanh Hạo giơ hộp cơm cách nhiệt lên dọa.
Chu lão nhị đột nhiên quỳ xuống: "Thanh Hạo, nể tình ta từng nuôi con lớn, cho ta chút tiền đi..."
Chu Thanh Hạo nhìn ông ta quỳ xuống, trong lòng đột nhiên rúng động, lập tức nhận ra điều gì đó không ổn.
Với tính cách Chu lão nhị, sao có thể quỳ trước mặt hắn được?
Trong mắt Chu lão nhị, hắn chẳng là cái gì. Vì bị bóng ma tuổi thơ ám ảnh, vừa thấy Chu lão nhị là hắn theo phản xạ mà nổi giận, hoàn toàn không nghĩ đến điều khác.
Nhưng lúc này, hắn như bị nước lạnh tạt vào đầu, lập tức tỉnh táo lại.
Chu Thanh Hạo bản năng nhìn quanh, lập tức nhìn thấy đầu hẻm có chiếc xe của Cố Quân Thiên đang đậu.
Cả người hắn lạnh toát, cứng đờ tại chỗ, trong phút chốc sợ đến mức chân tay đều phát run.
Cố Quân Thiên... đã nhìn thấy hết rồi?
Trước khi tiếp xúc với Cố Quân Thiên, Chu Thanh Hạo đã dành rất nhiều thời gian nghiên cứu sở thích của anh ta.
Lần đầu "vô tình gặp gỡ" kia, hắn vẫn luôn âm thầm quan sát.
Hắn phát hiện, Cố Quân Thiên thích kiểu người gầy yếu, vô hại, đơn thuần, thiện lương.
Vì vậy, hắn đã giả vờ như vậy trước mặt Cố Quân Thiên.
Nhưng vừa rồi, hắn đã để lộ nguyên hình!
Hắn nói rồi mà, Chu lão nhị sao lại đột nhiên xuất hiện... hóa ra là có người đang giăng bẫy hắn?
Chỉ để cho Cố Quân Thiên thấy rõ con người thật của hắn?
Người giăng bẫy, phần lớn là Trình Minh Nghiên.
Ngoài Trình Minh Nghiên ra, hắn không đắc tội ai cả.
Nghĩ đến Trình Minh Nghiên, Chu Thanh Hạo lại nhớ đến một chuyện.
Vài ngày trước, Trình Minh Nghiên từng đến tìm hắn, mà lúc đó hắn đã nói rất nhiều lời khó nghe với đối phương.
Những lời đó, liệu có bị Trình Minh Nghiên ghi âm lại không?
Chỉ vì bị chọc tức vài câu, hắn liền ăn nói không lựa lời. Nếu những lời đó bị Cố Quân Thiên nghe thấy...
Trước kia hắn luôn không coi Trình Minh Nghiên ra gì, cảm thấy hắn ta chẳng có đầu óc, nhưng giờ ngẫm lại... người không có đầu óc rõ ràng là hắn!
Hắn đã để lộ gương mặt thật của mình trước mặt Cố Quân Thiên.
Giờ phút này, Cố Quân Thiên đã biết hắn ngoài mặt và bên trong không giống nhau, liệu có cảm thấy mình bị lừa gạt rồi chia tay với hắn không?
Cố Quân Thiên thật ra là một người vô cùng quyết đoán.
Trước kia, đối với Trình Minh Nghiên, hắn đã từng bao dung như thế, vậy mà khi bị Trình Minh Nghiên thiết kế, sau đó còn bị đánh một cái, Cố Quân Thiên lập tức không hề do dự mà cắt đứt với Trình Minh Nghiên.
Mà bộ dạng của hắn vừa rồi, so với lúc Trình Minh Nghiên đánh Cố Quân Thiên còn hung tợn hơn nhiều. Cố Quân Thiên mà thấy rồi, nhất định sẽ chia tay với hắn.
Không, không được!
Hắn không muốn chia tay!
Trong lòng Chu Thanh Hạo loé lên đủ loại suy nghĩ, sắc mặt trắng bệch.
Lúc đầu Cố Quân Thiên vốn định xuống xe, nhưng Chu Thanh Hạo không cần hắn giúp đỡ, bộ dạng kiêu ngạo đó khiến hắn nhìn mà ngứa tay, nên hắn cũng không vội vã xuống xe.
Chỉ là... giờ Chu Thanh Hạo đã nhìn thấy hắn...
Cố Quân Thiên xuống xe, đồng thời ra lệnh cho vệ sĩ của mình: "Các người giữ lại tên đàn ông đến gây rắc rối cho Chu Thanh Hạo kia!"
Xe của Cố Quân Thiên cách Chu Thanh Hạo vẫn còn một đoạn, hắn thậm chí không nghe rõ Chu Thanh Hạo và nhị thúc đang nói gì, chỉ nhìn thấy nhị thúc của Chu Thanh Hạo đang quỳ xuống cầu xin, mà Chu Thanh Hạo lại lạnh lùng vô cảm.
Nhưng hắn chẳng những không cảm thấy Chu Thanh Hạo có vấn đề gì, mà ngược lại còn thấy Chu Thanh Hạo như vậy thật khiến người ta rung động.
Cố Quân Thiên phải thừa nhận, hắn có tài, lại còn rất tàn nhẫn!
Thôi thì, đàn ông thật sự nên có cả giang sơn và mỹ nhân.
Nắm quyền thiên hạ, say ngủ gối mỹ nhân cũng tốt lắm chứ.
Không thể để Chu Thanh Hạo ở bên người khác được.
Nếu Chu Thanh Hạo bị bắt nạt thì sao? Hôm nay hắn đã bị tính kế rồi!
Trước đây, Cố Quân Thiên chưa từng điều tra về Chu Thanh Hạo.
Gần đây, thứ nhất hắn thấy như vậy không được lễ phép, thứ hai là... hắn mới đến thế giới này được mười ngày.
Hắn tính đợi đến khi quan hệ với Chu Thanh Hạo thân thiết hơn một chút mới âm thầm điều tra, hiểu rõ mọi chuyện về cậu ấy.
Nhưng bây giờ, nhị thúc của Chu Thanh Hạo lại xuất hiện trước mặt hắn.
Có cơ hội thế này, hắn vừa lúc có thể hiểu kỹ về Chu Thanh Hạo, đỡ phải Chu Thanh Hạo cái gì cũng không nói với hắn!
Nghĩ đến việc Chu Thanh Hạo nói hắn trước kia rất tốt, rồi lại không nhắc đến chuyện gặp Trình Minh Nghiên, sắc mặt Cố Quân Thiên càng trở nên khó coi.
Chu Thanh Hạo thấy Cố Quân Thiên bước xuống xe, mang theo sát khí lạnh lẽo, cả người không khỏi run lên.
Cố Quân Thiên thoạt nhìn thật sự rất tức giận, tiếp theo có khi nào nổi giận lôi đình không?
Rồi sẽ chia tay với hắn?
Tuy rằng hắn làm việc ở Cố thị không tệ, nhưng Cố thị cũng không phải không có hắn thì không được... Nói không chừng, hắn còn sẽ bị đuổi ra khỏi Cố thị.
Khi Chu Thanh Hạo ngụy trang tiếp cận Cố Quân Thiên, hắn đã biết sớm muộn gì cũng sẽ bị Cố Quân Thiên ghét bỏ.
Hắn chưa bao giờ là kiểu người mà Cố Quân Thiên thích, đến khi Cố Quân Thiên biết gương mặt thật của hắn, nhất định sẽ chia tay.
Hạnh phúc của hắn, tất cả đều là ăn trộm mà có được!
Hắn đã cố gắng quên điều đó, nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Chu Thanh Hạo biết mình nên chấp nhận điều đó, nhưng mấy ngày nay, Cố Quân Thiên đối xử với hắn quá tốt.
Nhìn hộp cơm giữ ấm trong tay, Chu Thanh Hạo liền quay đầu bỏ chạy.
"Thanh Hạo, em..." Cố Quân Thiên định hỏi han một chút, lại thấy Chu Thanh Hạo đột nhiên chạy đi.
Hắn không kịp suy nghĩ, theo bản năng đuổi theo, vốn định gọi một câu thì lại biến thành: "Đừng chạy!"
Hắn truy! Hắn chạy! Hắn có mọc cánh cũng đừng hòng thoát!
Thể lực của Cố Quân Thiên mạnh hơn Chu Thanh Hạo rất nhiều, hơn nữa hắn mặc đồ gọn nhẹ, không mang theo gì. Còn Chu Thanh Hạo thì khác, ôm một cái hộp cơm giữ ấm lớn, trên lưng còn đeo ba lô.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng rút ngắn, tốc độ leo cầu thang của Chu Thanh Hạo càng lúc càng chậm.
Cố Quân Thiên nghĩ mình sắp bắt được Chu Thanh Hạo, nhưng ngay lúc đó, Chu Thanh Hạo xông thẳng vào một căn phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.
Cố Quân Thiên đứng trước cửa, ngây người.
Chu Thanh Hạo, em có bản lĩnh thì mở cửa ra đi!
Dưới lầu, sau khi Cố Quân Thiên đuổi theo Chu Thanh Hạo, người bạn dẫn hắn đến đây cũng bước xuống xe.
Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cố Quân Thiên tạo áp lực quá lớn khiến hắn có phần sợ hãi.
May mắn là Cố Quân Thiên đã thấy rõ gương mặt thật của Chu Thanh Hạo, về sau chắc sẽ không đối xử tốt với hắn như trước nữa.
Người này tâm trạng không tệ, quay đầu liền nhìn thấy Trình Minh Nghiên.
Trình Minh Nghiên vốn dĩ muốn vạch trần bộ mặt thật của Chu Thanh Hạo, hôm nay cũng đến.
Sợ Cố Quân Thiên không thấy cảnh Chu Thanh Hạo đối đầu với nhị thúc, hắn còn đặc biệt thuê người quay lại cảnh đó.
Chỉ là lúc trước hắn trốn đi, bây giờ thấy Cố Quân Thiên đuổi theo Chu Thanh Hạo, hắn mới dắt theo hai người bạn bước ra.
Hắn tin rằng, lúc này Cố Quân Thiên nhất định đã ghét bỏ Chu Thanh Hạo!
Lúc này, Trình Minh Nghiên giả vờ quan tâm nói: "Quân Thiên đuổi theo rồi... không biết có đánh Chu Thanh Hạo không?"
Hai người bạn của Trình Minh Nghiên vội an ủi:
- "Chắc chắn không đâu."
- "Cố Quân Thiên đâu phải kiểu người thích dùng bạo lực."
- "Minh Nghiên cậu thật tốt bụng, đến giờ còn lo cho Chu Thanh Hạo."
...
Chỉ có người bạn dẫn Cố Quân Thiên đến, không nói một lời.
Cố Quân Thiên ấy à... nếu thật sự nổi giận thì đúng là sẽ đánh người thật.
Chu Thanh Hạo, tự cầu phúc đi!
Nghĩ vậy, người này đề nghị: "Chúng ta lên lầu xem thử?"
Chu Thanh Hạo là chạy lên lầu, bọn họ có thể đi xem náo nhiệt, tiện thể cười nhạo Cố Quân Thiên một chút.
Cố Quân Thiên lại để một tên bạch liên hoa tâm cơ lừa gạt tình cảm, chuyện này đủ cho hắn cười suốt mấy năm!
Trình Minh Nghiên lập tức tán thành: "Được!"
Vẻ mặt như bị sét đánh vừa rồi của Chu Thanh Hạo thật sự quá thú vị!
Tên này trước kia luôn kiêu ngạo với hắn, mở miệng ra là mắng hắn là "tiểu tam", không chừng chút nữa lại phải khóc lóc cầu xin Cố Quân Thiên.
Hắn nhất định phải lên xem cho bằng được.