Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 124

Chu Thanh Hạo không biết vì sao Cố Quân Thiên lại quay về, nhưng nếu Cố Quân Thiên đã trở lại, vậy thì hắn muốn thân cận với Cố Quân Thiên.

 

Bởi vì về sau này, chưa chắc hắn còn có cơ hội như vậy nữa.

 

Trước khi mẫu thân hắn qua đời, từng nhắc nhở hắn phải cẩn thận với Chu Tấn Hải.

 

Hắn vẫn luôn ghi khắc lời dặn đó trong lòng, nhưng mấy năm nay Chu Tấn Hải vẫn luôn tỏ ra an phận, nên hắn cũng dần buông lỏng cảnh giác.

 

Không ngờ chỉ một lần lơ là, Chu Tấn Hải đã ra tay vô cùng tàn độc.

 

Phòng thí nghiệm tư nhân bị hủy kia, quá nửa là có Chu Tấn Hải ngầm nhúng tay, mà hiện tại, Chu Tấn Hải còn muốn đẩy hết mọi tội danh lên đầu hắn.

 

Lần này chuyện đã ầm ĩ đến mức này, hắn e rằng khó lòng thoát thân.

 

Dù thế nào đi nữa, Cố Quân Thiên không những không dẫn người đến bắt hắn, ngược lại còn đến an ủi hắn, chỉ vậy thôi hắn đã thấy rất vui rồi.

 

Hắn muốn trân trọng quãng thời gian cuối cùng của chính mình.

 

Nghĩ vậy, Chu Thanh Hạo lại bắt đầu c** q**n áo của Cố Quân Thiên.

 

Cố Quân Thiên: "......" Chu Thanh Hạo quả nhiên, chỉ quan tâm đến thân thể của hắn!

 

Cậu đã lo lắng đến như vậy, quan tâm đến như vậy, còn Chu Thanh Hạo thì sao? Hắn chỉ nghĩ đến chuyện đó!

 

Cố Quân Thiên có chút bất đắc dĩ, định đẩy Chu Thanh Hạo ra, nhưng đúng lúc ấy, cậu lại nhìn thấy ánh mắt của Chu Thanh Hạo.

 

Cậu đã sống cùng Chu Thanh Hạo một tháng, người đàn ông này lúc nào cũng chững chạc, phong độ. Nhưng giờ phút này, Cậu lại cảm thấy Chu Thanh Hạo như sắp khóc.

 

Cố Quân Thiên ôm lấy hắn, xoay người đè hắn xuống giường, rồi tiếp tục chuyện dở dang.

 

Thôi được rồi, đợi lát nữa rồi nói chuyện nghiêm túc cũng chưa muộn.

 

Rõ ràng cảm xúc của Chu Thanh Hạo không được ổn định, trước tiên vận động một chút, để hắn bình tĩnh lại đã.

 

Đợi mọi chuyện kết thúc, Chu Thanh Hạo quả thực đã bình tĩnh hơn.

 

Hắn dựa vào đầu giường ngồi dậy, quay sang nhìn Cố Quân Thiên: "Những chuyện trên mạng... em đều xem rồi?"

 

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh hoàng hôn xuyên qua tấm rèm cửa sổ mang đến chút ánh sáng mờ nhạt.

 

Chu Thanh Hạo không mặc quần áo, chỉ dùng một tấm chăn đơn giản phủ lên người, cả thân hình thoạt nhìn thật ôn hòa, lại phảng phất một nỗi tang thương.

 

Cố Quân Thiên không chớp mắt nhìn hắn: "Xem rồi."

 

"Anh đúng là từng mắc chứng hỏng gene, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương em," Chu Thanh Hạo nói, "Anh không phải vì để ý thân thể của em mà tiếp cận em."

 

Chu Thanh Hạo hiểu rất rõ hành vi của mình thực sự khiến người ta nghi ngờ.

 

Ngày hôm đó, Cố Quân Thiên đang yên đang lành uống rượu trong công viên, vậy mà hắn lại đột nhiên bước tới, nói muốn bao nuôi Cố Quân Thiên.

 

Dù nhìn thế nào, hành động đó cũng chẳng có chút thiện ý nào.

 

Cố Quân Thiên nói: "Em biết anh không cố ý muốn làm tổn thương em... nhưng anh chắc chắn là để ý đến thân thể em!"

 

Chu Thanh Hạo có chút ngơ ngác, chưa kịp phản ứng thì đã bị Cố Quân Thiên đè xuống giường: "Anh ngày nào cũng chỉ biết kéo em lên giường!"

 

Biểu cảm của Chu Thanh Hạo lập tức cứng đờ.

 

Cố Quân Thiên cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thấp giọng trấn an: "Thanh Hạo, anh sẽ không sao đâu."

 

Chu Thanh Hạo không nhịn được hỏi: "Em nghĩ như thế nào? Em tin anh? Cảm thấy phòng thí nghiệm tư nhân kia không liên quan đến anh?"

 

Cố Quân Thiên đáp: "Em tin anh. Em biết phòng thí nghiệm đó không liên quan đến anh."

 

"Tại sao?" Chu Thanh Hạo hỏi.

 

Cố Quân Thiên trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Phòng thí nghiệm tư nhân đó do Chu Tấn Hải ngầm hậu thuẫn. Gene của ông ta không ổn định, nhưng ông ta lại muốn sống thật lâu, cho nên mới ép các nhà nghiên cứu làm thí nghiệm phi pháp."

 

"Làm sao em biết được?" Chu Thanh Hạo khẽ nhíu mày, trong lòng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Cố Quân Thiên nói: "Bởi vì ông ta muốn đổi... là thân thể của em."

 

Chu Thanh Hạo sững sờ, như bị sét đánh ngang tai: "Ông ta muốn đổi thân thể của em?!"

 

Chu Tấn Hải thế mà lại muốn hoán đổi thân thể với Cố Quân Thiên? Giờ phút này, Chu Thanh Hạo chỉ hận không thể khiến Chu Tấn Hải chết không chỗ chôn.

 

Trước đây hắn đối với Chu Tấn Hải quá nhân từ, lẽ ra hắn nên sớm ra tay khiến Chu Tấn Hải phá sản, tay trắng không còn gì!

 

"Đúng vậy, ông ta đã theo dõi em từ lâu rồi. Em vốn dĩ có rất nhiều cơ hội để thể hiện bản lĩnh của mình, nhưng đều bị ông ta phá hủy." - Cố Quân Thiên nói.

 

Hắn hiện giờ thể hiện ra trình độ học vấn, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng nguyên chủ trước kia từng thể hiện.

 

Hắn tính toán đổ hết nguyên nhân lên người Chu Tấn Hải.

 

Là do Chu Tấn Hải vẫn luôn chèn ép, phá hoại cơ hội của hắn, mới khiến hắn mấy năm trước vẫn cứ vô danh tiểu tốt!

 

Trong mắt Chu Thanh Hạo thoáng qua vẻ tàn nhẫn: "Ta sẽ khiến hắn phải trả giá thật đắt."

 

"Rất nhanh thôi hắn sẽ phải trả giá thật đắt. Phòng thí nghiệm đó là do ta tố cáo, Bộ trưởng Lý đã gửi tin nhắn bảo ta đừng lo lắng, nói hiện tại đang thu lưới, tìm chứng cứ phạm tội của Chu Tấn Hải. Chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa là có thể giúp ta rửa sạch tội danh." Cố Quân Thiên đưa Chu Thanh Hạo xem hồi âm từ Bộ trưởng Lý mà hắn nhận được qua hộp thư nặc danh.

 

Chu Thanh Hạo đọc xong, đột nhiên nhận ra điều gì đó: "Hắn tưởng ngươi là ta?"

 

"Ta gửi đơn tố cáo từ nhà ngươi, đúng vào ngày hôm sau ta đến nhà ngươi." Cố Quân Thiên ho nhẹ một tiếng.

 

Chu Thanh Hạo nhớ lại, ngày hôm đó, đúng là Cố Quân Thiên từng ở trong thư phòng một mình khá lâu.

 

Cố Quân Thiên nói: "Ta không ngờ chuyện này sẽ liên lụy đến ngươi, xin lỗi." Hắn vốn tưởng sau khi mình tố cáo, Chu Thanh Hạo sẽ không còn bị vu oan nữa.

 

"Không sao, hiện tại ta cũng đang phối hợp với cảnh sát câu cá lớn, cũng khá tốt." Chu Thanh Hạo nói.

 

Hắn không lâu trước còn nghĩ mình sẽ thân bại danh liệt mà chết, còn tưởng rằng Cố Quân Thiên sẽ rời bỏ hắn... Nhưng bây giờ, hắn đã rất mãn nguyện.

 

Nhưng đúng lúc này, Chu Thanh Hạo lại nhớ ra một chuyện: "Cố Quân Thiên, ngươi biết rõ tình hình phòng thí nghiệm của Chu Tấn Hải như vậy, ngươi..."

 

Chẳng lẽ Cố Quân Thiên từng bị Chu Tấn Hải bắt vào phòng thí nghiệm?

 

Nếu không thì làm sao một học sinh bình thường như hắn lại biết được nhiều chuyện đến vậy?

 

Cố Quân Thiên trầm mặc một lúc, mới nói: "Thật ra, ta là con trai của Chu Tấn Hải."

 

Ngay lúc nãy mở hộp thư, hắn phát hiện chuyện này trên mạng đã bị tung ra ánh sáng.

 

Cho nên, cứ thẳng thắn nói hết thôi.

 

Dù sao thì Chu Thanh Hạo cũng đã ngủ với hắn rồi, đừng hòng muốn đuổi hắn đi mà đổi người khác!

 

Chu Thanh Hạo nghe Cố Quân Thiên nói, nhất thời chưa kịp phản ứng: "Ngươi nói cái gì?"

 

Cố Quân Thiên nói: "Ta là con trai của Chu Tấn Hải, ngươi không phát hiện sao? Ta với ông ta có vài nét giống nhau."

 

Chu Thanh Hạo trước kia thật sự không nhận ra, nhưng lúc này cẩn thận nhìn lại, quả thật thấy Cố Quân Thiên có vài phần giống Chu Tấn Hải.

 

Chu Thanh Hạo nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

 

Vậy là... hắn lại bao dưỡng "cháu trai" của mình, còn đưa người ta lên giường?

 

Cố Quân Thiên lại nói: "Chuyện này, trên mạng đã bị tung hết lên rồi."

 

Chu Thanh Hạo: "......"

 

Trong lúc Cố Quân Thiên và Chu Thanh Hạo đang mây mưa, thì trên mạng vẫn vô cùng náo nhiệt.

 

Phong trào lên án Chu Thanh Hạo vẫn đang tiếp diễn, đến cả Chu Tấn Hải cũng tự mình ra mặt!

 

Chu Tấn Hải mắng Chu Thanh Hạo một trận vì chuyện làm thí nghiệm trên người sống, sau đó nói Cố Quân Thiên là con trai ông ta, chỉ trích Chu Thanh Hạo điên cuồng đến mức ngay cả "cháu trai" của mình cũng không tha.

 

Chu Tấn Hải đã đưa toàn bộ các nghiên cứu viên quan trọng cùng tư liệu rời khỏi phòng thí nghiệm.

 

Tuy hắn hoàn toàn có thể tiêu hủy cả phòng thí nghiệm, nhưng những người điều tra phòng thí nghiệm đã nắm được một ít chứng cứ. Lúc này dù hắn có hủy toàn bộ, thì cũng chẳng giúp được gì nhiều.

 

Bộ trưởng Lý là người chỉ cần ngửi thấy mùi là sẽ không buông tha, nếu không tìm ra kẻ chủ mưu, hắn sẽ không bao giờ dừng lại.

 

Chu Tấn Hải không muốn để Bộ trưởng Lý tiếp tục điều tra, dứt khoát để một số nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm "tự sát", giả vờ như không đem gì đi, lại còn cố tình đặt nhiều chứng cứ bất lợi cho Chu Thanh Hạo tại hiện trường, khiến Chu Thanh Hạo trở thành kẻ gánh tội thay.

 

Làm vậy, hắn vừa có thể chia rẽ quan hệ giữa Cố Quân Thiên và Chu Thanh Hạo, vừa có thể thuận thế nhận Cố Quân Thiên về nhà.

 

Nếu Cố Quân Thiên là người tình của Chu Thanh Hạo, thì việc ông ta nhận hắn về sẽ rất mất mặt. Nhưng nếu Cố Quân Thiên là vật thí nghiệm bị bắt về, là người bị hại, thì việc nhận lại con trai sẽ không có ai lên án.

 

Quan trọng nhất là, từ đó có thể khiến Chu Thanh Hạo hoàn toàn thân bại danh liệt, không thể xoay người lại nữa.

 

Chu Tấn Hải lên mạng khóc lóc kể lể, khiến vô số cư dân mạng đồng cảm.

 

Người mắng Chu Thanh Hạo cũng ngày càng nhiều.

 

Cố Quân Thiên tức điên lên khi nhìn thấy những thứ đó, nhưng lúc này Chu Thanh Hạo lại bình tĩnh trở lại.

 

Hắn hồi tưởng lại từ lần đầu tiên gặp gỡ đến nay, từng kỷ niệm khi ở bên Cố Quân Thiên.

 

Chu Thanh Hạo không nhịn được hỏi: "Cố Quân Thiên, trước kia ngươi vì sao lại chịu đi theo ta về nhà?"

 

Có phải Cố Quân Thiên đã nhận ra hắn, muốn cầu cứu hắn nên mới đồng ý theo về?

 

Mà kết quả hắn đã làm gì?

 

Hắn đem một người trẻ tuổi bị chính cha ruột ép vào tuyệt lộ, kéo lên giường.

 

Chu Thanh Hạo cảm thấy mình thật chẳng ra gì.

 

Cố Quân Thiên nói: "Bởi vì ngươi trông rất đẹp."

 

Chu Thanh Hạo kinh ngạc nhìn về phía Cố Quân Thiên.

 

Cố Quân Thiên nói: "Ngươi rất đẹp, ta thực sự rất thích, nên mới theo ngươi về nhà... Hiện tại ta đã trả phòng thuê rồi, cũng không có nơi nào để đi, ngươi không thể đuổi ta đi!"

 

Chu Thanh Hạo thích thân thể hắn như thế, chắc chắn sẽ không đuổi hắn đi, nhưng hắn vẫn cần phải nhấn mạnh một chút.

 

Chu Thanh Hạo nói: "Ta sẽ không đuổi ngươi đi, mãi mãi cũng sẽ không."

 

Lời này làm Cố Quân Thiên rất vui.

 

Hắn cũng thực sự sẽ không rời khỏi Cố Quân Thiên, hắn thật sự, rất rất thích người này.

 

Nghĩ đến đây, Chu Thanh Hạo lại cúi người hôn Cố Quân Thiên.

 

Cố Quân Thiên ôm lấy hắn, đè Chu Thanh Hạo xuống giường.

 

Chu Thanh Hạo chắc chắn lại muốn rồi!

Bình Luận (0)
Comment