Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 13

Chu Thanh Hạo một phen làm bộ làm tịch, thật sự vô cùng gây thù chuốc oán.

 

Trình Minh Nghiên cùng người bên cạnh hắn, mỗi khi nhìn về phía Chu Thanh Hạo, ánh mắt như muốn bốc lửa.

 

Trình Minh Nghiên rất muốn hét lên với Chu Thanh Hạo, muốn nói rằng bản thân mới là vị hôn phu của Cố Quân Thiên, muốn nói rằng Cố Quân Thiên sẽ không bao giờ kết hôn với Chu Thanh Hạo.

 

Nhưng nếu giờ hắn nói ra những lời đó, chẳng phải là khiến Chu Thanh Hạo mất mặt, mà là chính hắn tự vả vào mặt mình.

 

Cố Quân Thiên để Chu Thanh Hạo dọn đến ở trong biệt thự nhà họ Cố, còn Trình Minh Nghiên thì sao? Ngay cả bước vào cửa nhà họ Cố cũng chưa từng được!

 

Trình Minh Nghiên nghĩ đến đây thì cuối cùng không thể nhịn được nữa, chất vấn Cố Quân Thiên:
"Cố đại ca, Chu Thanh Hạo ngoài mặt thì thuần lương nhưng thật ra lại hám hư vinh, đến cả người nhị thúc đã nuôi hắn lớn còn không chịu chăm sóc. Ngươi vì sao lại thích một người như vậy?"

 

Cố Quân Thiên đáp:
"Mặc kệ hắn là người như thế nào, ta đều thích."

 

Vừa dứt lời, Chu Thanh Hạo liền lập tức chen vào:
"Đúng vậy! Quân Thiên ca yêu ta nhất, ca ấy sẽ không vì ta có chút khuyết điểm nhỏ mà không thích ta, đúng không Quân Thiên ca?"

 

"Đúng vậy."
Cố Quân Thiên cảm thấy việc Chu Thanh Hạo thích giả vờ làm bạch liên hoa hoàn toàn không phải khuyết điểm gì cả, ngược lại, đây rõ ràng là một kiểu đáng yêu!

 

"Huống chi ta là bị ngươi hãm hại! Ta nào có xấu như ngươi nói, rõ ràng là ngươi vu oan cho ta."
Chu Thanh Hạo làm vẻ mặt vô tội, còn quay sang Cố Quân Thiên mong được khẳng định:
"Quân Thiên ca ca, ca thấy đúng không?"

 

Cố Quân Thiên gật đầu:
"Đúng vậy, đều là hắn hãm hại em. Em rõ ràng rất lương thiện."

 

"Cố Quân Thiên, ngươi có phải bị điên rồi không?"
Trình Minh Nghiên thấy bộ dáng Cố Quân Thiên như bị mê muội, tức giận đến mức dậm chân.

 

Cố Quân Thiên lạnh lùng nói:
"Ngươi mới là kẻ điên! Trình Minh Nghiên, ngươi dám hãm hại Thanh Hạo, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."

 

Cố Quân Thiên thực sự không ưa gì Trình Minh Nghiên, rất muốn dạy cho hắn một bài học.

 

Hắn là người luôn tuân thủ quy tắc, sẽ không làm gì vi phạm pháp luật, nhưng trên thương trường thì khác. Hắn hoàn toàn có thể ra tay đánh Trình gia một đòn.

 

Trong nguyên tác, Trình gia cũng từng giúp Trình Minh Nghiên liên hôn với một đối tượng nhằm thôn tính tập đoàn Cố thị.

 

Chu Thanh Hạo đứng bên cạnh thì không ngừng nói móc:
"Trình Minh Nghiên, ngươi sao có thể mắng Quân Thiên ca ca như vậy? Ngươi cũng quá đáng rồi. Quân Thiên ca ca, em không giống hắn, em sẽ không bao giờ mắng ca, cũng sẽ không giận ca."

 

Cố Quân Thiên và Chu Thanh Hạo phối hợp ăn ý, một người tung, một người hứng, suýt nữa làm Trình Minh Nghiên tức phát điên.

 

Trình Minh Nghiên gằn giọng:
"Cố Quân Thiên, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị hắn lừa đến trắng tay!"

 

Nói xong, hắn quay người rời đi, không muốn nhìn thêm Cố Quân Thiên lấy một cái liếc mắt.
Những người đi cùng hắn cũng lần lượt rút lui theo.

 

Trước mặt Trình Minh Nghiên, bọn họ dám nói Cố Quân Thiên không phải. Nhưng trước mặt chính Cố Quân Thiên, thì lại không ai dám mở miệng.

 

Dù gì Cố gia cũng rất giàu có, tài sản vượt xa Trình gia. Đến cả tài sản của gia tộc họ cũng không bằng Trình gia nữa là.

 

Không ai dám vì Trình Minh Nghiên mà đắc tội với Cố Quân Thiên.

 

Người duy nhất dám chỉ trích Cố Quân Thiên chính là Vu Lợi. Nhưng sau khi bị Cố Quân Thiên doạ sợ trong văn phòng, lại ý thức được Cố Quân Thiên đích thực là một kẻ "não luyến ái", y cũng không dám nói thêm gì nữa.

 

Khi mọi người đã rời đi hết, Chu Thanh Hạo lại quay sang nhìn Cố Quân Thiên, vẻ mặt tủi thân:
"Quân Thiên ca ca, Trình Minh Nghiên hình như rất ghét em... Em có nói gì sai đâu?"

 

Cố Quân Thiên bất đắc dĩ nói:
"Chu Thanh Hạo, người ta đi hết rồi, em nói chuyện bình thường chút đi."

 

Dù hắn không ghét Chu Thanh Hạo nói chuyện kiểu này, nhưng vẫn mong cả hai có thể nói chuyện một cách bình thường hơn.

 

Kỳ thật, chính Chu Thanh Hạo cũng không quen với kiểu giọng nhão nhẹt này. Trước khi vào Cố thị, hắn chưa bao giờ nói chuyện như vậy!

 

Hơn nữa, chủ nhà cùng cặp đôi tình nhân kia vẫn đang dùng ánh mắt "khó nói nên lời" nhìn hắn...

 

Chu Thanh Hạo nói:
"Cố tổng, anh không cần giúp em dọn phòng đâu. Cứ để em ăn xong rồi tự dọn là được."

 

Nói rồi liền há to miệng ăn cơm, không còn cái kiểu ăn từng chút từng chút như trước nữa, hoàn toàn khác hẳn.

 

Cố Quân Thiên nói:
"Gọi ta là 'Quân Thiên', đừng gọi 'Cố tổng'. Mấy thứ này cứ để ta dọn sơ là được."

 

Thật ra, hắn đang muốn nhân cơ hội dọn đồ để tìm hiểu thêm về Chu Thanh Hạo.

 

Và càng tìm hiểu, hắn càng nhận ra Chu Thanh Hạo hoàn toàn không giống như ấn tượng ban đầu của hắn.

 

Quần áo của Chu Thanh Hạo thật ra không nhiều lắm, cũng không phải đồ đắt tiền, nhưng cách phối đồ lại rất hợp mắt. Cố Quân Thiên hồi tưởng lại mới phát hiện, Chu Thanh Hạo thường xuyên phối lại những bộ cũ, khiến hắn từng hiểu lầm rằng đối phương có rất nhiều đồ mới.

 

Không hổ là nhà thiết kế, rất giỏi phối đồ!

 

Tủ đồ của Chu Thanh Hạo, thứ đáng tiền nhất là vài đôi giày và một ít phụ kiện trang sức, nhưng tổng giá trị có khi còn không bằng một chiếc đồng hồ của Trình Minh Nghiên.

 

Những thứ này, phần lớn là nguyên chủ để lại.

 

Hắn từng cho rằng Chu Thanh Hạo mê hàng hiệu, nhưng từ sau khi hắn đưa tiền, cũng không thấy Chu Thanh Hạo tiêu xài phung phí. Có lẽ bản thân Chu Thanh Hạo cũng không quá thích đồ xa xỉ.

 

Trong phòng còn có rất nhiều món đồ cũ, vừa nhìn là biết đã dùng lâu lắm rồi.
Hắn hẳn là kiểu người cực kỳ trân trọng đồ đạc.

 

Đến cả cái q**n l*t rách mà còn không nỡ vứt!

 

Cố Quân Thiên vừa buồn cười vừa thấy tức.

 

Chu Thanh Hạo thì lại cảm thấy như ngồi trên đống lửa.

 

Phòng hắn nhỏ thế này, đồ đạc cũng không nhiều, bị Cố Quân Thiên dọn qua một vòng thì chẳng phải cái gì cũng bị nhìn thấy hết sao? Thật sự là xấu hổ muốn chết.

 

Lúc này, chủ nhà hỏi chuyện:
"Tiểu Chu, bạn trai của cậu làm nghề gì vậy? Còn cả nhị thúc của cậu..."

 

Bảo vệ và tài xế lúc này cũng đã đưa Chu nhị thúc đến.

 

Có lẽ cảm nhận được Cố Quân Thiên không dễ chọc, Chu nhị thúc nãy giờ vẫn như con chim cút, chẳng nói câu nào.

 

Giờ thì hắn đã hoàn toàn hối hận.

 

Dường như hắn vừa đắc tội với người mà không thể trêu vào!

 

Chu Thanh Hạo đáp:
"Bạn trai tôi mở công ty. Còn về nhị thúc tôi... ba mẹ tôi mất sớm, lúc đó nhà có nhà, có xe, còn có không ít tiền tiết kiệm, nhưng sau này đều bị nhị thúc lấy đi tiêu sạch. Khi tôi còn nhỏ, ông ấy còn thường xuyên đánh tôi."

 

Chu Thanh Hạo không nói nhiều, hắn vốn không thích kể khổ.

 

Nhưng chỉ vài lời ngắn ngủi đó đã khiến chủ nhà phu nhân tức giận:
"Người lớn như vậy thật quá đáng!"

 

Chu nhị thúc không thể phản bác câu nào.

 

Dù gì đó cũng là sự thật, mấy người cùng quê đều biết cả.

 

Chủ nhà phu nhân thấy hắn như vậy, liền càng thêm thương cảm cho Chu Thanh Hạo.

 

Lúc này, Cố Quân Thiên đã tìm được túi hành lý của Chu Thanh Hạo, sắp xếp xong những bộ quần áo thường mặc. Còn Chu Thanh Hạo thì cũng vừa ăn xong cơm tối.

 

Cố Quân Thiên nói:
"Thanh Hạo, em xem còn muốn mang gì nữa thì dọn nốt đi. Dọn xong là chúng ta đi."

 

Chu Thanh Hạo vội vã vào phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại, sau đó mới bắt đầu kiểm tra nơi ở của mình.

 

Thấy Cố Quân Thiên không mang theo cho cậu quần áo lót và quần thu đông, cậu định thay đại tạm thời cái gì đó, nhưng Cố Quân Thiên ngăn lại:
"Trên đường về, chúng ta sẽ ghé qua trung tâm thương mại một chuyến, em thiếu quần áo thì đi mua, về đến nhà anh giặt sạch rồi hong khô là có thể mặc. Nhà anh còn chuẩn bị sẵn cả đồ lót dùng một lần và áo ngủ sạch sẽ cho khách, em không đến mức không có gì để mặc đâu."

 

Chu Thanh Hạo thấy quần áo mình rách nát thật sự quá thể, đành ném bỏ đi.

 

Cậu nói: "Vậy lại phải làm phiền anh rồi."

 

Muốn đến nhà Cố Quân Thiên ở, đám quần áo này thật sự không thích hợp mặc tiếp.

 

Sau này bọn họ sẽ sống chung, nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó. Nếu đến lúc quan trọng, Cố Quân Thiên c** đ* cậu ra mà nhìn thấy đống quần áo rách rưới này...

 

Chỉ cần tưởng tượng thôi là Chu Thanh Hạo đã thấy xấu hổ không chịu nổi rồi.

 

"Em không còn gì khác cần mang nữa." Chu Thanh Hạo nói.

 

"Vậy thì đi thôi." Cố Quân Thiên xách chiếc túi hành lý tả tơi của cậu lên, rồi bước ra ngoài.

 

Chu Thanh Hạo vội vàng nói: "Để em xách."

 

Cố Quân Thiên đáp: "Anh xách cho, em còn có cái ba lô mà? Đeo cái đó là được rồi."

 

Chu Thanh Hạo quá gầy, hắn thật sự sợ cậu mang nặng lại bị đè gãy mất.

 

Cả nhóm cùng đi xuống lầu, đến dưới lầu thì Cố Quân Thiên liếc nhìn Chu Nhị Thúc, rồi nói với vệ sĩ: "Thả ông ta ra đi."

 

Trước đó hắn bảo vệ sĩ khống chế Chu Nhị Thúc là để thẩm vấn, muốn tìm hiểu chuyện hồi nhỏ của Chu Thanh Hạo.

 

Nhưng hiện tại hắn đã nói chuyện rõ ràng với Chu Thanh Hạo, những điều muốn biết có thể trực tiếp hỏi cậu, không cần hỏi kẻ kia nữa.

 

Vệ sĩ cũng chẳng có ý muốn giữ Chu Nhị Thúc lại - trái pháp luật mà giam giữ người khác là phạm tội.

 

Họ thả Chu Nhị Thúc ra, ông ta lập tức bỏ chạy như bay.

 

Vừa lên xe, Cố Quân Thiên liền gọi cho luật sư, nhờ thu thập tài liệu để giúp Chu Thanh Hạo kiện Chu Nhị Thúc.

 

Chu Thanh Hạo ngồi bên cạnh, thấy Cố Quân Thiên với vẻ mặt nghiêm túc dặn dò luật sư các việc liên quan, trong lòng bỗng cảm thấy mình thật sự quá hạnh phúc.

 

Tất cả những điều này tốt đẹp đến mức khiến cậu ngỡ như mơ.

 

Cậu đã bộc lộ con người thật của mình trước mặt Cố Quân Thiên, vậy mà anh vẫn không ghét bỏ, thậm chí còn yêu thích và muốn sống chung với cậu.

 

Sau này, liệu bọn họ có thể ôm nhau ngủ, cùng nhau thức dậy dưới ánh mặt trời?

 

Buổi tối, liệu bọn họ có thể làm một vài chuyện mà người trưởng thành thường làm với nhau...

 

Chỉ nghĩ đến đó thôi, cả người Chu Thanh Hạo đã nóng bừng lên, mặt đỏ bừng.

 

Cố Quân Thiên thì hoàn toàn không biết Chu Thanh Hạo đang nghĩ gì, hắn đang tính xem nên làm thế nào để nuôi Chu Thanh Hạo cho khỏe mạnh, cường tráng hơn một chút.

 

Cơm dinh dưỡng nhất định phải tiếp tục ăn, ăn no rồi mới có sức mà luyện tập.

 

Chu Thanh Hạo sống ở nhà họ Cố, đi làm và tan tầm đều đi cùng hắn bằng xe, lượng vận động chắc chắn không đủ. Nếu vậy thì mỗi sáng sẽ chạy bộ một chút, ban đầu chạy chậm mười phút, sau đó từ từ tăng dần.

 

Một tuần còn có thể thêm hai buổi tập thể lực, cũng bắt đầu từ từ...

 

Cố Quân Thiên rất nhanh đã lên kế hoạch một chế độ luyện tập hoàn toàn không gây tổn hại đến sức khỏe của Chu Thanh Hạo, sau đó mới bắt đầu nghĩ đến chuyện khác.

 

Biệt thự nhà họ Cố có bốn tầng, ông nội ở tầng hai, ba mẹ ở tầng ba, hắn ở tầng bốn.

 

Tầng bốn có vài phòng ngủ, trong đó có hai phòng lớn giống nhau là phòng chính.

 

Một phòng hắn đang dùng, phòng còn lại có thể để Chu Thanh Hạo ở.

 

Hai phòng này đều có tủ quần áo rộng rãi, sau đó hắn có thể cho người đem thêm quần áo đến để lấp đầy tủ cho Chu Thanh Hạo.

 

Cố Quân Thiên nghĩ rất nhiều, nhưng từ đầu tới cuối, lại chưa từng nghĩ đến chuyện ngủ chung phòng với Chu Thanh Hạo.

 

Bọn họ mới quen nhau chưa bao lâu? Có một số việc, vẫn nên từ từ bồi dưỡng tình cảm trước đã.

 

Hai người mang tâm tư khác nhau, cùng đến trung tâm thương mại mua quần áo.

 

Cố Quân Thiên chưa ăn tối, bảo vệ sĩ mua cho hắn hai cái hamburger ăn dọc đường.

 

Hắn mặc âu phục đắt tiền, lại vừa đi vừa ăn hamburger, nhìn có vẻ không hợp cho lắm, nhưng lại kỳ lạ mà ăn ý.

 

Dù sao Chu Thanh Hạo cũng cảm thấy dáng vẻ đó của Cố Quân Thiên rất đẹp trai.

 

Cậu không nhịn được, liên tục liếc nhìn Cố Quân Thiên.

 

Cố Quân Thiên nói: "Em không được ăn hamburger, chờ thân thể em khỏe hẳn rồi mới được thỉnh thoảng ăn một lần."

 

Chu Thanh Hạo: "......" Em đâu có thèm hamburger, người em thèm là anh đó!

 

Thời đại đã thay đổi từ lâu, hamburger không còn là món ăn xa xỉ. Trái lại, giá cả rất rẻ, có cửa hàng mới mở còn bán mười đồng ba cái. Trước đây cậu muốn khao bản thân, sẽ mua hamburger rẻ tiền ăn, chưa bao giờ thấy món đó có gì đặc biệt.

 

Ngược lại là cơm dinh dưỡng... đó mới là món ăn mà trước giờ cậu chưa từng nếm qua, được các đầu bếp chuyên nghiệp dùng nguyên liệu thượng hạng chế biến, vừa bổ dưỡng vừa ngon miệng.

 

Cậu thấy cơm dinh dưỡng mới thực sự là đỉnh cao của mỹ vị!

 

Cố Quân Thiên vốn không ham mua sắm, nhưng khi dẫn Chu Thanh Hạo đi chọn đồ, lại không kiềm được mà muốn mua cả đống.

 

Hắn cảm thấy Chu Thanh Hạo thiếu đủ thứ.

 

Nhưng Chu Thanh Hạo lại không thích lãng phí.

 

Thấy Cố Quân Thiên như muốn mua cả mấy chục bộ đồ thu đông cho mình, cậu vội giữ tay hắn lại: "Cho em ba bộ thay đổi là đủ rồi, nhiều hơn thì lãng phí quá."

 

Mấy món khác, cậu cũng kiên quyết không cho mua quá nhiều.

 

Cố Quân Thiên có chút hụt hẫng: "Sao em không biết hưởng thụ chút vậy?"

 

Chu Thanh Hạo đáp: "Mua rồi mà không mặc là lãng phí."

 

"Coi như tăng chi tiêu để k*ch th*ch kinh tế chứ."

 

"Nếu muốn k*ch th*ch kinh tế thì có thể mua thêm đồ giữ ấm giá rẻ rồi quyên góp cho người cần." Chu Thanh Hạo nói.

 

Cố Quân Thiên hơi ngẩn ra, sau đó bật cười: "Em nói rất đúng!"

 

Mắt nhìn của hắn thật không sai!

 

Chu Thanh Hạo đúng là một người rất tốt, đáng tiếc trong cốt truyện gốc lại có kết cục thê thảm.

 

Chu Thanh Hạo nhận ra ánh mắt tán thưởng của Cố Quân Thiên, lại có chút chột dạ.

 

Cậu đúng là không thích mua mấy thứ vô dụng, nhưng thật ra cậu cũng không phải người tốt bụng gì cho cam.

 

Trước đây, trừ khi trường học tổ chức quyên góp, hắn chưa từng chủ động quyên tiền bao giờ.

 

Mà hiện tại, hắn lại đang cố làm ra vẻ trước mặt Cố Quân Thiên.

 

Hắn luôn muốn thể hiện thật tốt trước mặt Cố Quân Thiên, càng tốt bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.

 

Do tan làm xong lại trì hoãn khá lâu, đến lúc hai người trở về tới Cố gia thì đã là chín giờ tối.

 

Nhìn thấy sân lớn của Cố gia, cùng với căn biệt thự chiếm diện tích cực rộng trước mắt, Chu Thanh Hạo bỗng cảm thấy hơi bất an.

 

Đây là căn nhà lớn nhất mà hắn từng thấy trong đời.

 

Mà nơi này... còn là chỗ ở của ông nội Cố Quân Thiên!

 

Việc sắp được sống cùng Cố Quân Thiên khiến hắn quá mức phấn khích, đến nỗi quên mất chuyện trong nhà còn có ông cụ Cố, giờ thì lại nhớ ra.

 

"Quân Thiên, lát nữa gặp ông nội anh, em nên gọi ông thế nào? Ông có ghét em không?"

 

Cố Quân Thiên đáp: "Ông nội anh tám giờ đã ngủ rồi, chắc lát nữa em không gặp được ông đâu. Còn gọi thế nào thì em cứ theo anh, gọi là gia gia là được."

 

Vậy mà có thể được gọi theo anh ấy là "gia gia"!

 

Chu Thanh Hạo không kìm được mà nở nụ cười, chuyện ông cụ không ở nhà lúc này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn buông lỏng tâm tình.

 

Sắp được sống chung với Cố Quân Thiên rồi!

 

Lúc Cố Quân Thiên dùng vân tay mở cửa vào nhà, Chu Thanh Hạo lại nhõng nhẽo nói giọng mềm nhũn:

 

"Quân Thiên ca ca, anh chịu đưa em về nhà, em thật sự rất vui, tối nay nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt!"

 

Cố Quân Thiên bất đắc dĩ: "Anh không cần em hầu hạ."

 

"Thật sự không cần sao? Quân Thiên ca ca, em rất biết cách hầu hạ người đó nha~"

 

Vừa nói, Chu Thanh Hạo vừa ôm lấy cổ Cố Quân Thiên, định hôn lên mặt anh một cái.

 

Nhưng vừa mới kề sát vào, động tác của hắn lập tức cứng đờ.

 

Trong phòng khách... có người.

 

Một đôi nam nữ trung niên da dẻ ngăm ngăm, đang tò mò nhìn hắn.

 

Chu Thanh Hạo trong khoảnh khắc ngẩn người, ngay sau đó... trợn tròn mắt.

 

Hai người đó là... ba mẹ của Cố Quân Thiên!

 

Hắn vừa mới nũng nịu dính lấy Cố Quân Thiên như vậy... bị ba mẹ của anh nhìn thấy hết rồi!

 

Chu Thanh Hạo vẫn đang ôm lấy Cố Quân Thiên, cả người cứng đờ, còn Cố Quân Thiên thì vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường:

 

"Ba, mẹ, sao hai người chưa ngủ?"

 

Cố phụ có phần lúng túng: "Bình thường thì 10 giờ mới ngủ."

 

Trước giờ Cố Quân Thiên tan làm đúng giờ, về nhà ăn tối đều rất đúng giờ.

 

Hôm nay lại đột nhiên không về ăn tối, còn gọi điện về bảo người giúp việc chuẩn bị sẵn phòng ngủ cạnh phòng anh, sắp xếp đồ dùng tắm rửa, đồ ngủ v.v... chắc chắn là định dẫn người về.

 

Cố phụ Cố mẫu rảnh rỗi không có việc gì nên cùng nhau đợi một lát, kết quả... chờ được một đôi "tiểu tình nhân".

 

Nhìn dáng vẻ hai người, rõ ràng là do hẹn hò mà về muộn, mà hình như họ còn làm đôi vợ chồng trẻ kia giật mình không nhẹ.

 

Cố mẫu nói: "Cũng muộn rồi, tụi mẹ đi ngủ đây, hai đứa cứ tiếp tục đi nhé."

 

Nói xong, Cố phụ Cố mẫu liền nhanh chóng rút lui, để lại hai người bọn họ đứng ngây tại chỗ.

 

Chu Thanh Hạo: "......"

 

Hắn vừa rồi... vừa mới làm cái gì cơ chứ? Ba mẹ của Cố Quân Thiên sẽ nghĩ hắn là loại người như thế nào?

 

Vị ân nhân này của hắn, ấn tượng về hắn... có phải đã tụt dốc không phanh rồi không?

 

Chu Thanh Hạo thực sự muốn quay đầu bỏ chạy.

 

Nếu không phải trong lòng còn khát khao chuyện được ngủ cùng Cố Quân Thiên tối nay, thì hắn thật sự không dám bước tiếp vào trong.

Bình Luận (0)
Comment