Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 159

Cố Quân Thiên ngồi trong xe ngựa, quan sát hoàn cảnh xung quanh.

 

Khu nội thành của đô thành Tấn Quốc chủ yếu là nơi cư trú của những kẻ có quyền thế trong triều, nhà cửa của bọn họ được xây dựng rất kiên cố, thậm chí còn có tường viện xây bằng đá.

 

Ngay lúc này, có một hộ dân đang sửa sang lại nhà cửa. Trời xuân còn lạnh, gió rét se sắt, một vài người đàn ông gầy gò như que củi, áo rách quần manh, vẻ mặt chết lặng, lặng lẽ làm việc.

 

Nguyên chủ từng đứng ngoài thành hai canh giờ trong bộ quần áo dày mà còn cảm thấy không chịu nổi. Thế mà những người này, ngay cả áo mặc cho đủ ấm còn không có, chỉ vì kiếm miếng ăn mà vẫn phải lao động suốt cả ngày.

 

Họ làm việc chậm, còn bị người ta dùng roi đánh.

 

Tầng lớp đáy xã hội ở thời đại này, thật sự không được xem là người.

 

Tâm trạng Cố Quân Thiên không tốt, cho đến khi hắn quay đầu nhìn về phía sau xe, thấy đám tông thất quý tộc kia tuy giận mà không dám lên tiếng, sắc mặt buồn bực, lúc này tâm tình hắn mới khá hơn một chút.

 

Trước khi ra khỏi thành, đám tông thất quý tộc đó cũng muốn ngồi xe ngựa.

 

Nhưng Cố Quân Thiên không đồng ý. Hắn bảo họ chỉ có thể đi bộ, như vậy mới thể hiện được thành ý.

 

Còn hắn thì sao ư... Chiếc xe ngựa hắn đang ngồi, vốn không chỉ chuẩn bị cho riêng mình, mà còn để dành cho Chu Thanh Hạo.

 

Cố Quân Thiên thu hồi ánh mắt khỏi đám quý tộc, lại bắt đầu quan sát bá tánh hai bên đường.

 

Càng đến gần cửa thành, càng không còn thấy biệt viện nhà cao cửa rộng nữa. Thay vào đó là những căn nhà thấp bé dựng bằng gỗ thô, thậm chí không thể gọi là "nhà", chỉ là những túp lều tạm có thể che mưa chắn gió.

 

Người sống ở khu này, đa số mặc đồ rách nát, gầy đến lộ cả xương.

 

Vậy mà khi thấy đoàn xe đi ngang, những người này lại lập tức quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy.

 

Lúc Chu Thanh Hạo còn tại vị, y từng nhiều lần đưa nguyên chủ ra khỏi cung, thậm chí đưa cả nguyên chủ đi ngoại thành quan sát dân chúng cày cấy.

 

Nguyên chủ chắc chắn từng thấy qua cảnh đời thê thảm của bá tánh, nhưng trong ký ức mà Cố Quân Thiên kế thừa được, lại không hề lưu lại một chút nào về những trải nghiệm đó.

 

Do ảnh hưởng từ người xung quanh, nguyên chủ chỉ cảm thấy việc Chu Thanh Hạo đưa hắn ra ngoài gặp nông dân, bắt hắn ăn cơm mạch với dân dã, là một kiểu làm nhục hắn.

 

Cố Quân Thiên âm thầm thở dài.

 

Chu Thanh Hạo thật sự đã rất nỗ lực để dạy dỗ nguyên chủ. Nhưng lúc nguyên chủ được đưa đến bên cạnh y, đã mười một tuổi, tư tưởng đã hình thành từ lâu.

 

Được mẫu thân nuông chiều từ bé, nguyên chủ chưa từng nếm khổ, càng không bao giờ xem tầng lớp dưới là người cùng loài.

 

Thời đại này mới vừa thoát khỏi chế độ nô lệ, thậm chí có nơi vẫn còn tồn tại nô lệ.

 

Trong mắt đa số tầng lớp thống trị, dân đen nơi tầng đáy xã hội chẳng khác gì súc vật.

 

Thậm chí, trong lòng họ, mạng sống của trâu ngựa còn quý giá hơn mạng người.

 

Đây là một thời đại hỗn loạn và méo mó.

 

Nhưng chính vì thế, Cố Quân Thiên lại có rất nhiều việc có thể làm.

 

Khi đoàn người của hắn tới cổng thành, còn một canh giờ nữa Chu Thanh Hạo mới đến.

 

Cố Quân Thiên không vội xuống xe. Hắn ngồi yên, ánh mắt nhìn xa về phía chân trời.

 

Nơi hắn nhìn đến, chỉ là một mảnh tiêu điều xám xịt.

 

Rừng cây quanh đô thành đã bị đốn trụi. Không phải vì dân chúng lấy về sưởi ấm, mà là để phòng địch nhân tấn công. Cây cối che tầm mắt, khiến quân thủ thành không dễ phán đoán quân địch nhiều hay ít, vì thế tất cả đều bị chặt.

 

Con đường trước mắt, có một đoạn lát đá phiến, nhưng phần lớn ngoài thành vẫn là đường đất.

 

Cố Quân Thiên nhìn bùn đất cuối đường, lại nghĩ tới Chu Thanh Hạo.

 

Hắn cảm thấy Chu Thanh Hạo thật sự có chút "ngốc".

 

Người này chưởng quản toàn bộ quân đội Tấn Quốc, tay cầm quyền sinh sát, vậy mà cuối cùng lại chết vì âm mưu của nguyên chủ.

 

Cố Quân Thiên rất thưởng thức Chu Thanh Hạo - văn võ song toàn, là một trong những nhân tài xuất sắc nhất thiên hạ.

 

Nếu nguyên chủ biết khéo dùng Chu Thanh Hạo, cho dù không thể nhất thống thiên hạ, thì ít nhất cũng có thể giữ cho Tấn Quốc yên ổn vài chục năm.

 

Đáng tiếc, nguyên chủ lại chọn con đường chết.

 

Tất nhiên, Chu Thanh Hạo cũng có vấn đề.

 

Hắn vậy mà lại thích nguyên chủ - một đứa nhỏ hoàn toàn không ra gì!

 

Theo nguyên tác, nguyên chủ phát hiện Chu Thanh Hạo có tình cảm với mình, là kiểu cảm tình giữa nam và nữ.

 

Điều đó không phải là ảo giác của nguyên chủ.

 

Cố Quân Thiên cẩn thận tra xét ký ức, phát hiện Chu Thanh Hạo đối xử với nguyên chủ đúng là khác hẳn so với người thường.

 

Hắn đối với nguyên chủ, trong lòng đã sớm sinh tình ái muội.

 

Có điều Chu Thanh Hạo là chính nhân quân tử, bởi vậy khi nguyên chủ dụ dỗ hắn, hắn đã kiên quyết từ chối.

 

Nhưng hắn từ chối, cũng không có nghĩa là hắn không yêu thích nguyên chủ. Chuyện này có thể nhìn ra từ việc hắn nghe tin nguyên chủ gặp nạn, liền không màng tất cả quay về đô thành cứu người.

 

Đó rõ ràng là một cái bẫy, Chu Thanh Hạo không thể nào không cảm thấy được, nhưng hắn vẫn trở lại đô thành.

 

Hơn nữa, Chu Thanh Hạo không ham mê nữ sắc, bên cạnh hoàn toàn không có thê thiếp, qua tuổi ba mươi mà vẫn chưa có con cái...

 

Hắn hẳn là thích nam tử.

 

Chỉ là không biết tại sao hắn lại "mắt mù" đến mức đi thích nguyên chủ.

 

Cố Quân Thiên cũng không hiểu, nguyên chủ vì sao lại phải đề phòng một người ngay cả con nối dõi cũng không có.

 

Chu Thanh Hạo làm phản để làm gì? Làm phản xong rồi, là định giao lại ngôi vị cho chính người mà mình nuôi lớn từ nhỏ - nguyên chủ?

 

Cố Quân Thiên suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt phải đối xử thế nào với Chu Thanh Hạo.

 

Hắn không muốn yêu đương, chỉ muốn thống nhất thiên hạ, cho nên sẽ không đáp lại tình cảm của Chu Thanh Hạo.

 

Nhưng hắn sẽ cho Chu Thanh Hạo đủ sự tín nhiệm và đãi ngộ xứng đáng.

 

Sau này, hai người bọn họ có thể trở thành minh quân - trung thần, cùng nhau sáng tạo một tương lai thuộc về bọn họ!

 

Còn chuyện Chu Thanh Hạo thích nam tử, hắn sẽ giả vờ không biết là được, Chu Thanh Hạo là chính nhân quân tử, chắc chắn sẽ không nhắc tới chuyện đó.

 

Hai người họ, cùng nhau chinh chiến thiên hạ là tốt rồi, nói yêu đương chỉ là lãng phí thời gian!

 

Cố Quân Thiên đang nghĩ về Chu Thanh Hạo, thì bên kia, Chu Thanh Hạo cũng đang nghĩ tới Cố Quân Thiên.

 

Hoặc đúng hơn là đang nghĩ đến vị thiếu niên quân vương trong cung điện kia.

 

Đã ba năm xa cách, không biết người kia giờ thế nào.

 

Quê tổ của Chu gia, sau khi Tấn Võ Vương chiến bại, đã bị Tề quốc chiếm lĩnh.

 

Nhà bọn họ vốn đã không phải dòng dõi cao quý gì, sau khi sản nghiệp tổ tiên bị Tề quốc chiếm đoạt, càng trở nên nghèo túng đến mức trắng tay.

 

Phụ thân của Chu Thanh Hạo chỉ có thể vào đô thành kiếm sống.

 

Ông làm môn khách cho một tiểu quý tộc của Tấn Quốc, giúp người ta trông coi ruộng đất, mới miễn cưỡng có miếng cơm ăn.

 

Đáng tiếc, phụ thân hắn chẳng may lây bệnh, mất sớm.

 

Chu Thanh Hạo kế thừa công việc của phụ thân, tiếp tục làm quản sự ruộng đất cho tiểu quý tộc kia.

 

Xuất thân như thế, chỉ cao hơn dân đen một chút, trong giới kẻ sĩ lại càng là bị khinh thường, theo lẽ thường thì cả đời hắn không thể làm quan lớn.

 

Nhưng năm hắn mười lăm tuổi, Tề quốc đã trả tiên vương về Tấn Quốc.

 

Tấn Quốc vương, lại là do Tề quốc sắp đặt. Với tầng lớp thống trị Tấn Quốc mà nói, đây là một sự sỉ nhục lớn lao.

 

Khi tiên vương mới về Tấn Quốc, không ai tiếp đón, ngài chỉ lẻ loi một mình.

 

Nhưng Chu Thanh Hạo lại nhìn thấy hy vọng của bản thân nơi tiên vương.

 

Hắn chủ động tiếp cận tiên vương, phô bày tài năng trước mặt ngài, dùng mười năm thời gian trở thành thần tử được tiên vương tín nhiệm nhất.

 

Trước khi lâm chung, tiên vương còn đem vương tử giao phó lại cho hắn.

 

Tiên vương là ân nhân tri ngộ của hắn, là người hắn nguyện trung thành suốt đời, nhưng hắn cũng cảm thấy bản thân có lỗi với tiên vương.

 

Nghĩ đến đây, Chu Thanh Hạo âm thầm thở dài.

 

Khi Tấn Vương hiện tại còn nhỏ tuổi, hắn đã có cảm tình với Tấn Vương.

 

Ban đầu hắn cho rằng mình chỉ xem Tấn Vương như con cháu, như một chủ tử tương lai, nhưng đợi đến khi Tấn Vương trưởng thành, hắn lại phát hiện tình cảm trong lòng mình đã thay đổi.

 

Hắn vậy mà lại nảy sinh tâm tư không nên có đối với chủ tử của mình.

 

Đứa trẻ kia, chính là do hắn tận tay nuôi lớn...

 

Loại tâm tư này thật sự quá đê tiện, đúng lúc ấy Tấn Quốc giảm sản lượng lương thực, muốn cứu lấy tính mạng bách tính, cần phải đi đánh cướp lương thực của các nước khác... Hắn lựa chọn rời khỏi đô thành, xuất chinh ra chiến trường.

 

Giờ đây, hắn khải hoàn trở về, sắp được gặp lại thiếu niên kia.

 

Ba năm đã trôi qua, cái ý niệm không nên có từng trỗi dậy trong lòng hắn sớm đã phai nhạt. Lần này trở về, hắn sẽ dùng thân phận trưởng bối để đối đãi thật tốt với đối phương, trợ giúp đối phương tự mình nắm quyền chấp chính.

 

Chỉ hy vọng đối phương sẽ không quá mức bài xích hắn.

 

Chu Thanh Hạo biết, Tấn Vương không thích hắn.

 

Hắn không giỏi trò chuyện, nhưng lại có thể nhìn thấu lòng người.

 

Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn không nỡ để thiếu niên ấy chịu dù chỉ một chút ủy khuất.

Bình Luận (0)
Comment