Cố Quân Thiên đau đớn suốt cả đêm, đến sáng thì mệt mỏi rã rời.
Nhưng vừa nghĩ đến việc sắp được gặp Chu Thanh Hạo, tâm trạng hắn liền khá hơn rất nhiều.
Cố Quân Thiên đi vào nhà vệ sinh trong phòng nguyên chủ, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Trong lúc đánh răng rửa mặt, nhìn gương thấy gương mặt già nua, sắc mặt kém cỏi của mình, hắn không nhịn được mà thở dài.
Bộ dạng hiện tại của hắn, đúng là không ai ưa nổi.
Nguyên chủ trước kia quả thật quá xuề xòa, nhưng mấy năm nay, vì không chịu nổi việc bản thân ngày một già đi nhanh chóng, hắn mới bắt đầu chú ý đến hình tượng.
Cố Quân Thiên học theo nguyên chủ, thoa một chút mỹ phẩm dưỡng da, rồi chải lại mái tóc có phần rối loạn sau khi ngủ cả đêm, chỉnh cho gọn gàng.
Sau khi chăm chú ngắm chính mình trong gương một lúc, hắn còn lấy kéo ra, tỉa lại lông mày.
Một số người lớn tuổi lông mày sẽ mọc dài hơn - có lẽ cũng vì thế mà những bức họa vẽ các lão thọ tinh thời cổ đại đều có cặp lông mày thật dài.
Nguyên chủ chính là loại đó, lông mày hơi dài, nhìn không có thần khí.
Cố Quân Thiên cẩn thận xử lý bản thân, xong xuôi mới 7 giờ sáng.
Sau khi xác định mình đã trở thành một "lão nhân" tinh thần sáng láng và hiền từ, hắn gửi tin nhắn cho Chu Thanh Hạo, hỏi y có muốn cùng đến nhà ăn ăn sáng không.
Rất nhanh, hắn đã nhận được phản hồi:
"Nghĩa phụ, ta đang ở Thần Nông Giá, không thể cùng ngài ăn sáng."
Cố Quân Thiên sững sờ nhìn tin nhắn.
Mới qua một đêm thôi, Chu Thanh Hạo đã rời khỏi Yêu Quản Cục, đi đến tận Thần Nông Giá rồi?
Hắn lập tức thả thần thức ra, dò xét phòng Chu Thanh Hạo một lượt, quả nhiên không thấy bóng dáng người đâu, trong lòng không khỏi có chút trống trải.
Tổng bộ Yêu Quản Cục tuy nhìn thì rách nát, nhưng thực chất lại là nơi phòng bị yêu ma, tu sĩ các loại nghiêm mật nhất cả nước.
Ở đây, yêu ma quỷ quái đều sẽ bị lộ nguyên hình, thần thức cũng dễ bị người khác phát hiện.
Vật liệu xây dựng mấy khu ký túc xá này cũng được làm từ những loại đá đặc biệt vô cùng.
Chính vì vậy, nguyên chủ trước kia mới có thể trộm luyện tà thuật tại đây mà không bị phát hiện. Cũng chính vì vậy mà trước đó Cố Quân Thiên chưa từng dùng thần thức để điều tra tình hình của Chu Thanh Hạo.
Không ngờ Chu Thanh Hạo lại rời đi như vậy.
Cố Quân Thiên rất muốn được ở chung thêm với Chu Thanh Hạo, nhưng nếu Chu Thanh Hạo có việc gấp, hắn cũng không thể cứ vậy mà gọi người quay về.
Thôi vậy, chuyện bồi dưỡng tình cảm, để sau cũng được.
Việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là tu luyện và cải tiến công pháp.
Sáng nay, Cố Quân Thiên vẫn làm những công việc mà nguyên chủ cần làm.
Sau khi hoàn thành, hắn lấy từ trong máy tính ra các bản công pháp tu luyện chính đạo mà Yêu Quản Cục hiện đang nắm giữ, tỉ mỉ xem xét.
Nguyên chủ chỉ toàn đọc tà tu công pháp, còn mấy công pháp chính đạo này thì gần như chưa động đến, nên trong trí nhớ của hắn không có chút thông tin nào liên quan.
Nhưng bây giờ tự mình đọc, càng rõ ràng, trong quá trình đọc còn có thể nghĩ ra vài cách cải tiến.
Cố Quân Thiên vừa đọc những công pháp này, vừa suy nghĩ về việc tìm ra một công pháp thật phù hợp cho Chu Thanh Hạo tu luyện.
Chu Thanh Hạo có được thể chất linh căn bẩm sinh, công pháp nào cũng có thể tu luyện, nhưng công pháp thì có tốt có xấu.
Với Chu Thanh Hạo, công pháp nào giúp hấp thu linh lực càng nhanh thì càng tốt.
Thật ra thì tư chất tu luyện của tu sĩ phụ thuộc vào độ tương thích giữa thân thể và linh lực - gọi là "thân hòa độ".
Thân hòa độ của Chu Thanh Hạo cực cao, nên tu luyện mới nhanh như vậy.
Còn người thường thì thân hòa độ rất thấp, nên gần như không thể tu luyện.
Thân thể của hắn hiện giờ cũng chỉ có thân hòa độ như người thường, hơn nữa còn không thể chứa linh lực, tình trạng còn kém hơn cả người bình thường.
Sở dĩ nguyên chủ hiện giờ vẫn giữ được một chút thực lực, là vì trước đây chưa từng tu luyện, mà đi theo con đường rèn luyện thân thể.
Nhưng thân thể này cũng sắp không chịu nổi rồi - thôi thì rèn luyện lại từ đầu vậy.
Cố Quân Thiên cuối cùng cũng thiết kế ra một bộ công pháp vô cùng bá đạo, chỉ thích hợp cho mình Chu Thanh Hạo tu luyện.
Nếu Chu Thanh Hạo tu luyện bộ công pháp này ở nơi có linh lực dồi dào, tu vi của y sẽ tăng vọt với tốc độ kinh người.
Tất nhiên, linh lực ở nơi đó... cũng sẽ bị y hút sạch.
Công pháp này chỉ hợp với riêng Chu Thanh Hạo, không thích hợp với người khác trong Yêu Quản Cục.
Thậm chí, mỗi người thích hợp một loại công pháp khác nhau, không ai giống ai.
Vậy mà hiện tại trong Yêu Quản Cục chỉ có mấy bộ công pháp cơ sở, căn bản là không đủ dùng.
Cố Quân Thiên suy nghĩ một lúc, sau đó đi đến khu huấn luyện tân binh của Yêu Quản Cục.
Mỗi năm Yêu Quản Cục đều tuyển tân binh hai lần, sau khi huấn luyện xong sẽ được phân về các đơn vị khác nhau làm việc.
Mà không lâu trước đây, họ vừa mới chiêu sinh đợt tân binh mới.
Cố Quân Thiên đến nơi liền bắt đầu theo dõi quá trình huấn luyện của nhóm tân binh.
Mãi đến lúc cơm chiều, hắn mới rời đi.
Chờ Cố Quân Thiên vừa rời khỏi, đám tân binh lập tức xôn xao bàn tán:
"Cố cục trưởng sao lại tới đây vậy?"
"Đó thật sự là Cố cục trưởng à?"
"Nghe nói Cố cục trưởng rất lợi hại đó..."
Đại đa số tân binh đều không rõ về Cố Quân Thiên, nhưng trong số họ cũng có vài người từng tìm hiểu sơ qua về Yêu Quản Cục.
"Cố cục trưởng đương nhiên lợi hại! Yêu Quản Cục là do chính tay ông ấy gây dựng nên mà!"
"Nghe nói ông ấy chính là người mạnh nhất trong loài người!"
"Ông ấy là nghĩa phụ của Chu Thanh Hạo đấy! Chính Chu Thanh Hạo từng tuyên bố trước mặt mọi người rằng mình còn không bằng Cố cục trưởng!"
Đám người ríu rít, kể ra đủ loại sự tích huy hoàng năm xưa của Cố Quân Thiên.
Một vài nhân viên kỳ cựu của Yêu Quản Cục đi ngang qua, thấy đám tân binh hào hứng như vậy thì không khỏi bật cười.
Tuy nhiên, cũng có vài người tỏ vẻ không đồng tình.
Cố Quân Thiên đúng là từng rất lợi hại, nhưng giờ chẳng phải chỉ là một phế nhân thôi sao? Mấy đứa trẻ không biết chuyện thì còn thần tượng ông ấy làm gì?
Tối hôm đó, Cố Quân Thiên lại tiếp tục dùng thần thức mạnh mẽ của mình kéo linh lực về, rèn luyện thân thể bằng linh lực.
Nhưng đêm nay, hắn không tu luyện suốt đêm như hôm qua, mà luyện một đoạn rồi nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon.
Dù sao thì... hắn cũng đã là "người lớn tuổi", không ngủ thì cũng không có tinh lực mà tiếp tục tu luyện.
Thân thể này, thật sự quá yếu rồi.
Cùng thời điểm ấy, tại Thần Nông Giá, Chu Thanh Hạo đang chiến đấu với yêu quái.
Vũ khí của y là một thanh đại đao - phần lớn tu sĩ đều chuộng kiếm, nhưng Chu Thanh Hạo lại ưa dùng đao, cảm thấy lực công kích của đao mạnh hơn.
Mấy năm qua, y luôn mang theo đại đao, một đường chém giết tiến tới.
Sáng nay, y một mình đến Thần Nông Giá, tự tay gỡ bỏ phong ấn trên người để tiến vào.
Chu Thanh Hạo có thể chất linh căn bẩm sinh, tự nhiên có sức hấp dẫn cực lớn đối với yêu ma quỷ quái. Ngày thường để tránh bị chúng kéo tới làm phiền, y đều dùng phong ấn áp chế bản thân.
Hiện giờ phong ấn vừa gỡ - những con tiểu quỷ nhỏ yếu, không có thần trí trong vùng lập tức bị hấp dẫn, rối rít kéo đến gần y.
Những con quỷ này thần trí mơ hồ, sức mạnh yếu ớt, nếu có hại người thường thì cũng chỉ khiến người ta yếu đi một chút, sinh bệnh vài hôm.
Yêu Quản Cục thường không quản loại quỷ nhỏ như thế - bởi vì chúng quá nhiều, căn bản diệt không xuể.
Hơn nữa đôi khi chúng vừa xuất hiện chưa bao lâu đã tự biến mất.
Nhưng hiện giờ...
Một đao của Chu Thanh Hạo vung lên, lũ quỷ lập tức tiêu tan sạch sẽ.
Chu Thanh Hạo vừa mạnh vừa nguy hiểm, nhưng điều đó vẫn không ngăn nổi lũ yêu quái vô tri tiếp tục kéo đến như thiêu thân lao vào lửa.
Y cũng không khách sáo, tiếp tục chém giết.
Đến khi đám tiểu quỷ không còn, kẻ xuất hiện tiếp theo chính là một con hồ yêu có trí khôn.
Nó bị khí tức hấp dẫn mà mò tới, chờ đến lúc nhận ra đối phương quá mạnh thì đã không kịp trốn.
Nó quay đầu bỏ chạy trong hoảng loạn, nhưng một lưỡi đao sắc bén liền phá không lao đến, đánh trúng thân thể nó.
Đao chưa chém vào, nhưng khí thế trên lưỡi đao khiến nó văng ra xa, lăn lộn mấy vòng dưới đất, run rẩy co người lại, không dám động đậy.
Nó cảm nhận được rõ ràng - chủ nhân của đao kia mạnh hơn nó rất nhiều.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Biết chỗ nào có bảo vật không?"
Tiểu hồ ly vội vàng khai ra tất cả những gì mình biết.
Con hồ ly này trên người không mang huyết khí dày đặc, không gây tội ác tày trời, nên Chu Thanh Hạo không ra tay giết nó, chỉ lạnh nhạt nói:
"Dẫn đường."
Tiểu hồ ly run rẩy dẫn y đi tìm bảo vật. Trên đường, liên tục có yêu quái bị mùi hương trên người y hấp dẫn mà kéo tới.
Gặp yêu quái có nghiệp chướng nặng, Chu Thanh Hạo lập tức giết không tha.
Gặp yêu quái không mang tội nghiệt, y sẽ cho chúng dẫn đường tìm bảo vật.
Đám yêu quái này đúng là biết không ít nơi có thiên tài địa bảo. Nhưng những bảo vật kia, hầu như đều có yêu quái canh giữ.
Chu Thanh Hạo đối phó theo hai kiểu:
Gặp kẻ có tội, giết đoạt bảo.
Gặp kẻ vô tội, lấy yêu đan trao đổi.
Còn yêu quái nào dám không đồng ý trao đổi?
Nhìn y lôi ra một đống yêu đan tỏa linh khí ngút trời, chẳng có yêu quái nào không ngoan ngoãn nghe theo.
Cứ như vậy, Chu Thanh Hạo tung hoành ngang dọc tại Thần Nông Giá, tàn sát không kiêng nể.
Tin tức rất nhanh đã truyền đến tai của Yêu Vương đang lẩn trốn.
Yêu Vương là giao long cổ, chui vào lòng đất ngủ yên từ thời linh khí còn khan hiếm.
Hắn thức tỉnh vào tám năm trước, lúc mới tỉnh dậy còn chưa khôi phục hoàn toàn nên không hành động nhiều, chỉ âm thầm nuốt mấy con tiểu yêu để chữa thương.
Lúc chuẩn bị hành động lớn, hắn lại chứng kiến cảnh bảy năm trước, nhân loại liên thủ vây diệt một con ác quỷ.
Con ác quỷ đó từng chỉ còn một bước là trở thành Quỷ Vương, thực lực sánh ngang với hắn khi ấy, vậy mà vẫn bị nhân loại tiêu diệt.
Chứng kiến như thế, hắn không dám manh động, chỉ biết ẩn mình.
Nhưng hắn không cam tâm!
Nhân loại chẳng qua chỉ là thức ăn, sao hắn lại phải nhún nhường, né tránh?
Mà nay, Chu Thanh Hạo lại đang đại khai sát giới, giết hại đám tay chân của hắn khắp nơi.
Hắn quyết tâm, phải giết bằng được Chu Thanh Hạo!
Hai năm trước, hắn mới biết chuyện - sau trận chiến năm đó, Cố Quân Thiên thân thể trọng thương, thực lực suy giảm, không còn uy h**p hắn nữa.
Hối hận thay! Nếu biết sớm, năm đó hắn đã hủy diệt Yêu Quản Cục, diệt trừ Chu Thanh Hạo khi y còn non yếu.
Như vậy, đâu cần phải ẩn nhẫn đến tận bây giờ!
Hiện tại... Hắn chỉ có thể chờ xem kế hoạch của tên lão quỷ kia có thành công không.
Yêu Vương đang ẩn nấp trong tầng hầm sâu, trong khi dưới trướng hắn, từng đợt yêu quái bắt đầu hội tụ, càng lúc càng nhiều.
Sáng hôm sau, nhân viên phân cục Thần Nông Giá của Yêu Quản Cục vừa đến làm việc, liền thấy một người trẻ tuổi toàn thân đầy máu đi đến.
Người đó không hề chạm vào bất kỳ pháp trận phòng hộ nào, khiến ai nấy đều hoảng hốt.
May thay, rất nhanh họ đã nhận ra - người đến là Chu Thanh Hạo.
"Chu đội, ngài sao lại tới đây?" - Phân cục trưởng Thần Nông Giá kích động bước lên hỏi.
Chu Thanh Hạo đáp: "Đến xử lý chút việc. Tìm cho tôi một phòng để tắm rửa, sau đó lập tức sắp xếp xe đưa tôi đến Y thị."
Ngay vừa rồi, y vừa nhận được tin báo - ở Y thị xuất hiện một con quỷ quái cực kỳ nguy hiểm.
Con quỷ đó chuyên gõ cửa lúc nửa đêm. Ban đầu, chỉ khi người trong phòng mở cửa, nó mới có thể vào giết người. Nhưng đến hiện tại, chỉ cần gõ cửa xong, nó đã có thể tự mình tiến vào sát nhân.
Địa phương kia đã bất lực, không thể giải quyết được nữa, nên gửi tin cầu cứu tổng bộ. Chu Thanh Hạo lập tức nhận nhiệm vụ, chuẩn bị lên đường đi xem xét.
Về sự việc ở Y thị, Cố Quân Thiên cũng biết rất rõ - chính là hắn sắp xếp để Chu Thanh Hạo đi lần này.
Ở nguyên cốt truyện, bởi vì nguyên chủ đang âm mưu hại Chu Thanh Hạo, nên cố ý không để y nhận nhiệm vụ này, mà phái người khác đi thay.
Quyết định sai lầm đó khiến Yêu Quản Cục tổn thất vài nhân viên, mà con quỷ quái kia cũng càng ngày càng mạnh hơn.
Cuối cùng vẫn là Chu Thanh Hạo phải đích thân đi một chuyến mới giải quyết được nó.
Nhưng sau khi y vừa hoàn thành nhiệm vụ, nguyên chủ lại nhanh chóng gọi y về, tiếp tục lặng lẽ cho y ăn độc dược hại thần hồn...
Nay nhớ lại, Cố Quân Thiên không khỏi hít sâu một hơi, sau đó sai người gọi một tân binh đến trước mặt.
Hắn đã hạ quyết tâm - phải bồi dưỡng thêm thật nhiều nhân tài mới được.