Chu Thanh Hạo trả lời Cố Quân Thiên, nói mình ăn gì cũng được.
Cố Quân Thiên hôm nay cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, luôn trong trạng thái chờ đợi tin nhắn từ Chu Thanh Hạo. Nhận được hồi âm, hắn lập tức tìm đề tài để trò chuyện cùng đối phương.
Hắn không hiểu rõ thế giới bên ngoài, nên chỉ có thể trò chuyện với Chu Thanh Hạo về những chuyện liên quan đến Yêu Quản Cục.
Nguyên chủ từng kết thù kết oán với không ít người, vì lo lắng ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, bảy năm nay gần như không rời khỏi Yêu Quản Cục.
Chu Thanh Hạo đã rất lâu rồi không trò chuyện phiếm với nghĩa phụ về mấy chuyện đời thường như vậy. Điều đó khiến hắn cảm thấy vừa vui mừng lại vừa bất an.
Nghĩa phụ đột nhiên trở nên thân thiết như vậy... rốt cuộc là vì điều gì?
Chu Thanh Hạo đến nơi ở của Cố Quân Thiên, vừa bước vào đã thấy ông đang thái rau.
Thấy hắn đến, Cố Quân Thiên liền cười nói:
"Thanh Hạo, lần trước ta nấu cơm cho ngươi là dùng mấy món thiên tài địa bảo ngươi mang về, không thể hiện được tay nghề thật sự. Hôm nay, ta sẽ làm chút món ngon cho ngươi nếm thử."
Biết Chu Thanh Hạo là người miền Nam, ăn uống thiên về thanh đạm, Cố Quân Thiên xào hai món rau, dùng một con cá lớn nấu đầu cá đậu hũ, phần thân cá thì làm món cá kho.
Trong lúc nấu nướng, hắn vừa cười vừa nói:
"Thanh Hạo, ta còn nhớ khi ngươi nhỏ rất thích ăn cá, còn từng viết vào nhật ký nữa, giờ còn thích không?"
"Lúc đó ngươi còn thích lấy canh cá chan cơm ăn."
"Canh đậu hũ đầu cá lần này ta cho thêm chút tiêu, ta nhớ ngươi rất thích ăn tiêu, ăn mì nước cũng toàn bỏ thêm tiêu mà."
...
Chu Thanh Hạo từ nhỏ đã thích ăn cá, quả thật cũng thích tiêu. Chủ yếu là do cha mẹ hắn đều thích, hắn ăn theo rồi thành thói quen.
Nhưng thực đường Yêu Quản Cục không thường làm món cá, lại càng không có canh đầu cá. Từ khi vào Yêu Quản Cục, hắn gần như rất ít ăn cá.
Trước đây học khóa trực tuyến trong Yêu Quản Cục, giáo viên yêu cầu viết văn, hắn đã viết về việc mẹ thường nấu canh đầu cá đậu hũ và cá kho.
Nghĩa phụ hắn lúc đó vô tình đọc được bài văn ấy, liền mua một con cá mè hoa về, nấu canh đầu cá đậu hũ và cá kho cho hắn ăn.
Đó là một hình ảnh khắc sâu trong lòng hắn. Không ngờ nghĩa phụ vẫn còn nhớ.
Với nghĩa phụ mà nói, có lẽ hắn cũng là người vô cùng quan trọng.
"Ngươi nếm thử đi, xem có đúng mùi vị năm đó không." Cố Quân Thiên cười, mời Chu Thanh Hạo ăn cơm.
Chu Thanh Hạo chan cơm bằng canh cá, ngoan ngoãn ăn từng miếng. Mỗi lần ăn một miếng, hắn lại nhìn về phía Cố Quân Thiên.
Cố Quân Thiên theo bản năng ngồi thẳng người, định thể hiện dáng vẻ tốt nhất trước mặt Chu Thanh Hạo - nhưng rồi lại nhận ra, bản thân giờ chỉ là một ông lão. Dù có bày ra thế nào thì trông vẫn là bộ dạng già nua ấy.
Thế nhưng Chu Thanh Hạo vẫn nhìn hắn như vậy, chứng tỏ tình cảm là chân thật.
Không nhịn được, Cố Quân Thiên cũng quay sang nhìn Chu Thanh Hạo.
Ánh mắt chạm nhau, hắn liền nở nụ cười.
Tim Chu Thanh Hạo như nổi trống.
Trước kia nghĩa phụ lạnh nhạt với hắn, hắn còn có thể đè nén tình cảm trong lòng. Nhưng giờ nghĩa phụ lại chủ động thân thiết, hắn hoàn toàn không thể khống chế nổi nữa.
Nhưng bọn họ... căn bản không thể ở bên nhau.
Cố Quân Thiên âm thầm quan sát, tất nhiên cũng thấy được tình cảm trong mắt Chu Thanh Hạo.
Chu Thanh Hạo rõ ràng yêu hắn đến sâu đậm.
Hắn nghĩ, tình cảm nên được vun đắp dần, rồi chờ thời điểm thích hợp sẽ thổ lộ.
Mà muốn vun đắp cảm tình...
Sau khi ăn xong, trong lúc Chu Thanh Hạo rửa chén, Cố Quân Thiên mở lời:
"Thanh Hạo, chúng ta cùng xem phim đi?"
Chu Thanh Hạo gật đầu:
"Được. Nghĩa phụ muốn xem gì?"
Cố Quân Thiên đáp:
"Ngươi chọn đi."
Nguyên chủ vốn ít khi xem phim, hắn cũng chẳng có sở thích gì.
Chu Thanh Hạo nói:
"Ta cũng ít xem phim."
Hồi nhỏ, cha mẹ hay dẫn hắn đi xem. Nhưng từ khi vào Yêu Quản Cục, hắn gần như không có cơ hội.
Hai người nhìn nhau, có phần khó xử.
Cố Quân Thiên vốn định đề nghị ra rạp xem phim, nhưng rạp chiếu khá xa, hơn nữa nếu hai người cùng đi mà bị người trong Yêu Quản Cục nhìn thấy, không biết sẽ bị bàn tán thế nào.
Cuối cùng, Cố Quân Thiên chọn đại một bộ phim, cùng Chu Thanh Hạo xem chung.
Họ xem là một bộ phim hài được chiếu từ mười mấy năm trước.
Từ sau khi linh khí phục hồi, phim ảnh thịnh hành hiện nay đa phần đều có liên quan đến yêu quái, quỷ mị các loại - thậm chí Yêu Quản Cục cũng thường xuyên xuất hiện trong phim.
Đáng sợ nhất là, những bộ phim điện ảnh có yêu ma quỷ quái, thường xuyên lồng ghép nội dung... tình yêu giữa người của Yêu Quản Cục và các sinh vật đó.
Bọn họ đối với kiểu điện ảnh như vậy chỉ có thể nói: xin miễn thứ cho kẻ bất tài, dứt khoát không xem.
Bộ phim hài họ chọn lần này thì tạm được, nhưng dù sao cũng là phim của mười mấy năm trước, một số tình tiết bây giờ xem lại thấy hơi ngượng ngùng.
Hai người trầm mặc xem hết bộ phim, sau đó Chu Thanh Hạo cáo từ ra về.
Cố Quân Thiên luôn có cảm giác... chuyện này có gì đó không ổn.
Hẹn hò đi xem phim vốn nên rất lãng mạn, nhưng giữa hắn và Chu Thanh Hạo cứ như cách nhau một tầng màng mỏng.
Là vì quan hệ "nghĩa phụ - nghĩa tử" sao?
Chẳng lẽ hắn nên sớm nói rõ, phá bỏ ràng buộc thân phận này?
Cố Quân Thiên trăn trở một hồi, cuối cùng quyết định đi tu luyện.
Dù gì dưỡng tốt thân thể vẫn là quan trọng hơn.
---
Sau khi rời khỏi nơi ở của Cố Quân Thiên, đầu óc Chu Thanh Hạo lại trở nên tỉnh táo.
Hắn thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, giúp người dân giải quyết đủ loại yêu ma quỷ quái, cũng vì vậy mà luyện được khả năng chú ý đến những dấu vết mà người khác không dễ nhận ra.
Hồi tưởng lại trước đây, hắn càng nghĩ càng thấy... hiện tại Cố Quân Thiên có điểm kỳ lạ.
Thật ra mấy năm trước, hành vi của nghĩa phụ đã có vài chỗ không hợp lý.
Nghĩa phụ hắn... thật sự là muốn đoạt xá người khác sao?
Chuyện này hắn sẽ không nói với ai, nhưng nhất định phải điều tra cho rõ.
Trong Yêu Quản Cục, quyền hạn của Chu Thanh Hạo chỉ xếp sau Cố Quân Thiên.
Tối hôm đó, hắn một lần nữa đến kho vật phẩm của Yêu Quản Cục. Ngoài "kho nguy hiểm cấp cao" ra, hắn kiểm tra tất cả những kho còn lại, đồng thời tra cả sổ ghi chép. Và hắn phát hiện - kho hàng thiếu rất nhiều vật phẩm.
Hắn từng gặp một kẻ "ly hồn" - người đó bị hồn phách ly tán là do tiếp xúc với một vật gọi là "Ly hồn thạch".
Loại đá này không gây tổn thương thần hồn, nên không được xếp vào vật phẩm cấp cao nguy hiểm, mà được cất trong "kho nguy hiểm trung cấp". Nhưng giờ... không thấy đâu nữa.
Ngoài ra còn nhiều vật phẩm khác có liên quan đến thần hồn cũng biến mất không dấu vết, mà trong sổ đăng ký thì... hoàn toàn trống trơn.
Thậm chí cả mục nhập ghi nhận lúc đưa về cũng bị xóa mất, cứ như những món đồ đó chưa từng tồn tại, "Ly hồn thạch" chưa từng được mang về.
Ly hồn thạch...
Thông thường, cơ quan chính phủ đều có người giám sát. Nhưng Yêu Quản Cục có tính chất đặc biệt, người bình thường căn bản không giám sát nổi. Còn nếu bảo tu sĩ đến giám sát...
Hiện tại, trong nước chỉ có hai người có thể so kè với hắn về thực lực: một là một đại sư Phật môn ngộ đạo sau khi linh khí khôi phục, hai là một vị tiền bối Huyền môn.
Không lý nào lại điều người của Huyền môn đến giám sát Yêu Quản Cục.
Vật phẩm trong Yêu Quản Cục đều do nội bộ quản lý, quyền tự chủ cực cao. Cố Quân Thiên là Cục trưởng, muốn lấy đồ từ kho cũng cực kỳ dễ.
Mà những món mất đi, phần lớn đều liên quan đến đoạt xá - khiến Chu Thanh Hạo càng thêm cảnh giác.
Hắn quyết định đi kiểm tra kho nguy hiểm cấp cao.
Kho này không thể tùy tiện ra vào, nhưng với hắn thì việc lén vào chẳng mấy khó khăn.
Kho này được xây dựng bằng vật liệu đặc thù, còn bố trí nhiều trận pháp bảo vệ.
Trận pháp ban đầu không phải do hắn thiết lập, nhưng hiện tại đã được hắn tự tay chỉnh sửa, củng cố lại.
Chu Thanh Hạo tránh khỏi người canh gác, lặng lẽ lẻn vào.
Kho cao nguy hiểm cũng mất một vài vật phẩm.
Chu Thanh Hạo lớn lên trong Yêu Quản Cục, thuộc nằm lòng nơi này, biết rất rõ kho này có những gì.
Bây giờ, những vật phẩm có thể gây tổn thương nghiêm trọng cho thần hồn... đều không thấy.
Chắc chắn là nghĩa phụ hắn lấy đi.
Trong số đó, vật đáng sợ nhất là U Minh Thạch nhũ.
Thứ này được tìm thấy từ một hang động đầy quỷ khí, sát thương cực mạnh với thần hồn. Ngay cả tu sĩ khi chạm phải cũng dễ tổn thương nghiêm trọng.
Khi ấy phần lớn U Minh Thạch nhũ đều bị tiêu hủy, hắn chỉ mang về được vài giọt.
Giờ, ngay cả mấy giọt đó cũng biến mất.
Chu Thanh Hạo hít sâu một hơi, quyết định từ mai sẽ bắt đầu giám sát chặt chẽ nghĩa phụ.
---
Sáng hôm sau, Cố Quân Thiên lại mời Chu Thanh Hạo ăn sáng để "bồi dưỡng tình cảm".
Sau bữa ăn, hắn bảo Chu Thanh Hạo đi tu luyện, còn mình thì đi làm việc.
Nhưng Chu Thanh Hạo không đi tu luyện, mà đi theo Cố Quân Thiên tới trụ sở Yêu Quản Cục, ngồi trên sô pha bên ngoài văn phòng chờ đợi.
Thân là Thiên Linh Thể, hắn có thể tu luyện ở bất cứ đâu - tất nhiên ngồi đây cũng không thành vấn đề.
Cố Quân Thiên làm việc hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới nghe người ta báo lại rằng Chu Thanh Hạo vẫn luôn ngồi đó "canh chừng" hắn, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Hắn gọi Chu Thanh Hạo vào văn phòng, để đối phương ở bên cạnh mình.
Bên ngoài làm việc có người thủ hộ như vậy... Chu Thanh Hạo thật sự thích hắn đến vậy sao?
Cố Quân Thiên từng nghĩ, nhiều lắm thì Chu Thanh Hạo sẽ đi theo một ngày, sau đó sẽ tự lo việc riêng.
Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược - mấy ngày liên tiếp, Chu Thanh Hạo luôn theo sát hắn, như hình với bóng.
Chu Thanh Hạo rất ít nói, nhưng đi đâu cũng bám theo, như thể không yên tâm nếu không tận mắt thấy hắn.
Tối đến, Chu Thanh Hạo còn lén lẻn vào phòng ngủ của hắn, ngồi bên giường nhìn hắn, trộm hôn hắn.
Dễ nhận ra, Chu Thanh Hạo cực kỳ, cực kỳ yêu hắn.
Chỉ là dạo này tâm trạng Chu Thanh Hạo không tốt.
Cố Quân Thiên suy nghĩ một chút, rất nhanh liền hiểu ra nguyên do.
Chu Thanh Hạo từng kiểm tra thân thể hắn, cho rằng hắn sắp chết. Với suy nghĩ như vậy, sao tâm trạng hắn có thể tốt cho được?
Sau khi cân nhắc kỹ, Cố Quân Thiên quyết định - phải nhanh chóng tỏ tình.
Chu Thanh Hạo trộm thích hắn, lại vì hắn bệnh nặng mà đau lòng đến mức ủ dột, thật sự quá đáng thương.
Nếu hắn thổ lộ, dù sao cũng có thể khiến Chu Thanh Hạo thôi không đêm hôm lén lút hôn trộm nữa.
Hắn không ngại ban ngày Chu Thanh Hạo thân thiết với mình!
Nghĩ tới tối qua lại bị hôn trộm, Cố Quân Thiên có chút luyến tiếc... không nỡ rửa mặt.
Nhưng vẫn phải rửa. Sau khi rửa mặt, dưỡng da cho gương mặt già nua xong, Cố Quân Thiên lại vào bếp nấu bữa sáng.
Ban đầu, hắn chỉ định tự nấu bữa tối. Nhưng Chu Thanh Hạo ngày nào cũng theo sát hắn như vậy...
Bây giờ ba bữa một ngày, đều do hắn tự tay nấu.
Người ta thường nói: muốn chiếm được trái tim một nam nhân, trước tiên phải nắm được cái dạ dày của hắn. Mà Cố Quân Thiên rõ ràng cảm nhận được - Chu Thanh Hạo đúng là ngày càng thích hắn hơn.
Bữa sáng hôm nay là hoành thánh, khi Cố Quân Thiên vừa làm được một nửa, Chu Thanh Hạo đã đến.
Cố Quân Thiên đem hoành thánh bày lên bàn, nhìn Chu Thanh Hạo, nghiêm túc mở miệng:
"Thanh Hạo, ta có một chuyện... muốn nói với ngươi."
Chi bằng hôm nay liền tỏ tình đi. Tuy nhiên, lời tỏ tình này... phải suy nghĩ kỹ một chút mới được.