Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 21

Ngày 18 tháng 2, tức mùng 9 tháng Giêng theo lịch âm.

 

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ Tết Âm lịch.

 

Từ ngày 1 tháng 2, Cố thị đã bắt đầu chương trình "mua vàng tặng kim cương", tính đến hôm nay đã tặng liên tục suốt 17 ngày.

 

Vừa trở lại làm việc, các nhân viên Cố thị đã rôm rả bàn tán về chuyện này:

 

"Công ty mình lấy đâu ra nhiều kim cương đến vậy chứ?"

 

"Tớ có một người thân, trước kia khi kết hôn đã mua một chiếc nhẫn kim cương lớn, lúc đó tớ không mua nên cô ấy cứ châm chọc mãi. Lần này nghỉ Tết, tớ đến Lão Thành Hoàng Kim mua 50.000 tệ vàng trang sức, được tặng một viên kim cương một cara. Viên đó còn to hơn viên cô ấy đeo, nhìn sắc mặt cô ấy thì biết, khó coi cực kỳ!"

 

"Kim cương nhân tạo của Cố thị có độ tinh khiết cực kỳ cao, chắc chắn là rất đẹp rồi."

 

"Năm nay nghỉ Tết, công ty mình thật sự nổi đình nổi đám, tớ về ăn Tết, tham gia tiệc họ hàng, ai cũng hỏi về Cố thị, còn hỏi Tiểu Cố có phải thật sự không biết điều hành công ty không, liệu Cố thị có sắp phá sản không, ha ha ha ha..."

 

"Tớ cũng bị hỏi suốt mấy ngày Tết, ba mẹ còn lo tớ sắp mất việc nữa cơ."

 

"Bọn họ đúng là lo xa, công ty mình hiện tại chẳng phải vẫn rất tốt sao? Chỉ là bị một số người nhảy việc, nhưng Tổng Cố lại mua thêm một ít cổ phần từ tay các cổ đông khác."

 

"Nội bộ còn truyền tin, nói rằng năm mới công ty sẽ tăng thêm phúc lợi. Nghe nói là vì Tết này kiếm được quá nhiều!"

 

"Mong chờ quá!"

 

"Thánh Đế sắp cho ra mắt dòng trang sức làm từ kim cương nhân tạo, mấy người xem chưa?"

 

"Tớ xem rồi! Đẹp thật sự luôn! Nghe nói là bạn trai của Tổng Cố thiết kế, tớ cũng muốn mua một bộ!"

 

......

 

Khi nhân viên Cố thị còn đang bàn tán sôi nổi, thì Cố Quân Thiên nhận được cuộc gọi từ phía chính phủ, nói rằng muốn tiến hành khảo sát sản lượng kim cương của Cố thị.

 

Cố Quân Thiên xưa nay luôn tuân thủ quy định, đương nhiên không phản đối. Anh lập tức bày tỏ thái độ hoan nghênh đoàn khảo sát của chính phủ đến kiểm tra bất cứ lúc nào.

 

Sau một hồi thương lượng, phía chính phủ quyết định sẽ đến tham quan nơi sản xuất kim cương của Cố thị vào sáng mai, đồng thời tìm hiểu kỹ về sản lượng thực tế.

 

Nếu như Cố thị thật sự có sản lượng kim cương rất cao, thì các nhà máy công nghiệp cần kim cương làm nguyên liệu có thể đặt hàng trực tiếp từ Cố thị.

 

Loại kim cương chất lượng tốt như vậy, nếu chỉ dùng làm trang sức thì đúng là hơi lãng phí.

 

Sau khi đôi bên thương lượng xong, Cố Quân Thiên lại tiếp tục bận rộn công việc.

 

Mà lúc này, những kẻ vốn dĩ đã không ưa Cố thị, rốt cuộc cũng ngồi không yên.

 

Giá kim cương đang trên đà giảm là xu hướng chung, nhưng Cố thị lại đi tặng kim cương miễn phí, như vậy rõ ràng là chơi quá đà rồi!

 

Họ lại còn tặng nhiều như vậy, còn làm rùm beng khắp nơi, chẳng phải là phá nát nồi cơm của cả ngành kim cương hay sao?

 

Cố thị mà làm thế này, người khác còn bán kim cương kiểu gì được nữa?

 

Trước kia vẫn còn có người tâng bốc rằng kim cương thiên nhiên tốt hơn hẳn, nhưng giờ đây, số người dùng kim cương nhân tạo quá nhiều, mà khi họ đem kim cương nhân tạo đi giám định thì phát hiện: cơ bản các cơ quan kiểm định thông thường không thể phân biệt được đó là kim cương nhân tạo hay thiên nhiên, khiến cho kim cương thiên nhiên bắt đầu bị nghi ngờ.

 

Trên mạng tràn lan các luận điểm nói rằng "kim cương nhân tạo và kim cương thiên nhiên không khác nhau là mấy", việc kinh doanh kim cương thiên nhiên vì thế mà bị ảnh hưởng nặng nề.

 

Có một số người bắt đầu căm ghét Cố Quân Thiên, họ thuê người đến một cửa hàng của Lão Thành Hoàng Kim gây chuyện, nói rằng sau khi mua vàng thì nhận được kim cương tặng kèm là giả.

 

Đồng thời, họ thuê người quay lại video, còn làm lớn chuyện lên.

 

"Kim cương mà Cố thị tặng là giả, đó căn bản không phải kim cương, mà là đá Moissanite."

 

"Máy đào tạo kim cương mỗi lần chỉ có thể tạo ra một viên, kim cương lớn hơn thì phải đào tạo vài ngày mới ra được một viên... Hiện tại sản lượng kim cương nhân tạo tuy rất cao, nhưng trong điều kiện không mua kim cương từ bên ngoài, Cố thị không thể nào đột nhiên lấy ra nhiều kim cương như vậy!"

 

"Dựa theo số liệu tôi thu thập được, số lượng kim cương mà Cố thị đã tặng là rất lớn, họ căn bản không thể có nhiều như vậy, trừ phi kim cương đó là giả."

 

"Tôi mang món đồ đã mua ở Lão Thành Hoàng Kim đi kiểm định, chuyên gia xem qua thì nói viên kim cương đó căn bản không phải là kim cương!"

 

...

 

Chuyện gây rối ở cửa hàng Lão Thành Hoàng Kim diễn ra vào ban ngày mồng chín, đến tối hôm đó, video lan truyền rộng rãi trên mạng, cả sự việc bắt đầu bùng phát.

 

Đến ngày mồng mười hôm sau, càng có nhiều người biết chuyện này.

 

Những người đã mua nhiều trang sức vàng ở Lão Thành Hoàng Kim và nhận được kim cương tặng kèm, bắt đầu hoang mang.

 

Người bình thường nếu không có kinh nghiệm, rất khó phân biệt kim cương thật với Moissanite bằng mắt thường. Nói cách khác, nếu như thứ họ nhận được là giả, họ cũng không thể nào nhận ra.

 

Liệu Cố thị có đang lừa họ không?

 

Phải biết rằng từ trước tới nay, việc lấy Moissanite giả làm kim cương để bán không phải là chuyện hiếm, trên mạng còn có người gọi Moissanite là "kim cương nhân tạo".

 

Hơn nữa, Cố thị cũng chưa từng đưa ra chứng thư chứng minh những viên kim cương họ tặng là thật.

 

Thêm nữa, "kim cương" mà Cố thị tặng chỉ là quà khuyến mãi. Nói cách khác, dù có đi kiện Cố thị vì tội lừa đảo người tiêu dùng, cũng chưa chắc thắng được.

 

Giống như việc đến một tiệm vàng nào đó mua trang sức, sau cùng tiệm đó tặng thêm một viên ngọc, nói rằng viên ngọc đó trị giá 8000 đồng, nhưng khi người mua đi giám định, phát hiện viên đó chỉ trị giá khoảng hai trăm đồng... Trường hợp này, họ cũng không thể làm gì được vì đó chỉ là quà tặng!

 

Hiện tại, việc Cố thị tặng kim cương cũng là tình huống tương tự.

 

Một số người sau khi mua vàng ở Cố thị nhận được kim cương tặng kèm, bắt đầu nóng lòng muốn biết rõ chân tướng.

 

Lúc này, trên mạng ngày càng có nhiều người công kích Cố thị. Ngoài các "thủy quân" (tài khoản thuê để gây sóng gió), còn có cả những người vốn đã không ưa gì Cố thị.

 

Năm xưa, có rất nhiều người đã chi hàng vạn, thậm chí hàng chục vạn để mua kim cương. Nay giá kim cương rớt thảm hại, một số người trong số họ không cam lòng, nên càng ghét Cố thị.

 

Việc này thực ra cũng giống như mua nhà.

 

Có người từng bỏ tiền ra mua nhà giá cao, về sau không chỉ thấy giá nhà liên tục giảm, mà còn có những chủ đầu tư đi tặng nhà cho người khác... Những người từng mua nhà với giá cao, chắc chắn không vui vẻ gì.

 

Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của Cố thị trên mạng trở nên rất tệ, Cố Quân Thiên cũng bị lôi ra mắng chửi thậm tệ.

 

"Cố thị lúc còn do lão tổng Cố quản lý thì vẫn còn tốt, từ khi Tiểu Cố lên nắm quyền, rắc rối cứ liên tiếp xảy ra!"

 

"Hắn ta chắc là cùng đường mới chơi kiểu đại hạ giá như vậy, còn tặng thật đồ á? Tặng toàn là đồ giả thôi!"

 

"Những người đem kim cương đi giám định mà ra kết quả thật, chắc chắn là do bọn họ móc nối từ trước rồi!"

 

"Cố thị lần này thật sự tiêu đời rồi!"

 

...

 

Tất nhiên, ngoài những người công kích Cố thị, cũng có người tin tưởng họ, cho rằng Cố thị không cần thiết phải lừa gạt khách hàng trong sự kiện lần này.

 

Dù sao thì kim cương nhân tạo bây giờ thật sự rất rẻ.

 

Hơn nữa, không phải ai cũng không phân biệt được giữa kim cương và Moissanite, kim cương thật vẫn đẹp hơn rất nhiều. Người có kinh nghiệm vẫn có thể nhận ra.

 

Họ cho rằng Cố thị là bị hãm hại.

 

Nhưng khi họ lên tiếng bênh vực cho Cố thị, lập tức bị thủy quân tấn công. Đám thủy quân liên tục ném ra số liệu, nói rằng dựa trên sản lượng kim cương trong nước hiện nay, Cố thị không thể nào có được số lượng kim cương lớn đến như vậy để đem tặng.

 

Trong lúc hai bên cãi vã ầm ĩ trên mạng, thì đoàn công tác từ chính phủ đã đến căn cứ đào tạo kim cương của Cố thị.

 

Việc trên mạng nói rằng kim cương mà Cố thị tặng là giả, họ cũng đã thấy, nhưng không tin.

 

Hôm qua, họ đã tìm hiểu kỹ về sự việc Cố thị tặng kim cương, đồng thời kiểm tra một phần kim cương mà Cố thị đã tặng. Kết quả cho thấy tất cả những viên đó đều là kim cương thật, hoàn toàn không phải Moissanite, hơn nữa chất lượng còn rất cao!

 

Tuy nhiên, nói theo lẽ thường, đúng là Cố thị khó có thể lấy ra được nhiều kim cương như vậy...

 

"Cái Cố thị này, có phải đã cải tiến kỹ thuật sản xuất kim cương không? Kỹ thuật đào tạo kim cương ở nước ngoài đúng là tiên tiến hơn chúng ta." Một người trung niên trong đoàn chính phủ lên tiếng.

 

Kỹ thuật sản xuất kim cương nhân tạo, quốc gia họ vẫn luôn nghiên cứu, nhưng vì khởi đầu chậm hơn nên đến hiện tại, kỹ thuật đào tạo kim cương trong nước vẫn không theo kịp nước ngoài.

 

Một người khác nói: "Cải tiến kỹ thuật sản xuất kim cương không dễ như vậy. Họ rất có thể là đã âm thầm mua thêm một số lượng lớn máy móc đào tạo kim cương, rồi tích lũy trong thời gian dài, mới có thể đột ngột lấy ra nhiều như vậy."

 

"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng dù thế nào đi nữa, sản lượng kim cương của Cố thị chắc chắn không hề nhỏ!"

 

Mọi người vừa nói chuyện, vừa đi vào căn cứ nghiên cứu của Cố thị.

 

Và khi họ vừa đến nơi, liền nhìn thấy mấy thanh niên đang đứng trước cổng quan sát xung quanh.

 

Thấy đoàn người đến, mấy thanh niên ấy lập tức tươi cười đón tiếp.

 

"Hoan nghênh! Hoan nghênh!"

 

"Ban đầu tổng giám đốc Cố định ra đây đón các ngài, nhưng vì bên phòng thí nghiệm gặp chút việc nên anh ấy đã vội vã đi xử lý trước, vô cùng xin lỗi."

 

"Chúng tôi sẽ dẫn các ngài đi tham quan căn cứ đào tạo kim cương của Cố thị!"

 

"Nơi này rất rộng, rất hiện đại!"

 

...

 

Trong mấy người thanh niên này, có thư ký của Cố Quân Thiên, còn lại là ba trợ lý nghiên cứu hợp kim trong căn cứ đào tạo.

 

Những người khác đều rất bận, chỉ có ba người này vì gần đây Cố Quân Thiên không tiếp tục nghiên cứu hợp kim nên khá rảnh, lại có ngoại hình sáng sủa, nên được điều ra để tiếp khách và giữ thể diện.

 

Ba người này là thực tập sinh đợt trước mà Cố Quân Thiên đưa đến tổng công ty, trong đó người đến Cố thị trước tiên tên là Dư Tử Tinh.

 

Cậu ấy học chuyên ngành tài liệu, ngành này không dễ tìm việc, muốn tìm chỗ thực tập cũng rất khó.

 

Trớ trêu là gia cảnh cậu lại không khá giả, cậu không có ý định học tiếp cao học, chỉ muốn nhanh chóng đi làm...

 

Đúng lúc đang đau đầu vì tìm việc, cậu nhìn thấy Cố thị đang tuyển người, mức lương lại còn rất cao.

 

Vì tiền, cậu không nói hai lời lập tức đến Cố thị, còn kéo theo hai bạn học cùng đến.

 

Sau khi đến rồi, thì không thể rời khỏi nữa.

 

Cố thị quá bận, công việc quá nhiều!

 

Cậu và hai người bạn học không những ở luôn trong căn cứ nghiên cứu này, mà cả Tết cũng chưa về nhà, khiến cha mẹ cậu từng nghi ngờ cậu bị lừa bán sang Đông Nam Á.

 

Thật ra cậu cũng muốn về quê ăn Tết, nhưng Cố thị trả lương quá cao!

 

Ngay từ đầu, khi Cố thị nói với họ rằng lương thực tập là mười ngàn một tháng, cậu đã thấy mức đó cao đến vô lý. Với chuyên ngành của họ, muốn tìm một công việc đúng ngành đã khó, lúc trước thật ra là vì người nhà không hiểu nên cậu mới chọn cái chuyên ngành "hố hàng" như vậy.

 

Cậu vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho việc sau này sẽ làm trái ngành, không ngờ lại có công ty chịu trả mười ngàn mỗi tháng cho cậu thực tập... Cậu và hai người bạn học mà cậu kéo đến đều rất phấn khởi, sau khi vào căn cứ nghiên cứu, tuy rằng ngày nào cũng phải tăng ca, nhưng vẫn chịu đựng được.

 

Tăng ca tuy nhiều, nhưng so với những bạn học học ngành y còn nhẹ hơn nhiều, ít ra không phải thức đêm, có thể nói là đến 9 giờ tối là có thể quay về ký túc xá ngủ.

 

Ký túc xá lại nằm ngay trong căn cứ, tiết kiệm được thời gian đi lại!

 

Họ biết rõ tư bản là vì để tiện bề bóc lột họ nên mới sắp xếp ký túc xá như vậy, nhưng tiết kiệm được tiền thuê nhà thì cũng là chuyện tốt.

 

Cậu và các bạn học cứ thế ở lại công ty suốt một tháng, ăn uống ở đều do công ty lo, đến lúc nhận lương, mọi người còn đùa nhau rằng ở trong công ty thì không có gì để tiêu xài, tiền lương có thể tiết kiệm hết sạch, tích góp vài năm là có thể để dành được mấy chục vạn, cũng rất tốt rồi.

 

Tóm lại, họ vui vẻ đi lĩnh lương, rồi mới phát hiện ra công ty trả cho họ không phải mười ngàn như ban đầu nói...

 

Không phải là thiếu, mà là dư!

 

Lương thực tập của họ đúng là một vạn mỗi tháng, nhưng tăng ca thì tính riêng.

 

Cho nên, Cố thị trả cho mỗi người họ ba vạn!

 

Ba người họ vì sợ đơn vị thực tập đánh giá không tốt, lại không có người thân bên cạnh, nên ngày nào cũng tăng ca làm việc quên trời đất, vì thế mà số giờ tăng ca cực kỳ nhiều!

 

Tuy rằng tăng ca nhiều, nhưng Cố thị lo cả ăn ở, Cố tổng lại có tính tình rất tốt, công việc cũng cực kỳ thú vị, được tham gia các loại thí nghiệm kỳ quái hiếm thấy.

 

Lúc họ tưởng rằng mỗi tháng chỉ nhận được mười ngàn, họ cũng không có chút bất mãn gì với Cố thị.

 

Kết quả, mỗi tháng lại được ba vạn.

 

Ban đầu họ còn tưởng rằng, Cố thị chỉ trả một vạn tiền thực tập là để họ tăng ca miễn phí, nào ngờ ngoài một vạn lương ra, còn có thêm hai vạn tiền tăng ca.

 

Dư Tử Tinh và bạn học đều phấn khởi vô cùng,

 

Khoảnh khắc nhận tiền, họ cảm thấy mình có thể cống hiến cả đời cho Cố thị.

 

Cho nên vào dịp Tết, họ hoàn toàn không có ý định về nhà.

 

Tăng ca thật sự rất tốt, lương tháng 2 cộng với thưởng, nếu làm tốt có thể lên đến năm vạn.

 

Năm vạn đấy! Năm vạn!

 

Nếu không phải công ty không cho, Dư Tử Tinh cảm thấy mình còn có thể làm thêm vài tiếng mỗi ngày nữa.

 

Phải biết rằng, nhà cậu ấy nghèo, đến nỗi trước giờ chưa từng thấy số tiền lớn như vậy.

 

Cha mẹ cậu nghi ngờ cậu bị lừa bán, cũng bởi vì tiền lương cậu nhận được quá cao.

 

Tóm lại, cậu yêu Cố thị, cậu yêu công việc này!

 

Căn cứ nghiên cứu vẫn luôn rất bận, nhưng hôm nay lại không giao việc gì cho nhóm Dư Tử Tinh, họ là những người rảnh rỗi nhất trong toàn căn cứ, nên bị điều đi tiếp đón người của phía chính phủ.

 

Dư Tử Tinh có chút ngượng ngùng.

 

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện như thế này.

 

Tuy nhiên, người bên phía chính phủ thái độ đều rất tốt, nhóm sinh viên ngây thơ như Dư Tử Tinh sau khi nói chuyện vài câu với họ, liền nói hết mọi điều mình biết, không giấu diếm nửa lời.

 

Sau đó, phía chính phủ liền biết, Cố thị quả thật đã cải tiến kỹ thuật nuôi cấy kim cương, hiện tại sản lượng kim cương của căn cứ nuôi cấy kim cương thuộc Cố thị đã đạt đến mức kinh người, mà chi phí lại cực kỳ thấp.

 

Họ đã nghiên cứu nhiều năm như vậy, mà vẫn không thể tăng tốc độ nuôi cấy kim cương lên như vậy, cũng không thể hạ thấp chi phí xuống mức này, căn cứ nghiên cứu của Cố thị thật sự quá đỉnh!

 

Giờ đây doanh nghiệp tư nhân không còn đơn giản nữa!

 

Không biết Cố thị có chịu bán kỹ thuật này cho họ không...

 

Nghĩ vậy, họ theo Dư Tử Tinh và những người khác đi vào bên trong, nhìn thấy máy móc mà Cố thị dùng để nuôi cấy kim cương.

 

Máy móc đúng là đã được cải tiến, lý thuyết thì làm như vậy là có thể được, nhưng kim loại hiện tại không chịu nổi áp lực lớn đến thế, thông thường mà nói, máy móc của Cố thị sau khi nuôi cấy được vài lần kim cương kiểu đó thì sẽ hư hỏng.

 

Người phía chính phủ sau khi quan sát máy móc, nghiên cứu một hồi thì không khỏi nhíu mày, có người thậm chí còn nói ra thắc mắc của mình.

 

Dư Tử Tinh nói: "Chúng tôi mới mua máy móc về, đúng là kim loại bình thường không đủ cứng, dễ bị hư, nên chúng tôi đã thay bằng một loại hợp kim mới!"

 

"Các cậu thay loại hợp kim gì vào?" Người phía chính phủ hỏi.

 

Dư Tử Tinh nói: "Chúng tôi dùng hợp kim số 1, loại hợp kim này rất tốt..."

 

Dư Tử Tinh hào hứng giới thiệu về hợp kim số 1, còn nói: "Loại hợp kim này không thể dùng làm trang sức, lúc mới nghiên cứu ra, bọn tôi còn tưởng nó vô dụng, không ngờ lại dùng được để cải tiến máy móc!"

 

Bạn học của Dư Tử Tinh nói: "Loại hợp kim này không phải vô dụng đâu! Cố tổng chẳng phải ngay từ đầu đã nói rồi sao? Có thể dùng để làm tủ sắt, Cố tổng đã đặt hàng làm tủ sắt cho gia đình bằng hợp kim số 1, đã làm xong cả rồi."

 

"Chúng tôi còn làm một số tủ sắt đưa sang bên Thánh Đế, chuyên dùng để chứa đá quý quý giá, loại tủ sắt này không thể phá hủy bằng bạo lực, hiệu quả bảo vệ rất tốt!"

 

"Cố tổng còn tính sau này sẽ chế tạo một loạt tủ sắt, bán với giá cao."

 

"Cái này chủ ý hay đấy!"

 

Dư Tử Tinh và những người khác ríu rít trò chuyện, thực sự rất phấn khởi.

 

Nghe họ nói chuyện, phía người của chính phủ bắt đầu cảm thấy khó thở.

 

Loại hợp kim với thông số như vậy, hoàn toàn có thể dùng để chế tạo máy bay, chiến hạm, tên lửa, hoặc các loại thiết bị công nghệ cao. Vậy mà Cố thị lại định dùng nó để chế tạo... tủ sắt?

 

Gọi đây là lãng phí của trời cũng không sai! Đây đúng là lãng phí của trời!

 

Từ từ đã-những người hôm nay phía chính phủ cử đến, tuy có chuyên gia, nhưng họ đều chỉ chuyên về lĩnh vực kim cương nhân tạo. Gặp tình huống như hiện tại, họ cần có người "chi viện".

 

Người của chính phủ sau một lúc thương lượng, liền hỏi Dư Tử Tinh: "Các anh nghiên cứu ra loại vật liệu hợp kim này, có thể chia cho chúng tôi một phần không?"

 

Trước đó, Cố Quân Thiên đã dặn dò Dư Tử Tinh và những người khác rằng, bất kể phía chính phủ hỏi gì, họ đều có thể trả lời.

 

Vì vậy, Dư Tử Tinh không nói hai lời, liền đưa cho phía chính phủ một phần hợp kim 1 hào.

 

Ngay sau đó, người của chính phủ lập tức bắt đầu gọi điện thoại khắp nơi để điều người.

 

Cố thị không chỉ có kim cương nhân tạo, mà còn có hợp kim quý hiếm-nhanh chóng điều người tới!

 

Sau vài cuộc gọi, và khi tin tức này được đăng tải trên báo chí, người của chính phủ mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó họ lại nhìn nhau, cảm thấy tình hình bây giờ thật khó hiểu.

 

"Một hợp kim như vậy, rốt cuộc Cố thị đã nghiên cứu ra kiểu gì?" Người chỉ huy tò mò hỏi một nhân viên nghiên cứu dưới quyền.

 

Không lâu trước, quốc gia họ đã trải qua nhiều năm nghiên cứu, mới nắm được một phương pháp chế tạo hợp kim.

 

Đó là một loại hợp kim nhôm, nhờ nó mà quốc gia họ có thể chế tạo vũ khí tốt hơn!

 

Nhưng kết quả là-loại hợp kim nhôm đó hoàn toàn không sánh nổi với loại do Cố thị nghiên cứu ra.

 

Thật sự là quá mức.

 

"Có lẽ là... trùng hợp ngẫu nhiên?" Nhân viên nghiên cứu kia suy nghĩ mãi cũng không ra lý do.

 

Một người khác phản đối: "Loại hợp kim như vậy, đâu phải chỉ cần đem vài kim loại trộn lại là xong, thường cần những phương pháp đặc biệt, mới có thể khiến các kim loại đó hòa tan hoàn toàn với nhau. Có thể Cố thị có nhân tài trong lĩnh vực này."

 

"Dù thế nào đi nữa, loại hợp kim này tuyệt đối không thể đem làm tủ sắt!"

 

"Đúng vậy, dùng để làm tủ sắt thì quá lãng phí!"

 

Sau khi thảo luận xong, họ mới bình tĩnh lại và tiếp tục trò chuyện với nhóm Dư Tử Tinh.

 

Lúc này, Dư Tử Tinh cũng bắt đầu thấy có gì đó sai sai: "Hợp kim 1 hào có phải rất quý giá không?"

 

"Cậu học về vật liệu, lại không biết loại hợp kim này quý giá cỡ nào sao?" Người của chính phủ tỏ ra bất đắc dĩ.

 

"Tôi không biết. Chúng tôi còn dùng hợp kim 1 hào để chế tác một số công cụ và đồ trang sức. Khi đó Cố tổng rất vui, nói loại hợp kim này có tác dụng rất lớn, tốt hơn so với hợp kim 2 hào, 3 hào và 6 hào, nhưng vẫn kém hơn 4 hào và 5 hào. Hợp kim 4 hào và 5 hào thì dùng làm đồ trang sức."

 

Nghe đến đó, người của chính phủ trố mắt: "Các anh còn nghiên cứu ra mấy loại hợp kim khác? Thông số của những loại đó là gì?"

 

Dư Tử Tinh lấy thông số của các loại hợp kim đó ra cho người của chính phủ xem, đồng thời giới thiệu sơ qua.

 

Người của chính phủ xem xong thì hít một hơi lạnh.

 

Cố thị rốt cuộc là công ty kiểu gì vậy?

 

Những hợp kim như vậy mà bọn họ có thể tùy tiện chế tạo ra được?!

 

Tuy quốc gia phát triển rất nhanh, nhưng ở một vài lĩnh vực vẫn bị bóp cổ không thể vượt qua.

 

Ví dụ như hợp kim nhôm 7050, quốc gia phải nghiên cứu rất lâu mới chế tạo được.

 

Vậy mà hiện tại, Cố thị đưa ra thông số của hợp kim 1 hào kinh người, còn vượt xa hợp kim 7050, rồi còn có thêm vài loại hợp kim đặc biệt nữa!

 

Nếu những thông số đó là thật, thì có loại dùng được trong y học, có loại dùng trong hàng không vũ trụ, còn có loại thì chưa biết dùng vào đâu, nhưng chắc chắn là không vô dụng.

 

Vậy mà họ lại đem mấy loại hợp kim này làm... đồ trang sức... Cố thị điên rồi sao?

 

"Tôi phải liên hệ lại với cấp trên!"

 

"Chỉ gọi thêm người đến là chưa đủ! Phải gọi quân đội!"

 

"Nếu những gì họ nói là thật, nơi này cần được bảo vệ nghiêm ngặt, mọi thứ bên trong không thể bị lộ ra ngoài!"

 

"Nơi này nên được nâng cấp thành khu vực bảo mật!"

 

"Mau gọi điện! Mau gọi điện!"

 

......

 

Người của chính phủ lại bắt đầu gọi khắp nơi.

 

Dư Tử Tinh: "......" Tình hình càng lúc càng không ổn rồi!

 

Người của chính phủ mất khá nhiều thời gian để điều người đến và xử lý tình huống.

 

Cuối cùng, họ nghiêm túc nhìn về phía Dư Tử Tinh: "Công ty các cậu đã nghiên cứu ra vật liệu như vậy, sao lại không đăng báo?"

 

Dư Tử Tinh ngơ ngác nhìn họ: "Những hợp kim đó thật sự quý đến vậy sao?"

 

"Tất nhiên là rất quý!" Người của chính phủ nói: "Cậu hiểu khá rõ về chúng, có tham gia nghiên cứu không?"

 

"Có, nhưng tôi chỉ làm trợ lý theo sự sắp xếp của sếp thôi..."

 

"Cậu là tiến sĩ chuyên ngành gì? Tham gia nghiên cứu mà không biết giá trị của chúng?" Người của chính phủ ngạc nhiên.

 

Dư Tử Tinh nói: "Tôi không học tiến sĩ. Thậm chí cũng chưa học cao học. Tôi mới năm tư, đang thực tập ở đây."

 

Người của chính phủ: "!!!" Họ cứ tưởng người tham gia nghiên cứu phải ít nhất là tiến sĩ, ai ngờ cậu ta chỉ mới sinh viên năm tư?

 

"Tôi cũng cảm thấy các thông số hợp kim này khá tốt, nhưng mọi người xung quanh đều tỏ ra bình thường, không ai bất ngờ gì cả..." Dư Tử Tinh bối rối.

 

Một bạn cùng lớp của Dư Tử Tinh nghe vậy liền nói: "Tụi này thấy cậu nhìn gì cũng không thấy lạ, nên tưởng mấy thứ đó là bình thường."

 

Một bạn khác nói: "Tôi thì thấy Cố thị có nhiều thứ không bình thường thật, nhưng bận quá, chẳng có thời gian để nghĩ nhiều."

 

Ba người họ nhìn nhau, đều cảm thấy bất lực.

 

Công ty mà họ đang làm việc, thực ra là một công ty kho báu đúng nghĩa?

 

Nói ra thì, trước đó Cố tổng từng nói muốn tạo ra kim loại mới, chính là bắt đầu từ đó.

 

Loại kim loại đó là kim loại nhân tạo, quốc gia còn chưa thể tạo ra được.

 

Vì nó chính là khắc tinh của ung thư, sản lượng lại thấp, giá thành thì cực kỳ kinh khủng-trước đây một gram giá 30 triệu đô-la, hiện tại giá rẻ hơn chút, cũng vẫn đến 10 triệu đô-la mỗi gram.

 

Trước đây khi còn thiếu tiền, Tổng giám đốc Cố từng cân nhắc phải làm một chút cho ra thành quả.

 

Nhưng hiện tại bọn họ không thiếu tiền nữa, nên Tổng giám đốc Cố cũng không nhắc lại chuyện đó.

 

Bọn họ có chút hiểu biết về loại hợp kim này, dù sao trên mạng cũng có thể tra cứu được. Lúc đó nghe Tổng giám đốc Cố nói như vậy, họ còn tưởng ông chỉ đùa thôi, nhưng bây giờ nhìn lại, Tổng giám đốc Cố có lẽ không phải đang nói đùa?

 

Tổng giám đốc Cố có khả năng, là thật sự muốn làm ra nó.

 

Nghĩ vậy, Dư Tử Tinh nói:
"Những hợp kim này, đều là Tổng giám đốc Cố tự nghiên cứu ra, chúng tôi chỉ là trợ thủ cho anh ấy thôi, thật sự là chẳng hiểu gì cả."

 

"Đúng vậy, chúng tôi chỉ là trợ thủ của Tổng giám đốc Cố."

 

"Thành tích của tôi bình thường thôi, suýt nữa trước đây đã đi thực tập ở công ty vệ sinh rồi."

 

......

 

Người bên chính phủ: "......" Cái Cố thị này, đúng là càng ngày càng vượt mức tưởng tượng!

 

Họ hít sâu mấy hơi, người dẫn đầu phía chính phủ hỏi:
"Tổng giám đốc Cố của các người đâu?"

 

Dư Tử Tinh nói:
"Gần đây Tổng giám đốc Cố vẫn luôn muốn nghiên cứu ra kim cương sáu phương, bây giờ anh ấy đang ở trong phòng thí nghiệm."

 

"Kim cương lục phương? Anh ta muốn chế tạo kim cương lục phương?!" Người của chính phủ trợn tròn mắt.

 

Bọn họ đến vì kim cương nhân tạo, vốn đã rất hiểu biết về kim cương, đương nhiên biết kim cương lục phương là gì.

 

Loại kim cương này, nước ngoài từng có viện nghiên cứu tạo ra được, nhưng kim cương lục phương được tạo ra hoặc là cực kỳ nhỏ, hoặc là chỉ có thể tồn tại trong thời gian rất ngắn.

 

Tuy nhiên, dù như vậy, các viện nghiên cứu đó vẫn thông qua thí nghiệm phát hiện ra rằng, kim cương lục phương có rất nhiều đặc tính kỳ lạ.

 

Nếu loại kim cương này thật sự được nghiên cứu thành công, nó không chỉ có thể chế tác trang sức cực kỳ quý giá, mà còn có nhiều ứng dụng trong công nghiệp!

 

Điểm then chốt nhất là: máy móc có thể chế tạo ra kim cương lục phương - bản thân nó đã đại diện cho trình độ công nghệ hàng đầu!

 

"Chế tạo loại kim cương này rất phiền toái, Tổng giám đốc Cố nói trong thời gian ngắn không thể chế tạo ra." Dư Tử Tinh nói.

 

Người bên chính phủ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

 

Dư Tử Tinh lại tiếp lời:
"Tổng giám đốc Cố cảm thấy phải đợi đến tháng sau mới có thể chế tạo ra kim cương lục phương."

 

Người bên chính phủ: "......" Họ chẳng còn lời nào để nói nữa, lúc này họ chỉ hy vọng, người của Cố thị không phải đang khoác lác.

 

Nếu Dư Tử Tinh và mọi người không nói khoác, vậy thì sau khi đất nước họ hoàn thành khảo sát công ty trang sức này, trình độ công nghệ quốc gia có thể tăng vọt.

 

Người bên chính phủ đến căn cứ nghiên cứu của Cố thị lúc 10 giờ sáng, đến giờ đã là 12 giờ trưa.

 

Dưới sự kinh ngạc, họ đã quên mất chuyện ăn trưa, nhưng những người trẻ tuổi như Dư Tử Tinh thì đã đói đến không chịu nổi.

 

Dư Tử Tinh nói:
"Hay là chúng ta đi ăn cơm trước nhé? Chỗ chúng tôi đồ ăn ngon lắm!"

 

Người bên chính phủ chú ý đến ánh mắt sáng rực của Dư Tử Tinh, rồi đi theo cậu ta đến nhà ăn.

 

Quả thật đồ ăn ở đây không tồi, mỗi người lấy một khay rồi có thể tự mình chọn thức ăn, lựa chọn rất phong phú.

 

Dư Tử Tinh và mọi người mỗi người đều gắp đầy một khay, nhưng người bên chính phủ vì trong lòng đang lo nghĩ, nên chỉ lấy rất ít.

 

Chưa kịp ăn được mấy miếng, nhóm người đầu tiên được điều động đã đến nơi.

 

Những người này mang theo rất nhiều thiết bị, vừa đến đã hỏi:
"Hợp kim đâu? Hợp kim đâu? Sao các người còn tâm trạng ăn cơm? Hợp kim đâu?"

 

Người bên chính phủ: "......" Thật ra bọn họ cũng chẳng còn tâm trí nào để ăn cơm cả.

 

Rất nhanh, nhóm người đó liền nhìn thấy những kim loại mà họ đang mong đợi, đương nhiên, họ thấy cả kim loại từ số 1, số 2, số 3, số 4, tất cả đều đã nhìn qua.

 

Họ dùng thiết bị mang theo để tiến hành kiểm tra đơn giản, đồng thời cũng quan sát các máy móc cải tiến của Cố thị - những máy móc dùng để tạo ra kim cương - rồi lập tức bắt đầu gọi điện thoại điều người.

 

"An bài thêm người đến hộ tống chúng tôi về! Tôi phải đưa máy móc về viện nghiên cứu để thí nghiệm kỹ càng hơn về những kim loại này!"

 

"Thiết bị của viện nghiên cứu chúng tôi không đủ tốt, tốt nhất nên đưa một phần kim loại này về thủ đô!"

 

"Tìm thêm người đến đón chúng tôi, cầm những thứ kim loại này, tôi không dám tự đi ra khỏi cửa."

 

"Phải bảo vệ nơi này thật nghiêm ngặt!"

 

"Cố Quân Thiên là thiên tài, nhất định phải bảo vệ thật tốt anh ấy!"

 

"Căn cứ nghiên cứu của Cố thị chính là một kho báu!"

 

"Tôi có thể xin vào làm việc ở căn cứ nghiên cứu của Cố thị không?"

 

......

 

Những người ở cấp trên nghe xong mà choáng váng, hỏi:
"Cố Quân Thiên đâu? Chúng tôi muốn gặp và nói chuyện với cậu ấy." Người này - Cố Quân Thiên - đúng là vượt ngoài dự đoán của họ...

 

Hiện tại Cố thị có thể mang ra nhiều thứ quý giá như vậy, họ nhất định phải hợp tác với Cố thị, vì thế cần phải nói chuyện kỹ càng với Cố Quân Thiên.

 

"Chúng tôi vẫn chưa gặp được anh ấy."

 

"Anh ấy đang làm nghiên cứu, chúng ta đừng làm phiền thì hơn."

 

"Nghe nói anh ấy không giỏi quản lý công ty? Để anh ấy quản lý công ty thật sự quá phí tài năng, anh ấy nên chuyên tâm nghiên cứu khoa học mới đúng!"

 

"Vừa rồi chúng tôi trò chuyện với người Cố thị, nghe nói Cố thị đang bị bôi nhọ. Mọi người mau xử lý chuyện này đi, Cố thị tặng là kim cương thật đó, bị hãm hại như vậy thì quá xui xẻo!"

 

"Đúng vậy, nhất định phải giúp Cố thị giải quyết chuyện này, không thể để nhân tài như Cố Quân Thiên phải thất vọng buồn lòng!"

 

......

 

Theo thời gian trôi qua, những vị đại lão giới khoa học kỹ thuật trong thành phố này, từng người từng người, đều tiến vào căn cứ đào tạo kim cương của Cố thị.

 

Người cấp trên đối với Cố thị, cũng ngày càng coi trọng hơn.

 

Hiện tại trên mạng đang có người bôi nhọ Cố thị, chuyện này cần phải lập tức xử lý, như vậy mới có thể hợp tác lâu dài và hiệu quả với Cố thị!

 

Lúc này đã là 10 giờ tối.

 

Trên mạng, việc Cố thị dùng Moissanite giả mạo kim cương để tặng người khác, cũng càng lúc càng ầm ĩ hơn.

 

Rất nhiều người đã đăng bằng chứng chứng minh rằng Cố thị tặng kim cương thật, nhưng vẫn có người không tin:
"Đều là Cố thị thuê thuỷ quân (dư luận giả tạo) thôi."

 

"Cố thị vốn không thể nào tặng Moissanite cho tất cả mọi người, có người may mắn nhận được kim cương thật, nhưng cũng có người nhận được Moissanite."

 

"Tôi sẽ đen Cố thị cả đời, không muốn tặng quà thì đừng tặng, mà gạt người thì không được!"

 

"Tôi mua trang sức từ Lão Thành Hoàng Kim, có được trả lại không? Không muốn giữ nữa!"

 

......

 

Trên mạng tranh cãi rất gay gắt, công nhân Cố thị cũng không tránh khỏi bàn tán chuyện này:
"Chắc chắn có người cố ý hãm hại chúng ta!"

 

"Chúng ta giao ra hàng, rõ ràng là kim cương thật, đánh thật kim cương đấy!"

 

"Đúng vậy! Moissanite làm sao đẹp bằng kim cương? Tôi chỉ liếc mắt một cái là nhận ra sự khác biệt rồi!"

 

"Giờ phải làm sao đây? Rất nhiều người đang ầm ĩ đòi trả hàng."

 

......

 

Nhân viên của Cố thị bắt đầu thấy đau đầu, Chu Thanh Hạo cũng không ngoại lệ.

 

Thấy Cố thị bị người ta vu oan, thấy có người trên mạng mắng chửi Cố Quân Thiên, hắn giận sôi máu, tức đến mức không chịu nổi.

 

Hắn nghĩ đủ mọi cách giải quyết, viết văn bản rồi gửi cho Cố Quân Thiên, nhưng đối phương không hề hồi đáp. Gọi điện thì không ai bắt máy.

 

Hắn đi hỏi thư ký của Cố Quân Thiên, mới biết được đối phương lại đang tiếp tục vùi đầu nghiên cứu.

 

Vậy thì bây giờ biết làm sao? Tổng giám đốc của Cố thị chẳng lẽ lại không làm gì cả?

 

Chu Thanh Hạo cảm thấy không thể ngồi chờ chết, nghiến răng nghiến lợi chạy thẳng tới phòng xã giao của Cố thị, yêu cầu bọn họ đưa ra thông báo, khẳng định rằng kim cương mà Cố thị cung cấp tuyệt đối là thật, nếu giả thì đền gấp mười lần.

 

Sau đó, hắn lại yêu cầu bộ phận pháp lý của Cố thị soạn thảo văn bản luật sư, chuẩn bị kiện những kẻ vu khống Cố thị.

 

Nếu Chu Thanh Hạo chỉ là một nhà thiết kế bình thường, Cố thị chắc chắn sẽ không nghe lời hắn. Nhưng hắn là bạn trai của Cố Quân Thiên, lại còn là nhân viên cấp cao, hơn nữa mọi người đều biết Cố Quân Thiên rất coi trọng hắn.

 

Vốn dĩ cấp trên của Cố thị cũng định hành động, nay có Chu Thanh Hạo đứng ra chỉ đạo, họ dứt khoát làm theo ý hắn mà xử lý sự việc.

 

Sau khi Cố thị có hành động rõ ràng, âm thanh nghi ngờ trên mạng cũng giảm đi không ít. Nhưng vẫn còn nhiều người không thấy được tuyên bố của Cố thị, cộng thêm có đội thủy quân thổi phồng, vì vậy trên mạng vẫn còn náo loạn.

 

Dù sao thì tình hình cũng đang chuyển biến tích cực, người của Cố thị cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Cùng lúc đó, họ cũng nhìn Chu Thanh Hạo bằng con mắt khác.

 

Trước đây, trong mắt rất nhiều người, Chu Thanh Hạo chỉ là một nhà thiết kế trẻ tuổi có ngoại hình khá, có chút tài năng trong thiết kế, được tổng giám đốc Cố để mắt đến là nhờ vào vận may.

 

Thêm vào đó, Trình Minh Nghiên và Hoắc Bình Hải trước đây từng rêu rao khắp nơi rằng Chu Thanh Hạo là kẻ hai mặt, nói năng xằng bậy... Còn có một số người cho rằng hắn là loại "bạch liên hoa" ngoài mềm trong cứng.

 

Nhưng giờ nhìn lại... Chu Thanh Hạo hành sự dứt khoát, quả thật không hề đơn giản.

 

Chẳng trách Cố tổng lại thích hắn như vậy.

 

Cố thị xử lý sự việc lần này đúng là rất quyết đoán, nhưng muốn làm dịu hoàn toàn cơn bão trên mạng thì không dễ như vậy.

 

Cũng chính vào thời điểm này, phía chính phủ bắt đầu ra tay.

 

Đầu tiên, tuyên bố của Cố thị được đẩy lên đầu ở các nền tảng lớn; tiếp đó là những tin đồn bất lợi về Cố thị bị gỡ xuống, cấm lan truyền. Ngay sau đó, cảnh sát nhanh chóng bắt giữ những người vu khống Cố thị bán kim cương giả và ra thông cáo: Lý mỗ, Vương mỗ nhận tiền của Trương mỗ, quay video giả mạo nhằm vu khống công ty Lão Thành Hoàng Kim, hiện nay đã bị bắt giữ và đưa ra xét xử.

 

Tiếp đó, một cơ quan thuộc chính phủ còn tuyên bố: Căn cứ đào tạo kim cương của Cố thị đã phát minh ra kỹ thuật mới trong việc nuôi cấy kim cương, giúp sản lượng kim cương tăng lên gấp mười lần.

 

Tới chạng vạng hôm đó, mọi việc coi như đã sáng tỏ, tốc độ xử lý sự việc phải nói là kinh ngạc.

 

Cư dân mạng ai nấy đều choáng váng:

 

"Chính phủ ra tay nhanh thật!"

 

"Cố thị sản xuất kim cương nhanh đến vậy sao? Thật hay giả vậy?"

 

"Chính phủ đã nói rồi, còn có thể là giả sao?"

 

"Vậy nên kim cương Cố thị giao là thật hả?"

 

"Tôi nghi ngờ Cố thị có chỗ dựa lớn, tốc độ xử lý này đúng là đỉnh."

 

"Tôi thấy có blogger chuyên phân tích nói rằng sản lượng kim cương của Cố thị rất kinh người, có thể là họ đã đạt được thỏa thuận hợp tác với chính phủ, nên mới có thể giải quyết mọi việc nhanh như thế."

 

"Kỹ thuật của Cố thị quá siêu rồi, thế mà có thể tăng sản lượng kim cương đến vậy!"

 

"Dù là gì đi nữa, chỉ cần nước ta sản xuất được, thì giá cả sẽ lập tức giảm mạnh. Ngày mà kim cương không còn đáng giá có lẽ sắp đến rồi."

 

......

 

Những việc trên mạng, lại chẳng ảnh hưởng gì tới những vị đại lão trong giới nghiên cứu khoa học.

 

Cố Quân Thiên trước đó đã dặn rồi: mặc kệ người của chính phủ muốn xem cái gì, cứ cho họ xem, vì thế những vị đại lão này liền ghé thăm căn cứ đào tạo kim cương của Cố thị, trò chuyện kỹ lưỡng với người của công ty.

 

Họ tin chắc một điều: tổng giám đốc của Cố thị là một thiên tài nghiên cứu khoa học bị chôn vùi!

 

Hiện tại họ chẳng nghĩ gì khác, chỉ muốn đưa Cố Quân Thiên về viện nghiên cứu của họ làm khoa học.

 

Tiếc là, Cố Quân Thiên vẫn ở trong phòng thí nghiệm chưa ra ngoài.

 

Một đám người đứng chờ ngoài cửa phòng thí nghiệm suốt một thời gian dài, cuối cùng... cánh cửa mở ra.

 

Ngay sau đó, Cố Quân Thiên bước ra từ bên trong.

 

"Cố tổng, ngài cuối cùng cũng ra rồi!" Người của Cố thị vội vàng chạy tới đón.

 

Họ đều hơi hoảng sợ.

 

Người của chính phủ bao vây khu vực này, hiện tại họ không thể ra ngoài, lúc báo tin bình an cho người nhà, cũng không thể nói rõ tình hình.

 

Họ vào chỉ là một công ty trang sức thôi mà, sao tự dưng lại biến thành đơn vị mật?

 

"Đúng vậy, tôi ra rồi." Cố Quân Thiên nói.

 

Anh vốn cũng không định ở trong phòng thí nghiệm lâu như thế, nhưng không còn cách nào khác, trước đó vẫn không thể thúc đẩy thực nghiệm, hôm nay thì bất ngờ có tiến triển.

 

Ngay lúc vừa rồi, anh đã nuôi cấy thành công kim cương lục phương!

 

Trong quá trình nuôi cấy kim cương lục phương, không thể rời người, nên anh vẫn phải túc trực bên cạnh.

 

Chính vào khoảnh khắc trước đó, anh đã thành công tạo ra một viên kim cương lục phương nhỏ cỡ hạt nho, chưa tới một cara, mới bước ra khỏi phòng thí nghiệm.

 

Hôm nay, thực ra còn rất nhiều việc anh cần hoàn thành.

 

Anh đã vùi đầu trong phòng thí nghiệm cả ngày, chẳng rõ tình hình bên ngoài ra sao.

 

Cố Quân Thiên vừa nghĩ, vừa nhìn một vòng quanh những người trước mặt.

 

Những người này, phần lớn anh không quen, chắc là đến từ phía chính phủ.

 

Anh không ngốc, ngược lại còn rất thông minh. Anh đã sớm biết thứ mình nghiên cứu ra là cực kỳ quý giá.

 

Dư Tử Tinh và nhóm người từng theo anh nghiên cứu hợp kim, vào kỳ nghỉ Tết cũng bị yêu cầu tăng ca, thật ra cũng là vì yếu tố bảo mật.

 

Anh luôn có ý định hợp tác với chính phủ, nhưng từ lúc xuyên đến thế giới này mới mấy tháng, chuyện phải làm còn nhiều, nên vẫn chưa xử lý chuyện đó.

 

"Chào Cố tổng! Tôi là người của Viện nghiên cứu XX, chuyên nghiên cứu hợp kim..."

 

"Chào Cố tổng, tôi làm nghiên cứu về khoáng vật học..."

 

"Cố tổng......"

 

Một nhóm người vây quanh Cố Quân Thiên, nhiệt tình giới thiệu về bản thân mình.

 

Những người này đều làm nghiên cứu khoa học, trước đây vốn không mấy quan tâm đến tin tức trên mạng, nhưng hôm nay vì Cố Quân Thiên, họ đã lật tung toàn bộ thông tin về Cố thị trên mạng mà đọc cho bằng hết.

 

Nghe nói Tiểu Cố tổng không giỏi quản lý... Vậy thì chi bằng mời anh ấy đến viện nghiên cứu của bọn họ cho rồi!

 

Cố Quân Thiên vừa cười vừa trò chuyện với họ, dáng vẻ điềm đạm, khéo léo ứng đối, rất thành thạo.

 

Chỉ khi đối mặt với Chu Thanh Hạo-người luôn thỉnh thoảng quyến rũ anh-thì anh mới lúng túng chân tay, còn lại với những người khác, anh luôn kiểm soát được toàn cục.

 

"Chư vị, xin thứ lỗi, hôm nay tôi bận đào tạo lục phương kim cương nên không thể tiếp đãi mọi người được." Cố Quân Thiên nói, đồng thời mở tay ra cho họ xem khối lục phương kim cương nhỏ đang cầm trên tay.

 

Khi những nhân viên nghiên cứu kia nhìn thấy viên kim cương nhỏ phát ra ánh sáng rực rỡ kia, họ đồng loạt hít một hơi lạnh.

 

Đây chính là loại đá quý còn cứng hơn cả kim cương, trên toàn thế giới cũng chỉ có vài viên mà thôi!

 

Một vật quý giá như vậy, vậy mà Cố Quân Thiên lại cứ cầm lỏng lẻo trên tay như không có gì quan trọng?

 

Họ từng không đồng tình việc dùng hợp kim 1 hào để làm tủ sắt, nhưng viên kim cương này, đúng là nên được đặt trong một cái tủ sắt làm từ hợp kim 1 hào mới đúng!

Bình Luận (0)
Comment