Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 218

Có Cố Quân Thiên và Chu Thanh Hạo tọa trấn, quốc gia của bọn họ vẫn luôn vô cùng an toàn.

 

Sau khi bọn họ bồi dưỡng đủ số lượng tu sĩ bảo vệ đất nước, hai người còn cùng nhau rời khỏi quốc gia của mình, đến các nơi khác tiêu diệt những yêu ma quỷ quái hoặc thậm chí là các thức tỉnh giả gây hại cho người thường.

 

Bọn họ đã từng đặt chân đến rất nhiều nơi, thực lực không ngừng tăng mạnh, tuổi thọ cũng ngày càng kéo dài.

 

Trong thế giới này, họ cùng nhau trải qua năm tháng dài đằng đẵng.

 

Tại Cục Quản lý Tiểu Thế Giới.

 

Cố Quân Thiên mở mắt, đủ loại ký ức ào ạt dội về trong đầu khiến hắn ngây người nằm bất động hồi lâu.

 

“Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi?” Một giọng nói máy móc vang lên. “Chủ nhân, chủ nhân, tiểu A làm có tốt không?”

 

Cố Quân Thiên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần: “Ngươi làm rất tốt.”

 

Cố Quân Thiên đến từ một thế giới khoa học kỹ thuật cao, vốn sở hữu tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ. Trước kia từng bị người hãm hại, mất đi thân thể, chỉ còn ý thức tồn tại, trở thành bộ não trung ương điều khiển toàn bộ thế giới hắn đang sống.

 

Sau này, với tư cách là bộ não trung ương, hắn không chỉ hoàn thành việc báo thù mà còn trong năm tháng dài dằng dặc, trở thành thần.

 

Cục Quản lý Tiểu Thế Giới chính là tổ chức do hắn và Chu Thanh Hạo cùng nhau thành lập. Để tiện việc quản lý, hắn đã tách ra một phần ý thức của mình, chế tạo ra hệ thống quản lý tiểu thế giới – đó chính là tiểu A.

 

Khi hắn theo Chu Thanh Hạo bước vào các tiểu thế giới, vì Chu Thanh Hạo thiết lập quy tắc nên hắn bị phong ấn ký ức, trở thành vai ác phản bội Chu Thanh Hạo.

 

Nhưng hắn lại nắm trong tay tiểu A – hệ thống do chính mình chế tạo.

 

Ngay từ đầu, hắn đã nhắn nhủ tiểu A mở “cửa sau” cho mình.

 

Khi bước vào tiểu thế giới, tiểu A sẽ tiết lộ cho hắn biết tương lai của thế giới đó sẽ đi về đâu, còn sẽ hỗ trợ thêm vài ưu đãi — ví dụ như khi cần, hắn có thể lập tức nhớ lại tất cả tri thức mà bản thân từng biết.

 

Mà đã từng là một bộ não trung ương, kho tri thức của hắn phong phú đến mức không ai có thể sánh bằng – bất cứ lúc nào cũng có thể "bật lên" từ trong đầu.

 

Hắn từng nghĩ: có chỗ dựa vững chắc như vậy, cho dù xuyên thành nhân vật phản diện, hắn vẫn có thể xoay chuyển tình thế, thậm chí đánh bại Chu Thanh Hạo trong từng tiểu thế giới.

 

Nhưng thực tế lại không như hắn tưởng.

 

Chu Thanh Hạo quả thật viết hắn thành vai ác, nhưng kẻ thật sự “phản bội” lại là... chính Chu Thanh Hạo.

 

Mà là phản bội về mặt tình cảm.

 

Chín tiểu thế giới đã trải qua, ký ức toàn bộ tràn về khiến tim Cố Quân Thiên đập nhanh đến khó kiểm soát.

 

Nếu hắn vẫn còn là đầu não, lúc này dữ liệu chắc chắn đã hỗn loạn.

 

Chín thế giới trôi qua, hắn không hề đánh bại Chu Thanh Hạo — trái lại, hai người lại thành đôi vợ chồng già, cảm tình càng lúc càng sâu.

 

Mà cảm giác ấy... cũng không tệ chút nào.

 

Chỉ là... tại sao trong các tiểu thế giới, Chu Thanh Hạo lại viết cho bản thân một thân phận thê thảm đến vậy?

 

Tiểu A, vốn tâm ý tương thông với hắn, lập tức trả lời:
“Dựa theo phân tích số liệu quy mô lớn, có thể đây là thí luyện mà ngài ấy tự đặt ra cho bản thân, mục đích là để đoạn tuyệt tình ái, cắt đứt ‘tình tơ’.”

 

Mà tiền đề để chặt đứt tình tơ — chính là phải có tình tơ!

 

Cố Quân Thiên cực kỳ chắc chắn:
“Hắn thích ta!”

 

Chu Thanh Hạo thích hắn, mà hắn cũng thích Chu Thanh Hạo.

 

Nghĩ đến đây, Cố Quân Thiên liền bảo tiểu A:
“Tiểu A, cố gắng thêm nữa, ở thế giới tiếp theo, tìm cách để ta và Chu Thanh Hạo... đều quên một ít ký ức đi!”

 

“Đã hiểu!” – Tiểu A lập tức đáp ứng.

 

Cố Quân Thiên cũng ngay sau đó tiến vào một thế giới hoàn toàn mới.

 

Cảnh chuyển.

 

Đây là một hồ nước khổng lồ. Ở phía nam hồ còn trải dài vùng đầm lầy mênh mông.

 

Cây cỏ thấp bé mọc khắp nơi, lau sậy rậm rạp, còn có một ít rêu tảo sinh trưởng.

 

Một con khủng long dài chừng 5 mét, cao khoảng 2 mét, đầu hình tam giác đang ở đầm lầy, vừa lay cành cây non, vừa nhai lá, vừa cảnh giác nhìn xung quanh.

 

Đột nhiên, một con hổ từ bên cạnh lao ra, gầm lớn một tiếng nhằm vào khủng long.

 

Khủng long hoảng sợ, nhanh chân bỏ chạy, linh hoạt lách qua bụi cây, nhưng ngay khi nó vừa định chạy tiếp, thì phía trước bất ngờ xuất hiện hai con hà mã...

 

Con khủng long này tuy dài 5 mét, nhưng phần lớn là đuôi, còn cao 2 mét chủ yếu là do cổ dài. Trọng lượng thật sự không bằng hai con hà mã kia.

 

Nhìn có vẻ vụng về hiền lành, nhưng hà mã lại sở hữu hàm răng sắc nhọn, lực cắn mạnh khủng khiếp, sức lực cũng cực kỳ đáng gờm.

 

Một con hà mã lao tới cắn thẳng vào cổ khủng long, con còn lại đâm sầm vào thân thể nó...

 

Cổ khủng long bị cắn đứt, xương bị nghiền gãy trong chớp mắt.

 

Nó run rẩy trong vũng bùn một lúc rồi bất động.

 

Lúc này, một trong hai con hà mã bỗng biến thành hình người, nhìn con hổ đuổi theo phía sau khủng long vừa rồi, ồm ồm hỏi:
“Ca, còn đi săn tiếp không?”

 

Cố Quân Thiên nhìn xác khủng long đã gục xuống, nói:
“Thời gian còn sớm, tiếp tục đi săn đi. Như vậy tối nay mới có thể ăn thịt đã đời!”

 

Cố Quân Thiên chính là sáng nay vừa xuyên đến thế giới này.

 

Vừa đến nơi, hắn đã theo các chiến sĩ trong bộ lạc ra ngoài đi săn, trên đường tranh thủ tiêu hóa ký ức nguyên chủ.

 

Hắn không có ký ức kiếp trước của bản thân, nhưng mơ hồ nhớ được dáng vẻ của mình ở thế giới cũ.

 

Dựa vào điều đó, hắn có thể hiểu rõ hơn về thế giới hiện tại.

 

Đây là một xã hội thời tiền sử – khủng long chạy khắp nơi, đồng thời ở đây còn tồn tại thú nhân.

 

Thú nhân khi ở hình người thì không khác gì nam nữ trong thế giới loài người, nhưng họ có thể biến thành các loài động vật có vú — từ voi tê giác to lớn cho đến chuột bọ, mèo hoa... đủ loại màu sắc loè loẹt, muôn hình muôn vẻ.

 

Thân thể hiện tại của hắn – nguyên chủ – là tộc trưởng của bộ lạc hà mã, tên gọi “Thiên”.

 

Nguyên chủ là con trưởng của tộc trưởng tiền nhiệm trong bộ lạc hà mã.

 

Hình thú của hắn là hổ – loài mãnh thú dữ dằn – nhưng ở trong bộ lạc hà mã, lại không được mọi người yêu thích.

 

Ngay từ đầu, phụ thân là tộc trưởng cũng không định truyền lại vị trí tộc trưởng cho hắn.

 

Chỉ cần nhìn tên bộ lạc là có thể đoán ra một vài điều.

 

Bộ lạc của bọn họ có tên là Hà Mã bộ lạc.

 

Tuy trong bộ lạc này, thú nhân có hình thú là hà mã khá ít, nhưng người có sức chiến đấu mạnh nhất vẫn luôn là những thú nhân có hình thú là hà mã.

 

Đừng xem thường loài hà mã là động vật ăn cỏ — một con hà mã trưởng thành nặng tới 1500kg là chuyện rất bình thường, những con đực to khỏe thậm chí có thể nặng tới 3000kg. Trong khi đó, một con hổ đực trưởng thành thường chỉ nặng khoảng 300kg.

 

Nói cách khác, chỉ xét về hình thú, nguyên chủ chỉ bằng một phần mười so với tộc trưởng đời trước của bộ lạc hà mã.

 

Trong mắt vị tộc trưởng tiền nhiệm ấy, nguyên chủ chẳng khác gì một con mèo nhỏ.

 

Bởi vậy, ban đầu ông ta vốn không có ý định để nguyên chủ kế thừa vị trí tộc trưởng, mà muốn để em trai nguyên chủ — một thú nhân tên là Tráng — đảm nhiệm vị trí đó.

 

Tráng có hình thú là hà mã, và từ nhỏ đã rất mạnh mẽ!

 

Ở bộ lạc hà mã, từ trước đến nay vẫn là ai mạnh nhất thì người đó được kế thừa bộ lạc. Đôi khi người kế nhiệm không nhất thiết phải là con trai của tộc trưởng.

 

Thế nhưng nguyên chủ lại rất muốn làm tộc trưởng.

 

Nguyên chủ và em trai chỉ cách nhau một tuổi.

 

Từ lúc Tráng mới sinh ra, hình thú đã lớn hơn nguyên chủ. Khi hai người chơi đùa, nguyên chủ luôn bị Tráng đè bẹp nhờ hình thú của mình.

 

Điều này khiến nguyên chủ cực kỳ chán ghét em trai, thậm chí ghét luôn những thú nhân khác trong bộ lạc có hình thú là hà mã.

 

Hắn cho rằng, nếu em trai mình trở thành tộc trưởng, bản thân hắn nhất định sẽ bị gạt sang bên lề, trở thành kẻ bị mọi người lãng quên — đó là điều hắn không thể chấp nhận.

 

Tự nhận mình thông minh hơn người, hắn muốn ăn ngon nhất, hưởng thụ tốt nhất, nhận được những gì tốt nhất trong bộ lạc.

 

Mà nguyên chủ, đúng là thông minh hơn hẳn người khác.

 

Thú nhân trường thọ có thể sống đến 70–80 tuổi, thông thường sẽ trưởng thành ở tuổi 16.

 

Khi 6–7 tuổi, hầu hết các thú nhân vẫn còn ngây ngô, cả ngày chỉ biết la hét, đùa nghịch.

 

Nhưng nguyên chủ thì không giống.

 

Năm bảy tuổi, sau một lần bị em trai l* m*ng húc ngã bằng hình thú, hắn lập chí: nhất định phải trở thành tộc trưởng!

 

Từ đó về sau, hắn một mặt lấy lòng cha mẹ, mặt khác lại làm thân với tư tế trong bộ lạc.

 

Hà mã bộ lạc tổng cộng có khoảng 400 người, trong đó, người mạnh nhất là tộc trưởng, và người được kính trọng nhất — chính là tư tế.

 

Tư tế là người có hiểu biết nhiều nhất trong bộ lạc, là sứ giả của Thần Thú.

 

Tất cả các việc quan trọng trong bộ lạc đều cần tư tế quyết định. Người bị bệnh hay bị thương cũng tìm tư tế chữa trị. Khi có người qua đời hoặc tổ chức kết bạn lữ, đều phải do tư tế chủ trì nghi lễ.

 

Tộc trưởng được ăn ngon nhất, tư tế cũng vậy.

 

Tuy nhiên, khác với tộc trưởng được nữ nhân trong bộ lạc theo đuổi, tư tế thì không.

 

Tư tế phụng dưỡng Thần Thú, không được sinh con đẻ cái.

 

Việc truyền thừa tư tế vẫn luôn dựa vào ý chỉ của Thần Thú — Thần Thú sẽ chỉ dẫn để tư tế tìm ra đứa trẻ phù hợp trong bộ lạc, truyền thừa tất cả tri thức và quyền lực.

 

Trong mắt người trong bộ lạc, tư tế là thần thánh, không giống người phàm. Lời của tộc trưởng có thể bị nghi ngờ, nhưng lời của tư tế — thì ai nấy đều tin tưởng tuyệt đối.

 

Chính vì vậy, việc chọn người kế nhiệm tộc trưởng sau này, cũng phải được tư tế đồng ý.

 

Sau khi tộc trưởng chọn người thừa kế, phải đi xin quẻ tư tế — chỉ khi tư tế nói "thích hợp", người đó mới được lên làm tộc trưởng.

 

Nguyên chủ sau khi hiểu rõ điều này, liền bắt đầu tìm mọi cách lấy lòng tư tế đương thời — cũng chính là vị tư tế tiền nhiệm.

 

Đó là chuyện của hơn mười năm trước. Lúc ấy, tư tế tiền nhiệm đã hơn năm mươi tuổi, sống cùng người kế thừa của mình — một đứa trẻ tên là Thanh, trong căn lều trung tâm bộ lạc.

 

Vì quá được tôn kính, tư tế sống rất cô độc, không ai dám lại gần, càng không có bạn bè. Thanh — người kế thừa của tư tế — cũng là một đứa trẻ ít nói, trầm mặc.

 

Nguyên chủ, với vẻ ngoài hoạt bát, đã chủ động tiếp cận tư tế, hái trái cây cho ông ăn, nói chuyện phiếm cùng ông, rất nhanh đã giành được thiện cảm.

 

Ngay cả Thanh — người kế thừa tư tế, cũng xem nguyên chủ như đệ đệ ruột, vô cùng yêu thương.

 

Nguyên chủ là con cả trong gia đình, lại được tư tế yêu thích, cha mẹ hắn cũng dần dần quan tâm hắn nhiều hơn.

 

So với đứa em “mạnh mẽ nhưng ít nói”, nguyên chủ được cha mẹ cưng chiều hơn.

 

Từ bảy tuổi bắt đầu toan tính, đến năm 17 tuổi, cha hắn sau khi hỏi ý tư tế, đã quyết định chọn nguyên chủ làm người kế vị.

 

Khi đó, tư tế tiền nhiệm nói: “Nguyên chủ nếu lên làm tộc trưởng, bộ lạc sẽ càng ngày càng cường thịnh.”

 

Tất nhiên — đó là nói dối.

 

Nguyên chủ cực kỳ thông minh. Qua quan sát, hắn biết tư tế hoàn toàn không có “sức mạnh thần kỳ” nào cả, chỉ là hiểu biết tri thức nhiều hơn mà thôi.

 

Nhưng vì muốn nhờ tư tế củng cố ngôi vị tộc trưởng, hắn đương nhiên sẽ không vạch trần sự thật.

 

Cha nguyên chủ từng bị thương nặng nhiều lần khi đi săn, nên vào năm nguyên chủ 20 tuổi thì qua đời vì bệnh.

 

Từ đó, nguyên chủ trở thành tộc trưởng của bộ lạc hà mã.

 

Không ai trong bộ lạc phản đối.

 

Tuy hình thú là hổ — sức chiến đấu không bằng hà mã — nhưng trong 400 người thì chỉ có 7–8 người hình thú là hà mã. Sức mạnh của nguyên chủ vẫn có thể xếp top 10.

 

Hơn nữa, hắn lại vô cùng thông minh, luôn dẫn đội săn bắt thành công.

 

Và, quan trọng hơn — hắn là người được tư tế chọn!

 

Dù là em trai hắn hay những thú nhân mạnh mẽ khác trong bộ lạc, cũng đều bằng lòng nghe theo hắn.

 

Theo lý, nguyên chủ đáng lẽ phải cảm thấy mãn nguyện.

 

Nhưng trong lòng hắn luôn tràn đầy phẫn hận.

 

Hắn chán ghét những thú nhân mạnh hơn mình — bởi họ làm hắn trở nên mờ nhạt.

 

Hắn cũng chán ghét tư tế trong bộ lạc — một kẻ dối trá lại có thể đứng trên hắn.

 

Sau khi tộc trưởng tiền nhiệm qua đời không lâu, tư tế tiền nhiệm cũng mất. Thanh chính thức trở thành tư tế mới của bộ lạc.

 

Hiện tại nguyên chủ đã 22 tuổi, còn Thanh hơn hắn 6 tuổi — năm nay 28.

 

Thanh là một tư tế rất xứng đáng, luôn nỗ lực cải thiện cuộc sống của người dân trong bộ lạc, nhưng nguyên chủ lại chẳng hề cảm kích, ngược lại còn cho rằng Thanh chỉ là gánh nặng.

 

Kể từ khi nhận ra Thanh có tình cảm với mình, nguyên chủ càng thêm chán ghét đối phương, chỉ mong đuổi được Thanh ra khỏi bộ lạc.

 

Chỉ là lúc ấy hắn vừa mới lên làm tộc trưởng, thực lực bản thân cũng chưa phải mạnh nhất trong bộ lạc, nền móng còn chưa vững chắc, cho nên không dám tùy tiện làm khó Thanh, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn...

 

Cố Quân Thiên thầm thở dài.

 

Nguyên chủ đến giờ, bề ngoài thì luôn tỏ ra hoàn hảo.

 

Hắn dẫn đội săn thú nỗ lực kiếm ăn, quan tâm lão yếu trong bộ lạc, nghe lời tư tế... Nhưng trong lòng lại luôn có oán hận.

 

Hắn vốn chẳng có bao nhiêu tình cảm với bộ lạc này, cũng hoàn toàn không để bộ lạc vào trong lòng.

 

Và cuối cùng, bộ lạc hà mã — thực sự bị hủy hoại trong tay hắn.

 

Cố Quân Thiên biết hướng phát triển tiếp theo của thế giới này.

 

Một tháng sau, khi nguyên chủ dẫn người đi săn, sẽ nhặt được một thú nhân giống đực không thể biến thân thành hình thú.

 

Người kia tên là Bạch Ngọc Điền, ăn mặc kỳ lạ, làn da trắng trẻo mịn màng, vừa nhìn đã biết từng sống sung sướng.

 

Nguyên chủ vừa nhìn thấy liền phải lòng hắn.

 

Nguyên chủ vẫn luôn không có bạn lữ, vì hắn thích giống đực. Nhưng những nam nhân trong bộ lạc phần lớn vừa thô lỗ vừa dơ dáy, khiến hắn không có hứng thú.

 

Người duy nhất có thể lọt vào mắt hắn chính là tư tế, nhưng vì Thanh được người dân trong bộ lạc tôn kính hơn cả hắn, lại hay chỉ trích hắn, nên hắn cực kỳ chán ghét.

 

Hiện tại, người mà hắn “nhặt” được lại hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của hắn... Nguyên chủ đưa Bạch Ngọc Điền về bộ lạc, hết lòng chăm sóc.

 

Sau đó, Bạch Ngọc Điền mang đến cho nguyên chủ một bất ngờ lớn!

 

Bạch Ngọc Điền biết rất nhiều kiến thức!

 

Hắn dạy người trong bộ lạc xây nhà, nấu ăn ngon, làm gốm, trồng trọt…

 

Dưới sự hỗ trợ của nguyên chủ, Bạch Ngọc Điền được toàn bộ bộ lạc yêu mến.

 

Về sau, nguyên chủ còn bày mưu tính kế, khiến người khác phát hiện Thanh thật ra chẳng có bản lĩnh gì, cũng không thể giao tiếp với Thần Thú, từ đó thành công đuổi Thanh ra khỏi bộ lạc.

 

Sau đó nữa, hắn lại công khai tuyên bố Bạch Ngọc Điền vốn là tư tế của một đại bộ lạc khác, đưa hắn lên làm tư tế mới.

 

Nguyên chủ muốn cưới Bạch Ngọc Điền làm bạn lữ, sau đó xây dựng thành thị trong lời kể của hắn, cuối cùng trở thành một vị quốc vương.

 

Hắn dã tâm bừng bừng, nhưng vấn đề đã xảy ra ngay từ bước đầu tiên.

 

Bạch Ngọc Điền không thích nam nhân, không muốn làm bạn lữ của nguyên chủ, liền bỏ trốn!

 

Đó chưa phải là hết — Bạch Ngọc Điền còn được một đại bộ lạc khác cường đại thu nhận.

 

Nguyên chủ tức đến phát điên, dẫn người trong bộ lạc hà mã đi tấn công bộ lạc kia, ý đồ đoạt lại “tư tế” của họ.

 

Nhưng họ trúng mai phục. Chiến sĩ của bộ lạc hà mã thương vong thảm trọng, bản doanh cũng bị đánh úp, người già và trẻ nhỏ bị giết, nữ nhân bị bắt đi.

 

Cuối cùng, nguyên chủ chỉ có thể đầu hàng, gia nhập bộ lạc đối phương. Lúc ấy, bộ lạc hà mã từ 400 người, chỉ còn chưa đến 100 nữ nhân, tất cả đều trở thành nô lệ của đại bộ lạc kia.

 

Chỉ có nguyên chủ, nhờ Bạch Ngọc Điền cầu tình, mới được vào đội săn thú của bọn họ.

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, nguyên chủ cũng chết trong một lần đi săn.

 

Cố Quân Thiên xem hết tương lai của nguyên chủ, không khỏi thở dài.

 

Bộ lạc đối đầu với hà mã bộ lạc kia quả thật rất mạnh — chỉ riêng dân số cũng đã nghiền ép rồi: bọn họ có tới hai ngàn người!

 

Nhưng vốn dĩ, hà mã bộ lạc cũng không đến mức thảm hại như vậy.

 

Sở dĩ thành ra như thế, là vì trước khi xung đột xảy ra, nguyên chủ đã ngấm ngầm ra tay — hại chết em trai mình trong một lần đi săn.

 

Khi tấn công đại bộ lạc kia, hắn thậm chí còn cố ý đẩy những thú nhân mạnh mẽ nhất trong bộ lạc — hình thú là hà mã — vào tuyến đầu chịu chết, cố tình sắp xếp họ vào vòng vây đối phương.

 

Mà hà mã thì lại không linh hoạt trên đất bằng, da còn dễ bị tổn thương nếu trời khô.

 

Đáng tiếc, trận chiến đó lại diễn ra trên vùng đất bằng cực kỳ khô hạn. Vừa đánh được một lúc, những thú nhân hình thú hà mã đã kiệt sức, từng người một ngã xuống.

 

Toàn bộ bộ lạc hà mã vốn dĩ từng rất sung túc, sống vô cùng yên ổn.

 

Họ sinh sống quanh hồ và đầm lầy, không có bộ lạc khác tranh giành địa bàn, thức ăn dồi dào, gần như không ai phải chết đói.

 

Nhưng vì nguyên chủ, toàn bộ bộ lạc bị diệt vong.

 

Bạch Ngọc Điền tuy đã cải thiện đời sống người trong bộ lạc, nhưng… chưa chắc đã là điều tốt.

 

Ví dụ như ngôi nhà to lớn và kiên cố mà hắn đề xuất — không phù hợp với tập quán sinh hoạt của người bộ lạc hà mã.

 

Ở khu đầm lầy thì không thể dựng nhà kiểu đó. Vì thế, cả bộ lạc đành phải dọn ra bờ sông sinh sống.

 

Khi nguy hiểm tới, họ cũng không thể chạy trốn vào đầm lầy như trước, nên cuối cùng mới bị diệt sạch.

 

Cố Quân Thiên xem xong, thầm thở dài.

 

Bạch Ngọc Điền cải thiện đời sống bộ lạc là có ý tốt, nhưng hắn đã bỏ qua trình độ sản xuất còn thấp của thời đại này, cũng như thói quen sinh hoạt đặc thù của người bộ lạc hà mã.

 

Chẳng hạn việc làm gốm: thiêu gốm đòi hỏi kiểm soát nhiệt độ cực kỳ tinh vi, còn phải chọn đất sét phù hợp — những điều này, Bạch Ngọc Điền hoàn toàn không biết.

 

Bộ lạc đốn cả mảng cây lớn bên hồ, tốn biết bao sức lực mấy tháng trời, chỉ làm ra được vài cái chén gốm, bình gốm — để riêng nguyên chủ và Bạch Ngọc Điền dùng, người khác chẳng ai dùng nổi.

 

Mấy món gốm ấy còn dễ vỡ, lại không tiện dùng.

 

Chỉ vì Bạch Ngọc Điền khoác lên mình danh hiệu “sứ giả của Thần Thú”, người trong bộ lạc mới đồng ý làm theo hắn.

 

May mà mình đến đúng lúc, có thể ngăn cản nguyên chủ phá hoại bộ lạc.

 

Cố Quân Thiên đã nghĩ xong — từ giờ nên làm thế nào.

 

Hắn giống nguyên chủ, không tin tư tế có thể thông linh Thần Thú hay có năng lực thần kỳ gì cả.

 

Nhưng Thanh biết rất nhiều tri thức, còn biết chữa bệnh — bộ lạc rất cần người như vậy.

 

Nếu đã vậy, Thanh tuyệt đối không thể bị đuổi khỏi bộ lạc!

 

Kế hoạch nguyên chủ dùng để đuổi Thanh đi, thực sự quá độc ác. Hình thú của Thanh là thỏ, vô cùng yếu ớt. Nếu bị đuổi ra khỏi bộ lạc, chắc chắn sẽ không sống nổi!

 

Nguyên chủ từ nhỏ đã luôn quanh quẩn bên người tư tế tiền nhiệm, cũng là bên cạnh Thanh, người lớn hơn hắn vài tuổi. Khi đó Thanh đối với nguyên chủ cực kỳ tốt, váy da thú mà nguyên chủ mặc lúc bé, đều là Thanh khâu giúp.

 

Thanh chưa từng làm gì có lỗi với nguyên chủ, vậy mà nguyên chủ lại hại chết hắn — thật sự quá tra!

 

Về sau, cứ để Thanh tiếp tục làm tư tế là được rồi. Còn về phần Bạch Ngọc Điền, nếu bộ lạc muốn nuôi hắn, thì vẫn có thể — nhưng những cải cách đối với bộ lạc, có thể tiến hành từ từ.

 

Còn em trai nguyên chủ và những cường giả khác trong bộ lạc... Đó đều là những trợ lực quý giá! Cố Quân Thiên tuyệt đối sẽ không giống như nguyên chủ, hại chết họ!

 

Hắn sẽ dẫn dắt mọi người đi săn nhiều hơn, để người trong bộ lạc có thể ăn ngon, ăn no!

 

Nếu hắn đã là tộc trưởng, thì hắn nhất định phải trở thành vị tộc trưởng tốt nhất!

 

Sau khi đã hạ quyết tâm, Cố Quân Thiên liền dẫn theo đội săn thú của bộ lạc, tiếp tục đi bắt thêm hai con khủng long, rồi mới quay trở về nơi cư trú của họ.

 

Thế giới này, ngoại trừ thú nhân, không có các loài động vật có vú khác — khắp nơi toàn là khủng long và những sinh vật tiền sử.

 

Những sinh vật tiền sử đó, chính là mục tiêu săn bắt của thú nhân.

 

Người bộ lạc hà mã sẽ đi săn khủng long, cũng sẽ bắt cá trong hồ, bắt thằn lằn và đủ loại sinh vật nhỏ linh tinh — chỉ cần ăn được, thì đều ăn.

 

Lúc không đủ ăn, bọn họ còn có thể biến thành hình thú để đi gặm cỏ.

 

Đoàn người rất nhanh đã trở về nơi cư trú của bộ lạc.

 

Cố Quân Thiên nhìn thấy những ngôi nhà hình bán nguyệt làm bằng cỏ.

 

Nơi này là đầm lầy và đầm nước, nhưng ở giữa có một hòn đảo nhỏ khoảng 500 mét vuông.

 

Bốn phía đảo là cây lớn, cỏ lau và bụi rậm; trên đảo có một vài căn nhà hình bán nguyệt được dựng từ cành cây, đơn sơ thô mộc.

 

Ngoài ra, có một số “tổ trứng” lớn giống như tổ chim, được đặt trên các tảng đá hoặc trên bãi lau sậy — đó cũng là nơi người bộ lạc sinh sống.

 

Những ngôi nhà kiểu này, đơn sơ, dễ dột mưa và lùa gió, hoàn toàn khác với kiểu nhà mà Bạch Ngọc Điền dạy họ xây.

 

Tuy vậy, nơi này quanh năm khí hậu ấm áp, chỉ có hai mùa là mùa khô và mùa mưa, mà cái gọi là mùa khô cũng chỉ là lúc mực nước rút xuống một chút — đối với người bộ lạc hà mã, sống như vậy đã là đủ rồi.

 

Còn chưa kịp bước vào trong, Cố Quân Thiên đã thấy những nữ nhân, trẻ con và người già không đi săn đang sửa chữa nhà cửa.

 

Cố Quân Thiên hỏi:
“Các ngươi sao lại sửa nhà hết vậy?”

 

Một nữ nhân đáp:
“Là tư tế bảo chúng ta sửa đó.”

 

Thì ra là thế... Người bộ lạc hà mã đúng là rất nghe lời tư tế.

 

Việc sửa nhà không phải chuyện xấu, Cố Quân Thiên dĩ nhiên không phản đối. Hắn lập tức nói lớn:

 

“Hôm nay chúng ta săn được rất nhiều con mồi, tối nay cả bộ lạc sẽ có một bữa ăn thỏa thích! Ngày mai cũng có thêm sức mà sửa nhà cho tốt hơn!”

 

Người trong bộ lạc hà mã đồng loạt hoan hô vui sướng.

Bình Luận (0)
Comment