Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 220

Thanh đứng trong mưa, nhìn thấy Cố Quân Thiên mang con mồi trở về, rốt cuộc cũng nhẹ nhõm thở phào.

 

Rạng sáng hôm nay, hắn lại một lần nữa "tiên đoán" được sẽ có mưa to.

 

Sau trận mưa, hồ nước dâng trào, phần lớn khu vực đầm lầy nơi họ sinh sống đều bị nước nhấn chìm, đám con mồi cũng rời khỏi nơi đây.

 

Không chỉ mấy ngày đầu không bắt được con mồi, mà suốt mười ngày sau, việc đi săn cũng trở nên rất khó khăn.

 

Vì thế, sau khi có hai đứa trẻ và hai người già qua đời, lại lần lượt thêm ba người già và một đứa nhỏ nữa chết, thậm chí còn có một nam một nữ là thanh niên tử vong trong lúc đi săn do bị thương.

 

Cái chết là điều không hiếm gặp trong bộ lạc, nhưng chết mười người chỉ trong thời gian ngắn như vậy... thực sự là quá nhiều.

 

Nếu những điều hắn thấy thực sự là "tiên đoán" do Thần Thú gửi đến, vậy thì hắn nhất định phải thay đổi mọi thứ.

 

Nhưng... liệu hắn có thật sự thay đổi được không?

 

Ban ngày hôm nay, trong lòng Thanh vẫn ôm hy vọng rằng tất cả những gì mình nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, mong rằng mưa to sẽ không đến.

 

Nhưng đến chiều, gió lớn nổi lên, rồi mưa bắt đầu rơi, mọi việc lại y hệt như những gì hắn đã tiên đoán.

 

Chuyện hắn nhìn thấy, là thật.

 

Điều đó khiến hắn lo lắng.

 

Chỉ khi ba đội săn thú từ đầm lầy đều mang con mồi trở về, hắn mới yên tâm được phần nào. Mãi đến khi thấy tộc trưởng cũng dẫn đội quay lại với chiến lợi phẩm, hắn mới thật sự vui mừng.

 

Hai ngày nay, ngoài việc sửa chữa nhà cửa, hắn còn dự trữ được rất nhiều củi lửa. Những ngày tới, hắn có thể cho đám trẻ nhỏ trong bộ lạc đến trú tại nhà mình, ăn thức ăn hắn đã chuẩn bị sẵn, như vậy bọn nhỏ sẽ không bị bệnh.

 

"Thân thể ta rất khỏe, chút mưa gió này không ảnh hưởng được ta đâu." Thanh mỉm cười nhìn về phía Cố Quân Thiên.

 

Cố Quân Thiên cũng hiểu, thú nhân thời tiền sử trong bộ lạc không yếu ớt như con người trong trí nhớ kiếp trước của hắn.

 

Nhưng thấy Thanh đứng dầm mưa, hắn vẫn cảm thấy không thoải mái:
"Thanh, ngươi vẫn nên nhanh chóng vào phòng tránh mưa đi. Ngươi là tư tế, không thể để xảy ra chuyện gì!"

 

Thanh suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
"Ta còn phải đi nấu vài thứ, rồi sẽ quay về."

 

Cố Quân Thiên liền phân phó người dưới bắt đầu xử lý con mồi, còn bản thân thì đi cùng Thanh về.

 

Khi đến chỗ ở của Thanh, vừa mở cánh cửa làm từ gỗ lớn và thực vật, Cố Quân Thiên liền ngẩn ra.

 

Nơi ở của tư tế còn rộng rãi hơn cả phòng hắn nhiều, là tổ hợp từ bốn gian phòng.

 

Phía trước là gian phòng lớn luôn có lửa, ngày thường dùng để họp hay cho người bị thương ở tạm. Sau đó là phòng ngủ riêng của tư tế, hai bên còn có hai kho chứa.

 

Trong kho chứa đầy đủ các loại vật dụng: xương thú, củi, da thú, thịt khô,... cái gì cũng có.

 

Nơi ở của tư tế, thực chất chính là trung tâm của cả bộ lạc.

 

Lúc này, nơi này đã chật kín người.

 

Một đám phụ nữ trẻ dắt theo mấy đứa nhỏ, chen kín cả bốn gian phòng!

 

"Bọn họ sao lại ở đây?" Cố Quân Thiên đứng ngoài cửa hỏi Thanh bên cạnh.

 

Thanh nói:
"Lần này mưa bão có thể sẽ lớn lắm, ta bảo tất cả những đứa trẻ trong bộ lạc tạm trú ở đây."

 

Lần mưa to trước, ba đứa nhỏ đã chết, còn hơn hai mươi đứa khác bị bệnh!

 

Trẻ nhỏ bệnh chết không phải chuyện lạ, nhưng nếu có thể tránh, thì đương nhiên nên làm mọi cách để phòng tránh.

 

Trong tiên đoán, mãi đến khi bão mỗi lúc một lớn, có người bị cuốn bay cả nhà ở, hắn mới cho trẻ con tới ở tạm chỗ mình, nhưng lúc đó... đã quá muộn rồi.

 

Hiện tại, hắn cho trẻ con đến đây từ sớm. Người già trong bộ lạc thì được hắn sắp xếp đến ở những căn phòng khác trên đảo.

 

Làm như vậy, ít nhất có thể giảm bớt số người thiệt mạng.

 

Cố Quân Thiên tìm lại ký ức của nguyên chủ, phát hiện trong cốt truyện gốc, lúc mưa to đổ xuống, đám trẻ cũng từng ở lại chỗ của Thanh.

 

Khi đó nguyên chủ muốn xin Thanh một ít thịt khô ăn, nhưng Thanh lại đem thịt khô chia hết cho bọn nhỏ, nguyên chủ giận dữ, còn nổi cáu.

 

Nguyên chủ chỉ biết trách móc, còn Cố Quân Thiên thì nghĩ đến chuyện khác -- đông người như vậy ở cùng một chỗ, Thanh làm sao thay đồ? Làm sao ngủ?

 

Trên người Thanh mặc da thú đã ướt sũng, hắn hoặc là không thay, hoặc là phải thay ngay trước mặt bao người... Không được! Tuyệt đối không thể như vậy!

 

Cố Quân Thiên lập tức nói:
"Thanh, mấy ngày tới, ngươi hãy đến chỗ ta ở đi. Ở đây đông người quá."

 

Thanh suy nghĩ một lát, rồi đồng ý.

 

Đúng là ở đây có hơi chật, hơn nữa hắn cũng thích Cố Quân Thiên.

 

Sau khi Cố Quân Thiên lên làm tộc trưởng, thái độ đối với hắn không còn thân thiết như trước. Nhưng hai ngày gần đây, thái độ lại thay đổi tích cực hơn, hắn cầu còn không được có thể ở gần Cố Quân Thiên.

 

"Vậy ta đến ở chỗ ngươi. Ta có thể đốt lửa trong phòng ngươi, như vậy vẫn có thể nấu đồ ăn." - Thanh nói.

 

Cố Quân Thiên đáp:
"Đúng là nên như vậy. Ăn thịt tươi dễ bị bệnh."

 

Người trong bộ lạc thỉnh thoảng vẫn ăn thịt tươi, nhưng ăn thịt tươi dễ gây bệnh, nếu có thể, tốt nhất nên tránh.

 

Thanh có rất nhiều da thú lớn, một số còn không thấm nước, có thể dùng để che mưa.

 

Hắn lấy vài tấm da thú bọc lại đồ dùng cần thiết, cùng Cố Quân Thiên đến nơi ở của hắn.

 

Tối hôm qua, Thanh đã từng nói muốn gửi ít đồ tại phòng Cố Quân Thiên.

 

Giờ đây khi Cố Quân Thiên quay lại nơi ở của mình, liền phát hiện bên trong đã chất đầy củi khô.

 

Có lửa sưởi, lần này dù bão có đến, mọi người cũng có thể sống tốt hơn.

 

Những căn nhà trên đảo được đắp đất làm nền rồi xây lên trên, nước mưa không dễ thấm vào trong. Vì thế, phòng ở của Cố Quân Thiên tuy chỉ làm bằng bùn đất, nhưng sàn rất chắc chắn.

 

Ở giữa nhà có hố nhóm lửa, khiến bên trong luôn ấm áp, khô ráo.

 

Hình thú hà mã thích nơi ẩm ướt, nhưng Cố Quân Thiên lại không thích. Hắn thích môi trường khô ráo.

 

Căn phòng này của hắn, thật sự rất tuyệt!

 

"Thanh, ngươi thay đồ đi, sưởi ấm một chút." - Cố Quân Thiên nhìn sang Thanh.

 

"Ừ." - Thanh nói xong liền bắt đầu c** q**n áo.

 

Cố Quân Thiên lập tức sững người, không kịp quay đi, kết quả là... nhìn rõ mồn một thân thể Thanh.

 

Tư tế của hắn... có phải đơn thuần quá rồi không? Sao lại không có chút cảnh giác nào hết vậy?

 

Thanh thế mà lại thay đồ ngay trước mặt hắn, không sợ hắn nổi thú tính à?

 

Phi lễ chớ nhìn... hắn thật sự không nên nhìn!

 

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Cố Quân Thiên lại không thể nào rời mắt được.

 

Hắn biết, Thanh làm vậy... thật ra cũng không có gì lạ.

 

Đây là thời tiền sử mà, mọi người đều quen với việc không mặc quần áo.

 

Đặc biệt là... bọn họ còn có thể biến thành hình thú.

 

Mỗi lần biến thành hình thú, chiếc váy da thú quấn ở eo sẽ rơi xuống, lúc trở lại hình người thì... trên người hoàn toàn tr*n tr**.

 

Cũng vì lý do này, nên trong đội săn thú, có người thậm chí còn không mặc váy da thú khi đi săn.

 

Mới chỉ hai ngày ngắn ngủi thôi, Cố Quân Thiên đã nhìn thấy không ít thân thể người khác.

 

Nhưng đó là người khác - không phải Thanh!

 

Cố Quân Thiên nhìn chăm chú vào Thanh, không thể rời mắt.

 

Thanh không chỉ mặc váy da thú mà còn mặc cả "quần áo".

 

Cái gọi là quần áo, thật ra chính là một miếng da thú lớn, ở giữa khoét một lỗ để chui đầu qua, sau đó phía dưới buộc váy da thú, như vậy là xong một bộ đồ.

 

Lúc này, khi Thanh cởi bộ quần áo ra, Cố Quân Thiên liền chú ý đến - làn da trên người Thanh trắng hơn hẳn so với tứ chi.

 

Rõ ràng có thể thấy, dù là tư tế, Thanh cũng thường xuyên ra nắng và vận động, chẳng trách thân hình lại hoàn mỹ như vậy.

 

Cố Quân Thiên lập tức lấy tay che mũi, sợ chính mình... chảy máu mũi.

 

Còn vì sao không che mắt? Bởi vì hắn không phải thánh nhân, hắn không nỡ che mắt!

 

Thanh thay bộ da thú ướt, đang tìm một tấm khô để mặc vào, lại vô tình phát hiện ánh mắt của Cố Quân Thiên nóng rực đến đáng sợ.

 

Hắn có hơi không quen, thậm chí còn muốn dùng da thú quấn chặt lấy mình.

 

Hắn cũng không rõ bản thân vì sao lại có suy nghĩ như vậy.

 

Bình thường, hắn mặc thêm một lớp da thú chẳng qua để tỏ ra khác biệt với người thường - hắn là tư tế. Thực ra hắn cũng đã quen với việc trong bộ lạc ai cũng chạy quanh mà không mặc quần áo.

 

Trước đây, hắn đã từng nhiều lần thay đồ trước mặt Cố Quân Thiên - lúc Cố Quân Thiên còn chưa làm tộc trưởng, cũng từng ngủ lại chỗ tư tế không ít lần.

 

Đã như vậy, thì bây giờ đổi một bộ da thú trước mặt Cố Quân Thiên, có gì là không ổn?

 

Thanh mặc xong, liền ngồi xuống bên bếp lửa, dùng cái sọ đầu của khủng long cỡ lớn để nấu cháo.

 

Trước kia, chỉ có trẻ em rất nhỏ mới được ăn loại cháo này, nhưng lần này, hắn quyết định sẽ cho tất cả những đứa nhỏ cao chưa tới eo mình đều được ăn cháo.

 

Cố Quân Thiên kẹp chặt hai chân, bắt đầu bỏ thịt vào cái chậu đá mà Chu Thanh Hạo đưa, sau đó dùng đá đập vụn.

 

Thịt khủng long rất dai và cứng, trước khi nấu cháo phải đập cho nát bớt.

 

Chưa đập được bao lâu, đã có người tới gọi hắn đi phân phát thịt.

 

Ngoài trời vẫn đang mưa, nhưng với Cố Quân Thiên thì chẳng là gì cả.

 

Hắn dùng da thú che cháo mà Chu Thanh Hạo đã nấu, mang đến chia cho đám trẻ nhỏ, sau đó mới bắt đầu phân thịt cho mọi người.

 

Sau khi chia hết, hắn còn căn dặn mọi người: "Nhớ nướng chín rồi mới ăn, không được ăn ngay." Sau đó lại mang phần nội tạng chưa xử lý trở về nơi ở của mình.

 

Cố Quân Thiên tính toán sẽ xử lý toàn bộ số nội tạng này.

 

Thức ăn sau khi nấu chín có thể để được lâu hơn. Nếu sau mỗi ngày lại đun sôi thêm một lần để sát trùng, thời gian bảo quản lại càng dài.

 

Nhiều lắm thì... hầm nát quá sẽ bị mềm nhũn, nhưng đó không phải vấn đề gì lớn.

 

Dù sao, hắn chỉ muốn làm sao giữ thịt được bốn - năm ngày trong mùa hè, cũng không đến mức hỏng hẳn.

 

Cố Quân Thiên vốn rất muốn thân cận với Thanh, nhưng nghĩ đến việc sắp phải trải qua một trận cuồng phong dữ dội, lại thấy Thanh bận tối mặt, hắn đành đè nén suy nghĩ trong lòng, chuyên tâm hỗ trợ Thanh.

 

Chuyện tình cảm không thể gấp gáp.

 

Huống chi, hắn và Thanh vốn đã có tình cảm từ trước.

 

Tối đến, gió mỗi lúc một mạnh, mưa cũng mỗi lúc một lớn.

 

Nhưng nhờ có Thanh chuẩn bị từ trước, gia cố nhà cửa, lại dời những người sống trong các phòng ở đơn sơ, không an toàn, đến nơi trú ẩn an toàn hơn, nên trong bộ lạc không ai gặp nguy hiểm gì.

 

Đến sáng hôm sau, gió đã yếu bớt, nhưng mưa vẫn rất to, không hề ngừng, mực nước hồ cũng đã dâng lên rõ rệt.

 

Trên đảo, một số cành cây bị gió quật gãy. May mắn là cây cối trong vùng đầm lầy vốn đã quen chịu mưa gió, nên không có chuyện cây đổ đè người.

 

Trời mưa lớn, người già và trẻ nhỏ trong bộ lạc không được ra ngoài, nhưng người trưởng thành thì vẫn đi làm việc như thường.

 

Cố Quân Thiên dẫn người đi kiểm tra tình hình của mọi người trong bộ lạc, liền nghe thấy khắp nơi đều đang khen ngợi Thanh:

 

"Nhà ta bị gió thổi bay mất rồi, may mà tư tế bảo ta sang nhà người khác ở nhờ, nếu không giờ ta chắc cũng bị bay theo cái nhà luôn rồi!"

 

"Ngươi vóc dáng lớn thế kia, gió đâu thổi bay được! Mấy đứa nhỏ trong bộ lạc mới là nguy hiểm đó chứ... nhưng tư tế đã cho tất cả tụi nhỏ sang nhà hắn, đều không sao cả!"

 

"Chẳng trách tư tế bảo tụi ta đi săn nhiều hơn. Nhất định là hắn được Thần Thú chỉ điểm, biết sắp có mưa to, biết tụi ta mấy hôm nữa không thể đi săn được."

 

...

 

Cố Quân Thiên vừa nghe, vừa phụ họa theo.

 

Đêm qua Thanh vất vả đến tận khuya, mọi người trong bộ lạc, thật sự nợ hắn một ân tình lớn.

Bình Luận (0)
Comment