Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 228

Chu Thanh Hạo trong lòng rối loạn như tơ vò, nhưng những việc cần làm, hắn vẫn hoàn thành đầy đủ, không để ai nhận ra điều gì bất thường.

 

Trong bộ lạc, một nửa số thanh niên theo đội săn đi ra ngoài, còn một nửa ở lại, lý ra phải nghỉ ngơi để bảo vệ bộ lạc, nhưng bọn họ lại ngồi không yên, liền mang theo lưới ra gần bộ lạc bắt cá.

 

Săn thú đội bắt được con mồi là chia đều cho cả bộ lạc, nhưng những con cá bắt được lúc nghỉ ngơi này, là của riêng bọn họ.

 

Tuy bắt cá không nhiều, nhưng sau khi chia phần, họ để lại một con cá lớn, cung kính mang đến tặng Chu Thanh Hạo.

 

Chu Thanh Hạo nhìn thấy từng người đều cười rạng rỡ, rất vui vẻ, nhưng trong lòng lại buông tiếng thở dài.

 

Những người này trong tương lai, kết cục đều rất thảm.

 

Cả hắn, cũng thảm không kém.

 

Cố Quân Thiên không thích hắn, ngược lại còn rất chán ghét hắn. Khi Bạch Ngọc Điền xuất hiện, sẽ đuổi hắn khỏi bộ lạc.

 

Hắn có thể dùng mọi cách ngăn cản Bạch Ngọc Điền vào bộ lạc, nhưng cũng không chắc chắn sẽ thành công, mà hắn cũng không nỡ hại Bạch Ngọc Điền.

 

Tương lai thảm như vậy, tuy có liên quan đến Bạch Ngọc Điền, nhưng nguyên nhân chính vẫn không nằm ở hắn.

 

Chu Thanh Hạo nấu cá xong, ăn rất chậm, ăn mãi mới hết.

 

Người trong bộ lạc nhìn hắn ăn, khe khẽ bàn tán:

 

"Tư tế trông thật khác biệt!"

 

"Tư tế ăn cá mà trông cũng thật là đẹp mắt!"

 

Bọn họ ăn cá thì cứ thế gặm ào ào, còn tư tế lại ăn từ tốn, tao nhã, khác hẳn người thường.

 

Nhiều người muốn học theo, nhưng chỉ thử được một chút thì chịu không nổi tốc độ chậm như vậy, đành từ bỏ.

 

Chẳng bao lâu, trời đã tối.

 

Cố Quân Thiên cùng đội săn thú trở về, thu hoạch khá tốt.

 

Ngày hôm nay, Chu Thanh Hạo đã nghĩ rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy Cố Quân Thiên, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ:

 

Cố Quân Thiên không thích hắn, chỉ thích Bạch Ngọc Điền. Mà cái sự thích này, đến mức không màng tính mạng bộ lạc, sẵn sàng lôi kéo cả tộc đi tìm chết.

 

Đủ loại cảm xúc phức tạp cuộn trào trong lòng Chu Thanh Hạo, khiến hắn tức nghẹn trong tim.

 

Cố Quân Thiên vừa trở về, liền phát hiện Chu Thanh Hạo nhìn mình với ánh mắt không đúng.

 

"A Thanh, ngươi sao vậy?" - Cố Quân Thiên hỏi.

 

Ánh mắt Chu Thanh Hạo như thể hắn làm chuyện gì có lỗi lớn, nhưng hắn rõ ràng cả ngày ở ngoài đi săn, chẳng làm gì sai cả.

 

Hắn đoán, có khi nào trong bộ lạc có người tỏ tình với hắn, khiến Chu Thanh Hạo ghen?

 

Nghĩ vậy, hắn cũng thấy có lý. Người thời cổ rất phóng khoáng, hay nói thẳng ra muốn sinh con với người khác ngay trước mặt cả đám đông.

 

Mà Chu Thanh Hạo đã thầm thích hắn nhiều năm, nhưng luôn kiềm chế, nên nếu hôm nay có người khác tỏ tình, thì khó chịu cũng là bình thường.

 

"Ta không sao." - Chu Thanh Hạo chỉ đáp vậy.

 

Không hỏi được gì, Cố Quân Thiên lén dò hỏi người khác, nhưng không ai nhắc đến chuyện tỏ tình gì cả.

 

Có khi là có người nói xấu trước mặt Chu Thanh Hạo, khiến y khó chịu.

 

Dù sao thì... bây giờ phải dỗ dành mới được.

 

Khi chia xong thịt, Chu Thanh Hạo đã nấu xong cháo, đưa người mang đi.

 

Cố Quân Thiên mang thịt đến, tiện tay đóng cửa phòng lại, còn dùng thanh gỗ chèn cố định.

 

Làm vậy rồi, người ngoài không đẩy cửa vào được.

 

Vốn dĩ không ai dám tự tiện xông vào phòng tư tế khi cửa đã đóng.

 

"Ngươi đóng cửa làm gì?" - Chu Thanh Hạo hỏi.

 

Lúc nãy Cố Quân Thiên không ở đây, tâm trạng hắn đỡ hơn một chút, nhưng giờ vừa thấy lại, lại rối loạn vô cùng.

 

Cố Quân Thiên tiến lại gần, nắm tay hắn:

 

"A Thanh, ta muốn được ở riêng với ngươi."

 

Chu Thanh Hạo cúi đầu nhìn bàn tay mình đang bị nắm.

 

Cố Quân Thiên thấy thế, nóng lòng, liền hôn một cái lên tay Chu Thanh Hạo.

 

Chu Thanh Hạo sững lại:

 

"Ngươi hôn ta?"

 

"Không thể hôn sao?" - Cố Quân Thiên cười mỉm, hắn đã muốn làm vậy từ lâu, chỉ là sợ dọa đến y, sợ y không vui nên vẫn kiềm chế.

 

Hắn thậm chí còn muốn hơn cả cái nắm tay.

 

Chu Thanh Hạo không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

 

Cố Quân Thiên... hiện tại đối tốt với hắn... là thật lòng? Hay là giả vờ?

 

"A Thanh, ngươi có chuyện gì không vui sao?" - Cố Quân Thiên hỏi tiếp, rồi hôn nhẹ lên má hắn.
"Ngươi có thể nói với ta mà."

 

Chu Thanh Hạo vẫn không nói.

 

Nhưng hắn cũng không né tránh, điều này khiến Cố Quân Thiên mừng thầm.

 

Quả nhiên là ghen rồi!

 

Cố Quân Thiên bèn nói rõ:

 

"A Thanh, ngươi là người quan trọng nhất với ta. Ta thật sự rất thích ngươi, trên đời này, ta thích nhất chính là ngươi."

 

"Ngươi nói thật chứ?" - Chu Thanh Hạo hỏi.

 

"Dĩ nhiên là thật!"

 

Chu Thanh Hạo không chớp mắt nhìn hắn.

 

Cố Quân Thiên giờ đã là tộc trưởng, lại được dân tộc công nhận. Dù Chu Thanh Hạo là tư tế, cũng không dễ gì đổi được hắn.

 

Trừ phi... hắn phạm sai lầm lớn.

 

Mà trong tiên đoán, Cố Quân Thiên chính là vì liên tục sai lầm, mới đuổi hắn đi.

 

Nhưng muốn Cố Quân Thiên sai lầm, tức là bộ lạc sẽ có người chết.

 

Mà nếu không thể làm gì, giết hắn cũng không nỡ.

 

Giờ khắc này, bị lời lẽ dịu dàng mê hoặc, Chu Thanh Hạo thậm chí muốn hôn hắn.

 

"A Thanh, ta từ nhỏ đã thích ngươi, nên chưa từng ở bên người khác. Nhưng ngươi là tư tế, ta không dám nói ra, sợ liên lụy ngươi, làm người trong tộc hiểu lầm..." - Cố Quân Thiên tiếp tục nói.

 

Những lời này, quả thật rất dễ nghe.

 

Chu Thanh Hạo tim cứng lại, chủ động tiến đến hôn môi hắn.

 

Cố Quân Thiên đã từng hãm hại hắn, còn nói với dân là hắn ép buộc mình.

 

Vậy thì bây giờ... nếu hắn thật sự ép buộc, thì sao chứ?

 

Đến khi bị hại, hắn sẽ phản đòn lại, nói là chính Cố Quân Thiên c**ng b*c tư tế.

 

Tộc trưởng mà ép buộc tư tế, đủ để bị phế truất.

 

Nhưng trong thâm tâm, hắn cũng có tư tâm.

 

Hiện tại Bạch Ngọc Điền vẫn chưa xuất hiện, Cố Quân Thiên vẫn còn tình cảm với hắn.

 

Dù không thích tính cách của hắn, thì vẫn có thể thích thân thể này.

 

Nếu không thích, sao lại luôn động tay động chân với hắn?

 

Nếu giờ bọn họ thật sự ở bên nhau, Cố Quân Thiên... có còn đi thích cái tên Bạch Ngọc Điền đó nữa không?

Bình Luận (0)
Comment