Cố Quân Thiên vẫn luôn trông mong sẽ có ai đó phát hiện hắn và tư tế có mối quan hệ sâu đậm, thế nhưng...
Hoàn toàn không ai nhận ra!
Chuyện này khiến hắn bắt đầu thấy bực bội, và mỗi lần nhìn thấy Bạch Ngọc Điền, sắc mặt lại càng khó coi.
- Cái tên này, chẳng phải ngày nào cũng lảm nhảm tám chuyện khắp bộ lạc sao?
Vậy sao lại không kể cho ai nghe về hắn và Chu Thanh Hạo một chút?
Một hôm tình cờ gặp lại, Cố Quân Thiên trừng Bạch Ngọc Điền một cái sắc lẹm.
Bạch Ngọc Điền rụt cổ lại - từ sau cái lần bắt gặp đồng hương và tiểu bạch thỏ hẹn hò ngay cửa nhà tư tế, rồi còn lỡ lời nói mấy câu linh tinh, đồng hương liền cứ nhìn hắn bằng ánh mắt "ghét không để đâu cho hết".
Hắn thầm thề --
Sau này nhất định không dám chõ mũi vào chuyện tình cảm của đồng hương nữa!
Thời gian gần đây, cuộc sống của Bạch Ngọc Điền không hẳn tốt đẹp gì, nhưng cũng không đến nỗi tệ hại.
Trong balo của hắn, ngoài mấy thứ có thể ăn được, còn có vài món lặt vặt nho nhỏ.
Ví dụ như - Một cây bút nước.
Vừa mới tốt nghiệp cấp ba, hắn có thói quen luôn để một cây bút trong túi, phòng khi cần ghi chép.
Lúc mới xuyên tới thế giới này, Bạch Ngọc Điền chẳng buồn quan tâm tới cây bút này, vì nó không ăn được, cũng chẳng giúp được gì rõ ràng.
Nhưng kể từ sau lần hắn dùng nửa bình nước thể thao đổi được một tảng thịt lớn, hắn liền thức tỉnh "linh hồn buôn bán"!
- Cuộc sống người nguyên thủy thật quá nhàm chán, mà trong tay hắn lại có một món đồ... đủ để "giải trí"!
Thế là hắn lấy bút ra, vẽ một hình nhỏ lên cánh tay mình.
Khi có người nhìn thấy, hứng thú bừng bừng kéo tới xem, rồi dần dần, ngày càng có nhiều người tìm hắn, muốn hắn vẽ lên người họ những hoa văn xinh đẹp.
Chỉ cần những người trong bộ lạc chịu cho hắn thịt, Bạch Ngọc Điền ai đến cũng không từ chối.
Hiện tại, trong bộ lạc, rất nhiều người trên mặt, trên người đều có hoa văn do hắn dùng bút nước vẽ, mà những người này sẽ dựa theo diện tích hình vẽ trên người họ, chia cho Bạch Ngọc Điền lượng thịt khác nhau.
Bạch Ngọc Điền cũng sẽ tham gia các hoạt động thu thập, ít nhiều cũng được chia phần chút thịt.
Cộng thêm việc có người cho thịt, mỗi ngày hắn đều được ăn no mặc ấm, sống trong bộ lạc coi như rất ổn.
Chỉ là --
Thịt hơi khó ăn, còn cứng đến mức nhai không nổi.
Nghĩ vậy, ánh mắt Bạch Ngọc Điền không kìm được nhìn về phía căn phòng của tư tế.
Đồng hương của hắn ngày nào cũng nấu cho tư tế ăn, thậm chí còn dùng cả trứng khủng long để chiên trứng...
Nghe mùi thôi cũng thấy ngon!
Hắn cũng muốn ăn!
Nhưng mà, "không bột khó gột nên hồ", hắn lại không có trứng khủng long.
Thế là, khi đi thu thập, hắn bắt đầu nếm thử các loại thực vật xung quanh, cố gắng kết hợp chúng với thịt khủng long, tận lực làm ra món ăn ngon miệng hơn.
Cách làm này khiến cho người trong bộ lạc đối xử với hắn càng ngày càng tốt.
Có người còn nói:
"Bạch, ngươi biết nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ là tư tế của bộ lạc nào khác tới?"
Bạch Ngọc Điền không chút do dự:
"Ta không phải tư tế! Nếu ta là tư tế, sao lại lưu lạc một mình bên ngoài như thế này? Nhưng ta đến từ đại bộ lạc, nơi đó ai cũng biết nhiều thứ."
Mọi người nghe xong liền gật đầu:
"À, ra vậy."
Khi Bạch Ngọc Điền đang dần sống tốt hơn trong bộ lạc, thì Cố Quân Thiên lại phát hiện tung tích của Thiên Lang bộ lạc.
Từ một bộ lạc khỉ vượn, hắn nghe được tin tức liên quan đến Thiên Lang bộ lạc, và vẫn luôn tìm kiếm hành tung của họ.
Nhưng phạm vi săn bắn của Hà Mã bộ lạc không lớn, nên trước kia, hắn chưa từng đụng phải người của Thiên Lang bộ lạc.
Dạo gần đây, nhờ tu luyện thành công, thực lực tăng mạnh, sau khi hỗ trợ đội săn bắt xong con mồi, hắn vận dụng linh lực chạy một mạch theo hướng kia -- cuối cùng đã bước vào phạm vi hoạt động của Thiên Lang bộ lạc và gặp được người của bọn họ.
Khác với Hà Mã bộ lạc nhỏ bé, nơi toàn là người quen họ hàng gần xa sống hòa thuận, Thiên Lang bộ lạc có quy mô lớn, tổ chức nghiêm ngặt, còn có... nô lệ.
Tại đây, tầng lớp cao nhất là thú nhân có hình thú là khủng long.
Mặc dù khủng long của họ không lớn, còn nhỏ hơn cả hình thú hổ của Cố Quân Thiên, nhưng lực cắn cực mạnh, đặc biệt giỏi phối hợp săn bắn theo bầy, thậm chí có thể hạ gục con mồi khổng lồ.
Trong Thiên Lang bộ lạc, có khoảng 800 thú nhân khủng long.
Ngoài ra, còn có nhiều thú nhân thực lực mạnh mẽ khác, địa vị tuy thấp hơn khủng long thú nhân, nhưng vẫn cao.
Bộ lạc này không chỉ săn thú, mà còn tấn công các bộ lạc yếu hơn, bắt người làm nô lệ.
Phụ nữ bị biến thành món đồ chơi, đàn ông thì bị xua đi săn bắt, hoặc dùng để nuôi khủng long.
Bọn họ thực sự biết thuần dưỡng khủng long, nên dù nô lệ đông tới khoảng 5.000 người, vẫn không lo chết đói.
Nô lệ ăn cực ít chỉ có vỏ cây, rễ cỏ, và phần thịt xương da khủng long bỏ đi. Nhưng dù vậy, tổng lượng tiêu thụ đồ ăn vẫn cực kỳ lớn.
Quan trọng hơn, Thiên Lang bộ lạc là bộ lạc du cư, luôn di chuyển chậm rãi vì khủng long nuôi trong bộ lạc ăn rất khỏe.
Hiện tại, bọn họ còn cách Hà Mã bộ lạc một đoạn, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đi ngang qua khu vực xung quanh.
Hà Mã bộ lạc sống gần đầm lầy, có thể sẽ không bị tấn công, nhưng nếu khủng long của Thiên Lang tới gần, chúng sẽ ăn sạch cây cỏ, đuổi hết động vật săn bắt được.
Đến lúc đó, người của Hà Mã bộ lạc sẽ khó kiếm mồi, cuộc sống lâm nguy.
Cố Quân Thiên cảm thấy: Thiên Lang bộ lạc bắt buộc phải bị xử lý.
Nhưng xử lý như thế nào?
Hắn không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của người trong bộ lạc, cũng không muốn kéo họ theo chinh chiến.
Đánh nhau giữa hai bộ lạc sẽ rất nguy hiểm, có thể gây chết người.
Mà Chu Thanh Hạo lại rất trân trọng từng người trong Hà Mã bộ lạc, chắc chắn không muốn họ hi sinh vì chuyện này.
Vậy nên, Cố Quân Thiên quyết định
Một mình giải quyết Thiên Lang bộ lạc.
Dù đối phương có nhiều cường giả, nhưng không phải ai cũng trung thành tận tụy. Còn nô lệ? Họ hận Thiên Lang đến tận xương.
Chỉ cần hắn bộc lộ sức mạnh thật sự, diệt vài tên đầu sỏ, có thể khiến cả bộ lạc sụp đổ từ bên trong.
Sau khi đã có kế hoạch, Cố Quân Thiên quay về bộ lạc, nói với Chu Thanh Hạo rằng mấy ngày tới sẽ thường xuyên ra ngoài săn thú.
Vài ngày sau đó, hắn sẽ rời khỏi bộ lạc một thời gian.
Chu Thanh Hạo ngạc nhiên hỏi:
"Ngươi đi đâu vậy?"
Cố Quân Thiên bịa chuyện rất trơn tru:
"Ta là Thần Thú sứ giả mà! Mấy ngày trước nhận được Thần Thú truyền đạt ý chỉ -- nói rằng gần đây có bộ lạc tên là Thiên Lang, chuyên làm việc ác, bảo ta đi xử lý bọn chúng."
Sau đó, hắn kể lại toàn bộ những điều mình biết về Thiên Lang bộ lạc.
Chu Thanh Hạo nghe xong thì sững người.
Thiên Lang bộ lạc?!
Chẳng phải đó chính là bộ lạc trong tiên đoán sẽ tiêu diệt Hà Mã bộ lạc hay sao?!
Từ khi biết Cố Quân Thiên đã khác xa với người trong tiên đoán, Chu Thanh Hạo đã nghĩ tới chuyện sẽ tránh né Thiên Lang bộ lạc.
Dù sao Hà Mã bộ lạc nhỏ yếu, chắc chắn không đánh lại được Thiên Lang.
Bọn họ sống trong đầm lầy, chỉ cần không gây sự, Thiên Lang chưa chắc sẽ chủ động tấn công.
Về phần đồ ăn...
Gần đây hắn đã làm sẵn một ít cá khô, thịt khô, đến lúc đó còn có thể bảo đội săn thú đi đánh bắt cá, chắc chắn không chết đói.
Nhất là hiện tại thời tiết nóng, cây cối ở đầm lầy mọc rất nhanh, nếu cần thì ăn tảo nước cũng cầm cự được rất nhiều ngày.
Thiên Lang bộ lạc ước chừng còn khoảng hai tháng nữa mới tiến vào khu vực gần đầm lầy.
Chu Thanh Hạo cảm thấy, khoảng thời gian ấy cũng đủ để chuẩn bị mọi thứ.
Nhưng điều hắn không ngờ tới là -
Cố Quân Thiên lại muốn ra tay trước, tự mình đi giải quyết Thiên Lang bộ lạc.
Hắn không khỏi suy đoán:
"Cố Quân Thiên... cũng thấy được tương lai Hà Mã bộ lạc bị diệt như ta sao?"
Thấy Chu Thanh Hạo im lặng, Cố Quân Thiên tưởng rằng hắn lo lắng cho mình, liền trấn an:
"A Thanh, ngươi yên tâm. Ta là sứ giả Thần Thú, có thần lực bảo hộ, ta sẽ không sao đâu."
Chu Thanh Hạo từng cùng hắn tu luyện, tất nhiên hiểu rõ thực lực của Cố Quân Thiên hiện tại đã mạnh đến mức nào.
Cho dù không thể tiêu diệt Thiên Lang, ít ra cũng có thể rút lui toàn vẹn.
Nhưng hắn vẫn không yên tâm để đối phương một mình mạo hiểm.
"Ta đi cùng ngươi."
Cố Quân Thiên sửng sốt:
"Ngươi đi làm gì? Một mình ta là được rồi."
Chu Thanh Hạo đáp lại:
"Ta cũng là Thần Thú sứ giả, ta cũng nên đi."
Cố Quân Thiên tiến tới, hôn nhẹ Chu Thanh Hạo một cái, rồi nói:
"Ngươi là cái gì Thần Thú sứ giả? Rõ ràng chỉ là một tư tế bình thường thôi. Ngươi là người phải phụng dưỡng ta, vậy nên phải nghe lời ta - không được đi."
Chu Thanh Hạo dứt khoát lờ đi câu nói kia, bình thản đáp lại:
"Ngươi không cho ta đi, ta tự đi."
Cố Quân Thiên cứng họng:
"Ngươi... ngươi..."
Chu Thanh Hạo kiên định:
"Ngươi đồng ý cho ta đi thì ta sẽ hảo hảo phụng dưỡng ngươi. Còn nếu không đồng ý, ta cũng tự đi!"
Cố Quân Thiên tức đến giậm chân:
"Tiểu tổ tông! Bên đó nguy hiểm lắm đấy!"
Hơn nữa mấy ngày qua, rõ ràng là hắn lo lắng, chăm sóc, làm việc giúp Chu Thanh Hạo, còn buổi tối... khụ khụ, rõ là hắn "ra sức" hơn.
Chu Thanh Hạo lại đề nghị:
"Vậy thì dắt thêm vài người đi cùng. Ngươi yên tâm, ta sẽ cẩn thận, tuyệt đối không làm chuyện mạo hiểm."
"Trước kia ta từng theo sư phụ đến gần khu vực các bộ lạc khác. Thiên Lang bộ lạc không phải chiếm các bộ lạc phụ cận sao? Có thể... trong đó có người ta quen."
Kiếp trước, Chu Thanh Hạo từng bị Thiên Lang bộ lạc bắt làm nô lệ, lúc đó đã gặp lại vài người quen.
Những người ấy muốn giúp hắn, nhưng không thành công.
Lần này nếu có thể liên lạc lại, chưa chừng họ sẽ ra tay tương trợ.
Dù thế nào, Thiên Lang bộ lạc cũng phải bị tiêu diệt.
Sau khi bàn bạc xong kế hoạch, Cố Quân Thiên đột nhiên nhớ tới điều gì đó, liền nở nụ cười ranh mãnh:
"A Thanh, ta đã đồng ý cho ngươi đi cùng, vậy thì... ngươi có phải nên hảo hảo phụng dưỡng ta không?"
Chu Thanh Hạo im lặng nhìn hắn một lúc, rồi chậm rãi tiến tới...
Chẳng bao lâu sau, hai người đã thân mật tới mức khó phân biệt nổi tay chân.
Đúng lúc này -
"Tư tế! Tư tế!"
Giọng của Bạch Ngọc Điền vang lên. Cùng lúc đó, cửa phòng Chu Thanh Hạo bị đẩy ra.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến Bạch Ngọc Điền chết lặng tại chỗ.
Hắn vừa thấy gì?
Tư tế đang hôn tộc trưởng?!
Hắn vội vàng dụi mắt, tự hỏi có phải mình nhìn nhầm rồi không.
Lúc này, Cố Quân Thiên mới buông Chu Thanh Hạo ra, hỏi:
"Ngươi có việc gì?"
Bạch Ngọc Điền mở miệng định nói gì đó, nhưng lại hỏi ngược:
"Ngươi, các ngươi...?"
Cố Quân Thiên bình thản trả lời:
"Chúng ta là một đôi. Sao vậy? Chưa từng thấy à?"
Bạch Ngọc Điền bị sốc, nói không nên lời.
Cố Quân Thiên liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Chu Thanh Hạo, rồi đứng dậy bước ra ngoài, hỏi tiếp:
"Rốt cuộc ngươi tới có chuyện gì?"
Thật ra, hắn đã phát hiện Bạch Ngọc Điền đến gần từ sớm, nhưng không cố ý tránh đi.
Vì hắn nóng lòng muốn mọi người biết quan hệ giữa hắn và Chu Thanh Hạo.
Bạch Ngọc Điền vốn có chuyện muốn tìm tư tế, nhưng giờ thì... đã hoàn toàn quên mất mình tới làm gì.
Hắn hoảng hốt nhìn Cố Quân Thiên, thốt lên:
"Đồng hương, ngươi... có phải quá tra rồi không? Một bên ở bên tư tế, một bên còn vụng trộm với người khác, tư tế lợi hại như vậy, ngươi không sợ hắn tìm ngươi tính sổ à?!"
Cố Quân Thiên: "???"
"Ta ngoài tư tế ra, còn ai mà ở bên?!"
Bạch Ngọc Điền vẻ mặt nghiêm túc:
"Còn ai? Cái tiểu bạch thỏ kia chứ ai!"
Hèn gì hắn tìm mãi không thấy nữ thú nhân nào thân thiết với đồng hương.
Hèn gì Cố Quân Thiên không ngủ trong phòng tư tế, mà lại chạy ra cửa ngủ.
Hóa ra là lén lút yêu đương với tiểu bạch thỏ!
Ánh mắt của Bạch Ngọc Điền nhìn hắn như thể đang nhìn một tra nam đích thực.
Không muốn nhiều lời nữa, Cố Quân Thiên kéo thẳng Bạch Ngọc Điền đến khu vực trung tâm bộ lạc.
Mọi người thấy vậy, liền sôi nổi chào hỏi:
"Tộc trưởng!"
Cố Quân Thiên cũng cười đáp:
"Mọi người khỏe!"
Sau khi chào hỏi qua loa, hắn đi đến chỗ một tộc nhân lớn tuổi hơn, hỏi:
"Thạch thúc, trong bộ lạc ta có bao nhiêu người hình thú là con thỏ?"
Thạch thúc ngạc nhiên:
"Con thỏ? Hình thú là thỏ chỉ có mỗi tư tế thôi. Có chuyện gì à?"
Cố Quân Thiên liếc nhìn Bạch Ngọc Điền đang đứng đờ ra bên cạnh.
Bạch Ngọc Điền: "......"
Hắn... vừa mới vô tình vạch trần bí mật siêu lớn của bộ lạc?!
Tư tế và tộc trưởng đang "qua lại"!
Lỡ mà bị cả hai người đó tính sổ, hắn tiêu chắc!
Bạch Ngọc Điền lập tức quyết tâm:
Chuyện này tuyệt đối phải giữ kín như bưng, miễn cho cả tộc trưởng lẫn tư tế cùng kéo hắn ra đánh!