8 giờ sáng, buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu đúng giờ, vô số người tràn vào phòng live stream.
“Đến xem con trai của nữ thần nhà ta nào!”
“Ca ca nhà tôi vẫn đẹp trai như thế!”
“Kiều Kiều, mẹ đến rồi đây!”
“Ảnh đế Tần bao giờ quay phim mới thế?”
……
Trong phòng live stream, dòng bình luận hiện lên liên tục như mưa.
Bữa tối hôm qua là do khách quý phải tốn không ít công sức mới có được, còn bữa sáng hôm nay thì đạo diễn lại thoải mái cung cấp cho mọi người.
Bữa sáng tuy không hào nhoáng như tối qua, nhưng lại vô cùng phong phú.
Có dưa muối địa phương, cháo trắng, bánh bao, trứng luộc, trứng vịt bắc thảo, đậu hũ thối… thậm chí còn có cả củ năng luộc.
“Đây là thành quả lao động của mọi người ngày hôm qua, mọi người có thể thưởng thức.” Đạo diễn cười nói.
“Vậy thì tôi phải ăn nhiều một chút rồi.” Cố Quân Thiên vừa gắp củ năng vừa ăn.
Củ năng luộc lên ăn rất ngon, anh ăn hết cái này đến cái khác, còn bảo đạo diễn đem thêm một đĩa nữa.
Dù tối qua anh đã ăn không ít, nhưng qua hơn mười tiếng, giờ bụng đã đói meo rồi!
Người xem thì trợn tròn mắt.
“Thiếu gia Cố ăn uống thật tốt quá!”
“Tôi suýt nữa tưởng mình đang xem chương trình ăn thả ga.”
“Xem đến mà thèm ch** n**c miếng.”
“Tôi đặt củ năng trên mạng vẫn chưa giao tới, thiệt là thở dài.”
“Bữa sáng tốt thế này, tôi có dự cảm đạo diễn sắp bày trò tiếp!”
……
So với Cố Quân Thiên, Kiều Kiều ăn rất ít.
Một củ năng mà anh ta nhai cả buổi chưa xong, nhưng miệng lại không ngừng nói chuyện.
Trong mắt một số người, dáng vẻ đó rất đáng yêu, nhưng cũng có người thấy anh đang làm màu.
“Kiều Kiều nhai nửa ngày chưa xong một củ năng, nhìn mà sốt ruột.”
“Tự nhiên thấy anh ta hơi điệu quá.”
“Lúc nào cũng giả vờ dễ thương... mà tuổi cũng không còn nhỏ nữa.”
“Hôm qua chẳng làm việc gì, không đói bụng cũng bình thường thôi.”
……
Đương nhiên, mọi người cũng nhắc đến Chu Thanh Hạo: “Chu Thanh Hạo ăn nhiều hơn Kiều Kiều rõ ràng.”
“Chu Thanh Hạo cái gì cũng tốt, chỉ có điều không biết tranh ‘spotlight’ gì cả! Không biết chiếm ống kính chút nào!”
“Trứng gà Chu Thanh Hạo hai miếng là xong, Kiều Kiều thì còn đang gỡ lòng trắng trứng, cứu tôi với!”
……
Chu Thanh Hạo quả thật ăn uống rất tốt, hôm nay sức khỏe anh khá, tâm trạng cũng tốt.
Anh sắp bước vào một trận chiến, nếu như vậy thì tất nhiên phải ăn no một chút, để lấy sức.
Nghĩ vậy, Chu Thanh Hạo nhìn thoáng qua Cố Quân Thiên, sau đó liền thấy Cố Quân Thiên đem quả trứng luộc nhỏ xíu kia nuốt gọn một miếng, còn nói với đạo diễn: “Đạo diễn, anh lấy cho bọn tôi thêm một đĩa trứng luộc nữa đi, trên bàn mỗi người chỉ có một quả, ăn sao đủ?”
Đạo diễn: “……” Vị thiếu gia Cố này thật sự quá giỏi ăn rồi!
Tuy trong lòng âm thầm càu nhàu, nhưng đạo diễn vẫn đi lấy sáu quả trứng luộc từ chỗ nhân viên.
Dù sao nhân viên đoàn phim sáng nay ăn ít một quả cũng không sao, bởi vì họ còn có thể ăn trứng kho, chân gà, mì gói, bún ốc, gà rán, sủi cảo các kiểu.
Vật tư chuẩn bị vẫn rất đầy đủ.
Cố Quân Thiên đầu tiên đưa một quả trứng cho Chu Thanh Hạo: “Quả này chắc chắn là trứng gà nuôi thả, cái đầu nhỏ xíu… Cậu ăn thêm một quả đi.”
Nói xong, anh lại lấy một quả khác cho mình, rồi hỏi mấy người còn lại: “Các cậu còn muốn trứng không?”
Hồ Bỉnh Sơn và Tần Yến Minh đều nói muốn thêm một quả, còn Triệu Lê và Kiều Kiều thì nói đã đủ rồi.
Thế là Cố Quân Thiên không chút khách khí bỏ hai quả trứng còn lại vào túi mình.
Anh vừa dùng sức lao động tay chân, lại còn phải dùng đầu óc, lượng calo tiêu hao đúng là rất lớn!
Khi Cố Quân Thiên đã ăn xong quả trứng thứ tư thì trứng của Kiều Kiều vẫn chưa ăn hết, còn lại chút lòng trắng ôm lấy phần lòng đỏ.
Cậu cầm trứng nhìn về phía Cố Quân Thiên: “Ca……”
Nói xong, như chợt nhận ra điều gì, cậu im bặt.
Cậu lặng lẽ đặt lòng đỏ trứng vào đĩa, sau đó ăn nốt phần lòng trắng, miễn cưỡng cười tươi với khán giả trong phòng live: “Tôi thấy lòng đỏ trứng khó ăn quá, không thích lòng đỏ, lòng trắng trứng vẫn ngon hơn.”
Chỉ là một khoảnh khắc nhỏ, Kiều Kiều giống như thất thần nên mới buột miệng gọi một tiếng “Ca”.
Thế nhưng rất nhiều người đang xem live đều đã chú ý:
“Kiều Kiều hình như vừa gọi ‘ca’?”
“Cậu ấy gọi về phía Cố Quân Thiên thì phải?”
“Kiều Kiều quen Cố Quân Thiên sao?”
……
“Họ chắc chắn quen nhau rồi, đều là con nhà giàu, cùng một giới mà.”
“Lúc nãy Kiều Kiều như thể muốn đưa lòng đỏ trứng cho Cố Quân Thiên ấy……”
“Tôi cũng thấy thế! Nếu thật vậy, Kiều Kiều và Cố Quân Thiên trước kia thân thiết lắm đúng không?”
“Chắc chắn rồi! Kiều Kiều còn gọi ‘ca’ nữa mà!”
……
Tất nhiên cũng có người nghĩ rằng Kiều Kiều không nhất định gọi Cố Quân Thiên, có thể trước giờ cậu vốn có một người anh hay giúp cậu ăn lòng đỏ trứng, lúc đó thất thần nên buột miệng gọi ra thôi.
Người xem đã chú ý, người ngồi cùng bàn đương nhiên cũng không thể không nhận ra.
Cố Quân Thiên không ngờ rằng hôm qua anh đã nói rõ ràng với Kiều Kiều, vậy mà Kiều Kiều vẫn còn diễn như vậy.
Anh coi như không nghe thấy, những người khác thì ngẩn người, thấy Kiều Kiều và Cố Quân Thiên không nói chuyện với nhau, đành giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra, nhưng trong lòng không tránh khỏi nảy sinh đủ loại suy nghĩ.
Chu Thanh Hạo liếc nhìn Kiều Kiều một cái.
Anh biết, Kiều Kiều đang lo lắng.
Quả thực Kiều Kiều đang bất an, sự lạnh lùng của Cố Quân Thiên khiến cậu cảm thấy không yên. Sáng nay, cậu còn nhận được tin từ đội của mình, biết rằng hiện tại trên mạng, cậu đang bị đánh giá tiêu cực.
Cậu phải tìm cách xoay chuyển tình thế này.
Nhưng nhân thiết mà cậu đã xây dựng không cho phép đột nhiên trở nên cần lao cần khổ, cậu chỉ có thể “chơi chiêu” ở thân phận của mình.
Thật ra đây là điều cậu đã tính toán từ trước.
Cậu muốn mượn Chu Thanh Hạo để làm nền cho mình, cũng muốn dựa vào Cố Quân Thiên để “đóng gói lại hình tượng”.
Tuy rằng vì sự xuất hiện của Tần Yến Minh mà Cố Quân Thiên đang giận cậu, nhưng giữa bọn họ có tình cảm nhiều năm, mẹ của cậu vẫn luôn được Cố Quân Thiên xem như thân mẫu.
Cậu gọi một tiếng “Ca”, Cố Quân Thiên chắc chắn sẽ không phản bác.
Về sau nữa… Cậu có cách khiến Cố Quân Thiên quay đầu lại.
Hắn có thể nói với Cố Quân Thiên rằng, trước kia hắn từ chối Cố Quân Thiên là bởi vì bị Chu Thanh Hạo uy h**p.
Hắn nói Chu Thanh Hạo nói bậy trước mặt Cố Quân Thiên, thật ra là bởi vì trong lòng hắn ít nhiều có chút oán trách Chu Thanh Hạo.
Để chuẩn bị tốt cho vai diễn trong lòng mình, Kiều Kiều liền bắt đầu nhập vai.
Cố Quân Thiên ngồi đối diện Kiều Kiều, khi Cố Quân Thiên đang ăn bánh bao, Kiều Kiều liền dùng ánh mắt u buồn đau thương nhìn Cố Quân Thiên, khuôn mặt lộ vẻ muốn nói lại thôi.
Cố Quân Thiên cảm thấy cả người mình nổi hết da gà.
Bị một người đàn ông như Kiều Kiều quyến rũ, hắn thật sự thấy không thoải mái chút nào.
May mắn Chu Thanh Hạo không giống như vậy. Cố Quân Thiên nhìn về phía Chu Thanh Hạo ngồi bên cạnh, trong lòng cảm thấy một trận thỏa mãn.
Bộ dáng lạnh nhạt của Chu Thanh Hạo, hắn nhìn sao cũng thấy vừa mắt.
Nguyên chủ rốt cuộc có gu thẩm mỹ kiểu gì vậy? Bất kể nhìn từ phương diện nào, Chu Thanh Hạo cũng cao cấp hơn Kiều Kiều nhiều!
Sau khi mọi người ăn sáng xong, đạo diễn liền đến thông báo nhiệm vụ.
Hôm nay, bọn họ phải giúp người dân trong thôn hoàn thành công việc, sau đó có thể dùng việc đó để đổi lấy nguyên liệu nấu ăn.
Chỉ đổi được nguyên liệu nấu ăn thôi, cho nên bữa trưa phải tự mình nấu lấy.
“Các vị mau xuất phát đi! Các người hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh, thì càng sớm có được nguyên liệu nấu ăn, có nguyên liệu nấu ăn sớm, thì mới có thể sớm được ăn cơm trưa! Cố lên, tôi tin tưởng các người đó!” Đạo diễn cười tươi đắc ý nói.
Các khách mời: “……” Bọn họ còn có thể làm gì khác? Chỉ có thể tiến lên thôi!
Mà lúc này, trên mạng, một bài đăng mang tên 《 Kiều Kiều thật sự rất giàu 》 đột nhiên trở nên nổi tiếng.
Bài viết này cẩn thận phân tích chi phí ăn mặc của Kiều Kiều từng món một.
Ví dụ như giày mà Kiều Kiều mang là nhãn hiệu gì, trang sức là hãng gì, đồng hồ là loại nào...
Tiền tiêu vặt của nguyên chủ không tính là quá nhiều, nhưng Kiều Kiều mặc quần áo thì đều là hàng hiệu.
Nguyên chủ rất thương Kiều Kiều, luôn chuẩn bị cho cậu ấy những điều tốt nhất về ăn mặc và chỗ ở.
Khi Kiều Kiều đi quay phim, nếu đoàn phim không sắp xếp khách sạn thì sẽ ở khách sạn 5 sao, không ăn cơm hộp của đoàn mà dùng các món đắt tiền bên ngoài, thậm chí thường xuyên mời cả đoàn phim ăn.
Thể hiện rõ nhất thân phận phú nhị đại của Kiều Kiều chính là phụ kiện cậu ấy đeo trên người.
Cha của nguyên chủ thật sự rất giàu. Tuy ông không mấy quan tâm đến đứa con trai này, nhưng chỉ cần nhích tay một chút cũng là những thứ hàng hiệu.
Mỗi năm vào ngày sinh nhật nguyên chủ, cha cậu ấy sẽ để mẹ kế chuẩn bị quà tặng. Có lẽ vì nguyên chủ chưa bao giờ trở về nhà, tỏ rõ thái độ không cần đến tài sản, nên mẹ kế cũng đối xử với cậu ấy không tồi.
Bà ta sẽ chọn một món quà đắt tiền thay cha tặng nguyên chủ, còn bản thân thì chọn một món ít tiền hơn một chút. Bà thậm chí còn giúp em trai, em gái của nguyên chủ chuẩn bị hai phần quà sinh nhật cho cậu.
Những món quà đó, không món nào là rẻ: đồng hồ trị giá hàng trăm triệu, xe hơi trị giá hàng trăm triệu, trang sức trị giá hàng chục đến trăm triệu, tai nghe trị giá vài triệu…
Phía cha nguyên chủ đã tặng những món này, ảnh hậu Cố đương nhiên cũng tặng.
Sau đó, nguyên chủ đều đưa hết cho Kiều Kiều.
Đồng hồ của Kiều Kiều trị giá hàng trăm triệu, vòng cổ cũng vài chục triệu, những món như vậy, Kiều Kiều có rất nhiều, thường xuyên thay đổi.
“Kiều Kiều trong nhà thật sự giàu quá đi!”
“Hôm nay cậu ấy gọi Cố Quân Thiên là ‘ca’, xem ra rất thân với Cố Quân Thiên, chắc là cùng một hội.”
“Vì sao Cố Quân Thiên lại làm bộ như không quen Kiều Kiều?”
“Ai biết được! Sao có nhiều người cứ nói Kiều Kiều nói xằng nói bậy? Cậu ấy tuy làm việc hơi chậm chút, nhưng đều thực sự cố gắng, rất hợp tác!”
“Đúng vậy, có người ở nhà chẳng làm gì, lên mạng lại cứ thích mắng người.”
“Cố Quân Thiên là người bình dân, nhưng không thể yêu cầu tất cả phú nhị đại đều phải bình dân theo được.”
……
Chuyện Kiều Kiều là phú nhị đại… Cậu ấy làm việc chậm một chút cũng chẳng tính là gì.
Cậu ấy không cố tình gây khó dễ, tính tình lại rất tốt!
Trên mạng rối ren là thế, nhưng người trong cuộc lại hoàn toàn không biết gì.
Đạo sư Cố Quân Thiên thì vẫn sinh hoạt như thường lệ.
Hắn đã tới trường học, sau khi pha cho mình một ly trà, liền mở máy tính chuẩn bị làm việc.
Cố Quân Thiên đưa cho hắn cái gì đó?
Cái tên nhóc này, lần này không biết lại viết ra thứ gì loạn thất bát tao nữa đây!