Chu Thanh Hạo không biết vì sao mình lại đột nhiên ra tay, kéo Cố Quân Thiên vào phòng ngủ.
Trước đây, mặc dù hắn đã cho phép Cố Quân Thiên ra vào nhà mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc để Cố Quân Thiên bước chân vào phòng ngủ của hắn.
Đó là lãnh địa riêng tư của hắn, hắn không cho phép bất kỳ ai đặt chân vào.
Nhưng hôm nay, khi Cố Quân Thiên nói muốn rời đi, muốn về nhà, thì trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ mãnh liệt mà chưa từng có — đem Cố Quân Thiên giữ lại.
Và khi Cố Quân Thiên bắt đầu mỉm cười với hắn… nụ cười của Cố Quân Thiên như vậy, rõ ràng là đang dụ dỗ hắn!
Rồi đến lúc hắn lấy lại tinh thần, thì đã là lúc hắn dùng sức mạnh áp chế Cố Quân Thiên, ôm người đi thẳng về phía phòng ngủ của mình.
Chính là nhờ sự giãy giụa của Cố Quân Thiên, hắn mới tỉnh táo lại đôi chút.
Cố Quân Thiên giãy giụa thực sự rất mạnh, đem toàn bộ sức lực của một lính gác cấp D ra, nhưng với Chu Thanh Hạo mà nói thì chẳng khác gì gãi ngứa, Cố Quân Thiên căn bản không có cách nào thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì với Cố Quân Thiên.
Mà cho dù chuyện hắn làm có bị phát hiện, người khác cũng chẳng thể làm gì được hắn.
Ý nghĩ điên cuồng tràn ngập trong đầu, trong khi Cố Quân Thiên vẫn không ngừng giãy giụa trong lòng ngực hắn.
Chu Thanh Hạo ném người lên giường, rồi khi Cố Quân Thiên định bò dậy, hắn liền ngăn lại, ôm chặt lấy: “Ta rất mệt, ngươi ở lại ngủ với ta một giấc. Chỉ ngủ thôi.”
Hắn không muốn Cố Quân Thiên hận hắn, vậy nên cũng không thể làm ra chuyện gì quá mức với y.
Nhưng hắn cũng không muốn Cố Quân Thiên rời xa mình.
Khi đã giam giữ Cố Quân Thiên trong lòng, Chu Thanh Hạo cảm thấy mình đang bị hương vị của Cố Quân Thiên bao trùm.
Cả căn phòng của hắn, phủ kín mùi hương mà hắn yêu thích trên người Cố Quân Thiên.
Bên ngoài có âm thanh ồn ào truyền tới, nhưng hắn không nghe thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của Cố Quân Thiên.
Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận được sự bình yên.
Hắn biết đó chỉ là một ảo giác, nhưng hắn thật sự cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Lính gác, khi ở nơi cảm thấy an toàn, sẽ thấy thoải mái hơn nhiều.
Và vào giờ phút này, hắn cảm thấy an toàn.
Trước đây khi hắn ở một mình trong căn hộ, chưa từng có cảm giác an toàn, vậy mà bây giờ, bên cạnh hắn là một người vốn dĩ không hề yêu hắn, hắn lại cảm thấy an toàn.
Điều đó thật sự quá khó tin.
Chu Thanh Hạo không hiểu nổi vì sao bản thân lại như vậy, nhưng hắn lại càng ôm Cố Quân Thiên chặt hơn một chút.
Cố Quân Thiên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, không nhịn được lên tiếng: “Ngươi có thể đừng ôm chặt như vậy được không? Ta sắp thở không nổi rồi.”
Lúc này Chu Thanh Hạo mới nới lỏng tay, buông Cố Quân Thiên ra một chút.
Cố Quân Thiên thở dài, điều chỉnh lại tư thế, rồi nói: “Ngủ đi.”
Bình thường mà nói, lính gác và lính gác nếu nằm ngủ cạnh nhau thì sẽ rất khó ngủ.
Nhưng Chu Thanh Hạo cũng không hiểu sao lần này lại cứ nhất định phải ôm hắn. Thôi thì cứ để ôm đi vậy.
Trong phòng ngủ của Chu Thanh Hạo không bật đèn, xung quanh tối đen như mực, lại còn yên tĩnh đến mức lạ thường... Từ lúc bước vào đây, Cố Quân Thiên có cảm giác, trong không gian này chỉ còn lại một mình Chu Thanh Hạo.
Hắn cảm thấy Chu Thanh Hạo có chút yếu đuối, điều đó khiến hắn không nỡ trách mắng đối phương.
Tuy nhiên, đợi đến khi hắn trở thành dẫn đường, sau khi giúp Chu Thanh Hạo điều hòa tốt tinh thần hải, thì chuyện Chu Thanh Hạo làm với hắn tối nay, nhất định hắn sẽ đòi lại trên người Chu Thanh Hạo!
Ít nhất hắn cũng phải ôm chặt Chu Thanh Hạo ngủ hai đêm cho thỏa đáng!
Hắn còn muốn nhân lúc Chu Thanh Hạo không phòng bị, ôm người ta ba lần nữa!
Cố Quân Thiên tưởng tượng một phen tương lai "lăn lộn" cùng Chu Thanh Hạo, cảm thấy cực kỳ tốt đẹp, mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi.
Vì để sớm trở thành dẫn đường, tối hôm qua hắn vẫn luôn tự giày vò tinh thần lực của mình, cả đêm không ngủ!
Nửa đêm, khi Cố Quân Thiên tỉnh dậy, cảm giác hơi mơ hồ.
Lính gác cấp D thường thì vẫn có thể ngủ, nhưng ngủ cạnh lính gác cấp cao mà vẫn ngủ được, đó cũng là một bản lĩnh.
Chắc chắn là tại mùi hương của Chu Thanh Hạo quá dễ chịu, mới khiến hắn mơ hồ ngửi rồi ngủ mất.
Cố Quân Thiên dùng tinh thần lực cảm nhận Chu Thanh Hạo, phát hiện tinh thần lực của đối phương so với mấy lần gặp trước yên ổn hơn rất nhiều. Hơi thở của Chu Thanh Hạo cũng đều đặn, có vẻ như là đã ngủ rồi.
Hắn có thể ngủ không có gì là lạ, vì hắn tin rằng Chu Thanh Hạo sẽ không làm hại mình. Căn phòng yên tĩnh này lại còn cách âm với bên ngoài.
Nhưng Chu Thanh Hạo mà cũng có thể ngủ... thì lại là chuyện lạ!
Chẳng lẽ là Chu Thanh Hạo bị bệnh si tình, yêu hắn đến không thể tự kiềm chế, cho nên mới cảm thấy bên cạnh hắn rất an toàn?
Thôi mặc kệ thế nào, tiếp tục ngủ cái đã.
Cố Quân Thiên lại tiếp tục ngủ, sau khi hắn thiếp đi, Chu Thanh Hạo mở mắt ra.
Cố Quân Thiên vừa tỉnh, hắn cũng tỉnh theo.
Đúng vậy, là tỉnh dậy.
Trước đó, hắn đã ngủ rồi!
Sau khi Cố Quân Thiên ngủ, hắn nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của đối phương, thế mà lại thật sự ngủ được!
Bình thường dù có mệt đến mấy, hắn cũng chỉ có thể chợp mắt một lát ngắn ngủi, nhưng giống như lần này, ngủ liền một mạch mấy tiếng, thì đã mười năm rồi hắn chưa từng cảm nhận được.
Hắn không ngờ Cố Quân Thiên có thể ngủ bên cạnh mình, cũng không ngờ bản thân lại có thể ngủ khi nằm cạnh Cố Quân Thiên.
Chu Thanh Hạo không dám động đậy, sợ đánh thức Cố Quân Thiên.
Đồng thời, hắn nỗ lực vứt bỏ hết thảy mọi thứ bên ngoài, chuyên tâm cảm nhận người đang nằm trong lòng mình, lại một lần nữa chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Lần này hắn ngủ không yên, trong giấc mơ, hắn cứ mãi truy đuổi Cố Quân Thiên, còn Cố Quân Thiên thì cứ mãi chạy trốn...
Trong mộng hắn rất mệt, nhưng hắn vẫn ngủ.
Cố Quân Thiên cuối cùng cũng bị đồng hồ báo thức cài trên thiết bị liên lạc đánh thức.
Trong phòng vẫn tối đen, nhưng trên tay hắn, thiết bị liên lạc phát ra ánh sáng yếu ớt.
Mượn ánh sáng mờ đó, Cố Quân Thiên nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Chu Thanh Hạo.
Vẻ mặt Chu Thanh Hạo rất lạnh, ánh mắt cũng rất lạnh, nhưng lại không khiến hắn thấy khó chịu, mà ngược lại còn khiến hắn sinh ra một chiến ý mãnh liệt.
Hắn nhất định phải đánh bại người này!
Chu Thanh Hạo nhìn ra được trong mắt Cố Quân Thiên đầy chiến ý.
Tối qua hắn không màng Cố Quân Thiên phản kháng, ép giữ đối phương lại trong phòng ngủ, không biết Cố Quân Thiên có phải đang rất giận?
Chu Thanh Hạo buông người ra, lạnh lùng nói:
“Ngươi đi đi.”
Cố Quân Thiên có phần sững sờ.
Chu Thanh Hạo nói tiếp:
“Ngươi không phải muốn đi học sao? Mau đi đi!”
Nói xong, Chu Thanh Hạo xoay người bước vào phòng tắm. Cố Quân Thiên vội vàng theo sau, lại phát hiện cửa phòng tắm không mở được, mà cửa phòng ngủ thì lại đang mở toang.
Chu Thanh Hạo ôm hắn, ôm hắn cả đêm như gối ôm, rồi giờ lại đuổi hắn đi!
Thật quá vô tình!
Chờ đến lúc hắn trở thành dẫn đường của Chu Thanh Hạo, nhất định cũng sẽ làm như thế!
Cố Quân Thiên muốn nói mấy câu với Chu Thanh Hạo, nhưng nhìn lại thời gian, hắn thậm chí còn không kịp tắm rửa, đành phải vội vã rời đi.
Trường học của bọn họ học hành rất bận, hôm qua vừa tan học hắn liền chạy đi tìm Chu Thanh Hạo, đến cả bài tập thầy giao cũng chưa kịp làm!
Bây giờ tuy còn sớm, nhưng hắn phải đến trường để tranh thủ thời gian làm bài, cũng đã thấy hơi gấp gáp rồi.
À đúng rồi, trên đường còn phải mua cái gì đó ăn, cả đêm không ăn gì, giờ đói đến mức bụng réo không ngừng.
Ngoài ra, tối qua vì sợ quấy rầy Chu Thanh Hạo, hắn còn chưa kịp giày vò tinh thần hải của mình, cái này cũng phải bù lại...
Cố Quân Thiên lại gom một đoàn tinh thần lực để tiến hành dung hợp, đồng thời vội vàng rời khỏi nơi ở của Chu Thanh Hạo.
Dung hợp tinh thần lực tuyệt đối không phải chuyện dễ chịu, hơn nữa hắn còn phải kiểm soát để nó trở nên thật bằng phẳng... Trong lúc bước nhanh đi phía trước, Cố Quân Thiên sơ ý một chút, liền loạng choạng suýt ngã.
Hắn đứng thẳng người lại, dựa vào tường ven đường điều chỉnh lại nhịp thở, thì thấy xe chuyên dùng của mình dừng ngay trước mặt.
Sau khi lên xe, Cố Quân Thiên đi thẳng đến trường học.
Dõi theo bóng dáng Cố Quân Thiên rời đi, ba người đứng cách đó không xa lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Ba người đó, chính là Hạng Thiên Ca, Đường Thần, và dẫn đường của Đường Thần.
Tối qua, sau khi Đường Thần và Hạng Thiên Ca rời khỏi chỗ Chu Thanh Hạo, liền vội vàng đi xử lý việc được Chu Thanh Hạo giao cho.
Bọn họ vẫn bận rộn đến tận khuya, mới phát hiện Chu Thanh Hạo không hề liên lạc với ai, cũng không gọi người đến đưa cơm trưa hay tối.
Trong nhà Chu Thanh Hạo có đồ ăn cho lính gác cấp thấp – loại dịch dinh dưỡng ép – nhưng hương vị cực kỳ khó chịu, nếu có thể, ai mà chẳng muốn ăn thịt tươi ngon hơn.
Đường Thần tính mang chút đồ ăn tới cho Chu Thanh Hạo.
Hắn đi cùng dẫn đường của mình, vừa tới gần khu ở của Chu Thanh Hạo, đang định liên hệ với người ta, thì đã thấy Cố Quân Thiên xách một túi thịt dị thú đi trước hắn một bước, tiến vào nhà Chu Thanh Hạo.
Đường Thần biết Cố Quân Thiên.
Sau khi Chu Thanh Hạo có buổi diễn thuyết ở khu nhà đại học, từng bảo hắn điều tra về Cố Quân Thiên, còn sắp xếp cho người kia một công việc kiêm chức.
Lúc đó hắn còn tưởng, Chu Thanh Hạo chú ý đến Cố Quân Thiên là vì cha của cậu ta.
Nhưng bây giờ... Cố Quân Thiên lại có quyền ra vào phòng ở của Chu Thanh Hạo!
Hắn còn phát hiện, người trốn trong bóng tối lúc Chu Thanh Hạo giết người hôm qua, chính là Cố Quân Thiên.
Trong lòng Đường Thần đầy nghi ngờ, liền đi theo Cố Quân Thiên vào phòng tiếp khách, nhưng Cố Quân Thiên đã không còn ở đó.
Cố Quân Thiên, vào nơi ở của Chu Thanh Hạo?
Ngay cả hắn và Hạng Thiên Ca còn chưa từng bước vào nơi ở của Chu Thanh Hạo, vậy mà Cố Quân Thiên lại có thể vào?
Đường Thần nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, hắn rời khỏi phòng tiếp khách, nhưng cũng không đi xa, mà ở lại cách đó không xa để canh chừng.
Thời gian trôi qua hơn hai giờ, Cố Quân Thiên vẫn chưa ra.
Đường Thần ngồi không yên, hắn bảo người dẫn đường về nghỉ ngơi trước, sau đó gọi Hạng Thiên Ca đến.
Hắn và Hạng Thiên Ca cùng nhau canh suốt cả đêm, vậy mà Cố Quân Thiên vẫn chưa rời khỏi.
Đợi đến sáng hôm nay, người dẫn đường cũng đến, ba người bọn họ cuối cùng cũng thấy Cố Quân Thiên từ nhà Chu Thanh Hạo đi ra, dáng vẻ lảo đảo mệt mỏi rồi lên xe rời đi.
Cả ba người đều vô cùng kinh ngạc.
Hạng Thiên Ca nuốt nước bọt, mới mở miệng: “Cố Quân Thiên trên người... toàn là mùi của lão sư!”
Đường Thần cũng phát hiện ra điều này, chính vì vậy hắn không nói lời nào.
Hắn không biết mình nên nói gì.
Ai có thể ngờ được, vị lão sư thanh tâm quả dục kia, lại đang bao nuôi một tình nhân nhỏ!
“Lính gác với lính gác, không phải là không thể ở bên nhau sao?” Hạng Thiên Ca hỏi Đường Thần.
Đường Thần nói: “Lính gác với lính gác chẳng qua là không thể sống chung lâu dài mà thôi, thỉnh thoảng hỗ trợ lẫn nhau thì vẫn được.”
Lính gác cùng giường, cả hai người đều không ngủ ngon.
Nhưng nếu là hỗ trợ lẫn nhau về mặt tinh thần…
Nếu hai lính gác có cấp bậc ngang nhau, cả hai đều sẽ thấy khó chịu; nếu cấp bậc khác nhau, thì người có cấp bậc thấp sẽ cảm thấy rất tồi tệ.
Hắn nhớ Cố Quân Thiên là lính gác cấp thấp, trong khi Chu Thanh Hạo lại là cấp cao. Hai người này ở bên nhau, Chu Thanh Hạo có lẽ không cảm nhận nhiều, nhưng Cố Quân Thiên thì chắc chắn rất khó chịu.
Nhưng nhìn tình trạng của Cố Quân Thiên thì vẫn ổn… Lão sư hắn hẳn là rất biết tiết chế.
Trong lòng Đường Thần trỗi dậy đủ loại suy nghĩ, đúng lúc này, hắn nhận được cuộc gọi từ Chu Thanh Hạo.
Giọng Chu Thanh Hạo rất bình tĩnh: “Lên đây đi.”
Phòng ở của Chu Thanh Hạo có thể cách ly cảm giác của lính gác.
Cố Quân Thiên vào trong đó thì gần như không cảm nhận được gì từ bên ngoài.
Nhưng Chu Thanh Hạo thì khác.
Tinh thần lực của hắn quá mạnh, nên vẫn có thể nhận biết được mọi chuyện bên ngoài, tự nhiên cũng biết học trò của hắn canh giữ suốt đêm ngoài cửa.
Tuổi của Đường Thần cũng không chênh lệch với Chu Thanh Hạo là bao.
Hắn đã 27 tuổi, còn Hạng Thiên Ca thì trẻ hơn rất nhiều, năm nay mới hai mươi.
Người dẫn đường kia thì cùng tuổi với Đường Thần, cũng từng được Chu Thanh Hạo chỉ dạy, là người tâm phúc của hắn.
Ba người vào phòng tiếp khách của Chu Thanh Hạo, thấy hắn mặc một bộ đồ thường ngày hiếm khi mặc, đang ngồi trên sofa.
Bọn họ rất quen thuộc với Chu Thanh Hạo.
Trước giờ, trên người hắn luôn tỏa ra khí thế lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhưng hôm nay, trông hắn ôn hòa hơn rất nhiều, sắc mặt cũng rất tốt.
Là vì tối qua Cố Quân Thiên ngủ lại sao?
Chu Thanh Hạo nhìn hai người trước mặt, khóe miệng hơi cong: “Cố Quân Thiên là bạn trai của ta.”
Trước đó, hắn chưa từng nói với thuộc hạ về Cố Quân Thiên.
Khi ấy hắn rất coi trọng Cố Quân Thiên, nhưng chưa tới mức như bây giờ.
Đường Thần bọn họ không ngờ suy đoán của mình lại chính xác!
Lúc này, Chu Thanh Hạo lại mở miệng lần nữa: “Nếu một ngày nào đó ta chết, các người hãy chăm sóc nó, bảo vệ cho tốt.”
Chu Thanh Hạo còn định nói rằng, nếu hắn chết, Cố Quân Thiên có tìm đến người dẫn đường thì đừng cản trở.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể nói ra câu đó.
Hắn không thể mở miệng.
“Lão sư, ngài sẽ không chết đâu!” Hạng Thiên Ca nói.
Chu Thanh Hạo cười cười, rồi nói với ba người: “Đi thôi, đi ăn chút gì đó, sau đó tới gặp cái lão già chấp chính kia nói chuyện.”
Hôm nay hắn có tinh thần rất tốt, cũng nên dọa mấy người kia một chút.
Còn Cố Quân Thiên… Chu Thanh Hạo đã chuyển cho cậu ta một trăm vạn.
Để cậu ta mua thuốc che mùi và tìm một tiệm ăn lớn ăn cho đã.
Cố Quân Thiên: “……”
Chu Thanh Hạo ngủ xong còn không thèm nhận người đã đành, lại còn chuyển tiền cho cậu ta!
Một ngày nào đó, cậu cũng sẽ chuyển tiền lại cho Chu Thanh Hạo!
Cố Quân Thiên quay về trường tiếp tục học, mà cảnh tượng lúc cậu từ nhà Chu Thanh Hạo rời đi, không chỉ có Đường Thần bọn họ thấy.
Người bên hệ chấp chính quan cũng đều cạn lời.
Bọn họ vừa mới bác bỏ khả năng Cố Quân Thiên là tình nhân nhỏ của Chu Thanh Hạo, vậy mà lại phát hiện, hóa ra đúng là thật!
Chu Thanh Hạo bề ngoài đạo mạo nghiêm trang, nhưng nhìn kỹ thì cũng không phải thứ tốt lành gì.
Cố Quân Thiên ở bên hắn chắc chắn chịu không ít tội, nếu không tinh thần hải của cậu ta đã không hỗn loạn như thế.
Cố Quân Thiên cũng không biết Chu Thanh Hạo bị vạ lây tai tiếng.
Tối qua, vì sợ đánh thức Chu Thanh Hạo, cậu không dám sử dụng tinh thần lực của mình; hiện tại không còn lo lắng đó nữa, liền tha hồ sử dụng.
Cảm giác tinh thần hải sông cuộn biển gầm thật sự vừa chua vừa sảng khoái.
Cho nên… Làm dẫn đường vẫn tốt hơn.
Gần trưa, Cố Quân Thiên nhận được tin nhắn của Lương Hạ, hỏi thăm tình trạng tinh thần hải của cậu.
Cố Quân Thiên không có hứng thú với Lương Hạ, nhưng cũng không ngại qua loa ứng phó.
Cậu còn có thể thông qua Lương Hạ tìm hiểu ý đồ của người phía sau y.
Kết quả, nói chuyện một lúc, Lương Hạ lại đề nghị mang cơm cho cậu!
Đây là lần đầu tiên phá lệ, trước đây toàn là nguyên chủ tự chủ động bám lấy Lương Hạ!
Cố Quân Thiên không từ chối, nhưng nói Lương Hạ không cần vất vả nấu ăn, chỉ cần ra ngoài ăn cùng cậu là được, ngay gần trường học có tiệm ăn.
Cậu không muốn ăn thứ Lương Hạ nấu.
Cố Quân Thiên chọn một nhà hàng cao cấp, chuyên phục vụ lính gác.
Nhà hàng đó, khu vực ăn uống thực chất là những phòng riêng yên tĩnh.
Xung quanh tĩnh thất, còn có dòng nước róc rách chảy qua.
Sau khi chủ quán chuẩn bị xong từng món ăn, các món sẽ theo dòng nước trôi dọc xuống, lướt qua từng căn tĩnh thất.
Nếu lính gác bên trong cảm thấy hứng thú, liền có thể mở cửa nhỏ bên trong tĩnh thất ra, lấy đồ ăn vào dùng, sau đó mới tính tiền.
Không gian dùng bữa ở đây rất tốt, dòng nước tạo thành tiếng ồn trắng nhẹ nhàng, còn có thể giúp lính gác thư giãn thể xác và tinh thần.
Sáng nay, Cố Quân Thiên vẫn luôn đang làm rối loạn tinh thần hải của mình, cả người vừa mệt vừa đói, nên ở nơi này vừa hay có thể nghỉ ngơi một chút để nạp lại năng lượng.
Hắn ăn hết đĩa này đến đĩa khác, hoàn toàn không để tâm tới Lương Hạ.
Thái độ của Cố Quân Thiên quả thật thay đổi rất nhiều!
Lương Hạ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười tươi mà trò chuyện với Cố Quân Thiên. Nói một hồi, hắn bỗng hỏi: “Quân Thiên, cậu cảm thấy Chu Thanh Hạo là người như thế nào?”
Cố Quân Thiên đáp: “Là một kẻ có tiền.”
“Cái đó là chắc rồi, những dị thú cao cấp đắt giá, chỉ có anh ta mới có thể đi săn! Vừa mới kết thúc đợt thú triều, số dị thú chết dưới tay anh ta rất nhiều, nói ít cũng phải bán được một trăm triệu.” Lương Hạ nói.
Cố Quân Thiên không ngờ Chu Thanh Hạo lại kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhưng rất nhanh, hắn đã nhận ra một chuyện —— để giết được đám dị thú trị giá trăm triệu này, chẳng phải Chu Thanh Hạo đã phải chiến đấu rất lâu rồi sao?
Chu Thanh Hạo nhất định rất mệt mỏi.
Chờ đến khi hắn mạnh lên, hắn sẽ vượt qua Chu Thanh Hạo, những con dị thú trị giá trăm triệu đó, hắn sẽ tự mình đi giết!
Nghĩ như vậy, Cố Quân Thiên cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cùng lúc đó, Chu Thanh Hạo suýt nữa thì tức nổ phổi.
Hắn vừa bắt được tín hiệu của Cố Quân Thiên — Cố Quân Thiên đang ở cùng tên dẫn đường kia!
Chu Thanh Hạo đang thảo luận công việc với một thương nhân, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Hắn biết Cố Quân Thiên không thích mình, sáng sớm đã để cậu ta rời đi, cũng định hôm nay không tìm đến làm phiền.
Nhưng bây giờ phát hiện Cố Quân Thiên lại đang ăn cơm cùng tên dẫn đường kia, hắn không thể kiềm chế được bản thân.
Tối nay, Cố Quân Thiên phải ở bên hắn!
Tên thương nhân kia ban đầu còn không muốn chấp nhận điều kiện mà Chu Thanh Hạo đưa ra.
Nhưng nhìn vẻ mặt hắn quá đáng sợ, lại nghe nói ngày hôm qua hắn còn g**t ch*t con trai của chấp chính quan.
Tên thương nhân liền không dám đưa thêm điều kiện nào nữa, lau mồ hôi trán, chuẩn bị ký tên vào hợp đồng do Chu Thanh Hạo đưa ra.
Cùng lúc đó, Cố Quân Thiên – cuối cùng đã ăn no – quay sang Lương Hạ nói: “Cậu đi tính tiền đi.”
Bữa ăn này của hắn tốn tới tám ngàn điểm tín dụng.
Tuyệt đối không thể để Chu Thanh Hạo trả số tiền này, để cho Lương Hạ trả là được.
Nguyên chủ trước kia mỗi lần mời Lương Hạ ăn cơm đều tốn vài vạn điểm tín dụng!
Lương Hạ sững người: “Tôi trả?”
Cố Quân Thiên nói: “Là cậu nói muốn mang cơm đến cho tôi. Tôi thấy cậu vất vả nấu nướng nên không cho cậu nấu nữa, chỉ cần mời tôi ăn một bữa là được.”
Đâu có chuyện lính gác ăn cơm với dẫn đường mà lại để dẫn đường trả tiền?
Hơn nữa, nấu cơm thì có gì mà vất vả? Bấm vài cái nút là xong!
Hắn nấu cơm cho Cố Quân Thiên ăn, nhiều lắm cũng chỉ tốn một hai trăm, thế mà bây giờ? Cái tên tham ăn này lại ăn hết tám ngàn!
Lương Hạ mắng thầm Cố Quân Thiên trong lòng, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn trả tiền.
Giáo viên của hắn đã dặn phải giữ quan hệ tốt với Cố Quân Thiên.
“À đúng rồi, gần đây tôi thấy đói rất nhanh, bên trong có một loại thịt ăn rất ngon, gói cho tôi mười cân mang về đi, dùng hộp giữ tươi ấy.” Cố Quân Thiên lại nói.
Loại thịt này rất ngon, hắn định mang một ít về, buổi tối tới nhà Chu Thanh Hạo, để cho Chu Thanh Hạo ăn.
Tối qua ôm nhau ngủ, Chu Thanh Hạo đã ngủ rất ngon, hôm nay, trạng thái của hắn cũng tốt lên nhiều.
Tuy rằng Chu Thanh Hạo ngủ xong thì trở mặt coi như không quen biết, nhưng hôm nay hắn vẫn quyết định đến nhà bồi ngủ.
Hắn còn chưa vượt qua được Chu Thanh Hạo, Chu Thanh Hạo không được chết!
Hắn còn muốn vỗ béo Chu Thanh Hạo thêm một chút, như vậy Chu Thanh Hạo mới có thể phát huy 100% thực lực.
Lương Hạ: “……” Thịt mà Cố Quân Thiên chọn mua là loại đắt nhất!
Mà lại một lần gói mười cân, mười cân lận!
Chuyến này, tốn của hắn hơn một vạn điểm tín dụng!