Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 73

Không chỉ Chu Thanh Hạo cảm thấy khiếp sợ, những lính gác đang bị Cố Quân Thiên chải vuốt tinh thần lực, cũng như Đường Thần đi theo phía sau Chu Thanh Hạo, đều thực sự rất khiếp sợ.

 

Dẫn đường mời lính gác đi sân huấn luyện đánh nhau, chuyện này thật sự chưa từng nghe qua.

 

Phải biết rằng, thân thể dẫn đường tương tự người bình thường, còn lính gác thân thể đã trải qua cường hóa mạnh mẽ, dù không có vũ khí trong tay, dẫn đường có dùng hết toàn lực đánh lính gác thì lính gác cũng có thể không cảm thấy gì.

 

Dẫn đường và lính gác, làm sao có thể đánh nhau được?

 

Mấy người cùng nhìn về phía Cố Quân Thiên, Cố Quân Thiên chậm rãi lấy lại bình tĩnh.

 

Hắn thật sự đánh không lại Chu Thanh Hạo.

 

Hiện tại, hắn chỉ có thân thể cường độ cấp D của lính gác, muốn đánh lại Chu Thanh Hạo, trừ phi vận dụng tinh thần lực, nếu không tuyệt đối không thể.

 

Nhưng khi vận dụng tinh thần lực…

 

Ngay khi Chu Thanh Hạo xuất hiện, tinh thần lực của hắn liền bao phủ Chu Thanh Hạo, cứ thế xả ra mà không ngừng, vậy còn đánh gì nữa?

 

Hắn làm sao có thể bỏ cuộc được?

 

Ngay cả có muốn bỏ, hai người cũng đều dùng tinh thần lực kết hợp, thật sự đánh nhau chỉ có thể là cùng nhau chịu thương tổn, chẳng ai thắng ai.

 

Hắn vừa mới xuyên không tới, tưởng sẽ cùng Chu Thanh Hạo đánh một trận phân cao thấp, nhưng chọn làm dẫn đường sau này thì không còn cách đánh nhau với Chu Thanh Hạo.

 

Thật đáng tiếc.

 

Ngày mai đi ra mặt đất, tóm được dị thú thì giết đi.

 

Cố Quân Thiên nói: “Ta nói đùa thôi, Thanh Hạo, ngươi bây giờ thật sự rất đẹp.”

 

Bộ dạng Chu Thanh Hạo hiện giờ càng nhìn càng đẹp.

 

Không còn đầy người huyết ô, mà là mặc áo bào trắng, cao cao tại thượng.

 

Chu Thanh Hạo có thể nghe ra trong lời nói của Cố Quân Thiên tràn đầy tình cảm tán thưởng, Cố Quân Thiên dính tinh thần lực trên người hắn, nhìn chăm chú không rời mắt, cũng chứng tỏ Cố Quân Thiên rất thích bộ dạng này của hắn.

 

Laser không làm không.

 

Chỉ là ngày mai cùng đội từ đệ nhất căn cứ đi tới tân căn cứ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người nhìn thấy hắn rồi sợ hãi.

 

Nhưng hắn thà chết cũng không sợ, chẳng lẽ lại sợ chuyện này?

 

Thực tế không cần chờ ngày mai, vào ban đêm, người trong đệ nhất căn cứ đã bắt đầu kinh ngạc rồi.

 

Thuộc hạ truyền thông của Chu Thanh Hạo trực tiếp đem bộ dạng hiện tại của hắn đăng lên trang đầu các bản tin.

 

《Kinh ngạc! Tổng chỉ huy quan nguyên lai trông như thế này!》

 

《Dẫn đường khiến tổng chỉ huy quan tức giận, “Chỉnh dung”!》

 

《Có người lớn lên giống tổng chỉ huy quan? Nguyên lai hắn là…》

 

……

 

Chu Thanh Hạo nhìn tiêu đề đó, vẻ mặt ngốc ra.

 

Trước kia, truyền thông quyền quý thuộc trung tâm khống chế, hắn tuy cũng thành lập truyền thông thuộc hạ phát ra tiếng nói ra bên ngoài, nhưng không có ai chú ý.

 

Vì muốn làm dân chúng tự nguyện xem tin tức của họ, hắn đã cho thuộc hạ truyền thông tận lực tạo tiêu đề hấp dẫn, còn cho phép họ lấy hắn làm chủ đề.

 

Trước kia họ từng phát tin kiểu 《Chu Thanh Hạo không mặc quần áo, mau xem》, thực tế là hắn khi chiến đấu với dị thú bị chúng xé rách quần áo.

 

Lúc đó hắn không cảm thấy gì, giờ lại có chút không thích ứng.

 

Xem thêm xuống dưới, Chu Thanh Hạo thấy những tin tức liên quan đến Cố Quân Thiên.

 

《Rất nhiều lính gác đồng tình tán thành —— Hắn là hoàn mỹ nhất dẫn đường!》

 

《Tổng chỉ huy quan tình địch tăng vọt, hắn chỉ có thể...》

 

《Siêu S cấp dẫn đường có bao nhiêu cường, tiết lộ cho ngươi biết!》

 

……

 

Tin tức liên quan đến Cố Quân Thiên rất nhiều, tiêu đề bình thường cũng có lấy hắn làm chủ đề…

 

Những người đó không dám đắc tội Cố Quân Thiên, nhưng lại không sợ hắn, đúng không?

 

Cố Quân Thiên thấy Chu Thanh Hạo vẫn đang chăm chú xem máy liên lạc, lại một lần áp đảo: “Ngươi tinh lực thật tốt, lại muốn thử lần nữa?”

 

Chu Thanh Hạo toàn thân cứng đờ, lập tức đáp: “Nên đi ngủ rồi.”

 

Cố Quân Thiên trên người tràn đầy chiến ý: “Lại thử lần nữa đi!”

 

Chu Thanh Hạo cảm thấy Cố Quân Thiên hiện tại thân thể phản ứng, giống như lúc trước ồn ào muốn đánh nhau với hắn, thân thể phản ứng không khác nhiều.

 

Chỉ là hắn không có thời gian nghĩ nhiều.

 

Cố Quân Thiên gian lận!

 

Dùng tinh thần lực điều chỉnh cảm quan của hắn, đúng là làm hắn cảm giác tốt hơn nhiều, nhưng vì thế mà hắn thật sự không có rảnh để nghĩ chuyện khác…

 

Ngày hôm sau, Chu Thanh Hạo mang theo mấy vạn người, ung dung tự tại rời khỏi đệ nhất căn cứ.

 

Mấy vạn người này đều là thuộc hạ còn lưu lại ở đệ nhất căn cứ, cùng với người thân của họ.

 

Cố mẫu cùng những đồng sự của nàng cũng đều ở bên trong.

 

Muốn đi theo hắn đến tân căn cứ, tất nhiên không chỉ có những người này thôi, thực ra, từ hôm qua sau khi tin tức được phát đi, có rất nhiều dân thường xin đi theo để tới tân căn cứ.

 

Nhưng hắn không thể một lần đưa quá nhiều người đi, cho nên đã chuẩn bị trước, lần này đưa những người này đi, lần sau sẽ mang người khác đi tiếp.

 

Hắn còn sống được vài chục năm, có rất nhiều thời gian, hoàn toàn có thể đi từ từ.

 

Khi Chu Thanh Hạo rời đi, võ trang bộ người xuất hiện, bọn họ đứng xa xa theo sau, không dám đến gần, cũng không dám cản trở.

 

Hiện giờ môi trường ngoài trời rất xấu, từ trường hỗn loạn, tín hiệu truyền tin cũng dễ bị gián đoạn, giữa các căn cứ nếu không trải cáp quang thì không có cách nào truyền tin tức tức thời.

 

Người rời căn cứ tác chiến, nếu khoảng cách giữa các căn cứ quá xa, cũng sẽ không thể kết nối internet căn cứ được.

 

Cố Quân Thiên, Chu Thanh Hạo và Đường Thần cùng đám người đi theo đội ngũ phía sau, Đường Thần tranh thủ còn có thể lên mạng đệ nhất căn cứ, đang xem tin tức truyền thông trung tâm: “Truyền thông trung tâm đưa tin Chu Thanh Hạo dẫn người rời đệ nhất căn cứ, võ trang bộ hộ tống một đường... Hoá ra bọn họ đứng xa xa theo phía sau, là hộ tống chúng ta! Ha ha ha ha!”

 

Đường Thần bên cạnh cùng các lính gác cũng đều không nhịn được cười lớn.

 

Bọn họ tổng chỉ huy quan tinh thần lực không có vấn đề gì, cho nên bọn họ một chút cũng không sợ võ trang bộ người!

 

Họ tinh thần lực đều đã bị Cố Quân Thiên chải vuốt qua, hiện tại trạng thái đặc biệt tốt, càng thêm có tâm trạng nói chuyện cười đùa.

 

Chu Thanh Hạo không tham gia nói cười, mà nhìn về phía Cố Quân Thiên: “Quân Thiên, ngươi muốn đi gần để ngắm phong cảnh sao? Ta dẫn ngươi đi.”

 

Cố Quân Thiên từ khi rời thành phố ngầm, liền mắt không chớp mà nhìn tất cả mọi thứ xung quanh.

 

Chu Thanh Hạo thật sự hiểu hành động của hắn, đây là lần đầu tiên Cố Quân Thiên rời thành phố ngầm, hắn cảm thấy tò mò về mọi thứ xung quanh là điều rất bình thường.

 

Đám người họ quá đông, phá hủy cảnh quan, Cố Quân Thiên muốn nhìn những cảnh sắc khác biệt, hắn có thể dẫn Cố Quân Thiên đi nơi khác.

 

Cố Quân Thiên nói: “Chúng ta đi phía trước đội ngũ đi.”

 

Chu Thanh Hạo không chút do dự: “Được.”

 

Hiện tại, ngoài trời thế giới vô cùng nguy hiểm, nơi này không khí không thích hợp cho người thường hô hấp.

 

Cũng bởi vậy, phần lớn người thường cả đời đều không rời thành phố ngầm.

 

Thật sự muốn đi ra ngoài mặt đất, họ phải mặc đồ phòng hộ, hoặc là ngồi trong xe chuyên biệt cách ly.

 

Lúc này, người thường trong đội ngũ đều ngồi trong vài chiếc xe lớn, xuyên qua cửa sổ xe pha lê, yên lặng mà nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.

 

Thế giới này đối với họ mà nói quá mỹ lệ.

 

Họ lần đầu nhìn thấy không gian rộng lớn mở mang như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thực vật xanh mướt đến vậy.

 

Nhiều người vừa nhìn vừa đột nhiên rơi lệ.

 

Cố mẫu liền khóc không ngừng, nàng sống hơn 40 năm, đây vẫn là lần đầu tiên rời khỏi thành phố ngầm.

 

Có người nhỏ giọng nói: “Nhìn thế giới bên ngoài, tự nhiên cảm thấy những phiền toái trước đây từng gặp, đều không phải chuyện to tát gì.”

 

Lại có người nói: “Đúng vậy, trước đây ta luôn rất khó chịu, giờ lại cảm thấy, điểm khó chịu đó chẳng đáng gì.”

 

“Nếu có thể ra ngoài phơi nắng thì tốt rồi, nói vậy, đời này của ta thật đáng giá...”

 

...

 

Họ nói chuyện phiếm, rồi nhìn thấy Chu Thanh Hạo mở một chiếc xe máy, lao vút qua đội ngũ, phía sau còn ngồi một người không mặc đồ phòng hộ là Cố Quân Thiên.

 

Thật khiến người ta phải hâm mộ...

 

Cố Quân Thiên không mặc đồ phòng hộ, Chu Thanh Hạo muốn hắn mặc vào, nhưng hắn không chịu.

 

Hắn có tinh thần lực, có thể dùng tinh thần lực ngăn cách thương tổn từ bên ngoài, cần gì mặc đồ phòng hộ?

 

Thực ra, dù không dùng tinh thần lực ngăn cách, bên ngoài tất cả thương tổn cũng không thể làm gì hắn.

 

Hắn này thân thể thuộc loại D cấp lính gác!

 

Chu Thanh Hạo không ép Cố Quân Thiên mặc đồ phòng hộ.

 

Người thường nếu để lộ thân thể trong môi trường bên ngoài sẽ chịu một số tổn thương, nhưng chỉ bị tổn thương đủ lâu trong ngày mới nguy hiểm đến mạng sống.

 

Hắn sẽ luôn nhìn chằm chằm Cố Quân Thiên, nếu Cố Quân Thiên dùng tinh thần lực phòng hộ chưa tốt, hắn có thể kịp thời đưa Cố Quân Thiên về.

 

Chu Thanh Hạo gọi chiếc xe này là xe máy, tuy nhiên trong lịch sử xe máy cũng có rất nhiều loại khác nhau.

 

Chiếc xe này lớn hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn.

 

Lái chiếc xe này, Chu Thanh Hạo rất nhanh chóng mang theo Cố Quân Thiên lướt qua đội ngũ, tiến vào phía trước.

 

Nơi đây có đội tiền trạm Chu Thanh Hạo bố trí để mở đường.

 

Rất nhiều thực vật biến dị có độc, lại có thể vì thể tích quá lớn chặn đường, cần phải rửa sạch, bình thường còn có biến dị thú xông tới, săn người, muốn g**t ch*t họ.

 

Biến dị thú này khá thông minh, nhưng cũng có một số cơ bản không quá tinh khôn.

 

Loại chuột biến dị thú rất thông minh, nhìn thấy đội ngũ to lớn như vậy đã chạy xa, nhưng côn trùng biến dị thú lại vì ngửi thấy hơi thở của “đồ ăn” mà không màng xông tới.

 

“Bọn họ ở phía trước sát biến dị thú, có chút máu tinh, chúng ta đi nơi khác xem thử.” Chu Thanh Hạo đề nghị với Cố Quân Thiên.

 

Cố Quân Thiên nói: “Không đi nơi khác, ta muốn đi sát dị thú.”

 

Chu Thanh Hạo nghi hoặc mình nghe nhầm: “Ngươi là dẫn đường...”

 

“Ta muốn đi sát dị thú.” Cố Quân Thiên lại nói lần nữa, hắn dùng tinh thần lực áp chế Chu Thanh Hạo, rồi nhảy xuống xe máy, chạy về phía con dị thú không xa.

 

Chu Thanh Hạo chậm một bước, thấy con dị thú đó đã chết nằm trên tay Cố Quân Thiên.

 

Cố Quân Thiên dùng tinh thần lực trực tiếp g**t ch*t con dị thú cấp áp.

 

Khi giết con dị thú xong, Cố Quân Thiên quay lại nhìn Chu Thanh Hạo: “Xem đi, ta có thể sát dị thú, ta muốn sát dị thú.”

 

Đứng bên con dị thú chết, Cố Quân Thiên trông vô cùng chói mắt.

 

Hơn nữa Chu Thanh Hạo cũng nhìn ra, Cố Quân Thiên thật sự rất thích sát dị thú.

 

Nếu Cố Quân Thiên thích, hắn chắc chắn sẽ không ngăn cản, dù sao có hắn bên cạnh bảo vệ, Cố Quân Thiên không sao đâu.

 

Thấy Chu Thanh Hạo không ngăn cản, Cố Quân Thiên hưng phấn chạy xuống phía dưới một con dị thú.

 

Lúc đầu, hắn luyện tập bằng cách giết dị thú cấp thấp. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn cảm thấy giết dị thú cấp thấp quá đơn giản, không đủ k*ch th*ch, liền bắt đầu xuống tay với dị thú trung cấp, còn thử sử dụng nhiều loại vũ khí khác nhau.

 

Cố Quân Thiên phát hiện bản thân không có cảm giác gì với vũ khí nóng, thứ hắn thích nhất chính là dùng vũ khí lạnh để chém giết dị thú.

 

Quá sung sướng, thật sự quá sung sướng!

 

Nếu không phải thân thể D cấp lính gác không chịu nổi, hắn còn muốn tiếp tục chém giết không ngừng nghỉ!

 

Sau khi mệt mỏi, Cố Quân Thiên quay lại bên cạnh Chu Thanh Hạo, sau đó hỏi: “Ta có đẹp trai không?”

 

Chu Thanh Hạo không chút do dự: “Đẹp trai.”

 

Những binh sĩ của đội tiền trạm phụ trách dọn dẹp dị thú cũng đều âm thầm thừa nhận trong lòng là... đẹp trai.

 

Bộ đội tiền trạm gánh chịu áp lực rất lớn, vì thế đều được chọn lọc từ các lính gác cấp cao có tinh thần lực ổn định.

 

Hiện tại, những người có tinh thần lực ổn định nhất dưới trướng Chu Thanh Hạo, đều là nhóm lính gác đã được Cố Quân Thiên chải vuốt tinh thần lực.

 

Vì thế, bộ đội tiền trạm có rất nhiều người đã từng được Cố Quân Thiên giúp chải vuốt tinh thần hải, đối với Cố Quân Thiên tràn đầy cảm kích.

 

Nhìn thấy Chu Thanh Hạo mang theo Cố Quân Thiên tới, từng người trong bọn họ đều muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Cố Quân Thiên, để hắn nhìn thấy dáng vẻ oai hùng của họ khi sát dị thú.

 

Kết quả là... Cố Quân Thiên cướp dị thú của họ để giết.

 

Thế là họ đành thưởng thức dáng vẻ oai hùng của Cố Quân Thiên khi chém giết dị thú suốt nửa ngày.

 

Ban đầu khi Cố Quân Thiên giết dị thú, thật ra chưa được thuần thục lắm, có thể g**t ch*t được đều là dựa vào tinh thần lực mạnh mẽ.

 

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã bắt đầu tìm ra nhược điểm của dị thú, động tác giết dị thú ngày càng thuần thục.

 

Hắn thật sự chẳng giống chút nào với một người dẫn đường, mà lại giống hệt như một lính gác.

 

Khi nghỉ ngơi, Cố Quân Thiên phát hiện ra bản thân có thể sử dụng tinh thần lực để khiến cơ thể mình phục hồi nhanh hơn, quan trọng hơn nữa là: sau khi hồi phục xong, thân thể hắn còn có thể trở nên càng thêm cường tráng!

 

Thật sự là quá tốt rồi! Cố Quân Thiên rất nhanh đã nghỉ ngơi xong, rồi lại tiếp tục lao ra ngoài.

 

Chu Thanh Hạo đứng phía sau nhìn mà há hốc cả mồm.

 

Hắn đã giết dị thú suốt 20 năm, nửa thời gian trong 20 năm đó đều ở lại trên mặt đất.

 

Nhưng bản thân hắn vốn chẳng có bao nhiêu hứng thú với việc giết dị thú, có thể nói, hắn thậm chí không muốn giết dị thú.

 

Còn Cố Quân Thiên thì lại hoàn toàn khác, hắn làm sao lại có vẻ cực kỳ yêu thích việc giết dị thú như vậy?

 

Hơn nữa tốc độ tiến bộ của Cố Quân Thiên quá nhanh!

 

Cố Quân Thiên còn sở hữu tinh thần lực cường đại... Chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, hắn có thể g**t ch*t cả dị thú cấp S.

 

Chu Thanh Hạo chợt ý thức được, Cố Quân Thiên còn thích hợp làm người thừa kế của hắn hơn cả Hạng Thiên Ca và Đường Thần...

 

Người thừa kế cái gì, đây là bạn lữ của hắn mà!

 

Chỉ là nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi thôi mà? Không sao cả.

 

Chỉ cần hắn chăm sóc bảo dưỡng thật tốt là được!

Bình Luận (0)
Comment