Mặc Lam Y nuốt không trôi nỗi ấm ức này, đặc biệt là ánh hào quang vốn phải thuộc về nàng, lại hết thảy rơi vào tay Cơ Vô Song.
【Tiên nhân gia gia, ta muốn nàng chết!】
Lão quỷ tiên đau hết cả đầu:
【Đây là trong tông môn, với thực lực hiện tại của ngươi, ngươi vừa ra tay đã bị người ta bắt thóp ngay.】
【Ta mặc kệ, ta phải giết nàng!】
Cảm nhận hận ý dâng trào nơi đáy lòng Mặc Lam Y, lão quỷ tiên hiểu, ác niệm nàng dành cho Cơ Vô Song đã gần ngưng thành thực chất. Nếu không giết được Cơ Vô Song, e rằng sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của nàng.
【Phải xem nàng có rời tông môn không. Nếu ra ngoài, chúng ta liền động thủ.】
Không biết có phải Cơ Vô Song nghe được “tâm thanh” của Mặc Lam Y hay không, mà thật sự cưỡi tiên hạc bay thẳng xuống núi, rời tông môn.
Từ Truyền Đạo Viện đến chân núi có một đoạn đường rất dài. Người khác hoặc dùng truyền tống trận, hoặc cưỡi thanh điểu xuyên thác của tông môn. Mỗi lần chỉ tốn một gốc linh thảo, hoặc mười viên linh châu, rất rẻ.
Chỉ có Cơ Vô Song là chói mắt nhất. Bạch hạc tiên khí lượn vòng, vỗ cánh bay cao, lông vũ như mây khói, khiến đám đệ tử mới nhập môn nhìn mà ngây ngẩn.
“Trời ạ…”
“Con tiên hạc kia là tông chủ tặng nàng sao?”
“Nói thật, dù An Tông Chủ sủng nàng như vậy, ta cũng chẳng sinh lòng ghen tị nổi.”
“Đúng thế…”
Phải rồi, ghen sao nổi?
Một người có thiên tư bậc này, chỉ cần giải quyết vấn đề linh căn, chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của tông môn.
Mặc Lam Y lạnh lùng quét mắt qua đám đông, bước vào truyền tống trận, cũng rời tông môn, đuổi theo Cơ Vô Song.
Cơ Vô Song tất nhiên biết lão quỷ kia dùng bí pháp bám theo mình. Vì thế nàng thong dong dạo qua tu chân trấn dưới núi một vòng, lại dùng truyền tống trận trong trấn, đi thẳng tới biên giới Lục Hải.
Lục Hải không phải là biển xanh, mà là dãy núi nguyên thủy mênh mông bất tận. Bốn mùa quanh năm tràn đầy sức sống, xanh biếc như sóng, rộng vô biên, chưa từng có ai xuyên qua, bởi vậy mới mang tên Lục Hải.
Đây cũng là nơi tụ hội linh lực khắp đại lục. Các tông môn lớn nhỏ đều có truyền tống trận đặt tại đây.
Thấy Cơ Vô Song đi sâu vào Lục Hải, Mặc Lam Y không nhịn được mà cười lớn:
【Tiên nhân gia gia, đúng là thiên thời địa lợi!】
Lão quỷ tiên lại cảm thấy có chút quái lạ, nhất là khi Cơ Vô Song càng đi càng vào sâu, như cố ý tìm chỗ hoang vắng. Nhưng nghĩ đến việc nàng chỉ là một “phế vật không thể tu luyện”, thì hắn cũng chẳng bận tâm thêm.
Mặc Lam Y bám theo nàng suốt nửa ngày, xác nhận phạm vi trăm dặm không một bóng người. Nàng lấy ra một chiếc mặt nạ vô tức che dấu thần thức, rồi tế ra một cây trường cung đen kịt ——
Diệt Hồn Cung!
Bán bước tiên khí!
Một tiễn có thể diệt cả hồn phách!
Đem nửa bước tiên khí ra đối phó Cơ Vô Song, đủ thấy hận ý Mặc Lam Y sâu nặng thế nào —— muốn nàng hồn phi phách tán!
Dĩ nhiên, thực lực của Mặc Lam Y tuyệt đối không thể kéo nổi cung này. Người thực sự căng dây chính là lão quỷ tiên.
Một mũi tên b*n r*, hắn e rằng phải ngủ liền mấy ngày mới hồi phục. Nhưng chẳng còn cách nào, Cơ Vô Song đã trở thành tâm kết của Mặc Lam Y —— nàng nhất định phải chết!
Kéo cung!
Mãn huyền!
“Veng——!!!”
Tiễn rời dây, phá không bay đi, nhưng —— Cơ Vô Song đã biến mất?!
Mặc Lam Y nín thở, kinh hãi đảo mắt tìm kiếm.
Người đâu?
Nàng đâu rồi?!
“Ngươi tìm ta sao?”
Thanh âm trong trẻo vang lên từ phía sau, khiến Mặc Lam Y lạnh sống lưng. Chưa kịp quay người, một nhát kiếm đã đâm thẳng tới ——
“Trường kiếm” ấy, chẳng qua chỉ là một cành cây khô, nhưng lại dễ dàng xuyên thủng pháp y của nàng, đâm thẳng qua tim!
Máu tươi phun trào. Ngay khoảnh khắc ấy, Cơ Vô Song nghe thấy lôi đình nổ vang giữa trời, như tiếng gầm giận dữ ——
“Ngươi dám giết khí vận chi tử của ta?!”
Cơ Vô Song thản nhiên ngẩng nhìn thiên mạc. Từ bao giờ, mây đen ngợp trời đã che lấp hết thảy, tựa thành trì giam cầm.
Nàng không hề hoảng loạn, giọng điệu bình thản như đùa:
“Người muốn giết ta, ta giết lại thôi. Ngươi thiên đạo cưng chiều khí vận chi tử kia đến thế, nhưng nàng ngày ngày muốn lấy mạng ta. Ta không phản kích, lẽ nào ta ngu?”
“Ùng —— !!!”
Sấm đỏ rạch nát không trung, giáng xuống ngay đỉnh đầu nàng!
Cơ Vô Song tất nhiên chẳng dại, lập tức co giò bỏ chạy, vừa chạy vừa đem bao nhiêu bảo vật mà đám sư điệt tặng cho tung ra chống đỡ.
Vì nàng không có linh cốt, nghiêm khắc mà nói vẫn là phàm nhân —— chẳng khác gì đối mặt “cửu lôi” trừng phạt.
Sét đỏ, uy lực yếu nhất trong thiên kiếp. Nhưng phàm nhân nào chịu nổi chín đạo lôi đình? Nếu không có bảo vật hộ thân, ai dám nói mình sống sót?
Hơn nữa, từng đạo lôi như mang thêm “tư thù”, giáng xuống đỏ thẫm gần đen.
Thiên lôi rượt Cơ Vô Song mà bổ!
Cơ Vô Song thì ném pháp bảo không tiếc tay!
Ngũ quang thập sắc, oanh long nổ vang.
Nếu thiên đạo có ngũ quan, chắc sớm đã tức đến méo mặt ——
“Con tiểu tặc từ đâu tới mà thủ thân chi bảo nhiều như vậy?!”
Lôi thứ bảy, thiên đạo giở trò, giấu cả lôi thứ tám trong đó bổ xuống!
Một tiếng “Ùng —— !!!”
Cơ Vô Song bị bổ đến tóc tai xoăn tít, mặt mũi đen nhẻm, bảy khiếu phun khói.
Thiên đạo mừng thầm —— cuối cùng cũng chết rồi!
Ai ngờ, nàng đột nhiên bật dậy như cá chép, còn trợn mắt chửi:
“Con mẹ ngươi, không biết nói lý à?!”
“Ùng ùng ùng!!!”
Thiên đạo còn muốn chửi hơn!
Vì sao con tiểu tặc này chống sét trâu bò như vậy? Vậy mà còn sống?!
Chỉ còn lại một đạo cuối cùng!
Không được! Phải giết nàng!
“ÙNG —— !!!”
Đạo lôi thứ chín giáng xuống!
Trong sắc đỏ, lẫn một tia tử khí.
Tử lôi —— thuần chính, chí cường, ẩn chứa pháp tắc thiên địa, là cầu nối trời đất.
Rõ ràng thiên đạo không muốn đêm dài lắm mộng, phải diệt trừ Cơ Vô Song!
Nhưng —— Cơ Vô Song thấy tử khí, mắt lại sáng rực. Ý niệm táo bạo bùng lên trong lòng.
Nàng khẽ híp mắt, thuận tay nhặt cành cây dưới đất, không lui không né, còn nghênh bước tiến tới, bổ ngang một kiếm ——
Kiếm Ý bạo phát!!!
Thế như phá trúc, chém thẳng vào lôi đình, ép nát nó trong khoảnh khắc!
Một kiếm tung hoành ——
Chẻ rừng!
Xuyên thủy!
Phân sơn!
“Ùng ùng ùng——!!!”
Kiếm ý khắc sâu xuống đại địa, vết nứt dài hàng chục trượng, kiếm minh ngân vang không dứt!
Người không tu kiếm, chỉ liếc qua đã thấy mắt rách máu chảy, đau đớn muốn nổ mắt!
Người tu kiếm, nhìn mà tâm hồn chấn động, quỳ rạp xuống đất!
Vì ——
Đây là Kiếm Tôn chi kiếm!
Đây là Bán Thánh chi kiếm!
Một kiếm rơi xuống, da thịt Cơ Vô Song rạn nứt, máu tươi phun xối, cả người hóa thành huyết nhân.
Cành cây trong tay cũng vỡ vụn thành tro.
Nhưng nàng chẳng thèm để tâm, như báo săn lao tới, chộp lấy luồng tử khí kia ——
“Bắt được ngươi rồi!”
Nàng cười toe toét, nhét thẳng vào miệng.
“Ực.”
Thiên đạo: “???”
Cơ Vô Song nhăn mặt:
“Ặc… vị chả ra gì.”
Thiên đạo: “!!!”
Ngươi ăn tử khí của ta, còn dám chê khó nuốt?! Ta với ngươi không đội trời chung!!!
Cơ Vô Song nghiêng đầu, cười híp mắt:
“Chín lôi đều qua, ngươi không thể phạt ta nữa đâu nha.”
Thiên đạo: “……”
Hớ rồi.
Lôi kiếp tan, thiên đạo đành hậm hực bỏ đi.
Chỉ khi mây đen tan hết, Cơ Vô Song mới thở ra một hơi.
“Chỉ chút Kiếm Ý thôi mà đã khiến ta thành thế này, thân thể này vẫn còn yếu quá…”
Nói thì oan cho nàng.
Trong Thần Mộ, nàng đã ăn biết bao thiên tài địa bảo. Các sư phụ còn lén lấy bản nguyên khí trong mộ để rèn thân cho nàng.
Tuy không phải tu sĩ, nhưng thân thể nàng đã cứng cáp ngang ngửa Nguyên Anh tu sĩ.
Nếu không, một kiếm vừa rồi đã nghiền nát nàng chứ chẳng phải thiên kiếp.
Cơ Vô Song nhắm mắt, cảm nhận tử khí lưu chuyển trong cơ thể, khuôn mặt đen kịt nở nụ cười rạng rỡ.
Có tử khí này, tương lai nàng tái tạo kiếm cốt, sẽ không còn bị “bài xích” nữa.
Phải, nàng từ đầu đến cuối chỉ muốn có —— Kiếm Cốt!
Đạo cốt, tiên cốt, mộc cốt, hỏa cốt… nàng chẳng hứng thú.
Chỉ có kiếm, mới là vô địch thiên hạ!
Tâm tình cực tốt, vốn định quay lại nhìn xác Mặc Lam Y để chắc chắn nàng ta thật sự chết.
Nhưng vừa ngẩng mắt, bốn bề chỉ còn lại cảnh tượng chết chóc do thiên lôi tàn phá —— trơ trọi, đến một tảng đá cũng chẳng còn, nói gì đến xác người.
Chỉ duy nhất còn lại —— vết kiếm ý kinh thiên động địa của nàng.
Có lẽ, Mặc Lam Y đã hóa thành tro bụi trong trời đất rồi.
Cũng đúng thôi.
Tim bị nàng xuyên thủng, nếu mà vẫn còn sống, vậy thì không chỉ thiên đạo thiên vị, mà còn là đồ ngu tận cùng.