Hai kẻ xui xẻo mà Cơ Vô Song nghĩ tới, một là đệ tử của Đạo Nhất Phong. Đạo Nhất Phong vốn là chỗ chưởng môn nghiên cứu trận pháp, với học thức hiện giờ của nàng… e rằng khó có sức uy h**p.
Thôi thì cứ đến Thiên Ngân Phong vậy.
Thiên Ngân Phong là nơi tu kiếm, còn kiếm thì Cơ Vô Song quá quen thuộc rồi.
Sáng sớm hôm sau, nàng ăn điểm tâm xong, đeo sau lưng một thanh mộc kiếm bình thường, rồi tới ngay chân núi Thiên Ngân Phong.
So với sự xa hoa vô song của Trục Tinh Phong, nơi đây giản dị, thậm chí con đường lát đá cũng sứt mẻ gồ ghề. Vô Song lại thấy có chút ý vị phản phác quy chân.
Giống như Lục Nghệ, Thiên Ngân Phong cũng phụ trách giảng dạy môn kiếm thuật. Bọn họ không chọn Truyền Đạo Viện làm nơi giảng dạy, mà mở lớp ngay trên chủ phong.
Có điều Thiên Ngân Phong có một lệ kỳ quái — bất kể là đệ tử nội môn, ngoại môn, ký danh, thân truyền, chỉ cần là lần đầu tiên đặt chân lên núi, thì nhất định phải tự thân leo bộ, không được dùng bất cứ pháp khí hay pháp thuật nào. Dù chỉ để đưa tin hay chạy việc vặt, cũng phải thế.
Tương truyền trên đỉnh có lưu lại một đạo “Kiếm Ngân” của thượng cổ cường giả, như chém ngang trời cao, sừng sững càn khôn. Nếu chưa được nó thừa nhận mà cưỡng ép tiến vào, rất có thể sẽ bị chém chết ngay dưới uy áp kiếm ý ấy.
Bởi thế, lần đầu tiên lên núi, ai nấy đều phải tự mình leo bộ.
Điều này khiến vô số đệ tử kêu khổ, bởi đường lên Thiên Ngân Phong khó gấp mấy lần các thử thách như Vấn Tâm Đạo. Thường thì chỉ những kẻ đã có căn cơ vững chắc mới dám thử sức.
Ngày hôm nay, ngoài Cơ Vô Song còn có hơn mười đệ tử khác cùng tới.
Vô Song không nhận ra bọn họ, nhưng bọn họ thì biết nàng.
Dù sao, kẻ được xưng là phế vật mà lại chiếm hết sáu hạng nhất ở Khai Môn thí nghiệm, làm sao chẳng ai biết?
Một nữ đệ tử mặt tròn phúc hậu bước tới, cười nói:
“Tiểu sư muội cũng tới Thiên Ngân Phong học kiếm à?”
Hiển nhiên nàng không nhớ rõ tên Cơ Vô Song, song cứ gọi một tiếng “tiểu sư muội” cũng chẳng sai.
Vô Song lễ phép gật đầu:
“Chào sư tỷ.”
Thấy nàng ngoan ngoãn khả ái, vị sư tỷ kia liền nhắc:
“Lát nữa muội nhớ chọn con đường dễ leo một chút.”
“Chọn đường?”
“Đúng vậy, đường lên Thiên Ngân Phong không hạn chế, có đường thì đi, không có đường cũng cứ đi, miễn là leo lên được.”
Hai người còn đang trò chuyện, xa xa đã thấy một bóng người áo trắng như tuyết, khí chất thanh lãnh, được nhiều người vây quanh — chính là Mặc Lam Y.
Mặc Lam Y vừa thấy Cơ Vô Song thì thoáng sững sờ, trong lòng gào thét:
【Sao đi đâu cũng đụng phải cô ta thế này?!】
Lão Quỷ Tiên bị tiếng thét ấy làm đau cả đầu, bất đắc dĩ đáp:
【Đây là tông môn, tất nhiên ai cũng có thể đến.】
【Đáng giận! Biết thế ta đổi ngày khác mới đến, xui xẻo chết mất!】
Song, trong lòng nàng ta lại dấy lên dự cảm — nhất định hôm nay phải lên núi, nếu bỏ lỡ sẽ uổng mất một cơ duyên. Thế nên dù miệng kêu xui xẻo, chân cũng chẳng hề rời đi.
Vô Song liếc nhìn Mặc Lam Y, khẽ nhướng mày. Nàng kia không như mọi khi mà lại tránh ánh mắt đi.
Là thiên chi kiêu tử được Thiên Đạo sủng ái, mà cứ phải chọn hôm nay leo núi — chẳng lẽ hôm nay ả sẽ gặp kỳ ngộ?
Mình có nên đoạt lấy không?
Ý niệm vừa lóe lên, trên không bỗng vang lên tiếng sấm ì ầm.
Vô Song: “……”
Thôi không cướp thì thôi, đâu có gì ghê gớm lắm.
Nàng nhún vai, dứt khoát đứng cách xa Mặc Lam Y cùng đám người kia.
—
Khi chấp sự của Thiên Ngân Phong tới, mỗi người được phát một tấm lệnh bài:
“Trong quá trình leo núi, linh lực trong người các ngươi sẽ bị phong tỏa. Nếu chịu không nổi hoặc gặp nguy hiểm, hãy bóp nát lệnh bài. Vỡ cũng không sao, chỉ là bị loại lần này, lần sau lại đến thử. Tuyệt đối không được miễn cưỡng.”
“Vâng.”
Chấp sự nhìn tới Cơ Vô Song, ánh mắt có phần phức tạp.
Kiếm tu tuy không quá kén linh căn, nhưng cũng cần có linh lực. Tiểu nha đầu này thật sự làm được sao?
“Cơ sư muội, nhớ đừng cố quá.”
“Đa tạ chấp sự quan tâm.”
“Ừ, xuất phát đi.”
—
Để tránh chạm mặt Mặc Lam Y, Vô Song cố ý chọn một con đường hẻo lánh. Lối này cỏ dại mọc um tùm, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng thú rừng rình rập.
Thiên Ngân Phong khác các phong khác ở chỗ — dưới chân núi thả nuôi vô số linh thú hung hãn, thường xuyên tấn công người.
Làm vậy để tôi luyện cho đệ tử luôn ở trong trạng thái cảnh giác, bởi con đường kiếm tu chính là chém giết, không bao giờ yên bình.
Đi được một quãng, Vô Song phát hiện có một con linh thú toàn thân đen nhánh, ẩn mình trong bóng tối, đôi mắt lạnh băng dõi theo nàng.
Nàng chỉ liếc qua rồi mặc kệ, tiếp tục leo núi.
Con vật lông lá ấy lại lẽo đẽo bám theo.
Đến lúc chịu hết nổi, Vô Song liếc mắt cảnh cáo:
“Đừng theo ta nữa, ngươi đánh không lại ta đâu.”
Câu ấy tựa hồ chọc giận nó, nó vọt lên như tia chớp.
Vô Song vung tay, kiếm quang nhoáng lên, liền dễ dàng quét nó bay đi. Lúc này nàng mới nhìn rõ — thì ra đó là một tiểu Hắc Miêu mới sinh.
Nó hình dáng nửa như mèo nửa như báo, dài chừng nửa cánh tay người lớn, lông đen óng ánh như gấm, đuôi vừa to vừa dài, loang loáng phía sau rất đẹp, còn hơn cả loài Vân Báo Miêu mà nữ tu vốn yêu thích.
Trên móng còn vương máu, xem ra đang bị thương.
Vô Song khẽ cười, vẫy tay gọi:
“Lại đây.”
“Há!”
Tiểu Hắc Miêu cảnh giác cực mạnh, không những chẳng tới mà còn gầm gừ, lộ ra hàm răng sữa nhọn hoắt.
Vô Song đảo mắt:
“Không tới thì thôi.”
Dứt lời xoay người đi, ai ngờ nó lại lảo đảo què quặt bám theo sau. Nàng dừng nó cũng dừng, nàng đi nó lại đi.
Cuối cùng Vô Song mất kiên nhẫn, thân hình chớp động, thoắt cái đã tóm được gáy nó.
“Ngao ô… há!!!”
Một cú gõ “hạt dẻ” giáng xuống.
“Im, không thì ta mặc kệ.”
“Ngao ô…”
Nàng mở bàn chân nó, thấy giữa đệm thịt có mảnh đá nhọn c*m v**, liền lấy ra. Nó vùng vằng cướp lại hòn đá, cắn chặt hồi lâu rồi mới miễn cưỡng đặt vào tay Vô Song.
Nàng bật cười:
“Đây là tiền chữa thương?”
“Ngao ô.”
“Được rồi, ta không khách khí nữa.”
Vô Song cẩn thận xử lý vết thương cho nó, xong xuôi thì vỗ mông nó:
“Ổn rồi, đi đi.”
Tiểu Hắc Miêu: “!!!”
Nó tức thì kêu “ngao ô ngao ô” liên hồi, lông xù hết cả lên.
Nếu không phải một thân lông đen rậm rạp che đi, Vô Song hẳn đã thấy nó thẹn đến đỏ bừng cả mặt, còn mắng chửi nàng bằng những lời th* t*c không lọt tai nổi.