Ta - Tiểu Sư Muội Được Vạn Người Sủng, Ngôn Cuồng Thì Đã Sao?

Chương 29

Lục Hành Chu không biết vừa rồi tại sao bản thân lại “nghĩ lệch” như thế, hoàn hồn lại thì mồ hôi lạnh đã túa ra khắp người.

Mà chỉ ra sai lầm cho hắn, vậy mà lại chính là Cơ Vô Song – người hắn vốn chẳng mấy coi trọng?

May thay Lục Hành Chu cũng là hán tử “dám nhận lỗi”, không vì đối phương là Cơ Vô Song mà vờ như không có chuyện gì.

Hắn nhanh chóng bước tới trước mặt nàng, hành lễ nói:

– Đa tạ Cơ sư muội nhắc nhở.

Cơ Vô Song không ngờ Lục Hành Chu khí độ cũng không tệ, khẽ cong môi cười:

– Ta có nói gì đâu, ta chỉ đang nói chuyện với Tiểu Mi của ta thôi mà.

Con mèo đen nhỏ:

– Meo~

Lục Hành Chu bật cười khẽ:

– Dù sao đi nữa, cũng cảm ơn.

Hắn nói xong, quay lại nhìn Mặc Lam Y:

– Mặc sư muội, nếu ngươi đến tìm ta chỉ vì muốn cùng ta tu luyện kiếm đạo, vậy thì thôi đi. Mặc sư muội, xin hãy tự trọng.

Mặc Lam Y suýt nữa mắng thẳng tại chỗ – ai mà thèm tìm ngươi để tu luyện chứ?!

Nàng đến là vì khí vận cùng cảm giác huyền diệu kia cơ!

Đáng giận…

Nhưng nếu nói thẳng ra, thì “nhân thiết” nàng xây dựng bao lâu chẳng phải sụp đổ sao?

Rõ ràng vừa rồi nàng cảm giác hắn đã động tâm với mình, đều tại tiện nhân Cơ Vô Song!

Không buồn để ý ánh mắt chỉ trỏ xung quanh, Mặc Lam Y hung hăng trừng Cơ Vô Song một cái, ném lại hai chữ “cáo từ”, rồi vội vàng rời đi.

Cơ Vô Song suýt nữa ôm bụng cười lớn – xem ra tính cách Lục Hành Chu cũng không hoàn toàn đáng ghét lắm.

Lục Hành Chu hắng giọng một tiếng:

– Cơ sư muội định xuống núi sao? Ta đưa muội đi?

– Không cần, ta tìm sư phụ của huynh.

– Tìm sư phụ ta?

– Phải, sư phụ ta bảo ta mang đồ tới cho sư phụ huynh.

Lục Hành Chu gật đầu, lấy phù truyền tin hỏi ý sư phụ, sau đó đáp:

– Sư phụ ta nói để ta dẫn muội qua đó.

– Tốt, phiền huynh rồi.

Cơ Vô Song theo hắn một đường đi tới. Trên đường, Lục Hành Chu do dự mãi rồi vẫn chân thành khuyên:

– Cơ sư muội, dù thế nào đi nữa, tu hành phải giữ lòng ngay thẳng, đặc biệt là kiếm tu, nếu không sẽ dễ sinh tâm ma.

Gương mặt nghiêng lạnh lùng mà anh tuấn của thiếu niên hiện rõ vẻ kiên định. Ánh mắt hắn nhìn nàng, dường như sợ nàng đi sai đường. Điều đó làm Cơ Vô Song càng thấy buồn cười.

Nàng cười rực rỡ:

– Yên tâm đi Lục sư huynh, ta làm gì cũng đều không thẹn với lòng. Về lá bùa xúi quẩy kia… ừm, huynh rồi sẽ hiểu thôi.

Lục Hành Chu: “…”

Hai người dùng trận pháp truyền tống, tới động phủ của Ngọc Kiếm đạo nhân Dao Thương.

Dao Thương là hợp thể đại viên mãn lão tổ, dù Kiếm Phong có nghèo thế nào cũng không thể nghèo đến nỗi bạc đãi lão tổ. Vì vậy động phủ của ông ta như tiên cảnh ngoài thế tục: suối chảy róc rách, hoa nở rực rỡ, chim hót líu lo, cảnh sắc mỹ lệ.

Một toà kiến trúc cổ kính uy nghi nằm giữa biển hoa, phía sau là tảng đá khổng lồ vươn thẳng trời cao, trên đó chi chít vết kiếm – dấu tích các đời tiền bối Kiếm Phong lưu lại.

Lục Hành Chu không dám tự tiện bước vào, chắp tay cung kính:

– Sư phụ, Vô Song sư muội đã tới.

Chỉ thấy gợn sóng loang ra giữa không trung, một nam tử mặc trường sam đen, tay cầm đoạn kiếm từng bước đi tới. Niên kỷ của ông ta khó dò, chí ít cũng ngàn năm, nhưng dung mạo vẫn tuấn mỹ thanh nhã, quả nhiên xứng danh “Ngọc Kiếm đạo nhân”.

Cơ Vô Song ôm mèo nhỏ trong lòng ngẩng đầu, liền nghe ông kinh ngạc:

– Đây chẳng phải… Bạch Trạch sao?

Bạch Trạch?

Linh thú cát tường, có thể mở miệng nói tiếng người, thông hiểu vạn vật, biết rõ thiên hạ muôn loài – Bạch Trạch?

Cơ Vô Song chớp mắt, bế con mèo đen nhỏ giơ lên:

– Ngọc Kiếm đạo nhân sợ là nhìn nhầm rồi. Con này đen thui một mảnh, chỗ nào trắng?

Mèo nhỏ: “???”

Ngươi có lễ phép không vậy?!

Ngọc Kiếm đạo nhân lại nhìn kỹ, gật đầu khẳng định:

– Khi ta còn bé từng có cơ duyên gặp một hậu duệ Bạch Trạch. Khí tức nó rất giống con trong tay ngươi, e rằng có huyết mạch Bạch Trạch.

Quả nhiên?

Cơ Vô Song âm thầm vận Thiên Diễn Đồ, lập tức thấy rõ lai lịch – đúng là hậu duệ Bạch Trạch, chỉ là huyết mạch đã loãng đến cực điểm.

Nhưng dẫu vậy, nó vẫn là dị thú được thiên đạo ưu ái, còn thức tỉnh thiên phú hữu dụng – tìm bảo vật.

Hoá ra đây mới là cơ duyên vốn thuộc về Mặc Lam Y sao?

【Phải không vậy, thiên đạo?】

Thiên đạo trong cơ thể nàng im thin thít.

Cơ Vô Song mỉm cười: 【Vậy là thật rồi.】

Thiên đạo tức muốn nổ tung: Con nhóc chết tiệt này!!!

Cơ Vô Song đặt mèo nhỏ xuống, rồi chậm rãi nói:

– Con này ta nhặt dưới chân núi Thiên Ngân Phong của các ngươi, xét ra hẳn là của Thiên Ngân Phong.

Ngọc Kiếm đạo nhân dù ngạc nhiên nhưng cũng không đoạt cơ duyên của hậu bối:

– Nó không phải thú của Thiên Ngân Phong. Đã chọn ngươi thì tức có duyên, cứ nuôi tốt là được.

Cơ Vô Song lập tức vui vẻ:

– Vậy ta nhận nuôi rồi.

– Thế ngươi tìm ta, không phải vì nó sao?

– Không.

Nàng liếc sang Lục Hành Chu, hắn lập tức cáo lui. Trong lòng lại thầm thở dài: sư muội này vận khí thật quá tốt, đi dạo tuỳ tiện cũng nhặt được Bạch Trạch. Nhưng chuyện này hắn sẽ giữ bí mật cho nàng.

Sau khi hắn đi, Cơ Vô Song đặt mèo nhỏ sang bên, nghiêm túc:

– Ngọc Kiếm đạo nhân, hôm nay ta tới là muốn cùng ngài trao đổi một giao dịch.

– Giao dịch gì?

– Ta dạy ngài kiếm pháp “Trác Kiếm”, đổi lại ngài bảo đồ đệ của ngài giúp ta hại một người.

Gương mặt điềm đạm của Ngọc Kiếm đạo nhân thoáng chốc đông cứng, hồi lâu mới trầm giọng:

– Ngươi vừa nói gì?

Cơ Vô Song lặp lại nguyên văn.

Nếu không phải nể tình Liêm Tinh, ông đã sớm quát mắng đuổi thẳng con nhóc này đi.

– Cơ Vô Song, nể mặt sư phụ ngươi nên ta không chấp, nhưng loại tâm tư này tuyệt đối không thể có…

Chưa kịp dứt lời, Cơ Vô Song đã rút tiểu mộc kiếm, thong thả múa lên.

Ban đầu Ngọc Kiếm đạo nhân còn bất mãn, nhưng chỉ một lát đã ngây người.

Mỗi chiêu mỗi thức đều giản dị mà huyền diệu, như mây trôi nước chảy, thoát tục siêu phàm.

Ông ta bất giác cũng nâng bản mệnh đoạn kiếm, múa theo nàng.

Một bộ, hai bộ, ba bộ… Đến khi múa xong lần thứ tư, Ngọc Kiếm đạo nhân đã hoàn toàn thấu triệt.

Ngay khoảnh khắc đó, từ tử phủ ông trào lên một đạo kiếm ý cổ phác mà hùng hậu, trực thẳng thần đài. Ông nghe thấy trong lòng mình một tiếng nứt vỡ –

“Rắc!”

Ngọc Kiếm đạo nhân ngây dại.

Cảnh giới mà ông kẹt lại suốt hai nghìn năm, liều mình bao lần vẫn chẳng thể đột phá, hôm nay lại dễ dàng mở ra như vậy?!

Ông thậm chí cảm nhận được, chỉ cần muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến cấp!

Ngọc Kiếm đạo nhân nhìn Cơ Vô Song, kinh ngạc run giọng:

– Ngươi… rốt cuộc là ai?

Cơ Vô Song thu kiếm lại, tiểu mộc kiếm trong tay nàng vang một tiếng rồi vỡ nát thành tro bụi.

Nàng mỉm cười:

– Đạo nhân sắp đột phá rồi nhỉ?

Ngọc Kiếm đạo nhân giật mình:

– Ngươi… nhìn ra được?

– Đã thế thì nói luôn. Sau khi ngài đột phá sẽ trở thành một trong Vân Lam Thập Cửu Tử, đến lúc đó thân phận ta ngài cũng biết thôi. Ta chính là… ừm… sư thúc tổ của ngài.

Ngọc Kiếm đạo nhân: “???”

Nếu không vừa học được bộ “Trác Kiếm” ấy, ông đã vác con nhóc ba tấc lông này quẳng ra ngoài rồi.

Chỉ một nha đầu lông tơ còn chưa mọc đủ, mà dám xưng là sư thúc tổ của ông?!

Thấy sắc mặt ông ta khó tả, Cơ Vô Song bĩu môi, lấy từ trong không gian giới chỉ ra vài vật:

– Đây, cái la bàn này là lão tổ Kiếm Phong tặng ta, còn cái này cũng thế.

Ngọc Kiếm đạo nhân lập tức nhận ra – đó chính là bảo vật sư phụ ông trân quý nhất.

– Sao la bàn lại ở tay ngươi?

– Sư phụ ngươi tặng cho ta chứ sao.

– …

– Không tin thì ngươi tự hỏi đi. Ta không có linh khí để dùng phù truyền tin, nhưng ngươi có mà.

Ngọc Kiếm đạo nhân chợt tỉnh, vội lấy ra phù truyền tin cấp năm hiếm có, liên lạc với sư phụ.

Một giọng khàn khàn mắng chửi truyền ra:

– Tiểu tử thối! Ngươi tốt nhất có chuyện quan trọng, bằng không lão tử lột da ngươi!

Ngọc Kiếm đạo nhân xấu hổ đỏ cả mặt. Bị mắng té tát trước mặt vãn bối, ông biết giấu đâu cái mặt?

Ông vừa định mở miệng giải thích, thì Cơ Vô Song đã cất giọng mềm mềm ngọt ngào:

– Mạnh sư điệt, là ta đây. Ta có việc muốn nhờ đồ đệ ngươi giúp, phiền Mạnh sư điệt chứng minh một tiếng.

Đầu dây bên kia im lặng một thoáng. Ngay sau đó, Ngọc Kiếm đạo nhân chỉ nghe thấy sư phụ mình đổi giọng the thé:

– Ôi chao chao, thì ra là Vô Song tiểu sư thúc của chúng ta~ Tiểu sư thúc tổ hảo~

Ngọc Kiếm đạo nhân trợn tròn mắt, suýt rớt cả nhãn cầu:

– ???

Không phải chứ!

Người… thật sự là sư thúc tổ của ta sao?!!!

Bình Luận (0)
Comment