Có từng ấy “đại nhân” chống lưng, Ngô Năng cùng nhà họ Ngô chẳng khác nào con cá nằm trên thớt, mặc người xẻ thịt. Cơ Vô Song muốn cắt vây trái, bọn họ nào dám chìa vây phải ra ngăn.
Nhưng đã bỏ một cái “giá lớn” mời chỗ chỗ dựa, cô đương nhiên chẳng chỉ lấy cái vây. Mục tiêu của cô là cả xương sống con cá!
“Đem mạch linh khoáng mà các ngươi phát hiện năm trăm năm trước bồi thường cho Vân Lam Tông chúng ta đi.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô rơi xuống, cả sân im phăng phắc. Ngay cả “tứ đại ác nhân” cũng phải hít ngược một hơi.
Mẹ nó, cứ tưởng bọn họ đã đen đủi lắm rồi, nào ngờ Tiểu Vô Song còn ác hơn. Nhưng mà… sao nhìn đã ghê thế nhỉ?
Mạch linh khoáng kia vốn nằm trong địa bàn của Vân Lam Tông. Năm đó, nhà họ Ngô lập công lớn, xin chính chỗ ấy làm thuộc địa. Người của Vân Lam Tông đi dò xét một lượt, chẳng thấy có gì đặc biệt nên đồng ý. Ai ngờ nhà họ Ngô lại đào được cả một mạch linh khoáng.
Từ đó, mấy đại môn phái khác cười nhạo Vân Lam Tông: có mắt mà không thấy vàng ngọc.
Hóa ra, Tiểu Vô Song từ lúc hỏi chuyện dọc đường đã nhắm thẳng vào mục tiêu này. Quả thật sảng khoái!
Ngô Năng nghe vậy thì giận điên:
“Ngươi nằm mơ! Giấc mơ hoang đường! Không đời nào!!!”
Trong năm trăm năm qua, nhờ mạch khoáng này mà nhà họ Ngô vọt lên thành đệ nhất thế gia tu chân ở Ỷ Thành. Nay con nhóc này mở miệng là đòi cả mạch… Trừ khi hắn chết!
Cơ Vô Song chớp mắt, bộ dạng vô tội:
“Nhưng những thứ khác với ta chẳng có giá trị gì. Dù sao ta cũng chẳng thiếu cái gì cả.”
Ánh mắt cô đảo sang hàng linh khí cấp bảy, cấp tám xếp dài kia, làm Ngô Năng nghẹn họng, tức mà không nói nổi.
Lũ già Vân Lam Tông điên thật rồi! Cưng chiều con bé này đến mức trời cũng không sánh bằng!
Ngô Năng đỏ cả mắt:
“Nhưng mạch linh khoáng đó là mạng sống nhà họ Ngô! Ngươi muốn chúng ta chết cả nhà sao? Ngươi không sợ trời phạt à?!”
Cơ Vô Song bĩu môi:
“Sao? Nhà ngươi không có đồ tốt thì là lỗi của ta chắc? Hứ, yếu là có lý? Thối mà còn dám vênh mặt?”
Ngô Năng tức đến run người. Liêm Tinh sợ hắn nổi điên đánh liều với Cơ Vô Song, vội lên tiếng hòa giải:
“Khụ khụ, Tiểu Vô Song à, Ngô Năng cũng đã lớn tuổi rồi, chúng ta nên nhường chút cho người già.”
Cơ Vô Song chu môi:
“Nếu vậy, cho chúng ta quyền sử dụng một trăm năm đi. Một trăm năm sau, Vân Lam Tông sẽ trả lại.”
Nếu ngay từ đầu cô đưa ra điều kiện “mượn dùng một trăm năm”, nhà họ Ngô chắc chắn không chịu. Nhưng cô cố tình đòi cả mạch trước, rồi lùi một bước — với nhà họ Ngô mà nói, như thế đã coi như “ân huệ”.
Quả nhiên, sắc máu trong mắt Ngô Năng vơi đi không ít.
Hơn nữa, phần lõi quan trọng nhất của mạch linh khoáng vốn đã bị hắn dùng bí pháp của tông môn năm xưa che lại. Nay môn đó đã diệt, nghĩa là chỉ còn hắn biết cách mở. Thứ quý giá thật sự, Cơ Vô Song và Vân Lam Tông chẳng động tới được.
Thấy Ngô Năng do dự, Dao Thương vốn im lặng từ đầu bỗng mở miệng:
“Ngô Năng, Vân Lam Tông đã nhượng bộ rồi. Nếu ngươi còn không chịu, thì mời lão tổ ra định đoạt!”
Lão tổ mà hắn nói, chính là đại thành kỳ — Thạch Lôi.
Nghĩ đến áp lực của Thạch Lôi, Ngô Năng chẳng dám dây dưa, đành gật đầu.
Một trăm năm… một trăm năm ấy họ sẽ mất bao nhiêu linh thạch?
Tiểu Vô Song này, đúng là lòng dạ đen tối!
Khi Ngô Năng gật đầu, mọi việc liền thuận lợi. Dưới chứng kiến của Tinh Nguyệt đạo nhân, Diệu Bút đạo nhân và Lỗ đại sư, hai bên lập lời thề trời đất, ký khế ước.
Từ nay, mạch linh khoáng thuộc về Vân Lam Tông!
Cơ Vô Song rất mãn nguyện, chợt quay đầu nhìn Mặc Lam Y đang mặt mày tái nhợt, cố tình đứng nép sau, nói với nụ cười sáng lóa:
“Mặc sư tỷ, ta hiểu nhầm rồi. Hóa ra tỷ không phải kẻ xui xẻo liên lụy người khác, mà là phúc tinh của tông môn. Cảm ơn tỷ nhé.”
Thiên đạo tử khí trong người cô: 【…………】
Đây chính là giết người diệt tâm.
Đây chính là chặt đứt con đường ôm chân người mạnh.
Đây chính là thủ đoạn chia rẽ bậc thầy!
Thiên đạo tử khí nằm trong người cô chỉ biết thở dài. Vận mệnh chi tử kia, so với Cơ Vô Song còn kém xa lắm. Thôi, mặc kệ.
Mặc Lam Y ban đầu còn chưa hiểu. Khi lão quỷ trong người nàng điên cuồng cảnh báo rằng Ngô Năng đã nảy sát ý, nàng mới chợt tỉnh ra — Cơ Vô Song đang kéo họa sang phía nàng!
Ngô Năng có thể sẽ nghĩ, chính nàng đã cùng Cơ Vô Song và Diệp Thiến bày trò lừa gạt để cướp mạch khoáng!
Mặc Lam Y tức đến muốn hộc máu, hét trong đầu:
【Đê tiện! Quá đê tiện! Cơ Vô Song, ta phải giết ngươi!!!】
Lão quỷ r*n r*:
【Tốt nhất ngươi hãy cắt đứt liên hệ với Ngô Năng.】
【Nhưng…】
【Trừ phi ngươi muốn chết!】
【……】
【Còn nữa, Cơ Vô Song được cả đám lão quái bảo vệ. Ngươi thì không. Ngô Năng không giết được nó, nhưng giết ngươi thì dễ. Trước khi ngươi đủ sức đối kháng, tốt nhất ngoan ngoãn về báo cho Vân Lam Tông, cúi đầu mà sống.】
【Nhưng… nhưng…】 Trực giác của nàng cứ mách rằng Ngô Năng lẽ ra phải thương yêu mình mới đúng. Rốt cuộc sai ở đâu?
Cơ Vô Song nghiêng đầu, đôi mắt long lanh:
“Mặc sư tỷ, ta thật lòng cảm ơn tỷ đấy.”
Mặc Lam Y trong lòng gào rống: “Cảm ơn cả nhà ngươi!” Nhưng ngoài mặt chẳng dám nhìn Ngô Năng, chỉ cười gượng rồi lùi ra sau, đứng khuất sau lưng tứ đại ác nhân.
Nào ngờ, động tác ấy càng khiến Ngô Năng tin chắc nàng đã cùng Cơ Vô Song và Diệp Thiến bày mưu hãm hại nhà họ Ngô. Bẩn thỉu đến tận cùng!
Hận này không báo, hắn thề sẽ viết ngược tên mình!