Âm Đàn đưa “thiệp bái phỏng” cho Thành chủ Trừ Thủy – Hạng Thao. Vốn dĩ Hạng Thao chẳng muốn để ý, dù sao hiện giờ hôn sự của con gái hắn mới là “đại sự hàng đầu”.
Nhưng đối phương lại là tôn tôn mà Bích Tâm đạo nhân Âm Tình thương yêu nhất, hắn chỉ đành đen mặt ra tiếp kiến. Hỏi qua mới biết, yêu cầu của Âm Đàn là muốn ra biển.
Hạng Thao nhíu mày:
– Thiếu hiệp hẳn là biết, vùng biển gần Thần Long đảo cũng chẳng có gì đáng xem.
Âm Đàn cười nhạt:
– Thành chủ không biết đấy thôi, lão tổ nhà ta có một vị khách quý, là đệ tử của Vân Lam Tông. Vì Vân Lam Tông cách biển quá xa, nên nàng ấy muốn ra biển xem thử. Thành chủ cứ yên tâm, chỉ là đi xem thôi, tuyệt không phiền hà gì đâu.
“Khách quý của Vân Lam Tông?”
Trong đầu Hạng Thao lập tức hiện lên cái tên Cơ Vô Song. Sáng nay nàng vừa nói muốn đi thăm bạn cũ, lẽ nào là đến chỗ Âm Tình?
Ối trời ơi!
Nếu thế thì nói thẳng ra cũng được, chẳng lẽ hắn còn dám từ chối sao?
Hạng Thao cười tít mắt:
– Thì ra là vậy, vậy không thành vấn đề. Thế này nhé, ta sẽ để Hạng Đại, Hạng Nhị hai huynh đệ đi bảo vệ các ngươi, được chứ?
Âm Đàn hơi ngẩn ra, trong lòng mừng rỡ. Hạng Đại và Hạng Nhị chính là tâm phúc của Hạng Thao, địa vị chẳng khác gì phó thành chủ ở Trừ Thủy Thành, mà cả hai đều là tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Hạng Thao lại coi trọng mình đến mức ấy sao?
Âm Đàn vội nghiêm sắc mặt cảm tạ:
– Đa tạ Thành chủ!
– Không cần khách khí. – Hạng Thao cười sang sảng – Các ngươi cứ đi chơi vui vẻ, nhớ làm khách quý hài lòng là được.
– Vâng, xin Thành chủ yên tâm.
Hạng Thao lập tức gọi Hạng Đại, Hạng Nhị, lệnh cho bọn họ suất lĩnh thêm mười lăm tu sĩ Nguyên Anh đi cùng, phải tận tâm bảo vệ Âm Đàn và vị khách quý. Hắn xong xuôi mới hớn hở tiếp tục đi “quan sát”… à không, “theo dõi” cảnh con gái với con rể tương lai ở chung.
Lúc Âm Đàn dẫn theo hai tu sĩ Hóa Thần cùng mười lăm Nguyên Anh quay lại, tâm trạng Mặc Lam Y sôi trào.
Đây chính là cảm giác được “xem trọng” và “yêu thương” sao?
Nhìn thần long đảo mà xem, một yêu cầu nhỏ bé của nàng cũng được tận lực đáp ứng. Còn Vân Lam Tông ư… đúng là một trời một vực!
Âm Đàn nhìn ánh mắt sùng bái của Mặc Lam Y, trong lòng cũng lâng lâng.
– Đi thôi.
– Vâng, cảm tạ Âm đại ca, cũng cảm tạ Thành chủ.
Trong sự hộ tống hùng hậu của một đám tu sĩ cường đại, Mặc Lan Y bước lên phi thuyền, bay về phía bờ biển.
Ngay khi Mặc Lam Y vừa đi, Cơ Vô Song liền trở về.
Nàng tất nhiên chẳng có “bạn cũ” nào để thăm cả, nói thế chỉ là cái cớ. Vì nàng luôn cảm thấy ánh mắt Dung Dung nhìn mình toàn ủy khuất, hệt như mình là bà chủ thanh lâu ép lương dân làm kỹ nữ vậy.
Nói thẳng ra chính là… chột dạ.
Cơ Vô Song tính toán thời gian, thầm nghĩ chắc Dung Dung đã gặp Hạng Mỹ Mỹ rồi, mới chậm rãi quay về phủ thành chủ.
Hạng Mỹ Mỹ chính là linh thú kiêm “ái nữ” của Hạng Thao – một con Hỏa Diễm Hổ toàn thân đỏ rực, vóc dáng uy mãnh tuyệt đẹp.
Nói thật, chỉ nhìn một cái, Cơ Vô Song liền hiểu tại sao Hạng Mỹ Mỹ đường đường là “con gái cưng” của Hạng Thao, thân phận cao quý, huyết thống tinh thuần mà vẫn còn… độc thân.
Mẹ ơi, một con mèo khổng lồ vỗ một chưởng nát cả núi đá, ai mà dám bén mảng tới gần chứ?
Cơ Vô Song lặng lẽ bò đến gần chỗ ở của Hạng Mỹ Mỹ, ngẩng đầu nhìn, từ xa thấy hai đám lửa đang quấn lấy nhau. Một đám lửa đất kia chắc chắn là Dung Dung, còn ngọn lửa vàng rực kia hẳn là Hạng Mỹ Mỹ.
Hai đốm lửa hòa quyện, nhìn thế nào cũng thấy tình cảm rất tốt đẹp.
Cơ Vô Song ngạc nhiên nói với Chư Nhan bên cạnh:
– Không ngờ nha, Dung Dung của chúng ta lại thích mấy cô nàng hoang dã như thế.
Chư Nhan, kẻ mười phần mười là “não Vô Song”, nghe gì cũng gật:
– Ừ, không ngờ thật.
Người bình thường duy nhất là Cơ Hoán:
– … Tiểu thư, người chắc không phải là Dung Dung đang bị đánh đơn phương chứ? Lại còn bị đánh đến kêu gào thảm thiết kia kìa.
Ba người còn đang thì thầm, thì từ xa vang lên một giọng đầy nghi hoặc:
– Ủa? Cơ tiểu hữu, sao ngươi còn ở đây?
Cơ Vô Song giật mình, quay lại thì ra là Hạng Thao cũng đang… lén lút đi rình.
– Thành chủ, ta chẳng phải lo cho Dung Dung sao, nên mới quay lại.
– Nhưng ngươi không phải đi ra biển rồi sao?
Cơ Vô Song sững sờ:
– Hả? Ta có ra biển lúc nào đâu.
Hạng Thao cũng ngẩn người:
– Ấy, thế thì khách quý Vân Lam Tông mà Âm Đàn nói là ai?
Tên nhãi ranh, dám lừa cả lão tử!
Hai người vừa so lại, mới biết là hiểu lầm.
Hạng Thao vỗ trán cái bốp, chợt nhớ ra trước đó từng có một “thiên tài” của Vân Lam Tông đến đây – chính là nữ tu sau khi đặt chân vào Trừ Thủy Thành liền đại ngộ, trực tiếp kết đan ngay giữa phố.
Nói đến là hắn lại tức.
Cái cô kia kết đan xong thì phủi mông bỏ đi, để lại một đống rắc rối cho hắn xử lý mệt bở hơi tai.
Tch, hắn không tìm nàng gây sự đã là nhân từ, giờ còn dám nhờ người bảo vệ mình ra biển?!
Mặt Hạng Thao đen lại:
– Lão tử còn cho Hạng Đại, Hạng Nhị đi theo, đúng là cho cái mặt mũi quá đáng rồi!
Cơ Vô Song nghe mô tả về “cô gái kia”, càng nghe càng thấy giống Mặc Lam Y.
Nào là ngộ đạo giữa đường, kết đan công khai, gây chấn động bàn tán…
Nhớ lại ngày đầu nàng tới, dường như cũng nghe cái tên Mặc Lan Y rồi.
Chẳng lẽ trùng hợp vậy sao?
Khoan đã!
Cơ Vô Song bỗng nhớ, Mặc Lam Y còn nuôi một lão Quỷ Tiên. Với Quỷ Tiên mà nói, *m v*t đại hàn đều là đại bổ. Mà con Quỷ Đầu Giao kia chắc chưa đi xa, có lẽ vẫn quanh vùng biển này.
Thế thì… Mặc Lam Y chính là muốn tìm Quỷ Đầu Giao?!
Cơ Vô Song cau mày:
– Thành chủ, nếu ta đoán không nhầm, Quỷ Đầu Giao vẫn còn quanh Thần Long đảo. Nếu họ ra biển chạm trán nó, bất kể bên nào bị thương cũng chẳng ổn. Chúng ta nên đi xem thử.
Càng là cường giả càng coi trọng nhân quả, như thần thú, như đại tu sĩ.
Trừ Thủy Thành từng gián tiếp trợ giúp Quỷ Đầu Giao nở ra, lại không ngăn nó rời đi. Nếu sau này nó hóa rồng, đối với Trừ Thủy Thành chính là “đại công đức”, có thể từng chút thay đổi vận thế của thành và Thần Long đảo.
Nhưng nếu con “rồng” ấy vì Trừ Thủy Thành mà mất mạng, thì đại họa khôn lường!
Hạng Thao giật mình:
– Không thể trùng hợp thế chứ?
Cơ Vô Song nghiêm giọng:
– Thành chủ không biết đâu. Nếu ta đoán không nhầm, nữ đệ tử đó tên Mặc Lam Y… Trên người nàng có gì đó rất huyền diệu. Biểu ca giúp nàng, cả gia tộc suýt diệt. Cha nàng cưng chiều nàng, giờ cũng thành phế nhân. Sư phụ che chở nàng, kết quả lại mang đầy rắc rối, bị thái thượng trưởng lão trong tông cực kỳ bất mãn. Ngay cả Dung Dung, cũng vì tiếp xúc với nàng mà tính tình thay đổi hẳn.
Hạng Thao:
– ???
M* nó, nghe chẳng khác nào “Thần xui xẻo”!!
– Thật thế sao?
– Đương nhiên là thật, chính vì không thể sống yên trong Vân Lam Tông nên nàng mới đến Thần Long đảo.
Hạng Thao ngồi không yên nữa, như lửa cháy mông bật dậy. Khó trách ngày nàng mới tới đã khiến hắn thêm lắm việc thế, thì ra bản chất là trời sinh mang xui!
– Còn chờ gì nữa, mau đi đuổi “Thần xui” đi thôi!
M* nó, con gái cưng nhà hắn dễ dàng gì mới gặp được một con thú nó thích, tuyệt đối không thể để con “Thần xui” kia phá hỏng được!!!