Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 62


“Đại nhân có lệnh, muốn mời phu nhân tới từ đường, phu nhân theo nô tài đi thôi.”Thôi Thị nghe được hai chữ từ đường, sắc mặt đen xuống: “Không đi, các ngươi cút ra ngoài cho ta!”“Phu nhân nhất định phải đi.” Mấy tên nô tài bày ra tư thế, cho dù có lôi kéo cũng phải kéo bà ta qua.“Dừng tay, mẫu thân, chúng ta đi qua đó đi.” Tiết Hoa Lệ ôm Thôi Thị khóc lóc thê thảm.Thôi Thị dựa vào Tiết Hoa Lệ dìu đỡ, chậm chạp bước từng bước, cuối cùng cũng đi tới từ đường.“Phụ thân, mẫu thân còn đang bị bệnh, phụ thân muốn mẫu thân tới chỗ này làm cái gì?” Tiết Hoa Lệ nước mắt lưng tròng, giống như đang chịu thiên đại ủy khuất.“Phu quân có gì phân phó?” Thôi Thị không hề giống như mấy ngày trước đó tranh cãi ầm ĩ với Tiết Thành, mà là suy yếu đến mức không chịu nổi mở miệng, có chút thấu tình đạt lý.Mẹ con hai người này cứ như không hề nhìn thấy Tiết Nghiên Tuệ.Bờ môi của Tiết Thành mấp máy hai lần, Thôi Thị không khóc cũng không nháo, ngược lại càng khiến cho trong lòng ông ta sinh ra áy náy.

Ông ta hiểu rất rõ Thôi Thị, bà ta là đích nữ vọng tộc, vẫn luôn rất kiêu ngạo.


Mấy năm nay trong phủ cũng không hề nhắc tới Tạ Thị, tựa như người này chưa từng tồn tại.

Thôi Thị ngay cả nhắc cũng không chịu nhắc đến Tạ Thị, bây giờ muốn bà ta dùng thân phận thiếp thất đến quỳ lạy Tạ Thị, dựa vào tính cách kiêu ngạo kia của bà ta, đây tuyệt đối là nỗi nhục nhã lớn nhất.Tiết Thành do dự.“Khụ khụ.” Tiết Nghiên Tuệ ho nhẹ hai tiếng.Tiết Thành nhắm mắt lại, nhẫn tâm mở miệng: “Thôi Nhi, đi hành lễ thiếp thất quỳ ở trước mặt linh vị chủ mẫu đi.”Thôi Thị giống như là nghe không hiểu: “Cái gì?”“Đi hành lễ thiếp thất với chủ mẫu Tạ Thị.” Tiết Thành lại một lần nữa mở miệng.“Lễ thiếp thất à?” Thôi Thị lảo đảo, mỗi một chữ bà ta đều nghe hiểu, nhưng hợp lại cùng nhau thì bà ta lại nghe không hiểu: “Muốn ta hành lễ thiếp thất với tiện phụ kia à, Tiết Lang, ngươi điên rồi.”Tiết Thành nghe bà ta gọi ra hai chữ “tiện phụ”, sợ sẽ chọc giận đến Tiết Nghiên Tuệ, mới đi lên phía trước giáng xuống một bạt tai, Thôi Thị lập tức té nhào ra đất.“Phụ thân!” Tiết Hoa Lệ tê tâm liệt phế hô lên.“Đứng lên, hành lễ!”Thôi Thị ngẩng đầu nhìn lên, nửa bên mặt hằn năm dấu ngón tay thật sâu.

Bà ta căm phẫn nhìn về phía Tiết Thành, sau đó chuyển hướng sang Tiết Nghiên Tuệ, đột nhiên cất tiếng cười to, cười đến điên cuồng: “Đừng có mơ! Ta thà rằng chết chứ không chịu loại nhục nhã này.”Cho dù bà ta có chết cũng sẽ không quỳ lạy Tạ Thị.“Tiện tỳ, cùng lắm là chết thôi, ngươi đừng có mơ tới nhục nhã ta.” Thôi Thị nghiến răng nghiến lợi.Tiết Nghiên Tuệ không buồn không giận, ung dung vỗ tay hai cái: “Vậy thì để bổn cung thành toàn cho ngươi.

Bổn cung thiện tâm, để tránh cho ngươi cô đơn, ta sẽ để con gái của ngươi đi trước ngươi một bước, có được không?”“Ngươi! Đồ độc phụ này!” Tay Thôi Thị run run chỉ về phía Tiết Nghiên Tuệ, hận đến mức hai mắt đỏ bừng như máu.


Bà ta thà chết cũng không muốn chịu loại khuất nhục này, nhưng con gái là cửa mệnh của bà ta, vì con gái bà ta ngay cả muốn chết cũng không dám chết.Mặc dù Tiết gia tai họa ngay trước mắt, nhưng bà ta lại không thể để cho con gái của bà ta chết ngay hôm nay.Thôi Thị đẩy tay Tiết Hoa Lệ ra, giãy giụa đứng dậy, trước mắt chuyển sang từng hồi tối đen, từng bước một đi về phía bài vị của Tạ Thị.

Cứ mỗi một bước đi tới thì tôn nghiêm quý nữ vọng tộc của bà ta lại vỡ vụn mất một phần, đoạn đường chỉ ngắn ngủi mấy bước mà sống lưng của bà ta đã gần như đứt đoạn.“Phịch.” Hai đầu gối Thôi Thị chấm đất thật mạnh, dập đầu với bài vị của Tạ Thị.Một lạy, hai lạy, ba lạy…Thôi Thị cắn môi đến mức chảy ra máu, nước mắt giàn giụa, sau mấy cái dập đầu này, bà ta đã ở ngay trước mặt linh vị Tạ Thị thừa nhận thân phận thiếp thất của mình.


Tôn quý và tự hào mà bà ta đã gìn giữ nhiều năm… tất cả đều đã bị hủy.Trong nhục nhã còn có sợ hãi không cách nào nói ra miệng, lúc Thôi Thị dập đầu hành lễ, trong đầu vậy mà lại hiện ra dung mạo của Tạ Thị.

Qua nhiều năm như vậy, bà ta chưa từng cảm thấy sợ hãi, nhưng giờ khắc này, oan hồn của Tạ Thị đã đến tìm bà ta.“Mẫu thân, mẫu thân, đủ rồi!” Tiết Hoa Lệ khóc đỡ Thôi Thị dậy.“Á!” Thôi Thị giật mình hét lên chói tay, giống như phát điên tự đánh bản thân: “Ngươi đừng tới đây, đừng tới đây!”“Mẫu thân!”Thôi Thị bị kích thích quá độ, đã rơi vào điên cuồng.“Dẫn ra ngoài!” Sắc mặt Tiết Thành âm u đến mức có thể nhỏ ra nước, sợ Thôi Thị lại nói ra những điều không nên nói, lập tức quát lớn ra lệnh cho Tiết Hoa Lệ lập tức dẫn bà ta đi ra ngoài.Tiết Nghiên Tuệ không có cản lại, mặc cho Tiết Hoa Lệ đưa Thôi Thị rời đi.Tiết Thành điều chỉnh lại cảm xúc: “Thôi Nhi đã hành lễ rồi…”Tiết Nghiên Tuệ cắt ngang ông ta: “Mấy năm nay mẹ đi rồi, ông có nhớ tới mẹ hay không?”Tiết Thành nhìn ánh mắt sâu hun hút của nàng, nghe được câu hỏi phảng phất như đến từ U Minh, bỗng thấy da đầu run lên..

Bình Luận (0)
Comment