Ta Trở Thành Nhân Ngư Trong Lòng Bàn Tay Của Lão Đại

Chương 23

Năm giác quan của người dẫn đường rất tốt, thị lực và khứu giác đương nhiên xuất sắc.

Trên bàn, cựu bệ hạ kia đang nâng từng lát thịt lên, có thể thấy mặt thịt nướng vàng óng, một số góc cháy đỏ giòn, nhìn rất hấp dẫn.

Chưa kể  đến hương vị đó nữa.

Mùi thơm độc đáo của thịt nướng còn kèm theo một chút mùi trái cây, không hề có mùi dầu mỡ, mùi thơm của thịt tràn ngập, thơm hơn nhiều so với thịt nướng do mỹ thực gia kia làm.

Tuy nhiên, bọn họ vẫn có thể nghẹn mà trụ lại.

Tô Ngọc Tuyền nhìn thẳng vào món thịt nướng sặc sỡ và thơm phức, cảm giác hạnh phúc lúc này không hề giả tạo chút nào, quả nhiên có người là đầu bếp bẩm sinh.

Mà Andrew chính là người này.

Xem ra, sau này chỉ cần đánh thức hắn một chút, cậu liền có thể ăn càng nhiều món ngon.

Luân hồi không ngừng ở thế giới này, cuộc sống hiện thực đã sớm bị lãng quên trong ký ức, chỉ có những món ngon đó mới có ấn tượng. Mà bởi vì vai chính công thụ liên lụy, cậu chán ghét cực kỳ vai chính thụ kia, làm sao có thể ăn thức ăn mà cậu ta làm.

Cho nên.

Vẫn luôn được nuôi dưỡng bằng dung dịch dinh dưỡng.

Nhưng bây giờ.

 Xem ra ăn những món ngon đó ký ức cũng không còn xa nữa.

Tiểu nhân ngư nheo mắt lại, liếc nhìn phía bọn trẻ con đối diện đang háo hức, trên mặt đều là vẻ tham ăn, tiểu mỹ nhân ngư chắp tay, nghiêm mặt nói: "Không hổ là độc nhất tộc nhân ngư, vừa nói liền làm."

Tiểu nhân ngư tràn đầy chờ mong lại chột dạ chộp lấy Andrew để xem.

 Háo hức thể hiện sức mạnh của mình trước mặt lũ trẻ, Andrew không đành lòng nhìn vào đôi mắt nhỏ lo lắng của cậu.

Vì thế.

Andrew vẻ mặt chân thành gật đầu: "Đều là thầy giáo A Ngọc nói kỹ càng tỉ mỉ, dạy rất tốt."

Quả nhiên.

Nghe được lời này, tiểu nhân ngư cười, liếc nhìn đứa trẻ đang ngẩng cao đầu ưỡn ngực: "Chờ tôi nếm thử hương vị, xem có phải cái kia vị hay không, nếu đúng sẽ để cho An An dạy các ngươi làm!"

"Thầy Ngư ngư"

Các bạn nhỏ tâm phục khẩu phục, thanh thúy hô.

Tiểu nhân ngư rất có cảm giác thành tựu, ưỡn bộ ngực nhỏ nhắn của mình, ậm ừ, dùng tay đẩy Andrew ra, nhìn thẳng vào trong đĩa.

Rất nhiều lát thịt đã được đặt trên đĩa, miếng này còn dày hơn miếng kia.

Tiểu nhân ngư nhìn sang, Andrew lập tức hiểu ra.

Hắn cẩn thận làm tương củ cải xanh rồi nhúng vào.

Tiểu nhân ngư nháy mắt thò qua tới, há to cái miệng nhỏ nhắn chờ được cho ăn.

Andrew cụp mắt, xoay bàn tay đang kẹp thịt nướng, cắn nhẹ miếng thịt nướng. Đang chờ đút cho - tiểu mỹ nhân ngư sửng sốt một chút, hai mắt chậm rãi mở to, hiển nhiên là không nghĩ tới đút thịt nướng kia lại chỉ lướt qua cậu một chút.

Tiểu nhân ngư tràn đầy bị thương, lên án mà lẩm bẩm: "An An không phải cho tôi ăn sao?"

Andrew: Bỗng nhiên rất muốn cười.

Nhưng nhìn thấy sự bất bình của tiểu nhân ngư, Andrew đã kìm lại, Andrew cảm thấy nếu mình cười, tiểu nhân ngư sẽ tức điên.

Hắn lau khóe mắt đỏ bừng của tiểu mỹ nhân ngư: "Thịt ăn ngon thì tôi cho em ăn."

Hắn nói xong đã nuốt cả miếng thịt kia rồi, miếng này quá mỏng, mặc dù không phải là không ngon, nhưng cái này loại thịt không đáng để ăn.

Tiểu nhân ngư nên ăn thịt nướng trơn mềm nhiều nước.

Tiểu nhân ngư mắt trông mong, nhưng lại ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy tôi từ từ chờ."

Andrew tiếp tục nếm thử phần thịt nướng còn lại, cho đến khi nếm thử một miếng thịt nướng dày bằng ngón tay, Andrew lúc này mới hài lòng.

Phần da của miếng thịt quay này giòn và xốp, khi cắn vào thì nước thịt trào ra, nước thịt trái cây vừa tràn ra, hòa quyện tinh tế với vị cay ngọt trước đó, hương vị cứ thế mà tăng dần.

Mà mùi thơm giòn vẫn chưa tan, miếng thịt mềm thơm ngon sẽ bung ra ngay lập tức.

Như vậy, mới thích hợp tiểu nhân ngư.

Andrew đưa miếng thịt nướng vừa cắn tới miệng tiểu mỹ nhân ngư: "Cái này ăn ngon!"

Tiểu nhân ngư không có chút nào không thích ăn thịt nướng, a a a, cắn một miếng, hai mắt lập tức sáng lên: "Ngon quá!"

Dư lại, Andrew cầm lấy đao, xử lý nó một cách ưu nhã.

Những lát thịt trên đĩa bất ngờ được cắt thành những miếng vừa ăn, khi đang cắt thì có những vệt máu chảy ra từ những miếng thịt dày hơn, Andrew dừng lại.

Cắt miếng thịt đẫm máu làm đôi và cho vào lò nướng.

Andrew cầm bàn chải nhúng vào tương củ cải xanh, sau khi quét sạch từng miếng thịt nướng trên đĩa, hắn đẩy miếng thịt nướng đã chuẩn bị sẵn trên đĩa cho tiểu tiên cá, Andrew chọc nhẹ vào má tiểu tiên cá: "Ăn từ từ, đừng nghẹn, tôi nướng tiếp."

"Được!" Tiểu nhân ngư hẳn là lớn tiếng hơn một chút, cầm thịt nướng vui vẻ thút thít, trên mặt đều là hưởng thụ.

Thịt nướng vốn là vốn đã phong phú bá đạo, tiểu tiên cá ăn thật là ngon.

Các bạn nhỏ, bọn đại hán, Khương Ngọc Lê cùng Minh Đức đối diện đều không khỏi nuốt nước miếng, sau đó mọi người nhìn Minh Đức, ra hiệu Minh Đức hỗ trợ thỉnh cầu Bệ hạ.

Minh Đức đứng lên, tự trách nói: "Bệ hạ, tôi là quản gia lo sắp xếp đồ ăn, nhưng tôi nấu nướng không được tốt."

Minh Đức cung kính cúi đầu, có chút áy náy: "Bệ hạ có thể dạy cho thần cái này Kỹ năng nướng thịt không? Như thế về sau khi ăn cơm thần mới có thể sắp xếp tốt, vậy thì không cần phiền toái bệ hạ."

Minh Đức cảm thấy rằng mình rất bất tài.

Andrew nghiêng đầu nhìn tiểu nhân ngư ăn hạnh phúc, chỉ nhẹ giọng nói: "Thức ăn A Ngọc ta tự mình làm."

"Các ngươi đều làm theo lời ta nói." Andrew cầm một miếng thịt lên, đã có kinh nghiệm đối lập hắn biết dùng độ dày như thế nào nhất thích hợp, hắn vừa nói vừa cắt.

Mọi người vội vã gắp miếng thịt, và ngay cả những đứa trẻ cũng nghiêm túc làm theo.

Chỉ tiểu nhân ngư một mình một người cá cái gì cũng không cần làm chỉ hưởng thụ ăn cơm.

Đương nhiên, còn có Viên Viên liếm năng lượng thạch của bản thân.

Mà những người lính đánh thuê trong góc thì đau đớn, mà cơn đói của họ lan theo mùi thịt nướng không thể che giấu được, tiếng ục ục không ngừng vang lên.

So với cơn đói dày vò này, cảm giác đau đớn cùng khó chịu trong cơ thể hoàn toàn không giống nhau.

Da dày thịt béo bọn họ sớm đã bị thương thành thói quen, đau đớn căn bản không tính cái gì.

Tiếng ồn thực sự quá lớn, Khương Ngọc Lê, bọn địa hán,cùng những đứa trẻ nhìn vào bức tường, sau đó ăn bẹp bẹp ra tiếng.

Viên Viên vỗ tay nhỏ, khai trào phúng: "Thủ đoạn con nít! Hừ!"

"Đã đói bụng đến đánh trống, đây là phản ứng tự nhiên của con người, cũng không đại biểu chúng ta chịu không nổi." Hồ Hạo hừ lạnh một tiếng, xoay qua đầu.

Hắn không nói là giết thời điểm, chặt thành từng mảnh, làm nhục người ta chẳng qua là vô nghĩa.

Những người này rõ ràng là muốn hành hạ họ.

Mà hiện tại bọn họ đã bị người khác khống chế, trên người tất cả mọi thứ đều bị lấy đi, hơn nữa còn đeo gông cùm khống chế tinh thần lực, muốn tự sát lại càng khó khăn.

Tiểu nhân ngư chớp đôi mắt, vô cùng bội phục: "Nếu là ta cũng chịu không nổi, phải ăn trước khi bụng kêu."

Một bàn tay to trong nháy mắt vuốt ve qua lại.

Trong mắt Andrew tràn đầy dịu dàng, hắn khẽ thở dài: "Tôi sẽ không để A Ngọc đói đến bụng kêu đâu."

Người đàn ông nói xong, ánh mắt nhìn về phía thịt nướng, trong lòng đã bắt đầu vừa định làm một ít đồ ăn có thể cầm trên tay. Bằng cách này, bất kể ở đâu và bất cứ khi nào, A Ngọc khi đói liền có thể cho cậu ăn.

Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn, mềm mại, chỉ cần vui vui vẻ vẻ là được rồi.

Phải có đủ lương thực để ăn, Andrew đã vạch sẵn kế hoạch trong đầu khi nhìn những người lính đánh thuê.

Hắn nói để những người này trồng cây ăn quả chắc chắn không phải chỉ nói suông.

Đương nhiên, cũng có thể nuôi chút gia súc, xem ra hắn có thể xem được mọi người xem phát sóng trực tiếp của mỹ thực gia kia, mặc dù nguyên liệu giấu kín, nhưng cũng giống như tương củ cải xanh tiểu mỹ nhân ngư, hắn có thể tìm được vật thay thế.

Andrew rất là nghiêm túc nghĩ kỹ.

Tiểu nhân ngư nháy mắt liền ôm lấy Andrew, vui vẻ cọ cọ vào mặt Andrew, nhỏ giọng nói: "An An đối với tôi thật tốt!"

Andrew xoa nhẹ đầu tiểu nhân ngư một phen, ánh mắt nhu hòa: "A Ngọc ngốc, tôi sẽ không rời khỏi em, không được hầu hạ A Ngọc không tốt!"

Hắn nắm lấy tay tiểu mỹ nhân ngư đặt lên trán mình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Nơi này bởi vì A Ngọc mới không đau khổ, A Ngọc không biết loại thoải mái này có bao nhiêu khó được."

Thoải mái cùng tỉnh táo như vậy khiến hắn không bị bản năng như dã thú khống chế.

Làm hắn vốn tưởng rằng nhân sinh hắc ám, lại có thể nghênh đón ấm áp ánh sáng, mà A Ngọc chính là mặt trời chiếu sáng cuộc đời hắn.

Tiểu nhân ngư đột nhiên sửng sốt, vô ý thức vuốt ve cái trán của nam nhân.

Sau đó, cậu chớp mắt: "Vậy thì tôi lợi hại nha!"

"Đúng vậy, toàn tinh tế không có ai mạnh hơn A Ngọc." Andrew thiệt tình khen tiểu nhân ngư.

Tiểu nhân ngư thẹn thùng che lại khuôn mặt nhỏ của chính mình: "An An nói thật, tôi sẽ thẹn thùng"

Andrew cười nhẹ, nhưng thật ra có thể cảm nhận được tiểu nhân ngư vui vẻ kính.

Quả nhiên, tiểu nhân ngư thích rắm cầu vồng*.

*Ý chỉ những lời nói khen ngợi sáo rỗng, quá đà.

Bất quá câu nói tiểu nhân ngư là mạnh nhất không phải là một cái rắm cầu vồng, mà là sự thật.

Tinh tế nhiều người như vậy, chỉ có tiểu nhân ngư trước mặt hắn có khả năng chữa lành tinh thần mạnh mẽ, dẫn dắt tinh thần và tiếp thêm sinh lực cho tinh thần. Loại năng lực này cho phép con người duy trì mức năng lượng cao trong linh hải khi chiến đấu.

Mà mọi người đều đồng ý Bệ hạ lời nói, tiểu mỹ nhân ngư thanh âm đơn thuần có thể thông linh hải của người, đây không phải là duy nhất trên đời sao!

Những người lính đánh thuê chỉ cảm thấy ghen tị.

Nếu như bọn họ cũng có như vậy mỹ nhân ngư, như vậy linh hải cũng có thể trực tiếp cường đại sử dụng, không cần mượn cơ giáp, súng laser các loại phương tiện phối hợp với bọn hắn.

Đúng vậy.

Người bình thường linh hải cường đại đến đâu, không có trung gian, cũng chỉ là làm cho người ta cảm nhận được cường đại khí tức, căn bản không thể trực tiếp làm vũ khí.

Tuy nhiên, cho dù có ghen tị đến đâu, cũng chỉ có thể nhận được sự ghen tị.

Bây giờ họ đang phải chịu đựng cảm giác đói.

Mà bọn họ đã trải qua loại đói này hơn mười ngày, cả người đều xanh xao gầy yếu, nhìn đã mất hết khí lực, hai mắt đỏ ngầu, gầy yếu.

Andrew lúc này mới mang theo nhân ngư đứng ở trước nhà giam, nói từng chữ: "Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết quyết định của ngươi, đầu hàng hay tiếp tục như vậy."

Hồ Hạo lúc này mới hoàn toàn bị thuyết phục, không còn bộ dạng kiêu ngạo kia nữa.

Hắn Hắn cung kính quỳ trên mặt đất, chắp tay trước ngực, khom người trên mặt đất, tuyệt đối phục tùng nói: "Tôi lấy lòng thề, từ hôm nay trở đi, thuộc hạ sẽ là thuộc hạ trung thành của bệ hạ, và tôi sẽ không bao giờ phản bội gài."

"Các ngươi phải đem an nguy tính mạng Ngọc Tuyền đặt làm đầu, đồng thời tuyệt đối tuân theo yêu cầu của em ấy." Andrew nói từng chữ một, với giọng điệu nghiêm túc và ánh mắt sắc bén, "Đây là điều đầu tiên ta yêu cầu ngươi làm."

"Thuộc hạ nghe lệnh." Hồ Hạo nhìn thoáng qua ngực Andrew, tiểu mỹ nhân ngư đang nằm trên túp lều mở to đôi mắt tò mò, không chút chất vấn, nhanh chóng bổ sung lời thề.

Hồ Hạo thần phục thề.

Những người lính đánh thuê khác cùng quỳ xuống trước mặt Andrew và thề.

Với lời thề này, quy tắc của thế giới có hiệu lực, một lực lượng vô hình ngay lập tức kiềm chế lính đánh thuê, từ hôm nay trở đi, nếu họ dám phản bội, quy tắc sẽ trực tiếp phá hủy trái tim của họ.

Mà Tô Ngọc Tuyền cũng cảm nhận được mối liên hệ vô hình này, Tô Ngọc Tuyền chớp chớp mắt, vô cùng kinh ngạc.

Cậu có thể cảm nhận được rằng từ hôm nay trở đi, cậu có thể ra lệnh cho nhóm lính đánh thuê trước mặt mình muốn làm gì thì làm.

Lời thề đầu hàng này hiệu quả đến vậy sao?

Vậy mà, cậu đã sống ở thế giới này nhiều kiếp như vậy, lại không hề biết lại có một cấm chế hữu hiệu như vậy.
Bình Luận (0)
Comment