Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái (Full Dịch)

Chương 50 - Chương 325: Chủ Nhà Diệp Thu

Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái - Chương 31 : Xích Mích (1) |vipTruyenGG.com Chương 325: Chủ Nhà Diệp Thu




PDiệp Thu cũng không thiếu tiền, hơn nữa hắn còn rất có tiền, chẳng qua là chán ghét cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao mới chuẩn bị về hưu, muốn ở trong thanh tĩnh nhàn nhã.

Tất nhiên, nói là về hưu nhưng tuổi của Diệp Thu cũng không lớn, chỉ mới hai mươi sáu tuổi mà thôi.

Phụ mẫu của hắn mất đi có lưu một bộ bất động sản.

Sau khi Diệp Thu trở về thì sửa chữa lại toà chung cư kiểu cũ này một chút.

Cả tòa chung cư có khoảng hai mươi mốt căn hộ, ngoại trừ phòng của Diệp Thu còn có hai mươi phòng có thể cho khách thuê.

Diệp Thu đã hạ quyết tâm, toàn bộ tuyển nhận mỹ nữ xinh đẹp làm khách trọ.

Tống Trinh Vũ là người thứ nhất.

Hơn nữa điều kiện của nàng quá phù hợp với yêu cầu của Diệp Thu, quả thực là mỹ nữ trong mỹ nữ.

Nghe được Diệp Thu đáp ứng, Tống Trinh Vũ ngược lại có chút khẩn trương lên.

Trước mắt là nam chủ nhà này, đối phương cho tiền thuê nhà rẻ như vậy khác nào cho ở miễn phí, hơn nữa mấu chốt hắn còn hỏi mình có phải độc thân hay không. . . Những cái này tụ lại một chỗ, Tống Trinh Vũ không không có khả năng không lo lắng.

"Mỹ nữ, không cần khẩn trương, ta không phải người xấu, ngươi có thể hỏi hàng xóm xung quanh một chút, hơn nữa nếu không yên lòng thì ta có thể cùng ngươi vào bên trong cục cảnh sát lập một cái hồ sơ."

Nhìn thấy vẻ mặt chần chờ của Tống Trinh Vũ, Diệp Thu nói lần nữa.

"Tốt, vậy thì làm như thế. " Tống Trinh Vũ nghe vậy yên tâm không ít.

Thực tế trong tay nàng không có tiền gì, phòng có thể lựa chọn để thuê phòng là cực kì có hạn, mà môi trường ở đây thanh u, tiền thuê nhà cũng quá tiện nghi rất phù hợp yêu cầu của nàng đương nhiên là không muốn bỏ qua.

"Vậy bây giờ muốn vào xem nhà một chút khônv?" Diệp Thu hỏi.

"Ta đã xem ảnh trên quảng cáo rồi, cũng không cần phải xem lại, bây giờ Diệp tiên sinh có rảnh không?" Tống Trinh Vũ nói.

"Rảnh rỗi." Diệp Thu gật đầu, nhìn ra Tống Trinh Vũ vẫn còn có chút lo lắng thế là liền trực tiếp nói: "Ở gần đây có cục cảnh sát, chúng ta đi chuẩn bị một cái hồ sơ đi."

"Thật tốt!" Tống Trinh Vũ vội vàng đáp ứng.

Sau hai mươi phút, hai người lập hồ sơ x từ bên trong cục cảnh sát đi ra.

"Diệp tiên sinh, cảm ơn ngươi, xin hỏi lúc nào có thể vào ở?" Tống Trinh Vũ hỏi.

Diệp Thu nói: "Lúc nào cũng có thể."

Tống Trinh Vũ vui vẻ, vội vàng nói: "Vậy thì tốt quá, bây giờ ta lập tức đi chuyển hành lý tới."

Diệp Thu tự nhiên là vui lòng tột cùng, lập tức nói: "Ngươi ở chỗ nào, ta cùng đi với ngươi, giúp ngươi chuyển tới."

"Cái này, cái này phiền ngươi quá." Tống Trinh Vũ nói.

"Không phiền toái, không phiền toái, " Diệp Thu không để ý khoát tay áo.

"Cái kia. . . Vậy thì cám ơn ngươi!" Tống Trinh Vũ suy nghĩ một chút, lập tức đáp ứng.

Hôm qua nàng gặp phải một nam sinh công tử bột, nam sinh kia quấn quít chặt lấy muốn hỏi phương thức liên lạc của nàng để làm quen một chú, đồng thời nói nếu nàng không cho đối phương thì mỗi ngày đối phương sẽ chờ ở trên đường nàng đi về.

Mà Tống Trinh Vũ đi về lấy hành lý muốn trở về phòng thuê, mặc dù bây giờ là thời gian học nhưng không nói được nam sinh kia có chờ ở đường hay không.

Trách khỏi bị dây dưa đi cùng chủ nhà Diệp Thu là một ý nghĩ không tồi.

Sau khi thương lượng xong Tống Trinh Vũ cùng Diệp Thu xuất phát, chạy tới khu nhà giáo viên của Thanh Linh.

——

"Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau. . ."

Nghe thấy âm thanh truyền đến trong điện thoại, Vương Hạo Nhiên đưa điện thoại di động ra khỏi bên tai, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.

Số điện thoại hắn gọi này là của Tống Trinh Vũ, hơn hai tháng trước vẫn có thể gọi được, đồng thời Tống Trinh Vũ vẫn còn dùng số này nhưng bây giờ lại không liên lạc được.

Khiến Vương Hạo Nhiên có chút khó hiểu.

Bởi vì cho dù thiếu tiền, một số điện thoại trong vòng ba tháng vẫn có thể liên lạc được.

Trừ phi là chủ động bỏ đi.

Chỉ là tại sao Tống Trinh Vũ muốn làm như thế?

Ôm phần nghi vấn này Vương Hạo Nhiên lại liên hệ lần nữa các lão sư khác trong trung học Thuỷ Trạch, rất nhanh hắn đã biết được Tống Trinh Vũ từ chức, không rõ là đi nơi nào.

Lần nữa cúp điện thoại, Vương Hạo Nhiên lập tức liền nhớ tới lời nói của Ôn Tịnh.

Chẳng lẽ Tống lão sư thật tới đại học Thanh Linh bên này?

"Mấy người các ngươi tới đây." Nghĩ như vậy, Vương Hạo Nhiên cũng hướng Lưu Hoa, Ngụy Chí Hàng cùng với những bạn học khác nói một tiếng.

Mấy người nghe vậy giống như nghe mệnh lệnh vội vã nhộn nhịp đi tới.

Bởi vì hào quang phản phái siêu cao tồn tại, Vương Hạo Nhiên đối với những nhân vật tiểu phản phái khác có lực khuất phục rất mạnh.

Lưu Hoa, Ngụy Chí Hàng cùng mấy tên bạn cùng lớp còn lại đều ưa thích làm chuyện tiểu phản phái, trong lúc lơ đãng toàn bộ đã trở thành tiểu đệ của Vương Hạo Nhiên.

"Lão đại, chuyện gì thế?" Lưu Hoa dẫn đầu lên tiếng hỏi.

"Lữ Minh đâu?" Vương Hạo Nhiên phát hiện thiếu một người, hơn nữa giờ học vừa nãy cũng không có nhìn thấy hắn.

"Lão tam trốn học đi tán gái, không có tới." Lưu Hoa nói.

"Tán gái?" Vương Hạo Nhiên nhíu nhíu mày.

"Đúng vậy, hôm qua Lữ Minh nhìn thấy một siêu mỹ nữ trong trường học, hồn đã bị câu đi, không phải như thế thì sao hôm nay trực tiếp trốn học đi tìm đại mỹ nữ." Lưu Hoa nói.

Xem ra nội dung truyện khác lại tới. . .

Vương Hạo Nhiên nghe xong, trong lòng hơi động.

Lữ Minh là một nhân vật tiểu phản phái, hành động chủ quan của hắn rất có thể phát động nội dung truyện, nhất là chuyện chủ động truy cầu mỹ nữ, hơn phân nửa là dẫn tới cừu hận của nhân vật chính.

Nghi vấn duy nhất là dẫn tới cừu hận của nhân vật chính nào.

Ý nghĩ hiện lên, Vương Hạo Nhiên trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Lữ Minh.

"Lão tam, cua được mỹ nữ hay chưa?" Điện thoại kết nối, Vương Hạo Nhiên trực tiếp hỏi.

"Không có, chờ đã nửa ngày rồi, người còn không chờ được" Lữ Minh phàn nàn nói.

Đó chính là còn chưa bị nhân vật chính đánh mặt, có lẽ còn có thể theo kịp!

Nghe được lời của Lữ Minh, trong lòng Vương Hạo Nhiên lập tức phán đoán ra một chút tình huống, lập tức hỏi: "Ngươi ở chỗ nào, ta cùng mọi người tìm đến để chống đỡ cho ngươi ." Nếu là nữ vai phụ thì quên đi, các ngươi tùy ý. Nếu như là nữ chính thì rất xin lỗi, tránh ra hết cho ta đây là của ta.





B @@@

Chương 326: Lão Sư Trở Thành Học Tỷ




U"Thật không? Vậy thì tốt quá, cảm ơn lão đại nhiều, ta ở . ." Lữ Minh lập tức nói ra vị trí của mình.

"Đi."

Vương Hạo Nhiên cúp điện thoại, nói với đám người Lưu Hoa một tiếng. Bảy tám người trùng trùng điệp điệp đi ra ngoài phòng học.

Phòng ngủ của Tống Trinh Vũ cách tòa nhà của Diệp Thu không xa lắm.

Không bao lâu, Tống Trinh Vũ cùng Diệp Thu đi tới dưới lầu một tòa phòng ngủ của nữ sinh.

"Chỗ này tràn đầy tất cả khí tức của nữ sinh nha. . ." Diệp Thu ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy mỗi tầng ban công đều có quần áo xanh xanh đỏ đỏ, nhịn không được âm thầm cảm thán trong lòng một chút.

"Diệp tiên sinh, làm phiền ngươi đứng ở nơi này chờ một chút." Tống Trinh Vũ hơi hơi dậm chân, nói với Diệp Thu.

"Được thôi, ta ở ngay nơi này chờ vậy" Diệp Thu cảm thấy tiếc nuối một cái, hắn còn muốn đi theo Tống Trinh Vũ vào bên trong lầu ký túc xá mở mang kiến thức phong cảnh ở bên trong một chút.

Nhưng mà Tống Trinh Vũ đều đã nói như vậy, Diệp Thu cũng không đi theo vào, chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

Sau khi nghe được Diệp Thu trả lời Tống Trinh Vũ liền hướng về cửa lớn của túc xá đi đến.

Lúc này đối diện trong cửa lớn có một thân ảnh học sinh quen thuộc đi ra.

Nữ sinh này chính học sinh trước đây của Tống Trinh Vũ, Tần Vận Hàn.

"Tống lão sư?" Tần Vận Hàn cũng nhìn thấy Tống Trinh Vũ, không khỏi kinh ngạc một chút.

Tống Trinh Vũ cũng không phải chủ nhiệm lớp học Tần Vận Hàn, nhưng trên các tiết học tiếng anh của nàng hai người đã nhận biết.

"Tần Vận Hàn ngươi khỏe không, ngươi cũng tới đại học Thanh Linh à?" Tống Trinh Vũ cũng cảm thấy thật bất ngờ.

Nàng là chủ nhiệm lớp của Vương Hạo Nhiên, lúc trước thu lấy giấy nguyện vọng , đương nhiên là biết toàn bộ ba người Vương Hạo Nhiên, Hứa Mộ Nhan cùng Ôn Tịnh đều điền đại học Thanh Linh.

Nhưng lại không nghĩ được Tần Vận Hàn cũng tới nơi này.

"Đúng rồi, Tống lão sư, tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Tần Vận Hàn hiếu kỳ hỏi.

"Ta không ở Thuỷ Trạch dạy học nữa, chuẩn bị tới đại học Thanh Linh thi nghiên cứu " Tống Trinh Vũ nói xong, không khỏi bật cười nói: "Bây giờ ngươi cũng đừng gọi ta là Tống lão sư, tính ra bây giờ chúng ta là bạn học rồi."

"Ách, học tỷ ngươi khỏe!" Tần Vận Hàn ngẩn người, lập tức chững chạc đàng hoàng vươn tay.

"Học muội khỏe." Tống Trinh Vũ cũng nghiêm mặt duỗi tay ra.

Hai người thò tay nắm lại, lập tức đều nhịn không được bật cười.

"Nữ sinh ở đại học này thật là quá đẹp!" Diệp Thu đứng ở một bên chờ đợi cũng nhìn thấy Tần Vận Hàn đứng ở cửa ra vào nói chuyện với Tống Trinh Vũ, không khỏi âm thầm thán phục một tiếng, con mắt đều nhanh nhìn thẳng.

"Chớ cản đường, tránh ra cho ta!" Ngay lúc Diệp Thu nhìn ngốc mắt, bên cạnh có một nam sinh đi qua.

Đường chỗ này rõ ràng rất rộng rãi, nhưng nam sinh này hết lần này tới lần khác muốn đi thẳng, muốn đẩy Diệp Thu ra.

Bị xô đẩy một cái, Diệp Thu cũng từ trong trạng thái nhìn mỹ nữ như Trư ca khôi phục lại, lập tức nhìn thấy nam sinh kia trực tiếp đi về phía Tống Trinh Vũ.

Nam sinh này chính là Lữ Minh.

"Mỹ nữ, thật là hữu duyên nha, chúng ta lại gặp mặt." Lữ Minh hi hi ha ha nói với Tống Trinh Vũ, trong khi nói chuyện, cũng chú ý tới vẻ đẹp khuôn mặt của Tần Vận Hàn.

Nhưng mà Lữ Minh cũng không dám có suy nghĩ đối với Tần Vận Hàn, chỉ là nhìn một chút.

Bởi vì lão đại đã sớm nói tất cả ba hoa khôi bên trong tân sinh đều là của hắn. Lữ Minh cũng không dám có ý tưởng, nhìn Tần Vận Hàn một chút rồi lực chú ý lại lần nữa về tới trên người Tống Trinh Vũ.

Chỉ là Lữ Minh còn chưa kịp nói chuyện, chợt thấy gáy mình bị người cầm chắc lấy.

Khóe mắt Lữ Minh liếc qua nhìn một chút, thấy là nam tử vừa mới bị chính mình xô đẩy, nhất thời cả giận nói:

"Ngươi tự tìm cái chết phải không, lại dám đụng đến ta, ngươi biết lão đại ta là ai không?"

Diệp Thu khinh thường nói: "Ta không cần biết lão đại ngươi là ai, ta chỉ biết là bây giờ vị mỹ nữ kia là khách thuê của ta, nếu ngươi biết thức thời, tốt nhất là cách những mỹ nữ này xa một chút, không được quấy rối nàng, nếu không ta sẽ vặn gãy cổ của ngươi!"

Trong khi nói chuyện, bàn tay hắn phát lực, cổ Lữ Minh đau nhức, nhất thời đau đến ngao ngao gọi lên.

Lữ Minh không phục, trong miệng nói: "Ngươi xong rồi, ngươi xong rồi, chờ ta gọi người tới, đem ngươi đánh cho cha mẹ cũng không nhận ra ngươi!"

Nghe được đối phương mở miệng cảnh cáo, Diệp Thu nhất thời nhíu nhíu mày, nếu như không phải đã rửa tay gác kiếm không làm nữa thì hắn đã trực tiếp vặn gãy cổ của đối phương.

Chỉ là Diệp Thu đã hạ quyết tâm, trở lại một chút cuộc sống nhàn nhã yên lặng, loại hành vi này đương nhiên là không thể làm.

Suy nghĩ một chút, Diệp Thu buông lỏng cổ Lữ Minh ra, ngược lại xoay một cánh tay của Lữ Minh.

"A, gãy gãy, gần gãy rồi . ." Lữ Minh lại rú thảm lên lần nữa.

"Lời ta vừa nói ngươi có làm theo hay không ?" Diệp Thu lại hỏi lần nữa.

"Ngươi cái tiểu ma cà bông này, ngươi chờ xem, chờ ta gọi người tới, ngươi chết chắc!"

Lữ Minh nhìn cách ăn mặc của Diệp Thu, căn bản là không để hắn vào trong mắt, cho dù là cánh tay đang bị vặn trong miệng vẫn nói những lời ác độc như cũ.

"Ta hỏi lần nữa, ngươi có làm theo hay không?" Sự kiên nhẫn của Diệp Thu dần trôi qua, âm thanh đều chuyển sang lạnh lẽo một phần.

"Làm theo con mẹ. . . Ngao ngao. . ."

Nói ra một câu thô tục, tiếng gào thét chả Lữ Minh xông thẳng tới chân trời, tay của Lữ Minh đã bị vặn gãy.

Lữ Minh đau đến lăn lộn trên mặt đất.

Tống Trinh Vũ nhìn thấy một màn này bị hù dọa đến tâm trạng bối rối.

Nàng không muốn bị Lữ Minh quấn lấy thế nhưng Diệp Thu trực tiếp vặn gãy tay của người ta, chuyện này đã làm lớn lên rồi.

Làm không tốt mà nói sẽ mang đến phiền toái không nhỏ.

Tống Trinh Vũ chỉ muốn thi nghiên cứu thật tốt, cũng không muốn bị chuyện khác làm phiền lòng.

Diệp Thu nhìn thấy Tống Trinh Vũ lo lắng sợ hãi, thế là dùng giọng ôn hòa trấn an nói:

"Đừng sợ, không có chuyện gì."

Nghe vậy, Tống Trinh Vũ cảm thấy an tâm một chút.

Diệp Thu thấy thế đã biết động tác bảo vệ của mình để cho Tống Trinh Vũ có ấn tượng tốt với mình, không khỏi âm thầm vui vẻ một cái, tiếp theo ánh mắt dời một cái, nhìn về phía Tần Vận Hàn ở bên cạnh.





S @@@

Chương 327: Không Phải Người Tốt (1)




FHắn muốn nhìn một chút phen động tác này của mình có hay giành được Tần Vận Hàn nhìn bằng con mắt khác hay không.

Nhưng mà Tần Vận Hàn một mặt căm ghét nhìn hắn.

Diệp Thu sững sờ, lập tức hơi hơi thất vọng một thoáng.

"Lão tam? !"

Lúc này có bảy tám người hướng về bên này đi đến, trong đó Lưu Hoa nhìn thấy Lữ Minh nằm chật vật ra đó lập tức kinh hô một tiếng.

Lữ Minh đang bị đau nghe được âm thanh thì lập tức nhìn lại, nhất thời vui mừng lớn.

"Ngươi xong, ngươi xong, lão đại ta mang người tới, ngươi có gan đừng chạy!" Lữ Minh cảm thấy khoái ý phi thường, hướng Diệp Thu nói.

Diệp Thu hừ lạnh một tiếng, từ đầu không có dự định đi, ánh mắt nhìn về phía mấy người đang tới.

Hắn quét đám người một vòng, lập tức ánh mắt liền rơi vào một thân ảnh suất khí như hạc giữa bầy gà.

Nhìn thấy cái thân suất khí kia trong lòng Diệp Thu không hiểu tại sao lại dâng lên cảm giác nồng đậm chán ghét.

"Muốn vì tiểu đệ ngươi xuất thủ thì cứ tới đi." Lúc đám người đi đến, ánh mắt Diệp Thu trực tiếp rơi vào trên người của Vương Hạo Nhiên, miệt thị nói.

Bộ dáng của Diệp Thu rõ ràng là muốn đánh nhau.

Đám người Lưu Hoa, Ngụy Chí Hàng, một mặt hung ác nhìn Diệp Thu, chỉ chờ Vương Hạo Nhiên nói một câu, sẽ cùng nhau xông lên phía trước đánh Diệp Thu một trận tơi bời.

Nhưng mà Vương Hạo Nhiên cũng không chỉ huy đám người lên đánh, chỉ thản nhiên nhìn Diệp Thu một chút rồi quay đầu hướng về đám người Lưu Hoa nói: "Báo cảnh sát."

"Hả?"

Toàn bộ đám người Lưu Hoa, Ngụy Chí Hàng đều khó hiểu.

"Lão đại, ta không nghe lầm chứ, ngươi mới vừa nói là. . ."

Nghe được lời nói của Vương Hạo Nhiên, đầu óc đám người kia tối tăm một hồi, trong đó Lưu Hoa phản ứng lại đầu tiên, lập tức lên tiếng hỏi thăm.

"Ta đã nói là báo cảnh sát." Vương Hạo Nhiên lặp lại một lần.

"Lão đại, cái này ngươi quá. . ." Lưu Hoa muốn nói quá mất mặt, nhưng mà lại không dám nói đi ra.

Vương Hạo Nhiên cũng hiểu rõ ý của hắn, liền nói ngay:

"Ngươi có phải đã bị ngốc ngếch hay không thế? Thân phận chúng ra là gì? Là học sinh, là một đoàn rất yếu." Vừa nói, liền lườm Diệp Thu bên cạnh một chút, tiếp tục nói:

"Mà vị này đây là thanh niên lêu lổng, người ta dám trực tiếp vặn gãy tay Lữ Minh, khẳng định là có chỗ để dựa vào, ai biết có phải là Hắc Sáp Hội hay không?"

Dứt lời, hắn lập tức lại bổ sung thêm một câu "Nhanh lên một chút hãy báo cảnh sát đi!"

"Vâng vâng." Lưu Hoa cũng không dám dài dòng, trực tiếp lên tiếng, tranh thủ thời gian, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

Đinh, kí chủ không theo sáo lộ, ảnh hưởng đến hướng đi của nội dung truyện, thu được 600 điểm phản phái, hào quang nhân vật chính của Diệp Thu -30, hào quang phản phái của kí chủ +30!

Vững vàng nhận lấy một đợt ban thưởng, Vương Hạo Nhiên âm thầm vừa ý gật đầu một cái, lập tức khơi thông hệ thống, lúc này mới dò xét cái tên nam tử có phong cách dép lê.

Rất nhanh tin tức của nam tử này liền xuất hiện trong đầu Vương Hạo Nhiên.

Nhân vật chính: Diệp Thu

Điểm chiến lực: 1322

Điểm mị lực: 95

Hào quang nhân vật chính: 1323

Kỹ năng (kim thủ chỉ): Kỹ thuật ám sát cấp Tông Sư, dịch dung thuật cấp Tông Sư, thuật truy tung cấp Tông sư, toàn bộ vũ khí đều thành thạo, hào quang lực tương tác (tương đối dễ dàng thu được tín nhiệm của người khác)

Theo như nhìn thấy thì Diệp Thu khá giống sát thủ, giống như là là nhân vật chính có loại hình sát thủ, hơn nữa còn rất mạnh.

So sánh với chiến thần Tô Lãng, nếu như không tính hào quang, so với Tô Lãng sẽ mạnh hơn.

Nhưng mà, ở cái lúc nói chuyện với mình, tên Diệp Thu liền đưa đồ ăn.

Sau khi biết được thuộc tính của Diệp Thu , Vương Hạo Nhiên cũng đã hiểu rõ được đôi chút.

Trước đó.

Diệp Thu có thể khẳng định Vương Hạo Nhiên có một phen giao cho tiểu đệ việc báo cảnh sát đều không khỏi đến giật mình.

Hắn đều đã làm tốt việc chuẩn bị ra tay giáo dục, nhưng đối phương đã trực tiếp có những hành động như vậy! Có cảm giác Diệp Thu là một người rất xuất sắc.

"Trinh Vũ tỷ, ta nghe Ôn Tịnh nói, vừa rồi tại trường học nhìn thấy ngươi, ta còn tưởng rằng là nàng nhìn lầm, không nghĩ là ngươi nói thật." Vương Hạo Nhiên cũng không để ý tới Diệp Thu, mà đi tới trước mặt Tống Trinh Vũ, cười lấy lên tiếng nói.

Nhìn thấy người quen, Tống Trinh Vũ cũng nhịn không được lộ ra nụ cười mừng rỡ, lập tức nói: "Ta tới trường đại học Thanh Linh để nghiên cứu, biết các ngươi học ở chỗ này, vốn nghĩ các ngươi có liên hệ gì đó, nhưng mà không chú ý liền bất cẩn làm hư thẻ điện thoại, nên toàn bộ số điện thoại đã không còn."

"Thẻ bị hư, sao ngươi không đổi số?" Vương Hạo Nhiên hơi hơi giật mình, nhưng vẫn hơi nghi hoặc một chút, thế là hỏi một câu.

"Ta cũng muốn đổi, nhưng mà thân phận trên tấm thẻ không đầy đủ, đổi không được, chỉ có thể thay mới." Mặt Tống Trinh Vũ có một chút dị sắc, mở miệng giải thích.

Vương Hạo Nhiên nhìn chăm chú lên sắc mặt Tống Trinh Vũ, bắt được cái sắc mặt này của nàng. Nhìn trên thực tế, có lẽ cũng không phải Tống Trinh Vũ nói dóc.

Tất nhiên, nguyên do trong đó có phải là không có quan hệ gì với mình.

Suy cho cùng thì độ thiện cảm của Tống Trinh Vũ với mình trước mắt là 40 (Hết sức thân thiện) tình trạng này tuyệt đối không có khả năng đang muốn trốn tránh mình.

Tống Trinh Vũ muốn đổi mới, chắc hẳn có nguyên nhân khác.

Nhưng mà lời nói kia của Tống Trinh Vũ hiển nhiên là đang muốn lánh đi.

Tất nhiên Vương Hạo Nhiên cũng sẽ không dưới tình huống như vậy mà hỏi nàng nguyên nhân là gì..

"Đúng rồi, Hạo Nhiên. " Tống Trinh Vũ nói xong, chỉ chỉ Lữ Minh đang nằm dưới đất ôm cánh tay nói: "Các ngươi thấy sao?"

"Chúng ta là bạn cùng phòng." Vương Hạo Nhiên cũng không che giấu, nói ra tình hình thực tế, lập tức hỏi:

"Hắn đối với Trinh Vũ tỷ ngươi làm cái gì không phải sao?"

Tống Trinh Vũ giải thích nói: "Không lễ phép, ngược lại còn làm phiền ta, muốn số điện thoại của ta, ngược lại cũng không có động tay động chân gì."

Vương Hạo Nhiên gật đầu một cái, không có ý định hành hung Lữ Minh nữa cảm nhận được sự thiện cảm của Tống Trinh Vũ, chỉ là nhìn Lữ Minh nói:

"Vị này là lão sư cao trung của ta, ngươi hiểu ý ta chứ?"





M @@@

Chương 328: Không Phải Người Tốt (2)




ILữ Minh giật nảy mình, chặn lại nói: "Lão đại, ta. . . Ta không biết rõ, nếu sớm biết, cho ta một trăm cái lá gan, ta cũng không dám cướp nữ nhân của ngươi!"

"Mẹ, ngươi nói nói hươu nói vượn cái gì đấy!" Vương Hạo Nhiên đến đá Lữ Minh một cái.

Lời nói này của Lữ Minh hoàn toàn chính xác với suy nghĩ của Vương Hạo Nhiên, nhưng trong lòng biết là được rồi, sao có thể nói ra ở đây?

Quả thực ngu xuẩn.

Tống Trinh Vũ nghe được lời này, không khỏi lúng túng mặt rạng rỡ đỏ lên, theo bản năng liền nhìn Vương Hạo Nhiên một chút.

Vương Hạo Nhiên vội vàng nói: "Trinh Vũ tỷ, người này quả thật là thích nói đùa, thế nhưng ta cực kỳ tôn trọng ngươi."

"Lão sư lão sư, ta vừa mới đùa giỡn, đùa giỡn." Lữ Minh coi như mình lại ngu xuẩn, cũng biết mình nói sai, vội vã hối lỗi một xíu, lập tức bảo đảm nói:

"Ý của ta là sau này ta cũng sẽ không tiếp tục làm phiền ngươi, thật xin lỗi thật xin lỗi."

Tống Trinh Vũ nghe xong, sắc mặt rất nhanh liền trở lại bình thường, trong lòng cũng lặng yên buông lỏng xuống.

"Trinh Vũ tỷ, ngươi cùng hắn rất quen nhau sao?" Vương Hạo Nhiên nhìn sang Diệp Thu, dò hỏi Tống Trinh Vũ.

"Ta chuẩn bị thuê cái nhà thật tốt để thi nghiên cứu, hắn là chủ nhà, giúp đỡ ta dọn đồ." Tống Trinh Vũ giải thích nói.

Vương Hạo Nhiên kinh ngạc lên "Nói cách khác, các ngươi vừa mới biết nhau sao?"

Tống Trinh Vũ gật đầu "Đúng."

Vương Hạo Nhiên nói: "Khi không lại tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá cũng là chuyện trộm cắp. Vừa mới quen biết, liền có tấm lòng tốt như vậy giúp đỡ ngươi chuyển đồ, khẳng định hắn không có ý tốt."

Bên cạnh, Diệp Thu chặn lại nói: "Ta chỉ là gặp nàng một đứa con gái yếu đuối, từ lòng tốt, vậy mới đề nghị tới giúp nàng khuân đồ, không có ý khác. Hơn nữa, ta cùng nàng lập hồ sơ trên đồn cảnh sát, làm sao có thể có ý xấu được chứ?"

Vương Hạo Nhiên không khỏi xem thường, âm thầm chửi bậy.

Mấy cái nhân vật chính này, mẹ nó thật không biết xấu hổ, âm thầm muốn cua nữ chính, mặt ngoài lại nói là đường đường chính chính.

Nghe Diệp Thu nói, tâm trạng Tống Trinh Vũ nhẹ nhàng hơn hẳn, giống như nghĩ hắn không có ý đồ xấu gì.

Vương Hạo Nhiên nhìn thấy trong mắt, tự nhiên là có thể hiểu rõ, đây là tác dụng của lực tương tác hào quang của Diệp Thu.

Suy nghĩ một chút, hắn lại nhìn Tống Trinh Vũ nói: "Trinh Vũ tỷ, biết người biết mặt không biết lòng, thời điểm nếu có phát sinh cái gì, ngươi đến lúc đó hối hận cũng không kịp." Dứt lời, hắn còn nhìn hướng bên cạnh:

"Bạn học Tần Vận Hàn, ngươi nói ta nói như vậy có đạo lý hay không?"

"Rất có đạo lý!" Tần Vận Hàn phụ họa một tiếng, khinh bỉ lườm Diệp Thu một chút, thấp giọng khuyên Tống Trinh Vũ: "Tống lão sư, ngươi nhìn xem một tên có nét mặt thiếu tế nhị vậy, khẳng định không phải người tốt!"

Độ thiện cảm của nàng với Vương Hạo Nhiên đến 99, trong lòng trong mắt chỉ có Vương Hạo Nhiên. Hào quang lực tương tác của Diệp Thu đối với nàng hoàn toàn không có hiệu quả.

Nghe được Tần Vận Hàn nói, Diệp Thu nhất thời phản đối lên, nói:

"Ta bỉ ổi chỗ nào?” Ngươi nên nói ngược lại một chút."

Tần Vận Hàn nhếch miệng "Chính ngươi trở về nhà nhìn vào tấm kính, nhìn một chút ngươi ăn mặc như này, nhìn tướng mạo này của ngươi một chút, rất nhanh ngươi liền sẽ rõ."

Mặt Diệp Thu tối sầm lại. Theo bản năng quan sát áo lót, quần cộc lớn, dép lê của mình, ăn mặc như này nhìn lên liền thấy đây là phong cách rất phóng khoáng đó? Làm sao lại thành bỉ ổi?

Hắn đang muốn mở miệng phản bác, cùng Tần Vận Hàn nói một chút, nhưng lại nghe được Vương Hạo Nhiên nói với Tống Trinh Vũ:

"Chuyện phòng ốc giao cho ta, ta đến giúp ngươi giải quyết."

Diệp Thu thấy thế, dừng lại cùng Tần Vận Hàn nói chuyện với nhau, ngược lại liền vội vàng nói với Tống Trinh Vũ:

"Căn nhà kia của ta đã là cực kỳ ưu đãi, hơn nữa cực kỳ thanh tĩnh, tại khu đại học Thanh Linh này, ngươi tuyệt đối sẽ không tìm thấy chỗ nào giống như vậy."

"Phải không? Tiền thuê nhà ngươi rất ít sao?" Vương Hạo Nhiên hỏi.

Diệp Thu hừ một tiếng, cũng không trả lời, Tống Trinh Vũ cũng trả lời: "Hơn một trăm một xíu, miễn tiền thuê nhà điện nước, phòng ốc sạch sẽ."

"Ông trời của ta, Trinh Vũ tỷ, điều kiện này hắn hoàn toàn đã làm lại rồi, dưới gầm trời này nào có chuyện tốt như vậy." Vương Hạo Nhiên chửi bậy một câu, lập tức lại hỏi:

"Ngoài những cái này, còn có những điều kiện khác thì sao?"

"Thời điểm mướn phòng chỉ phỏng vấn một xíu, cũng vừa gặp đã nhận, còn hỏi ta có có phải đang độc thân hay không." Tống Trinh Vũ một năm một mười nói.

"Chỉ tuyển nhận khách là nữ nhân còn đang độc thân, cái này không phải trong lòng có kế hoạch nham hiểm, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi. . . Các ngươi cảm thấy có khả năng này không?" Vương Hạo Nhiên nghe xong, không thể nín được cười lên, hướng lấy đám người bên cạnh Tần Vận Hàn lần lượt hỏi thăm.

"Ta đã nói cái tên này không phải là người tốt, cái này nếu vào ở, giống như trực tiếp vào ổ sói!" Tần Vận Hàn nhiệt tâm đầu tiên, lập tức phản ứng với Vương Hạo Nhiên.

Lưu Hoa cũng nói theo: "Chỉ tuyển nhận nữ nhân đang độc thân thuê phòng, đây không phải tâm tư của Tư Mã Chiêu những người qua đường đều biết sao?"

"Trên trời sẽ không rớt xuống đĩa bánh, nào có chuyện tốt như vậy, cái tên dép lê này nhất định là có ý đồ."

"Nói không sai!"

. . .

Mấy người Ngụy Chí Hàng cũng nhộn nhịp lên tiếng nói.

Trên mặt đất, Lữ Minh chịu đựng đau đớn, cũng hướng lấy Diệp Thu nói: "Ta vẫn là công khai đuổi theo, là quang minh chính đại, ngươi ngược lại có âm lưng ở sai lưng.!"

"Ngươi!" Diệp Thu trợn mắt nói.

"Làm sao vậy, còn muốn đánh người à? Ngươi mau tới đánh ta tiếp đi, đánh đi!" Lữ Minh tiện hề hề nói.

Xung quanh, đám người Lưu Hoa trực tiếp lấy ra điện thoại, bắt đầu thu hình lại.

Diệp Thu thấy thế, chỉ cảm thấy so với ăn 100 con ruồi còn khó chịu hơn, nhưng chỉ có thể đè xuống tức giận trong lòng.

Vừa mới nãy hắn rõ ràng nghe được Lưu Hoa đã là báo cảnh sát, hiện tại đã có người đang chạy tới bên này, nếu tiếp tục đánh người, phiền toái sẽ lớn hơn.

Sau khi nghe được Vương Hạo Nhiên nói, Tống Trinh Vũ cũng lập tức tỉnh ngộ lại.





R @@@

Chương 329: Diệp Thu Bị Bắt




ZBởi vì có hào quang lực tương tác của Diệp Thu, cho nên trước đây Tống Trinh Vũ cũng không cảm thấy Diệp Thu là người xấu, nhưng sau khi nghe được Vương Hạo Nhiên nói như vậy, lòng cảnh giác trong lòng liền nổi lên.

Bởi vì tuy là hào quang lực tương tác rất hữu dụng, nhưng không đến nổi làm Tống Trinh Vũ giảm trí nhớ.

"Diệp tiên sinh, ta không thuê nhà của ngươi nữa." Tống Trinh Vũ nghiêm mặt nói.

Đinh, kí chủ ngăn cản thành công nữ chính Tống Trinh Vũ vào ở trong nhà Diệp Thu, ảnh hưởng đến hướng đi của nội dung chuyện, thu được 600 điểm phản phái, hào quang nhân vật chính Diệp Thu -30, hào quang phản phái của kí chủ +30!

Vương Hạo Nhiên vui sướng nhận lấy ban thưởng, đồng thời cũng hiểu hơn một chút đối với tên nhân vật chính Diệp Thu này.

Theo tin tức hệ thống điều tra được, cùng với trong lúc nói chuyện với nhau liền có tình báo tới, cái tên nhân vật chính Diệp Thu này thuộc loại sát thủ đỉnh cấp.

Loại tiểu thiết lưu này, đơn giản khái quát một xíu đó chính là sát thủ chủ nhà cùng một đống khách trọ mỹ nữ.

Tên Diệp Thu này ngoài mặt là tuyển nhận khách trọ, trên thực tế căn bản chính là muốn mở hậu cung, hoàn toàn thật không biết xấu hổ.

"Trinh Vũ tỷ, trừ ngươi ra còn có những nữ khách trọ khác không?" Vương Hạo Nhiên lại hỏi.

"Tạm thời không có những người khác, ta hẳn là người thứ nhất, nhưng mà còn chưa kịp vào ở."

Tống Trinh Vũ cùng Diệp Thu trên đường tới có nói nói phiếm một ít chuyện vặt, cũng có được một ít tin tức. Nghe được Vương Hạo Nhiên hỏi, thế là liền lập tức trả lời.

Nhìn thấy Tống Trinh Vũ là người thứ nhất vào ở, cũng không có nữ khách trọ khác vào ở, Vương Hạo Nhiên liền vừa ý gật đầu

Nhưng mà sau đó cũng có khả năng sẽ có những cô gái khác đến ở trọ.

Là một người siêu cấp đại phản phái, hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn nhân vật chính mở hậu cung?

Sau khi hiện lên một ít ý niệm trong lòng, Vương Hạo Nhiên cũng lần nữa hướng về Tống Trinh Vũ nói: "Ta giúp ngươi tìm chỗ, đảm bảo tiện nghi lại thanh tĩnh, tuyệt đối có thể để ngươi yên tâm thi nghiên cứu."

"Cái này, ngươi có ý tốt sao?" Tống Trinh Vũ có chút thận trọng.

"Thế nhưng ta xem ngươi là tỷ tỷ, coi ngươi là người trong nhà, cái này ngươi sẽ không khách khí với ta chứ?" Vương Hạo Nhiên kinh ngạc nói.

Tống Trinh Vũ nghe xong, lập tức cảm thấy rất thân thiết, lập tức cười nói: "Vậy được rồi, ta sẽ không nói lời cảm ơn với ngươi."

Nghe được hai người bàn bạc, trong lòng Diệp Thu cực kỳ không vui, nhưng mà cảm thấy cũng không thể thay đổi được cái gì.

Không bao lâu, liền có ngươi bên cục cảnh sát đến.

Diệp Thu là người ngoài trường, chạy đến trong trường học đánh người, còn làm cho tay của Lữ Minh bị thương đây coi như là sự kiện ác tính.

Diệp Thu cãi lại, nói mình dám làm việc nghĩa.

Nhưng mà cái này không có tác dụng gì, dù cho là dám làm việc nghĩa, làm sao có thể bẻ tay người khác được?

Huống chi, Lữ Minh lại không có ra tay trước, hoàn toàn là do Diệp Thu sử dụng võ lực trước.

Sau khi hiểu rõ những tình huống này, Diệp Thu liền bị mang về bên cục cảnh sát.

Chỉ là lúc gần đi, Diệp Thu hung hăng nhìn chằm chằm Vương Hạo Nhiên một chút.

Về phần Lữ Minh thì được đi đến phòng y tế trong trường.

Sau khi bác sĩ trong trường đã kiểm tra, phát hiện Lữ Minh chỉ là bị lệch khớp, uốn nắn sau đó dùng thanh nẹp cố định, mấy tháng là có thể khỏi hẳn, không nghiêm trọng lắm.

Sau khi biết được, Vương Hạo Nhiên nói với Lữ Minh:

"Việc này không thể giải quyết riêng, thưa kiện kiện người kia, để hắn bồi thường một trăm triệu, chúng còn phải nói xin lỗi."

"Bồi thường một trăm triệu, nhiều vậy sao?" Lữ Minh bị hù dọa nhịn không được mà giật mình.

"Hắn không đưa vậy thì một mực thưa kiện, đánh tới hắn đưa mới thôi. Đoàn luật sư của ta đến giúp ngươi tìm, phí tổn ta chịu. Đây là địa bàn của ta, hắn dám đánh ngươi thì giống như là đánh mặt ta, dù sao thì chuyện này ta nhất định giúp ngươi ra." Vương Hạo Nhiên nói.

"Lão đại, nếu ta là nữ nhân thì nhất định sẽ yêu ngươi ngay." Lữ Minh nghe xong, lập tức cảm động đến ào ào, nhất thời liền muốn cho Vương Hạo Nhiên một cái ôm ấp.

"Xéo đi, lão tử không muốn cái này." Vương Hạo Nhiên một mặt căm ghét đẩy hắn ra.

Lữ Minh cười một tiếng, hoàn toàn không để ý, nói: "Hắc hắc, lão đại, ta thấy như vậy đi, sau khi chờ ta khỏi, ta đi tìm kiếm một mỹ nữ về làm bạn gái ngươi, ngươi giúp ta ra mặt, suy cho cùng thì ta cũng sẽ báo đáp ngươi."

"Mẹ nó ngươi vẫn muốn cái khác. . ." Vương Hạo Nhiên lập tức liền muốn khuyên can một xíu, để Lữ Minh không muốn gây thêm phiền toái cho mình. Nhưng mà nghĩ lại một chút, Lữ Minh là một người tiểu phản phái, nếu là ra ngoài chơi, rất có thể hấp dẫn nhân vật chính.

Hiện tại đối với Vương Hạo Nhiên mà nói, một hai tên nhân vật chính đã không đủ nện, càng nhiều càng tốt mới là chân lý.

Nghĩ như vậy, Vương Hạo Nhiên nhất thời coi trọng vỗ vỗ bên bả vai Lữ Minh không bị thương, nghiêm mặt nói:

"Vậy ngươi dưỡng thương một chút, chữa khỏi vết thương, nhanh đi tìm kiếm một mỹ nữ cho ta, một thì quá ít, ta muốn mười vị!"

"Ta bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Thân thể Lữ Minh thẳng tắp, lập tức trả lời.

Bên trong một căn phòng thẩm vấn.

"Tên gì?"

"Diệp Thu."

"Giới tính?"

"Cái này còn hỏi, không nhìn ra được sao?"

"Giới tính? ! ! !"

"Nữ."

Ầm!

Lăng Đoan Nhã trực tiếp dùng một bàn tay vỗ vào trên bàn trước mặt "Xin ngươi phối hợp công việc của ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!"

"Mỹ nữ, đừng nóng giận, nổi giận có hại đến sức khỏe của thân thể." Diệp Thu cười lấy nói.

"Không cần ngươi phải quản, ngươi chỉ cần trở về. . . , cảm thấy những lời này rất quen thuộc sao?"

Trong lòng Lăng Đoan Nhã một trận hỏa khí, nhưng mà đột nhiên hoảng hốt một chút.

Không lâu trước đây, nàng cũng thẩm vấn qua một nam tử tương tự, tựa như là gọi Tiêu Dật Phong tới.

Tiêu Dật Phong này cùng với tính tình cùng ngữ khí Diệp Thu quả thực là giống như đúc.

Nhưng mà những cái này không quan trọng, trọng yếu là, tên trước mắt này đánh người trong trường học, còn vặn gãy tay của người ta.

"Mỹ nữ, ngươi đang nói thầm cái gì đó?" Diệp Thu không có nghe quá rõ, thế là hỏi.





E @@@

Chương 330: Ôn Chuyện




G"Không có quan hệ tới vụ án, ngươi không cần nói, ta hỏi ngươi, ngươi có thừa nhận chuyện đánh người sự hay không?" Lăng Đoan Nhã nói.

"Thừa nhận, nhưng mà ta ra tay có chừng mực, người kia chỉ bị tổn thương tay mà thôi, ta có thể giải quyết riêng, bồi thường cho đối phương một ít tiền thuốc men là được rồi." Diệp Thu lơ đãng nói.

"Giải quyết riêng phải không? Vừa rồi ta nhận được tin tức, đối phương để ngươi bồi thường một trăm triệu, đồng thời trước mặt mọi người phải nói xin lỗi." Lăng Đoan Nhã nói.

"Bồi thường một trăm triệu? Nghĩ gì thế, tại sao hắn không đi cướp đi? !" Diệp Thu cười lạnh nói.

Hắn có tiền, nhưng tiền cũng không phải như hoa. Huống chi, số tiền này kiếm lời được không dễ dàng, đều là liếm máu trên lưỡi đao mới có được.

Về phần trước mặt mọi người nói xin lỗi thì càng không có thể.

Hắn là ai? Là sát thủ độc hành đứng đầu trên bản, để hắn nói xin lỗi lỗi người ta sao, mơ đi.

"Người ta truyền lời như vậy, đồng thời đã có cái luật sư chính thức khởi tố ngươi, không, không phải một luật sư, là một đoàn luật sư." Lăng Đoan Nhã nói.

Diệp Thu nghe được chiến trận này, nhất thời nhíu nhíu mày, cũng không có tâm tư cùng Lăng Đoan Nhã nói đùa, trực tiếp nói: "Ta cũng muốn mời luật sư."

"Không thành vấn đề, đây là quyền lợi của ngươi." Lăng Đoan Nhã nói.

Diệp Thu lấy điện thoại di động ra, lập tức bấm điện thoại.

So sánh trực tiếp bồi thường một trăm triệu mà nói thì hắn thà rằng dùng tiền này đi mời luật sư.

Dù sao hắn cũng có vài tỷ tiền tiết kiệm, cũng không thiếu tiền, vậy thì mời đoàn luật sư để đối cứng tốt.

——

Đêm.

Một nhà hàng hải sản bên cạnh đại học Thanh Linh.

Sáu người Vương Hạo Nhiên, Tống Trinh Vũ, Tần Vận Hàn, Hứa Mộ Nhan, Mục Chiêu Chiêu, Ôn Tịnh ngồi vây quanh một cái bàn bên cạnh.

Tống Trinh Vũ dạy qua đám người Vương Hạo Nhiên tiếng Anh, hai bên đều xem như rất quen thuộc.

Nhưng mà hiện tại mọi người cũng không phải quan hệ thầy trò, Tống Trinh Vũ tính ra hiện tại là học tỷ của bọn hắn.

Mọi người một bên trò chuyện, vừa ăn lẩu hải sản, cũng hết sức hài lòng hài hoà.

Trong lúc đó, Hứa Mộ Nhan cùng Tần Vận Hàn ngược lại chợt có cãi nhau, nhưng còn tính là hòa hợp.

Sau khi Vương Hạo Nhiên cùng Hứa Mộ Nhan ngả bài, thừa dịp ngày kia bị Tần Vận Hàn bắt lính, nhất thời cũng một mạch nói ra chuyện Hứa Mộ Nhan.

Tần Vận Hàn ăn xong một hồi dấm, nhưng mà rất nhanh đã không để ý.

Chỉ là thời gian hai người chạm mặt, vừa có cơ hội, vẫn miễn không được hận lẫn nhau một chút.

Ôn Tịnh cùng Mục Chiêu Chiêu biết được nguyên nhân hai người cãi nhau, nhưng mà cũng không có lắm miệng nói cái gì.

Tống Trinh Vũ cũng không nhìn ra cái gì, chỉ coi là hai người là tỷ muội oan gia, nghe được hai người cãi nhau, không khỏi bị chọc cười một chút.

Cảm thụ không khí nơi đây, Tống Trinh Vũ cũng bùi ngùi mãi thôi.

So sánh với người nhà của mình mà nói thì những bằng hữu cũng là học sinh này để nàng cảm thấy ấm áp nhiều.

Nàng nâng chén uống cùng đám người Vương Hạo Nhiên.

Tất nhiên đây không phải rượu, mà là đồ uống.

Ăn vào một nửa thời gian, Vương Hạo Nhiên bỗng nhiên nói đến chuyện chính "Trinh Vũ tỷ, ngươi chuẩn bị thi nghiên cứu ngành nào? Khoa ngoại ngữ hả?"

Thế nhưng mà Vương Hạo Nhiên có chút nhân mạch, ba người Khâu Thiến Vi, Kỷ Thủy Dao cùng Liễu Nguyệt đều là giáo sư, có các nàng hỗ trợ, quá trình Tống Trinh Vũ thi nghiên khẳng định sẽ thông thuận rất nhiều.

Tống Trinh Vũ trả lời: "Không, ta chuẩn bị thi khoa sinh vật biển."

"Cái này thật là đúng dịp, ta biết giáo sư của khoa này, các ngươi chờ chút." Vương Hạo Nhiên nói xong, lập tức lấy ra điện thoại, gọi điện thoại cho Kỷ Thủy Dao.

"Muốn tìm Vi Vi sao?" Sau khi Kỷ Thủy Dao nghe điện thoại, theo bản năng hỏi một câu.

Gần đây, Vương Hạo Nhiên chưa từng có chủ động liên lạc với nàng, lúc này lại tiếp điện thoại Vương Hạo Nhiên, bởi vậy trực tiếp đặt suy nghĩ trên mình thất muội Khâu Thiến Vi.

"Không phải, ta tìm ngươi, hiện tại ngươi có rảnh không?" Vương Hạo Nhiên nói.

"Có có có!" Kỷ Thủy Dao cấp bách trả lời.

"Có thuận tiện đi ra ngoài không?"

"Thuận tiện." Kỷ Thủy Dao trực tiếp vứt đi quyển sách bảo bối trong tay.

"Được, ta ở. . ." Vương Hạo Nhiên lập tức báo một cái địa chỉ.

"Được, lập tức ta tới ngay." Kỷ Thủy Dao hào hứng đáp ứng, lập tức chuẩn bị xuất phát.

"Ngũ tỷ, lục tỷ, ta đã làm xong đồ ăn rồi, có thể ăn." Khâu Thiến Vi từ phòng bếp, nói với Liễu Nguyệt đang chuyên chú viết Weibo, cùng với Kỷ Thủy Dao vừa mới nói điện thoại xong.

"Ta có việc phải ra ngoài, không ăn đâu." Kỷ Thủy Dao nói.

"Hơn tám giờ rồi, còn ra ngoài làm cái gì?" Khâu Thiến Vi hiếu kỳ hỏi.

"Ta, ta. . ." Kỷ Thủy Dao có chút bối rối, ngay cả lời cũng nói không lưu loát.

"Há, ta hiểu rồi, chắc là đối tượng của lục tỷ hẹn đúng hem? Mau đi đi, mau đi đi." Khâu Thiến Vi suy đoán ra cái gì đó, lập tức cười ha hả nói.

"Cái kia, vậy thì ta đi ra ngoài đây." Kỷ Thủy Dao có tật giật mình, bối rối không thôi. Đổi một bộ quần áo đẹp đẽ, còn hóa trang, lập tức hừng hực ra cửa.

Chỉ chốc lát sau, Kỷ Thủy Dao liền đi tới một nhà hàng hải sản.

Nhìn xem bên trong nhà hàng oanh oanh yến yến, Kỷ Thủy Dao trực tiếp bị choáng váng.

Nàng còn tưởng rằng, chỉ có chính mình cùng với Vương Hạo Nhiên.

Nào biết được, loại trừ Vương Hạo Nhiên, còn có năm nữ nhân, hơn nữa tất cả đều có phong thái đại mỹ nữ.

"Tới rồi à, ngồi đi." Vương Hạo Nhiên hướng lấy Kỷ Thủy Dao đang sững sờ nói.

"Ân, được rồi." Kỷ Thủy Dao sững sờ đáp ứng một chút, lập tức chọn một cái chỗ trống ngồi xuống.

Sau khi Tống Trinh Vũ thấy Kỷ Thủy Dao thì quan sát một chút, lập tức kinh ngạc hỏi: "Người khỏe chứ, ngươi là Kỷ Thủy Dao Kỷ giáo sư phải không?"

Kỷ Thủy Dao rất lễ phép đáp lại nói: "Đúng, ngươi khỏe."

Vương Hạo Nhiên đơn giản giới thiệu một chút "Đây là lão sư cao trung của ta, tên là Tống Trinh Vũ, bây giờ chuẩn bị thi vào nghiên cứu sinh của khoa sinh vật biển."

"Há." Sau khi Kỷ Thủy Dao nghe được lời này, đối với Tống Trinh Vũ càng thân thiện một phần, lập tức nhìn về phía nàng nói:

"Hiện tại ngươi có ai chỉ dạy không?"

Tống Trinh Vũ nói: "Ta vừa tới trường học mấy ngày, trước mắt còn không có."

Kỷ Thủy Dao gật đầu một cái, chủ động nói: "Nếu như ngươi không ngại, ta có thể làm lão sư của ngươi."





Y @@@

Chương 331: Thiều Oản Oản (1)




TTống Trinh Vũ mừng rỡ nói: "Kỷ giáo sư, vậy sau này liền làm phiền ngươi."

Kỷ Thủy Dao cười cười "Chuyện nhỏ mà thôi."

Vương Hạo Nhiên lại nói: "Còn có chuyện nghỉ lại."

Kỷ Thủy Dao gật đầu, lập tức nói với Tống Trinh Vũ:

"Ta phân ra một căn phòng lão sư, nơi đó cực kỳ yên tĩnh, hơn nữa cũng rất rộng lớn, đều có đủ loại phương tiện. Nhưng mà ta cùng ngũ tỷ của ta ở bên ngoài, nếu ngươi không ghét bỏ thì có thể ở lại căn phòng lão sư kia của ta."

Tống Trinh Vũ chân thành tha thiết nói: "Kỷ giáo sư, thực tế rất đa tạ ngươi."

"Hạo Nhiên lão sư, chính là lão. . . Không phải, Hạo Nhiên bằng hữu, chính là bằng hữu của ta, ngươi không cần khách khí với ta " Kỷ Thủy Dao chỉ cảm thấy quan hệ có chút loạn, nói đến một nửa, nhất thời phát hiện không hợp lý, thế là lập tức sửa một chút.

Sau khi dừng một chút, nàng nói tiếp: "Ngươi đừng gọi ta là Kỷ giáo sư, gọi ta là Kỷ thư thư, à chờ một chút, ta 21 tuổi, thuận tiện hỏi thăm ngươi. . .

"Ta 23. . ." Tống Trinh Vũ cực kỳ lúng túng.

Kỷ Thủy Dao chỉ cảm thấy quan hệ thật là loạn, nhưng vẫn nói: "Ách. . . Vậy ngươi trực tiếp gọi ta Kỷ muội muội, hoặc là trực tiếp gọi Thủy Dao, Dao Dao, ta gọi ngươi là Tống thư thư nha?"

Nghe được lời nói của Kỷ Thủy Dao, Tống Trinh Vũ cũng cảm thấy thật là loạn, trong lúc nhất thời không khỏi ngây ngẩn cả người, không biết phải trả lời thế nào.

Thấy thế, Vương Hạo Nhiên bỗng nhiên nói:

"Ta thấy như vậy đi, các ngươi cứ tùy vào hoàn cảnh mà gọi, ở trên lớp học thì các ngươi là thầy trò, nếu không có ở trên lớp học, các ngươi gọi là tỷ muội, thế nào?"

"Được, thế này rất tốt." Kỷ Thủy Dao trước tiên gật đầu đáp lại.

"Tốt, cứ làm như thế." Tống Trinh Vũ cũng nói theo.

"Giải quyết xong, tới tới tới, ăn lẩu đi." Vương Hạo Nhiên chào hỏi một tiếng, để phục vụ viên lấy ra một bộ bát đũa mới cho Kỷ Thủy Dao.

Kỷ Thủy Dao vốn tới giờ cơm thì không ăn đồ vật.

Nếu như đổi lại trước đây, nàng khẳng định trực tiếp từ chối, giờ phút này sẽ không nghe được Vương Hạo Nhiên nói như vậy cũng vui vẻ ăn lẩu.

Kỷ Thủy Dao loại trừ phòng nghiên cứu thì cuộc sống kỳ thực có chút nặng nề. Bởi vậy trong lúc ăn lẩu đó, cũng không phải rất nhiều.

Nhưng mà Tần Vận Hàn cùng Hứa Mộ Nhan thỉnh thoảng sẽ cãi nhau, làm không khí sôi nổi, bởi vậy cũng không đến mức lúng túng, ngược lại vui vẻ hòa thuận như cũ.

Qua một lát, Vương Hạo Nhiên bỗng nhiên nhận được hai cái tin nhắn.

Một cái là Tần Vận Hàn, một cái là Khâu Thiến Vi.

Hai người đều có một cái ý tứ, ý là hẹn Vương Hạo Nhiên gặp mặt vào tối này

Khiến Vương Hạo Nhiên rầu rỉ không thôi.

Hai người đều chủ động mở miệng, từ chối ai cũng không thích hợp, mà đồng thời đáp ứng thì tạm thời cũng không có khả năng lắm.

Nhưng lúc này, bỗng nhiên Hứa Mộ Nhan đề nghị:

"Tần Vận Hàn, Chiêu Chiêu, Tịnh Tịnh, một hồi sau khi ăn xong, chúng ta một chỗ trở về phòng ngủ mở hắc đả chơi đùa nha?"

Mục Chiêu Chiêu cùng Ôn Tịnh đều đáp ứng.

Khóa trình đại học so với cao trung thoải mái nhiều, thời gian nhàn hạ hơn không ít, gần đây mấy người nhàn đến phát chán, thường thường chơi đùa.

Tần Vận Hàn cũng nói: "Các ngươi chơi đi, sau khi ta trở về thì dự định đọc sách."

Hứa Mộ Nhan cười tủm tỉm nói: "Đọc sách sao? Vậy chúng ta cùng xem đi, đến lúc đó ta đi đến phòng ngủ tìm ngươi."

Nghe được lời này, Tần Vận Hàn âm thầm cắn răng, nói: "Bỏ đi, đột nhiên ta không muốn xem sách, một hồi trở về chơi game, nhưng mà ta không cùng ngươi mở đen, ta muốn xếp hàng đối diện với ngươi, nắm lấy ngươi đánh."

"Tới đi, ai sợ ai?" Hứa Mộ Nhan đón ánh mắt của Tần Vận Hàn.

Hai người đều là mắt to, liền nhìn xem lẫn nhau, ai cũng không nhường ai.

Đối mặt loại tình huống này, Vương Hạo Nhiên đương nhiên là cũng không giúp ai, cúi đầu ăn đồ ăn.

May mà hai người trừng một lát, con mắt có chút xót, vậy mới dời ánh mắt đi.

Mà ngay tại lúc thu ánh mắt về, Hứa Mộ Nhan nhìn Vương Hạo Nhiên một chút, ném đi một cái ánh mắt giảo hoạt.

Vương Hạo Nhiên ngẩn người, lập tức cũng hiểu rõ, hẳn là Hứa Mộ Nhan nhìn thấy Tần Vận Hàn nhắn tin, vậy mới cố tình phá hoại một chút. Miễn sau khi Tần Vận Hàn ăn cơm thì đi tìm Vương Hạo Nhiên gặp mặt.

Nhưng mà đối với Vương Hạo Nhiên mà nói thì thế này cũng tốt.

Tần Vận Hàn trở về chơi game, vậy hắn cũng không cần làm ra lựa chọn.

Sau khi ăn xong cái lẩu, đầu tiên là Vương Hạo Nhiên đưa Kỷ Thủy Dao trở về, tiếp theo là đưa đám người Tần Vận Hàn, Tống Trinh Vũ trở về trường học.

——

Dưới bầu trời đêm.

Nhà ga.

Lúc này là tám giờ rưỡi đêm, một chiếc xe nơi nơi khác tới trạm xe lửa Thanh Linh.

Nơi cửa trạm xuất, tuôn ra một ít lữ khách tới.

Trong đó có một tổ hợp gia đình xách theo hành lễ đi ra.

Mẫu thân kia có tuổi tác khoảng năm mươi tuổi, tuổi tác của nam tử kia khoảng mới hai ươi.

Hai người là mẫu thân và đệ đệ của Tống Trinh Vũ.

Lúc này, trên mặt hai người tràn đầy khó chịu cùng oán giận, đang trò chuyện với nhau.

"Cái đứa nghịch tữ này, đúng là không được tích sự gì, kêu nàng đưa ba mươi vạn cho đệ đệ mua nhà, nàng rõ ràng đổi dãy số đi, thật là không ra thứ gì!" Mẫu thân một mặt chanh chua, trong miệng đang oán trách.

Đứa con kia cũng rất là khó chịu nói: "Còn nói tỷ tỷ ruột của ta, mỗi tháng chỉ cho ta ba ngàn khối tiền tiêu vặt, này làm sao đủ dùng? Kêu nàng cho nhiều một chút, nàng ra sức khước từ, cái chuyện nhỏ này ta cũng không cùng nàng so đo.

Mà bây giờ đây, ta xem mặt tìm được đối tượng, chỉ cần khoảng ba mươi vạn mua nhà, vậy ta có thể kết hôn rồi, chút tiền ấy nàng cũng không nguyện ý đưa ra, nàng xứng làm tỷ tỷ của ta sao? !"

Mẫu thân thấy thế, thay đổi nói lên Tống Trinh Vũ tồi tệ, vội vã trấn an nói:

"Nhi tử, ngươi không nên tức giận, bởi vì kẻ vô ơb bạc nghĩa này mà chọc tức thân thể, cái này quá không đáng giá."

Nhi tử hừ lạnh một tiếng, lập tức hỏi: "Tối nay chúng ta ở đâu đây?"

Mẫu thân nói: "Tìm cái nhà trọ nào ở lại đi, tiếp đó ăn một chút gì."

Nhi tử không vui nói: "Đã đến thành thị lớn rồi, thế nào còn ở nhà trọ, ta không muốn ở, chúng ta phải ở khách sạn."





R @@@

Chương 332: Thiều Oản Oản (2)




YMẫu thân khổ sở nói: "Thế nhưng mà trên người chúng ta không mang nhiều tiền, ở khách sạn thì quá mắc."

Nhi tử bất mãn hồ đồ nói: "Không phải còn có tỷ tỷ sao, đợi khi tìm được tỷ tỷ, tìm tỷ tỷ thanh toán là được thôi, chúng ta đã đi tới thành thị tỷ tỷ công tác, chẳng lẽ còn có thể không xuất tiền ra sao?"

Mẫu thân vui vẻ nói: "Nói đúng nói đúng, vậy chúng ta trước đi tìm cái khách sạn nào đó để ở lại, sau đó lại đi tìm tỷ tỷ ngươi." Nói xong, giọng nói của nàng dần dần tồi tệ lên:

"Đứa vô ơn bạc nghĩa này, cho là đổi đi dãy số chúng ta không tìm được nàng sao, ta trực tiếp tới Thanh Linh để tìm, chờ ta tìm gặp nàng, nhất định phải tát đứa con bất hiếu này mấy cái, đổi dãy số đi rõ ràng không nói cho chúng ta, còn phải đêt chúng ta lặn lội đường xa đến tìm nàng."

Nhi tử hừ nói: "Tiền mua nhà phải lấy thêm nhiều một chút."

Mẫu thân liền vội vàng gật đầu tán thành, "Đúng, gọi điện thoại muốn ba mươi vạn, hiện tại làm cho chúng ta đến tìm nàng, nói ít nhất cũng đến năm mươi vạn!"

——

Vương Hạo Nhiên đưa xong đám người Tần Vận Hàn, Tống Trinh Vũ trở về trường học phòng ngủ, liền chuẩn bị trở về ngôi biệt thự ngoài đường kia.

Nhưng mà khi chạy Bugatti trở về, bên đường có một mỹ nữ có dung mạo tuyệt mỹ và vóc người uyển chuyển đang thò tay đón xe.

Vương Hạo Nhiên thấy thế vội vã dẫm phanh lại.

Cũng không phải hắn nhìn trúng nữ tử này, mà là bởi vì có quán tính thấy mỹ nữ xinh đẹp liền hoài nghi đối phương là nữ chính.

Sau khi xe dừng lại, tóc dài của nữ tử kia đột nhiên hướng về cửa sổ xe bên này đi tới, cũng gõ gõ cửa sổ xe.

Cửa sổ xe hạ xuống, Vương Hạo Nhiên nhìn thấy dáng vẻ của nữ tử này.

Nữ tử này sinh ra vó một đôi mắt quyến rũ, ngũ quan rất tinh xảo, ở khoảng cách gần mặt đối mặt như vậy hoàn toàn không có một chút tì vết, để người ta nhịn không được, tim phải thình thịch.

Cùng lúc đó, Vương Hạo Nhiên cũng khơi thông hệ thống.

Rất nhanh, một ít tin tức về nữ tử trước mắt liền xuất hiện ở trong đầu Vương Hạo Nhiên.

Nữ chính: Thiều Oản Oản

Điểm chiến lực: 898

Điểm mị lực: 291

Hào quang nữ chính: 1102

Kỹ năng: độc thuật cấp Tông Sư, hào quang kiệt tâm (chú thích: Bị động, khiến sinh vật giống đực xung quanh chậm chạp giảm xuống sinh mệnh lực, phạm vi là mười mét, vẻn vẹn chỉ có hiệu lực với người có điểm chiến lực thấp hơn mình. )

Độ thiện cảm đối với kí chủ -10 (Chán ghét cường độ thấp)

Cái này đi ở nửa đường rõ ràng còn thật gặp được một nữ cginsh? Hơn nữa cái giới thiệu hào quang này. . . Vị nữ chính này hình như là một ma nữ.

May mà điểm chiến lực của mình cao hơn nàng, nếu không, cách rất gần phải giảm thọ mệnh.

Sau khi điều tra, Vương Hạo Nhiên cũng không khỏi kinh ngạc lên, ở trong lòng âm thầm nghĩ tới.

Mà lúc Vương Hạo Nhiên đang quan sát, Thiều Oản Oản này cũng quan sát Vương Hạo Nhiên một chút.

Đinh, độ thiện cảm của nữ chính Thiều Oản Oản đối với kí chủ tăng 20, độ thiện cảm trước mắt là 10 (Thân thiện)

Thiều Oản Oản đánh giá Vương Hạo Nhiên mấy giây, con mắt hơi hơi sáng lên, lập tức cười tủm tỉm hỏi: "Soái ca, đã muộn như vậy rồi ta không đón được xe, ngươi có thể đưa ta trở về được không?"

"Lên đây đi." Vương Hạo Nhiên gật đầu đáp ứng.

Thiều Oản Oản là một nữ chính, khẳng định không phải loại nữ nhân tùy tiện kia. Nhưng mà đêm hôm khuya khoắt lại ngăn lại xe của một nam tử xa lạ chắc chắn là có mưu đồ khác.

Vương Hạo Nhiên muốn xem Thiều Oản Oản này muốn làm gì.

Nghe tiếng, nụ cười Thiều Oản Oản bộc phát nồng nặc mấy phần, lập tức chui vào ghế lái phụ.

"Ngươi muốn đi đến đậu?" Vương Hạo Nhiên nghiêng đầu nhìn Thiều Oản Oản yêu mị một chút, dò hỏi.

"Ta không muốn đi đâu cả, muốn đi chỗ của ngươi ở nhờ một đêm có được không?" Thiều Oản Oản đón ánh mắt của Vương Hạo Nhiên, trên mặt lộ ra nụ cười mị hoặc đồng thời trên người nàng có một cảm giác hoa mai đang lặng lẽ tỏa ra.

Nụ cười yêu dị cộng thêm mùi thơm trong không khí khiến người khác không nhịn được say mê ở trong đó.

Hoa mai này là một loại độc. Loại độc phụ trợ khống chế tinh thần ý chí.

Cộng thêm điều kiện của Thiều Oản Oản, trên người đã mang theo một loại cảm giác mị hoặc nồng đậm.

Đừng nói là một nam nhân bình thường, coi như bản thân rất mạnh cũng sợ phải bị mê đến choáng váng đầu óc.

Nhưng mà đương nhiên Vương Hạo Nhiên không nằm trong đám này.

Thứ nhất, bây giờ hắn cũng là cao thủ, lực chống cự cao tới đáng sợ.

Thứ hai, lần trước sau khi nghe Đường Băng Vân nói hắn liền trưởng thành ghi nhớ, dựa theo phương pháp ghi lại trong Chí Tôn Độc Kinh tự biến mình thành thể chất bách độc bất xâm.

Bây giờ Vương Hạo Nhiên kháng độc kéo căng, độc trong hoa mai hoàn toàn vô dụng đối với hắn.

Nhưng mà hắn muốn biết mục đích của Thiều Oản Oản này là cái gì, thế là giả bộ giống như đã trúng chiêu, một mặt say mê, phối hợp nói: "Đương nhiên là có thể, ngươi tên là gì?"

Nhìn thấy Vương Hạo Nhiên giống như đã trúng chiêu, Thiều Oản Oản cũng thu hồi nụ cười trên mặt, giống một nữ vương ra lệnh:

"Ngươi không cần biết tên của ta, bây giờ ngươi chỉ cần biết ta là chủ nhân của ngươi, từ giờ trở đi đều phải nghe lời của ta, chuyện thứ nhất phải làm là đưa xe của ngươi cho ta."

"Ngoại trừ xe, còn muốn cái gì nữa không?" Vương Hạo Nhiên hỏi.

"Còn có tiền, ngươi có bao nhiêu tiền thì đi chuẩn bị bấy nhiêu đi." Thiều Oản Oản trả lời.

"Ngoại trừ tiền, còn có gì khác không?" Vương Hạo Nhiên tiếp tục hỏi.

Thiều Oản Oản cũng nhíu nhíu mày, lạnh giọng không vui nói: "Không được hỏi nhiều như vậy, nếu có chuyện gì ta sẽ để ngươi đi làm, còn nữa, nói chuyện với ta phải xưng hô ta là chủ nhân, hiểu chưa?"

"Gọi cái gì?" Vương Hạo Nhiên hỏi.

"Chủ nhân!" Thiều Oản Oản nhíu nhíu mày, nói.

"Ngoan." Vẻ say mê trên mặt Vương Hạo Nhiên biến mất không thấy gì nữa, cười nhạt một tiếng, đáp ứng .

Thiều Oản Oản khẽ giật mình, lập tức mới phản ứng lại, người trước mặt này không có trúng chiêu, thậm chí còn đùa bỡn chính mình.

Nàng lạnh lùng nói: "Ngươi muốn chết sao?"





I @@@

Chương 333: Thánh Nữ Độc Tông




P"Lời này phải là ta nói mới đúng, ngươi, muốn chết sao? !" Ánh mắt Vương Hạo Nhiên phát lạnh.

Thiều Oản Oản ngốc lại một chút, muốn ra tay giáo huấn người trước mắt này nhưng bỗng nhiên cảm giác toàn thân không cử động được.

Đây là. . . Trúng độc.

"Ngươi, ngươi, ngươi đến cùng là ai?" Thiều Oản Oản chấn động toàn thân, không thể tưởng tượng nổi nhìn xem Vương Hạo Nhiên.

Hạ độc là thủ đoạn lợi hại nhất của nàng! Không thể làm cho nam tử này bị trúng độc thì thôi đi, chính mình lại còn bị trúng độc?

Thiều Oản Oản cực kỳ khó hiểu.

"Ngươi không cần biết ta là ai, bây giờ ta hỏi ngươi vài vấn đề, ngươi phải trả lời đúng sự thật, hiểu chưa?" Sau khi Vương Hạo Nhiên nắm giữ quyền chủ động thế là nói.

Giờ phút này Thiều Oản Oản không có năng lực phản kháng, giống như cá trên thớt gỗ, bởi vậy chỉ có thể gật đầu.

"Ngươi là ai?" Vương Hạo Nhiên hỏi.

"Ta tên là Thiều Oản Oản, là Thánh Nữ Độc tông."

Thiều Oản Oản là một nữ chính ma nữ, ở một mức độ nào đó cũng được coi là nửa phản phái.

Vương Hạo Nhiên có hào quang phản phái siêu cao, có lực khuất phục rất mạnh đối với Thiều Oản Oản.

Sau khi Thiều Oản Oản bị Vương Hạo Nhiên khống chế cũng thành thật trả lời hết tất cả vấn đề.

Vương Hạo Nhiên nghe được Thiều Oản Oản nói thì quay đầu, gật đầu một cái, tiếp tục hỏi: "Vậy nửa đường ngươi ngăn ta đến cùng là muốn làm cái gì?"

Thiều Oản Oản nói: "Ta muốn làm chút chuyện ở Thanh Linh, cần vài tên trợ thủ, nhìn thấy ngươi lái một chiếc Bugatti liền muốn nhận ngươi làm thủ hạ, nhưng mà ta không nghĩ tới. . ."

"Nhưng mà không nghĩ tới không lợi hại bằng ta, đúng không?" Vương Hạo Nhiên cười nhạt một tiếng.

Nếu như đây là lúc chính mình mới khuếch trương, đối mặt với một nhân vật chính thấu thị đều nhức đầu mà gặp được Thiều Oản Oản, khẳng định sẽ trở thành tiểu phản phái để nàng thúc giục.

Nhưng mà bây giờ hắn quá cường đại rồi, hào quang phản phái cũng đã đến một cái tình trạng cực cao, đương nhiên không phải người như Thiều Oản Oản có khả năng khống chế được.

"Là ta có mắt như mù, van cầu ngươi tha cho ta đi." Thiều Oản Oản khẩn cầu.

"Ngươi đi đi." Vương Hạo Nhiên lờ mờ nói một tiếng, mà trong khi nói chuyện, độc trên người Thiều Oản Oản cũng đã giải hết.

Lúc Thiều Oản Oản phát giác được cũng hết sức ngạc nhiên, không thể tin nhìn xem Vương Hạo Nhiên. Nàng không nghĩ tới đối phương sẽ buông tha cho mình dễ dàng như vậy.

Đinh, độ thiện cảm của nữ chính Thiều Oản Oản đối với kí chủ tăng lên 10, độ thiện cảm trước mắt là 20 (Phi thường thân thiện)

Đinh, kí chủ ảnh hưởng đến hướng đi của nội dung truyện, thu được 600 điểm phản phái!

Sợ Vương Hạo Nhiên đổi ý hừng hực vội vàng xuống xe, nhưng mà nỗi ngờ vực trong lòng mãnh liệt lại làm cho Thiều Oản Oản ngừng chân.

Nàng nhìn về phía Vương Hạo Nhiên, hỏi: "Trên đời này không có bao nhiêu người có thể giải được Ám Hương Độc của ta, vì sao nó lại không có một chút tác dụng nào đối với ngươi?"

Vương Hạo Nhiên nhìn xem nàng, cũng không trả lời.

Thiều Oản Oản thấy thế, nói ra một cái nghi vấn khác: "Đừng nói là các trưởng lão ở Độc tông, coi như là tông chủ tiền nhiệm của Độc Tông, đều không thể khiến ta không phát hiện là mình đang bị hạ độc, ngươi đã làm như thế nào để ta không phát hiện ra được?"

Vấn đề của Thiều Oản Oản đương nhiên Vương Hạo Nhiên không có trả lời, chỉ là thản nhiên nói: "Ngươi may mắn có cái thân phận kia, nếu không bây giờ ngươi đã là một người chết."

Lời này của hắn tuyệt đối không phải là nói dọa người.

Nếu như Thiều Oản Oản không có thân phận nữ chính thì bây giờ nhất định đã ngủm.

Nói xong thì Vương Hạo Nhiên cũng không có nhiều lời, trong lúc Thiều Oản Oản đang nhìn kỹ thì lái xe rời đi.

Thiều Oản Oản nhìn bóng xe đi xa, đứng tại chỗ một lúc lâu không động, xuất thần suy nghĩ, nghĩ về hàm nghĩa câu nói của Vương Hạo Nhiên trước khi đi.

Chẳng phải thân phận của mình là Thánh Nữ Độc tông sao?

Vì vậy mà đối phương không có giết mình, xem ra là có nguồn gốc cùng với Độc tông.

Chỉ là người kia là ai?

Trong lúc nhất thời Thiều Oản Oản không thể nghĩ ra được, đành đi tới nơi dừng chân tìm vị nữ trưởng lão Độc tông cùng mình đến Thanh Linh lần này.

Vị nữ trưởng lão Độc Tông này là lão ẩu, tóc bạc da nhăn nhưng tinh quang trong ánh mắt lấp lóe, nhìn là biết không phải nhân vật đơn giản.

"Tìm được người làm việc chưa?" Lão ẩu hỏi.

"Ta vừa mới. . ." Thiều Oản Oản tâm sự nặng nề, nghe được lão ẩu hỏi thế là đem chuyện vừa nãy nói ra rồi liền hỏi:

"Ngũ trưởng lão! Ngươi kiến thức rộng rãi, có biết người kia là ai không?"

Nghe được Thiều Oản Oản thuật lại, vẻ mặt ngũ trưởng lão nghiêm túc một lúc rồi lập tức lộ ra nụ cười mừng rỡ trên mặt.

"Ngũ trưởng lão, ngươi nghĩ được cái gì?" Thiều Oản Oản thấy thế, lập tức hỏi.

"Người kia chừng bao nhiêu tuổi?" Ngũ trưởng lão muốn chứng thực chính mình suy đoán, hỏi lần nữa.

"Chừng hai mươi." Lưới Thiều Oản Oản trả lời.

"Vậy cũng không có lầm, nhất định là đúng!" Ngũ trưởng lão dùng giọng khẳng định nói.

"Ngũ trưởng lão biết là người nào sao? !" Thiều Oản Oản truy vấn.

"Thủ đoạn lợi hại quỷ dị hạ độc nhất trong thiên hạ không đâu bằng Độc tông chúng ta được, nhưng mà Độc Tông truyền thừa xuống thủ pháp hạ độc có một bộ phận trưởng lão chúng ta với ngươi cũng không có cách nào nắm giữ, chắc hẳn người này dùng loại thủ pháp này." Ngũ trưởng lão nói.

"Thế nhưng mà phương pháp Độc Tông chúng ta từ trước đến giờ là bí mật truyền xuống, sao lại thế. . ." Thiều Oản Oản nghi vấn lên, nhưng mà vừa nói xong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì:

"Ngũ trưởng lão có ý tứ là, người này cũng là người của Độc tông?"

"Đúng vậy." Ngũ trưởng lão gật đầu.

"Thế nhưng mà Độc Tông có nhân vật như thế sao?" Thiều Oản Oản nói.

"Có!" Ngũ trưởng lão ánh mắt lộ ra cuồng nhiệt thần thái.

"Ngũ trưởng lão ngươi muốn nói là . ." Cảm nhận được tâm tình của ngũ trưởng lão Thiều Oản Oản cũng nghĩ đến cái gì, lập tức rung động nói: "Là lão tổ tông? !"

"Đúng vậy!" Ngũ trưởng lão trùng điệp gật đầu "Ngoại trừ lão tổ tông, trong thế gian này cũng sẽ không có người thứ hai biết loại thủ pháp hạ độc siêu cao này."

"Nhưng lão tổ tông là nhân vật hơn 150 năm trước, bây giờ làm sao có thể vẫn tồn tại trên thế gian?" Thiều Oản Oản không thể hiểu nổi nói.





Y @@@

Chương 334: Cừu Nhân Gặp Mặt, Chiến Thư (1)




Y"Khoảng thời điểm năm mươi năm trước, lão tổ tông sáng lập Độc tông chúng ta gặp phải đại nạn trăm tuổi, giữ lại Chí Tôn Độc Kinh , truyền lại vị trí Tông chủ rồi đi xa bốn phương, tìm phương pháp phản lão hoàn đồng, năm mươi năm sau đó không có tin tức gì." Ngũ trưởng lão sùng kính nói:

"Bây giờ nhìn thấy chắc là lão tổ tông đã thành công, người trẻ tuổi chừng hai mươi kia nhất định là lão tổ tông đã phản lão hoàn đồng, không thể sai được!"

"Ngươi mạo phạm nhân vật bực này, hết lần này tới lần khác hắn không giết ngươi, để ngươi bình yên vô sự rời đi chính là chứng minh tốt nhất."

Thiều Oản Oản kinh hãi vô cùng, giật mình nói: "Không trách hắn nói ta may mắn vì có thân phận này, nếu như ta không phải là thánh nữ Độc tông, đương nhiên sẽ không còn mạng trở về."

Tâm trạng lên xuống mãnh liệt, thật lâu khó mà yên lặng, chỉ là nàng còn có chút một chút nghi vấn "Ngũ trưởng lão, lão tổ tông còn sống mà tại sao lại không trở về Độc tông?"

Nghe được lời này, sự mừng rỡ trên mặt ngũ trưởng lão hơi hạ thấp một chút, thở dài nói: "Lão tổ tông đang ghét con cháu hậu bối chúng ta vô năng, tông chủ Độc Tông tỉ thí với Y Tiên cốc bị thua, cuối cùng đã tự vẫn."

Thiều Oản Oản cũng cảm thấy rất xấu hổ, thiên phú của nàng cũng coi là không tệ, nhưng mà so với Tiểu Y Tiên của Y Tiên cốc vẫn là kém không ít.

Tuy là sa sút tinh thần, nhưng nàng vẫn giữ vững tinh thần, nói: "Lần này chúng ta tới Thanh Linh là đến tìm Tiểu Y Tiên Biển Tố Vấn báo thù, chỉ cần chúng ta báo thù được, nhất định có thể thu được lão tổ tông tán thành lần nữa."

Độc tông cùng Y Tiên cốc từ lúc sáng lập đến nay đều là cừu địch, bây giờ phát triển thành thù truyền kiếp, từ cái chết của tông chủ Độc Tông đời trước đã đến mức không thể hòa giải.

"Tông chủ Độc Tông đời trước là bị bại bởi Tiểu Y Tiên Biển Tố Vấn, điều này là cho vị trí Tông chủ vẫn treo lơ lửng giữa trời, tuy ngươi là thánh nữ Độc tông nhưng ngươi cảm thấy chắc chắn có thể thắng được Biển Tố Vấn sao? Ngươi dám đấu sinh tử với Biển Tố Vấn sao?" Ngũ trưởng lão nhìn chăm chú vào Thiều Oản Oản, hỏi ngược lại.

Thần sắc Thiều Oản Oản đọng lại. Tỷ thí bình thường nàng có chỉ có hai thành ba phần thắng, cơ bản cũng là đến đưa đồ ăn.

Nhưng mà Y Tiên sáng lập Y Tiên cốc đã quy thiên, mà Độc Tông lão tổ cùng Y Tiên nổi danh vẫn sống tại nhân thế.

Bây giờ cốc chủ tân nhiệm Tiểu Y Tiên Biển Tố Vấn, tuy có đầy đủ lợi hại, hoành áp trưởng lão Độc Tông cùng Thánh nữ nhưng mà vẫn kém xa tít tắp với lão tổ Độc tông.

Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của Độc tông!

Vừa nghĩ đến đây, trong đầu Thiều Oản Oản cũng bốc lên một ý nghĩ to gan "Ngũ trưởng lão, dựa theo quy cũ, Độc tông cùng Y Tiên cốc đấu sinh tử, nhưng mà lần này chúng ta dùng độc cấm kỵ trong [ Chí Tôn Độc Kinh ], nhất định Biển Tố Vấn sẽ phải thua!"

"Ngươi điên rồi? !" Nghe được đề nghị này, thần sắc ngũ trưởng lão hoảng sợ, "Cấm kỵ chi độc uy lực quá lớn, ngoại trừ lão tổ tông bên ngoài không ai có thể hiểu, một khi bạo phát, nửa ngày đồ sát một thành, ngươi muốn dân tại họa ngập đầu tới cho Độc tông sao?"

Ngoại trừ Y Tiên cốc cùng Độc tông, thế gian còn có không ít các môn phái ẩn thế, loại việc ác dùng độc hại nhân gian này, tuyệt đối sẽ dẫn tới bị các môn phái ẩn thế công kích tập thể.

Loại hậu quả này ai cũng đảm đương không nổi.

Nghe vậy, Thiều Oản Oản chẳng những không có bối rối, ngược lại là cười cười, "Ngũ trưởng lão, chính ngươi cũng đã nói, ngoại trừ lão tổ tông bên ngoài không ai có thể hiểu."

Kinh hãi trên mặt Ngũ trưởng lão hạ xuống, thần sắc sáng lên.

Phương pháp so đấu với Y Tiên cốc là, Độc tông đầu độc, Y Tiên cốc giải độc. Phương nào thua phải lấy mạng ra chung.

Cấm kỵ chi độc, coi như là lão Y Tiên của Y Tiên cốc vẫn sống đều phải nhức đầu không thôi, Tiểu Y Tiên Biển Tố Vấn tuyệt đối không thể giải được.

Thắng là cái chắc.

Mà có lão tổ tông ở đây, trước khi cấm kỵ chi độc bạo phát, hắn tuyệt đối sẽ xuất thủ ngăn cản.

Đề nghị của Thiều Oản Oản rất lớn mật, thế nhưng lại là biện pháp rửa nhục tốt nhất.

"Chủ ý này không sai." Sau khi Ngũ trưởng lão nghĩ sâu tính kỹ, không khỏi chậm chậm gật đầu.

Thiều Oản Oản thấy thế, cũng không nói nhiều, đi ra khỏi nơi dừng chân.

——

Đêm khuya.

Biển Tố Vấn ra ngoài làm việc, một mình đi bộ đi trên đường mòn của một cái khu biệt thự, chuẩn bị trở về ngôi biệt thự của Liễu Nguyệt.

Sắc trời đã muộn như vậy, một nữ nhân đi một mình ở bên ngoài là rất nguy hiểm.

Nhưng mà ngoài trừ y thuật thì điểm võ lực của Biển Tố Vấn vẫn rất tốt, cho dù đi một mình trong đêm cũng sẽ không e ngại chút nào.

Chỉ là lúc nàng đi đến cách biệt thự còn có hai trăm mét bỗng nhiên dừng lại.

Trong không khí có chút nhàn nhạt mùi thơm.

Lấy bản lĩnh của Biển Tố Vấn đương nhiên là có thể minh bạch, trong mùi thơm này có độc.

Nhưng mà y thuật của nàng siêu cao, tự mình có phương pháp giải độc, vì vậy những cái mùi thơm này hoàn toàn không có ảnh hưởng đối với nàng.

"Đi ra đi." Biển Tố Vấn nói một tiếng với không khí.

"Không hổ là Tiểu Y Tiên nha, U Linh Phù Hương của ta quả nhiên không dùng được với ngươi không."

Theo thanh âm này, Thiều Oản Oản cười nhẹ cũng từ trong bóng tối đi ra, xuất hiện tại trong tầm mắt Biển Tố Vấn.

"Quả nhiên là ngươi, thế nào, ở đế đô bên kia không dám ngoi đầu lên ở trước mặt ta hiện tại ở ngoài đế đô, ngươi cảm thấy mình đã có tư cách khiêu khích ta?" Biển Tố Vấn nhìn xem Thiều Oản Oản lạnh lùng nói.

Bởi vì cái gọi là cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt.

Thù của Y Tiên cốc cùng Độc tông cũng không phải là chỉ có một ngày hai ngày.

Thiều Oản Oản chán ghét Biển Tố Vấn, Biển Tố Vấn cũng chán ghét Thiều Oản Oản.

"Quy củ cũ, sinh tử đấu, dám tiếp không?" Thiều Oản Oản cũng không có nói nhảm mà trực tiếp ném ra một phần chiến thư.

Biển Tố Vấn thò tay tiếp nhận, cũng không có đi nhìn, chỉ là cười lạnh nói: "Ngươi chỉ là thánh nữ Độc tông, còn chưa đủ tư cách để ta tiếp, để tông chủ Độc Tông của các ngươi tới đi, a, không, ta suýt chút quên đi, yoong chủ Độc Tông các ngươi chết, bây giờ vị trí này vẫn treo lơ lửng giữa trời nhỉ."





E @@@

Chương 335: Cừu Nhân Gặp Mặt, Chiến Thư (2)




H"Ngươi!" Thiều Oản Oản tức giận một lúc, nhưng lập tức lại khôi phục nụ cười mị hoặc: "Ta nghe nói, ngươi có mấy muội muội ở Thanh Linh."

"Thù hận của Độc tông cùng Y Tiên cốc, không cần phải liên lụy tới những người khác, từ xưa đến nay đã như vậy, ngươi muốn phá hoại quy củ sao?" Biển Tố Vấn lạnh giọng nói.

"Ngươi nếu là không lánh đi đương nhiên ta sẽ không phá hoại quy củ." Thiều Oản Oản cười híp mắt.

"Tốt, ngươi đã tự mình tìm cái chết, ta thành toàn ngươi!" Biển Tố Vấn lạnh lùng nói.

"Hi vọng sau ngày mai ngươi còn có thể tự tin như vậy." Thiều Oản Oản cười một tiếng, thân hình dung nhập trong bóng tối.

Thấy thế, Biển Tố Vấn cũng nhíu mày.

Đừng nói là Thiều Oản Oản, cho dù là tông chủ tiền nhiệm của Độc Tông đều sẽ bại bởi nàng.

Bây giờ Thiều Oản Oản dám chủ động gửi chiến thư, đương nhiên không thể nào là chán sống, mà chắc chắn là có chỗ dựa.

Chỉ là chỗ dựa của nàng là cái gì đây? !

Mang theo những nghi hoặc này, thần tình Biển Tố Vấn ngưng trọng, đi về đến biệt thự ngũ muội Liễu Nguyệt.

Không để bị nhìn ra cái gì khác thường, để người kìm nén sự lo lắng, Sau khi Biển Tố Vấn đi vào trong đại sảnh biệt thự, liền thu lại thần sắc sầu lo trên mặt.

Nhưng mà sau khi nàng quét một vòng đại sảnh biệt thự một chút, lúc này nàng mới phát hiện chính mình quá lo lắng.

Ngũ muội Liễu Nguyệt, lục muội Kỷ Thủy Dao cùng thất muội Khâu Thiến Vi đều đang cúi đầu loay hoay bấm điện thoại, giống như là đang trò chuyện, thỉnh thoảng sẽ còn cười ngây ngô một thoáng, nhìn qua kỳ kỳ quái quái.

Một màn này để Biển Tố Vấn có chút kinh ngạc.

Ở trong trí nhớ của nàng, lúc ngũ muội Liễu Nguyệt nhàn rỗi đều xem tin tức thị trường chứng khoán. Mà lục tỷ Kỷ Thủy Dao thì sẽ ôm một quyển sách để học. Về phần thất muội Khâu Thiến Vi thì là ở trong phòng đàn đánh đàn dương cầm.

Mà bây giờ, ba người lại ôm điện thoại trò chuyện cùng với người khác

Như vậy đương nhiên Biển Tố Vấn sẽ cảm thấy kì quái, nhưng mà lập tức nàng liền nhớ lại, tối hôm qua cùng mấy tỷ muội nói chuyện trời đất mới hơi hơi giật mình.

Ngũ muội Liễu Nguyệt có bạn trai trên mạng, lục muội Kỷ Thủy Dao có đối tượng thầm mến, mà thất muội Khâu Thiến Vi thì là cùng người ta yêu đương cuồng nhiệt.

Ba người đều bởi vì tình cảm nam nữ mới làm ra loại hành động khác hẳn với bình thường này.

Đối với cái này, Biển Tố Vấn xem như người từng trải, tất nhiên có khả năng lý giải, nhưng không dám gật bừa.

Nàng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải khuyên nhủ thật mấy mấy người tỷ muội, để các nàng không nên trầm mê trong đó, miễn lúc bị người vứt bỏ sẽ đau lòng.

Nhưng mà lúc này Biển Tố Vấn đang bị chuyện Độc tông Thiều Oản Oản phiền lấy, không có lập tức tận tình khuyên bảo.

Nàng chỉ là nói:

"Ngũ muội, lục muội, thất muội, gần đây bên cạnh các ngươi nếu như có người bị trúng độc, nhớ kịp thời báo cho ta biết một chút."

Dứt lời, Liễu Nguyệt, Kỷ Thủy Dao cùng Khâu Thiến Vi phảng phất giống như không nghe thấy, vẫn trầm mê vào màn hình điện thoại.

Biển Tố Vấn có chút buồn bực, các ngươi cùng bạn trai trò chuyện chăm chú như vậy sao? Ngay cả lời của tam tỷ này đều không có nghe được?

Tức giận nàng lập tức đi tới, thu lại điện thoại của ba người sau đó lặp lại một lần nữa lời vừa rồi đã nói.

"Biết."

"Rõ rồi."

"Biết được."

Ba người mỗi người trả lời một câu, lập tức lấy lại điện thoại trong tay Biển Tố Vấn, tiếp tục tiến vào bên trong trạng thái trò chuyện.

Biển Tố Vấn lắc lắc đầu, trực tiếp trở về gian phòng của mình.

Trong đêm này nàng lăn qua lộn lại, đến hừng đông ba bốn giờ mới ngủ được.

Lúc Biển Tố Vấn tỉnh lại sắc trời bên ngoài đã sáng choang, xem thời gian đã là mười giờ sáng.

Vù vù.

Điện thoại truyền đến một trận âm thanh chấn động, là thất muội Khâu Thiến Vi điện thoại.

Biển Tố Vấn bấm nghe liền nghe được âm thanh vội vàng của Khâu Thiến Vi ở đầu bên kia điện thoại: "Tam tỷ, chỗ ta có mấy học sinh lúc đầu đang yên đang lành lên lớp, nhưng mà bỗng nhiên sắc mặt tái đi rồi té xỉu, mới được xe cứu thương đưa đi bệnh viện, ngươi, ngươi mau mau đến xem sao?"

Nghe vậy, Biển Tố Vấn cảm thấy thất kinh, đồng thời lo lắng trong lòng cũng thêm nặng nề mấy phần.

Dựa theo quy tắc so đấu ngày trước của Độc tông cùng Y Tiên cốc, đối tượng mà Độc tông chọn lựa hạ độc đều là chọn người của Y Tiên cốc có khả năng chịu được.

Đây cũng là vì sao tối hôm qua Biển Tố Vấn sẽ cố ý căn dặn ba muội muội một tiếng.

Chỉ là Biển Tố Vấn không nghĩ tới, người của Độc tông sẽ ra tay nhanh như vậy.

Tối hôm qua đưa chiến thư, sáng nay lại bắt đầu, Thiều Oản Oản không kịp chờ đợi như vậy sao? Tự tin sẽ có thể thắng như vậy?

Trong lòng Biển Tố Vấn nhanh chóng hiện lên một ít ý nghĩ, lập tức trả lời:

"Gửi địa chỉ cho ta, ta lập tức tới đó ngay."

Kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, ngay lập tức Biển Tố Vấn thu thập một chút rồi đi ra ngoài. Không lâu sau, nàng đã xuất hiện trong một tòa bệnh viện, đại khái biết một chút tình huống.

Có ba người bị trúng độc, là ba sinh viên của khoa âm nhạc của Thanh Linh, hai nam một nữ.

Phía bệnh viện đã kiểm tra qua, đồng thời làm ra chẩn đoán bệnh, ba người là trúng độc.

Nhưng mà trúng độc gì lại không có một chút đầu mối nào, không khỏi chậm rồi lại càng chậm thêm, bởi vậy không có áp dụng biện pháp trị liệu.

Lúc này, một đám bác sĩ đang mở hội nghị thảo luận.

Biển Tố Vấn trực tiếp đi vào phòng họp, báo ra thân phận của mình, cũng biểu thị để chính mình tới trị liệu.

Tên tuổi vủa Biển Tố Vấn vẫn là vô cùng vang dội, sau khi phía bệnh viện nghe được lời này đương nhiên là vui lòng tột cùng.

Sau khi thành công ôm lấy chuyện, Biển Tố Vấn mới thoáng nới lỏng một hơi, thoải mái tinh thần đi xem xét ba sinh viên đại học bị trúng độc kia.

Đối với an nguy của ba tên sinh viên này, Biển Tố Vấn cũng mảy may không lo lắng.

Bọn hắn chỉ là công cụ tỷ thí, hoặc là nói, ba kẻ xui xẻo bị Độc tông ngẫu nhiên tuyển chọn.

Trong ngày trước Độc tông cùng Y Tiên cốc tỉ thí, cũng có nhưng kẻ xui xẻo như thế này, nhưng mà quỷ xui xẻo thì xui xẻo, bọn hắn cũng sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.





F @@@

Chương 336: Bắt Đầu Đọ Sức




YBởi vì, nếu là Y Tiên cốc thắng thì độc của bọn họ đã giải được, đương nhiên là sẽ bình yên vô sự.

Mà nếu Y Tiên cốc không cứu được thì đó chính là Độc tông thắng rồi, Độc tông cũng sẽ lấy ra giải dược tới cứu người xui xẻo.

Tất nhiên, đây cũng không phải là biểu hiện sự thiện tâm của Độc tông, mà là tỏ vẻ công bằng.

Bởi vì có một ít dược vật kịch độc phát tác cực nhanh, có đôi khi không kịp cứu, hoặc là mới biết được tin tức thì người bên kia đã ợ ra rắm.

Vì so đấu công bằng nên Độc tông không thể dùng loại độc dược kia, đồng thời, cuối cùng còn muốn giải cứu người trúng độc. Lấy cái này chứng minh, loại độc dược này có thể giải, là y thuật của người Y Tiên cốc không tốt mới không cứu chữa được.

Biển Tố Vấn đi tới bên trong phòng giám hộ, kiểm tra ba người trúng độc một phen, rất nhanh lông mày càng nhíu chặt hơn mấy phần.

Y Tiên cốc cùng Độc tông xưa nay là đối thủ một mất một còn, vì vậy tất nhiên Biển Tố Vấn sẽ nghiên cứu qua độc dược Độc tông.

Nhưng mà độc mà ba người trúng lúc này không phải là độc nằm trong những loại độc mà nàng hiểu rõ.

Hơn nữa nhìn từ độc tính nó cực kỳ mãnh liệt, nhưng mà tạm thời lại bảo trì cái trạng thái cân bằng này.

Sự cân bằng này sẽ vì ngoại lực mà tùy thời có thể bị đánh vỡ. Những "Ngoại lực" có thể là bất kì một loại dược vật nào đó.

Nói một cách khác lúc không rõ ràng đặc tính chân chính của loại độc này tuyệt đối không thể tùy tiện dùng dược để giải.

Tùy tiện dùng dược giải sẽ chỉ gia tốc triệu chứng của người bị trúng độc, thậm chí trực tiếp dẫn tới tử vong.

Biển Tố Vấn đối với Độc tông vẫn là có hiểu biết, độc dược kì lạ như vậy, đồng thời có thể khiến mình trong lúc nhất thời không có đầu mối, đây tuyệt đối không phải là độc mà Độc tông nghiên cứu ra trong thời gian ngắn.

Chắc đây là độc mà Độc tông nghiên cứu chế tạo đã lâu gần đây mới thành công hoặc là Độc tông đã từng có loại độc này nhưng bây giờ mới lấy ra dùng.

Nhưng mà cho dù là cái trước hay là cái sau, Biển Tố Vấn bị giới hạn tuổi tác nên không biết nhiều về những chuyện lúc trước.

Vừa nghĩ đến đây, Biển Tố Vấn tạm thời rời khỏi bệnh viện.

Ở Thanh Linh này còn có một người Y Tiên cốc khác.

Theo bối phận tính toán thì người kia là sư điệt Biển Tố Vấn.

Nhưng mà tuổi tác của người sư điệt này trưởng thành hơn nàng rất nhiều.

Đối với Độc tông càng hiểu rõ hơn.

Chắc hắn có thể nhận thức được độc dược này đến cùng độc dược gì.

Mà người sư điệt này, chính là Diêm Vương Địch Tiết thần y.

Mà lần này Biển Tố Vấn tới Thanh Linh chính là muốn giải quyết phiền phức của người sư điệt này.

Nhưng không nghĩ tới, người của Độc tông cũng theo tới, đồng thời còn gửi ra chiến thư.

Nhìn xem tình huống ba người bị trúng độc thì chỉ cần không tuỳ tiện dùng dược giải thì trong vòng hai ngày sẽ không có việc gì.

Thừa dịp trong khoảng thời gian hai ngày này, Biển Tố Vấn chuẩn bị nhanh chóng cứu sư điệt ra.

Ngày hôm qua, Biển Tố Vấn đã có sự hiểu biết về chuyện sư điệt bị bắt.

Biết được sư điệt là bởi vì chữa bệnh cho nhà giàu nhất Thanh Linh khiến bệnh của người ta đang chậm thành nghiêm trọng hơn, lúc đó mới bị tóm lấy.

Chẳng qua trước mắt sư điệt chỉ bị bắt, còn chưa có lệnh kết tội.

Nói cách khác, việc này còn có thể cứu vãn được.

Điểm mấu chốt của việc này nằm ở trên người vị nhà giàu nhất của Thanh Linh kia.

Nhưng mà tình huống bây giờ của vị nhà giàu Thanh Linh kia rất kém cỏi, cả ngày đều rơi vào trong hôn mê.

Người chủ sự trước mắt là phu nhân của vị kia.

Dự định ban đầu của Biển Tố Vấn là giúp vị giàu nhất Thanh Linh kia chữa khỏi bị bệnh, đền lại sai lầm của sư chất.

Nhưng mà tình hình bây giờ cũng không kịp chữa bệnh cho đối phương, chỉ có thể cùng phu nhân của vị kia giải quyết riêng, tạm thời để sư điệt thoát thân.

Chờ sau đó lại đi giải quyết chuyện của vị nhà giàu nhất Thanh Linh.

Sau khi làm rõ những cái đầu mối này, Biển Tố Vấn lập tức phát động từ giao thiệp của mình.

Nói là quan hệ, kỳ thực là ba muội muội cùng một đệ đệ của Biển Tố Vấn.

Sau cùng Biển Tố Vấn quanh năm ở đế đô, đối với bên Thanh Linh này cũng không thể nào quen thuộc.

Hơn nữa, tăng thêm đoạn tình cảm kia của Biển Tố Vấn từ mấy năm trước, để nàng quyết tâm quên đi nơi này, liền càng không khả năng có quan hệ nào khác.

Bởi vì người trúng độc là sinh viên của khoa âm nhạc, Khâu Thiến Vi đã sớm theo tới bệnh viện.

Biển Tố Vấn trực tiếp liên hệ Kỷ Thủy Dao, Liễu Nguyệt cùng Lâm Thần.

Hơn hai mươi phút sau, liền có bốn người đi tới.

Ngoại trừ ba người Biển Tố Vấn kêu đến còn có một người không mời mà tới.

Đó chính là Vương Hạo Nhiên.

Vương Hạo Nhiên trở về nơi này, lý do rất đơn giản.

Bởi vì lúc đầu Liễu Nguyệt đang lên lớp bình thường, kết quả đột nhiên có việc gấp, tạm thời dừng tiết lại, mang theo Lâm Thần muốn đi nơi nào đó.

Ôm ý nghĩ không thể để cho nhân vật chính cùng nữ chính đơn độc ở cùng nhau, Vương Hạo Nhiên đương nhiên đi theo tới nhìn một chút.

Mà sau khi Biển Tố Vấn nhìn thấy người không mời mà tới là Vương Hạo Nhiên, chỉ là bất ngờ một chút, cũng không có nói thêm cái gì.

Hiện tại nàng đã không hận Vương Hạo Nhiên.

Tất nhiên, Biển Tố Vấn cũng không muốn cùng hắn có quá nhiều tiếp xúc, chỉ có ý nghĩ đối đãi như bằng hữu bình thường.

Mà ở cục diện lo lắng trước mắt này, Biển Tố Vấn chỉ nhìn Vương Hạo Nhiên một chú, cũng sẽ không đi tới chào hỏi.

Bởi vì nàng không có cái tâm tình này.

Biển Tố Vấn đem chuyện muốn gặp phu nhân của vị kia cùng Liễu Nguyệt, Kỷ Thủy Dao cùng Khâu Thiến Vi nói một chút.

Nhưng mà ba người chỉ ở trong lĩnh vực của mình có sức ảnh hưởng rất lớn, không có liên quan gì đến vị phu nhân kinh doanh ngành nghề internet kia.

Biển Tố Vấn nghe vậy, không khỏi cảm thấy tiếc nuối một xhuts.

Mà đúng lúc này, Lâm Thần cũng xông tới, chủ động nói: "Tam tỷ, vị phu nhân Trình Nhuỵngươi nói kia thật ra ta cùng nàng có quen biết, ta có thể giúp cho ngươi!"

"Tiểu Thần, ngươi không có nói đùa chứ, thật sao? !" Biển Tố Vấn lộ ra một ít sợ hãi lẫn vui mừng.





O @@@

Chương 337: Không Chào Đón




M"Tam tỷ, sao ta có thể lừa ngươi, lời ta nói đều là thật." Lâm Thần cười ha hả nói xong, lập tức gọi một cuộc điện thoại trước mặt Biển Tố Vấn.

Mấy phút sau, Lâm Thần cúp điện thoại, nói với Biển Tố Vấn:

"Không thành vấn đề, ta đã cùng phu nhân kia hẹn xong một lát gặp mặt."

"Tiểu Thần, ngươi thật rất có bản sự!"

Trên khuôn mặt lạnh của Biển Tố Vấn không khỏi lộ ra một ít nụ cười mừng rỡ, lập tức hỏi:

"Ngươi cùng nàng hẹn lúc nào gặp mặt?"

"Nửa giờ sau, trong một quán cà phê ở gần phòng khám bệnh Thiên Huy." Lâm Thần trả lời.

"Nửa giờ sau? Quá tốt rồi, vậy chúng ta lập tức lên đường đi." Biển Tố Vấn không kịp chờ đợi nói.

Sau khi Vương Hạo Nhiên ở bên cạnh nghe thấy, cũng là nhịn không được nói: "Chỗ kia ta tương đối quen thuộc, ta và các ngươi cùng đi chứ."

"Đại ca ca, ta chạy Pagani đi qua, xe này tương đối nhanh một chút, chỉ là xe này không ngồi được ba người, ngươi cũng đừng đi." Lâm Thần tất nhiên sẽ không đáp ứng.

Biển Tố Vấn nhìn Vương Hạo Nhiên một chút, thản nhiên nói: "Việc này không liên quan gì đến ngươi, ngươi cũng không cần đi theo."

"Để ta đi qua đi, có lẽ ta có thể giúp ngươi." Vương Hạo Nhiên nói.

"Ta mới nói ngươi đi cũng vô dụng, ngươi có thấy phiền hay không?" Biển Tố Vấn bị chuyện so đấu đè ở trong lòng, tâm tình không phải rất tốt, ngữ khí có vẻ hơi không kiên nhẫn.

"Tốt, nhớ kỹ những lời này của ngươi." Mặt nóng sắt mông lạnh, Vương Hạo Nhiên tất nhiên cũng khó chịu, suy cho cùng hắn cũng không phải liếm cẩu.

Lâm Thần dương dương đắc ý nói: "Đại ca ca, bái bai."

"Chớ đắc ý, sau này nếu ngươi muốn tìm ta hỗ trợ, cần phải gọi ta là ba ba." Vương Hạo Nhiên đáp lại nói.

"Không có gì là ta không làm được, tuyệt đối sẽ không cầu ngươi làm việc." Lâm Thần nhếch miệng, hoàn toàn không có để ở trong lòng.

"Chúng ta đi thôi." Biển Tố Vấn nóng vội, cũng không muốn tiếp tục nói thêm cái gì, trực tiếp nói với Lâm Thần.

Hai người rất nhanh liền rời khỏi trong tầm mắt mọi người.

"Hạo Nhiên, tam tỷ ta có việc gấp, tâm tình có chút không tốt, ngươi chớ để ý." Liễu Nguyệt ôm thái độ của sư mẫu trấn an đồ đệ nói với Vương Hạo Nhiên.

Kỷ Thủy Dao lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn nói: "Tính cách tam tỷ ta cổ quái, bài xích nam giới, nàng đối với tất cả nam giới đều có địch ý nhất định, đây là phản ứng bình thường, không phải tận lực nhằm vào ngươi."

Khâu Thiến Vi không có nói chuyện, cũng lấy điện thoại di động ra, bí mật gửi tin nhắn cho Vương Hạo Nhiên một cái biểu tình "Ôm một cái", an ủi hắn.

Vương Hạo Nhiên đầu tiên là nhìn một chút tin nhắn bí mật của Kỷ Thủy Dao cùng Khâu Thiến Vi, lập tức mới trả lời Liễu Nguyệt: "Ta không ngại đâu."

Tất nhiên là hắn không ngại, bởi vì không lâu sau Biển Tố Vấn cùng Lâm Thần sẽ trở về phải cúi đầu gọi hắn là ba ba.

Liễu Nguyệt lại nói: "Thật không ngại sao? Cũng đừng kìm nén bực bội rồi giấu ta, miễn cho sư phụ ngươi hỏi rồi trách sư mẫu ta không che chở ngươi."

Nghe được Liễu Nguyệt tự xưng là sư mẫu, trong lòng Vương Hạo Nhiên phiền muộn một chút.

Suy cho cùng là đồng lứa, ai bị gọi như vậy đều không vui.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dựa theo tình huống trước mắt, Liễu Nguyệt ở trên đường nhận mình làm lão công online, phía dưới thật xem mình là đồ đệ.

Điểm này tạm thời còn không cải biến được.

"Ta đi vào phòng vệ sinh rửa tay." Vương Hạo Nhiên tìm một cái tìm cớ rời đi.

Rời khỏi tầm mắt của đám người Khâu Thiến Vi, Vương Hạo Nhiên gửi một tin nhắn cho Liễu Nguyệt.

"Gọi lão công."

Liễu Nguyệt đứng ở trên hành lang chờ đợi có chút khso hiểu, nhưng vẫn rời khỏi tầm mắt của Khâu Thiến Vi cùng với Kỷ Thủy Dao, đi đến địa phương không người, ngán lấy cổ họng phát ra một đạo giọng nói: Lão công!

"Ngoan."

Trong lòng Vương Hạo Nhiên lập tức thoải mái, sau khi trả lời một chữ lập tức gọi rai một cuộc điện thoại.

"Nhanh như vậy lại gọi điện thoại cho ta, lần này lại là chuyện gì đây?" Trong điện thoại, truyền đến âm thanh có chút mừng rỡ của Trình Nhuỵ.

"Có phải ngươi quen biết tiểu bằng hữu tám tuổi Lâm Thần hay không?" Vương Hạo Nhiên đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Làm sao ngươi biết?" Trình Nhuỵ kinh ngạc một chút, tiếp fdos giải thích nói: "Ta quen biết, hôm qua ta mang theo nhi tử dạo phố không chú ý bị lạc mất hắn, là do tiểu bằng hữu Lâm Thần giúp ta tìm được."

Nói xong, nàng lập tức lại bổ sung một câu: "Đúng rồi, hắn hẹn ta đi ra gặp mặt."

Nghe được lời nói của Trình Nhuỵ, Vương Hạo Nhiên không khỏi âm thầm chửi bậy.

Cái hào quang nhân vật chính còn rất vô lại, tùy tiện đi dạo phố đều có thể quen biết được vị phu nhân Trình Nhuỵ, để nàng ghi nợ một cái nhân tình rất lớn.

Sau khi âm thầm chửi bậy trong lòng một thoáng hào quang nhân vật chính Lâm Thần, Vương Hạo Nhiên đối nói với Trình Nhuỵ:

"Cái tên gọi Lâm Thần tiểu bằng hữu tìm ngươi, là muốn để ngươi bán cái nhân tình, hủy bỏ tố cáo Tiết thần y, để Tiết thần y được thả ra."

Nghe được Vương Hạo Nhiên nói lời này xong, Trình Nhuỵ lập tức hiểu ý, thế là trong điện thoại nói: "Ngươi muốn ta làm thế nào?"

"Cùng nữ nhân thông minh nói chuyện, là một chuyện rất tiện." Vương Hạo Nhiên nhịn không được tán dương một tiếng.

"Đàn ông các ngươi, không phải là không thích nữ nhân thông minh sao?" Trình Nhuỵ hiếu kỳ hỏi.

"Là đúng thế không sai, nhưng mà cái kia phải có cái tiền đề." Vương Hạo Nhiên nói.

Tiền đề? Tiền đề chính là không phải nữ nhân của chính mình à?

Nghe được lời của Vương Hạo Nhiên, Trình Nhuỵ cũng lập tức hiểu ra, không khỏi sầu não một chút.

Kỳ thực nếu như có thể mà nói, nàng có thể giả bộ như cực kỳ vụng về, vụng về đến nỗi trí thông minh đều có thể không cần.

Chỉ là đáng tiếc nàng không có cơ hội này.

"Ngươi muốn ta làm thế nào?" Trình Nhuỵ thu hồi một ít tâm tình phức tạp hiện lên trong đầu, hỏi lần nữa.

"Chuyện nhân tình, ngươi có lẽ sẽ để ý chứ?" Vương Hạo Nhiên cũng không có lập tức hạ mệnh lệnh, mà là hỏi trước một câu.

"Chúng ta là đồng bạn hợp tác, ngươi so với ta mà nói thiên mệnh của ngươi còn cao hơn, vì thế ta có thể bỏ đi bất kì thứ gì." Trình Nhuỵ nghiêm túc nói.

Nàng là một nữ nhân nhẫn tâm vô cùng.

Đừng nói là nhân tình, coi như là bây giờ nàng muốn rút dưỡng khí quản của Mã Hồng Thắng, nàng đều sẽ không có một chút nhíu mày.





K @@@

Chương 338: Điều Kiện (1)




FThậm chí, coi như là để nàng giải quyết hài tử của mình với Mã Hồng Thắng đều có thể làm ra được.

Nghe được lời của Trình Nhuỵ Vương Hạo Nhiên ngẩn người, không khỏi cảm giác cực kỳ thư thái.

Độ hảo cảm của Trình Nhuỵ đối với mình kéo căng, lời này là thật hay giải, tự nhiên là sẽ không hoài nghi.

Nhưng mà đây là từ chính miệng Trình Nhuỵ nói ra, cũng là một loại tư vị khác.

Không thể không nói, nghe được còn cảm giác thật thoải mái.

Tất nhiên, Vương Hạo Nhiên ứng phó với mấy nữ chính đều đã quá sức, đối với Trình Nhuỵ tự nhiên là không có ý nghĩ đặc thù.

Suy cho cùng hắn cũng không phải Tào Tháo.

"Lúc nữa ngươi gặp Lâm Thần. . ." Vương Hạo Nhiên trong điện thoại phân phó.

——

Một nhà quán cà phê.

Trình Nhuỵ kết thúc trò chuyện cùng Vương Hạo Nhiên thì không lâu sau, đã thấy một người tám tuổi Lâm Thần cùng một nữ nhân chừng hai mươi tuổi xuất hiện ở trước mắt mình.

Trong điện thoại, Trình Nhuỵ đã biết được nữ nhân này tên là Biển Tố Vấn, là một vị thần y.

"A di mạnh khỏe." Lâm Thần cười lấy chào hỏi.

"Ngài khỏe chứ, Mã phu nhân." Biển Tố Vấn cũng lấy lòng nói.

"Các ngươi khỏe, mời ngồi." Trình Nhuỵ gật đầu cười, gọi phục vụ viên, chọn ba ly cà phê.

Sau khi hàn huyên ngắn ngủi, trong lòng Lâm Thần biết tam tỷ lo lắng, cho nên trực tiếp tiến vào chuyện chính, nói với Trình Nhuỵ:

"A di, chuyện là như vậy, tam tỷ ta có một vị sư điệt họ Tiết sư, bởi vì sai lầm nhất thời, dẫn đến xảy ra một ít chuyện không tốt, lần này tới, là muốn a di ngươi mở ra một con đường, huỷ bỏ tố cáo."

Trình Nhuỵ đã sớm biết ý đồ của Lâm Thần đến đây từ chỗ của Vương Hạo Nhiên, vì vậy đối với lời nói của Lâm Thần không có cảm thấy mảy may bất ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ như bị kinh ngạc. Tiếp theo lại giả bộ như lấy lại tinh thần, nhìn về phía Biển Tố Vấn, lãnh đạm mà nói:

"Tên lang băm họ Tiết kia là sư điệt ngươi, như thế ngươi cũng là y sư sao?"

"Đúng vậy, Mã phu nhân." Biển Tố Vấn gật đầu, giải thích nói: "Y thuật của sư chất ta không kém, lần trước tất nhiên là sai lầm."

Trình Nhuỵ lạnh lùng nói: "Ta không cần biết có phải là sai lầm hay không, ta chỉ biết là bây giờ trượng phu ta nằm trên giường không khác gì người thực vật, đây đều là do sư điệt ngươi ban tặng."

Biển Tố Vấn nói: "Ta nguyện ý vì trượng phu chẩn trị cho ngài ấy, đồng thời ta bảo đảm nhất định có thể chữa khỏi cho trượng phu của ngài, còn xin ngươi giơ cao đánh khẽ, huỷ bỏ tố cáo sư chất ta."

Ánh mắt Trình Nhuỵ sắc bén, đe dọa nhìn Biển Tố Vấn,"Lúc trước sư điệt ngươi cũng là nói như vậy, kết quả lại thành cái gì? !"

Biển Tố Vấn bị khí thế cường đại của Trình Nhuỵ chấn nhiếp, nhất thời không nói.

Bên cạnh, Lâm Thần chặn lại nói: "A di, cái kia. . ."

Trình Nhuỵ cắt ngang lời nói của Lâm Thần "Đúng rồi, tiểu bằng hữu, lúc trước ngươi giúp ta tìm được nhi tử, ta còn chưa có cảm ơn ngươi thật tốt." Lấy ra một tờ chi phiếu, đưa tới trước mặt Lâm Thần.

Nàng tiếp tục nói: "Đây là cảm tạ ngươi, mời nhận lấy."

Lâm Thần sững sờ, lườm liếc số ghi chi phiếu trên bàn.

Năm ngàn vạn!

Vị phu nhân này thật đúng là khá hào phóng.

Nhưng mà hắn không cần tiền. Hơn nữa tiền này cũng không thể nhận được.

Một khi nhận, nhân tình sẽ trả hết.

Đẩy chi phiếu trở về, Lâm Thần nói: "A di, tiền ngươi lấy về đi, ta không thể nhận."

Trình Nhuỵ không trả lời ngay, mà là lần nữa cầm một tờ chi phiếu ra.

Lần này, là một tờ chi phiếu một trăm triệu.

"Nhận lấy đi, đây là tâm ý của ta." Trình Nhuỵ đem hai cái chi phiếu một trăm triệu cùng năm ngàn vạn đẩy lên trước mặt Lâm Thần lần nữa.

"A di, ban đầu ta giúp ngươi tìm được nhi tử chỉ đơn thuần là ý tốt, cũng không phải muốn lấy thù lao. Hơn nữa một hài tử nhỏ như vậy lạc đường, bất kì người nào nhìn thấy cũng đều sẽ tiến lên trợ giúp hắn tìm được mẫu thân."

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thần tràn đầy thành khẩn, lại lần nữa đẩy chi phiếu trở về "Tiền này, ta thật không thể nhận, nếu ngươi tiếp tục cho đó chính là xem thường ta!"

Thấy thế, Trình Nhuỵ vui vẻ gật đầu, đem chi phiếu thu về "Thật là một hài tử tốt, nếu là như thế, vậy tiền này ta sẽ không cho nữa."

Lâm Thần cùng Biển Tố Vấn thấy thế, không khỏi nới lỏng một hơi, chỉ cho là chuyện này sẽ có cơ hội biến chuyển.

Nhưng mà không chờ hai người tiếp tục mở miệng nói cái gì, Trình Nhuỵ đã từ chỗ ngồi đứng dậy "Hai vị, sổ sách ta đã thanh toán, ta còn có việc, không ở lại đây lâu nữa."

"A di, chuyện kia. . ." Lâm Thần vội vàng đứng lên.

"Chuyện gì?" Trình Nhuỵ giả bộ như không biết.

"Là chuyện của sư chất tam tỷ ta." Lâm Thần có loại dự cảm không tốt.

Trình Nhuỵ nói: "Tiểu bằng hữu, ngươi không phải mới vừa mới nói sẽ không cần yêu cầu thù lao, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý? Tiểu bằng hữu nói láo là không đúng rồi nha."

"Ta. . ." Lâm Thần tắt tiếng.

Trình Nhuỵ cầm lấy túi xách, quay người chuẩn bị rời đi.

Biển Tố Vấn cũng lập tức đứng dậy, vội nói: "Mã phu nhân, chỉ cần ngươi huỷ bỏ tố cáo đối với sư chất, điều kiện tùy ngươi nói."

Trình Nhuỵ hơi hơi ngừng dậm chân, giả vờ suy tư một chút, tiếp đó mới lên tiếng: "Mấy ngày nay nhi tử ta cực kỳ ưa thích chơi xe đồ chơi Bugatti, nếu các ngươi có thể lấy được một chiếc đem tới, ta sẽ cân nhắc việc này."

"Xe đồ chơi Bugatti? Cái này rất đơn giản mà?" Lâm Thần kinh ngạc nói.

"Là xe đồ chơi, nhưng mà là loại có thể lái, hơn nữa cần phải mới tinh, tốt nhất là trong hôm nay phải có, bởi vì ta không thể bảo đảm qua hôm nay, nhi tử ta sẽ còn ưa thích Bugatti hay không." Trình Nhuỵ nói.

Nghe được lời nói vủa Trình Nhuỵ, Lâm Thần cùng Biển Tố Vấn tự nhiên là hiểu rõ Trình Nhuỵ nói là xe Bugatti thật.

Suy cho cùng đối với người giàu mà nói, Bugatti mấy ngàn vạn, cũng không phải là xe đồ chơi sao?

Chỉ là toàn bộ Thanh Linh đều không có đến hai chiếc Bugatti, hơn nữa còn phải tìm mới tinh, cái này phải đi đâu tìm?

Trong lòng Lâm Thần phiền muộn một cái, nhưng rất nhanh liền nhớ tới, bên cạnh có gia hỏa chán ghêt kia mới mua một chiếc Bugatti, hơn nữa đã không lái mấy ngày.

"A di, đây chính là ngươi nói, chúng ta một lời đã định." Lâm Thần lập tức đáp ứng Trình Nhuỵ.

"Giới hạn vào hôm nay, quá hạn không đợi." Trình Nhuỵ vứt xuống một câu rồi lập tức rời đi.





Y @@@

Chương 339: Điều Kiện (2)




LLông mày Biển Tố Vấn nhíu chặt, nói: "Tiểu Thần, cái này nếu như ở đế đô, trong vòng một ngày tìm được một chiếc Bugatti mới còn có thể, nhưng ở Thanh Linh, trong một ngày này đi nơi nào tìm một chiếc Bugatti mới cho Trình Nhuỵ?"

"Chúng ta quen biết một người, mấy ngày trước hắn mới mua một chiếc Bugatti." Lâm Thần nói.

"Ai?"

"Vương Hạo Nhiên."

Nghe được lời này, sắc mặt Biển Tố Vấn cổ quái.

Vừa mới lúc nãy, nàng còn không chào đón Vương Hạo Nhiên, bây giờ lại phải trở về cầu hắn. . .

So sánh với tâm tình phức tạp Biển Tố Vấn, Lâm Thần cũng rất buồn bực.

Lời lúc nãy mới nói cùng Vương Hạo Nhiên, hắn vẫn nhớ rất rõ ràng.

"Chớ đắc ý, lúc sau nếu ngươi muốn tìm ta hỗ trợ, phải gọi ta là ba ba."

"Không gì ta không làm được, tuyệt đối sẽ không cầu ngươi làm việc."

Từ lúc nói ra những lời này mới không đến một giờ mà thôi, bây giờ liền. . .

Bệnh viện.

Khâu Thiến Vi bởi vì học sinh của mìn xảy ra chuyện, tự nhiên một mực canh giữ ở trong bệnh viện, muốn nhìn tình huống một .

Liễu Nguyệt cùng Kỷ Thủy Dao cùng là giáo sư ở Thanh Linh, sau khi đến cũng không có đi, ở một chỗ với Khâu Thiến Vi.

Về phần Vương Hạo Nhiên, vậy thì càng không rời đi.

Sau khi Trình Nhuỵ rời khỏi quán cà phê thì liền báo cáo tình huống một chút.

Lúc này, Lâm Thần cùng Biển Tố Vấn có lẽ đang trên đường chạy đến bệnh viện.

Vương Hạo Nhiên muốn ngồi chờ Lâm Thần gọi ba ba, tất nhiên sẽ không cần đi đâu cả.

Trong thời gian chờ đợi, Vương Hạo Nhiên cũng biết đám người Khâu Thiến Vi tụ tập đến bệnh việnà bởi vì ba sinh viên của khoa âm nhạc bị trúng độc.

Hơn nữa, y thuật cao siêu như Biển Tố Vấn, trong thời gian ngắn còn không giải được độc, thậm chí cần phải tìm sư điệt Tiết thần y.

Vương Hạo Nhiên lĩnh ngộ
Chí Tôn Độc Kinh , hắn có độc thuật cấp Chí Tôn, thông hiểu vạn độc trên thiên hạ.

Sau khi đã biết chuyện này, thế là mượn Khâu Thiến Vi đi điều tra ba tên học sinh kia một chút.

Vương Hạo Nhiên rất nhanh đã đánh giá ra ba người này trúng một loại kỳ độ được gji chép trên
Chí Tôn Độc Kinh .

Bởi vì loại kỳ độc này phi thường kỳ lạ, hơn nữa một khi bộc phát ra thực sự quá kinh khủng.

Cũng khó trách Biển Tố Vấn cảm thấy khó giải quyết.

Nhưng đối với Vương Hạo Nhiên mà nói muốn giải được kỳ độc này thì thực tế quá đơn giản.

Sau khi Vương Hạo Nhiên đem thân thể của chính mình biến thành thể chất bách độc bất xâm, huyết dịch của bản thân đều trở thành một loại thuốc giải độc.

Máu của hắn có thể giải được loại kỳ độc này.

Nhưng mà hắn là một đại phản phái, không có lý do chủ động đi làm loại chuyện tốt này.

Hơn nữa, ba tên học sinh kia bị phía bệnh viện trông chừng nghiêm ngặt, Vương Hạo Nhiên có thể điều tra tình trạng của bọn họ một chút đã phi thường không dễ, muốn nói trực tiếp tiếp xúc bọn hắn để cứu người, đây là chuyện không thể nào.

Trừ phi hắn dùng vũ lực giải quyết những người trông chừng kia trước.

Chỉ là cái này hoàn toàn không cần thiết.

Huống hồ, ở dưới trạng thái bình thường thì loại này kỳ độc này ba ngày sau mới sẽ bạo phát. Hiện tại vẫn là lúc ổn định, chỉ cần không dùng sai thuốc, tạm thời không có vấn đề gì.

Vương Hạo Nhiên cũng tạm thời làm biếng quản đến, trực tiếp đi lên sân thượng của cao ốc bệnh viện để hít thở không khí mới mẻ.

Suy cho cùng thì khí tức trong cao ốc bệnh viện quả thực không dễ ngửi chút nào.

Chỉ một lúc sau, Biển Tố Vấn cùng Lâm Thần đã chạy tới bệnh viện

Hai người ở dọc đường đã gọi qua điện thoại cho Khâu Thiến Vi, biết Vương Hạo Nhiên còn đang ở bệnh viện.

"Thất muội, Vương Hạo Nhiên ở đâu?" Biển Tố Vấn lo lắng hỏi Khâu Thiến Vi.

"Hân đi lên sân thượng rồi." Khâu Thiến Vi trả lời.

Biển Tố Vấn rất nóng lòng, sau khi nghe được câu trả lời liền trực tiếp vội vàng đi về hướng trên sân thượng.

Lâm Thần do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo.

Trên sân thượng.

Vương Hạo Nhiên lấy được một cái ghế nằm, dùng một tờ báo che khuất mặt, đang phơi nắng.

Ánh nắng hôm nay rất tươi đẹp, phơi nắng là chuyện cực kỳ nhàn nhã hài lòng.

Nhưng mà Biển Tố Vấn cùng Lâm Thần tự nhiên không cảm giác được nửa điểm nhàn nhã cùng thích ý.

Biển Tố Vấn đi tới bên cạnh Vương Hạo Nhiên, thoáng do dự một chút, nói: "Trước đó tâm tình của ta không được tốt, ta có hơi quá lời, ngại quá."

Nghe được âm thanh, Vương Hạo Nhiên lấy ra tờ báo đang che ở trên mặt, trả lời: "Không sao."

"Ngươi không nổi giận thỉ tốt rồi." Biển Tố Vấn nới lỏng một hơi, nhìn về phía ánh mắt của Vương Hạo Nhiên cũng nhu hòa một chút.

Đinh, độ thiện cảm của nữ chính Biển Tố Vấn đối với kí chủ tăng lên 10, độ thiện cảm trước mắt là 20 (Phi thường thân thiện)

Đinh, kí chủ ảnh hưởng đến hướng đi của nội dung truyện, thu được 600 điểm phản phái, hào quang nhân vật chính của Lâm Thần -30, hào quang phản phái của kí chủ +30!

"Còn có việc sao? Không có chuyện gì thì ta tiếp tục phơi nắng." Vương Hạo Nhiên nói với Biển Tố Vấn.

"Còn có việc. " Biển Tố Vấn lập tức đáp lại một tiếng, nói: "Ta, ta muốn hỏi một chút, ngươi có bán Bugatti Veyronkhông?"

"Ta mới mua xe, cũng còn chưa lái được mấy ngày, tại sao lại phải bán chứ?" Vương Hạo Nhiên giả bộ như không biết nguyên nhân, không hiểu thấu hỏi ngược một câu.

Biển Tố Vấn cực kỳ thân thiện mà nói: "Ta thích chiếc xe kia, cho nên muốn hỏi ngươi một chút, có nguyện ý bán lại cho ta hay không."

"Cái này thì đơn giản, ngươi trực tiếp đi đặt một chiếc, nhue vậy không được sao?" Vương Hạo Nhiên nói.

"Hiện tại ta cần gấp." Biển Tố Vấn vội la lên.

"Hiện tại? Vội như vậy, đến cùng là vì sao?" Vương Hạo Nhiên hỏi.

"Cái này, cái này ngươi cũng đừng hỏi, đem xe bán cho ta, được không?" Biển Tố Vấn nói.

Vương Hạo Nhiên âm thầm nhếch miệng.

Giao dịch cùng Trình Nhuỵ, vậy cũng là không được cái bí mật gì, cái này đều giấu chính mình, hiển nhiên là coi mình như người ngoai.

Vừa nghĩ đến đây, Vương Hạo Nhiên nhẹ nhàng trả lời: "Không bán."

Biển Tố Vấn vội la lên: "Về phương diện tiền thì dễ nói, ngươi ra cái giá."

"Ngươi cảm thấy ta thiếu tiền sao?" Vương Hạo Nhiên hỏi ngược lại.

Biển Tố Vấn nghẹn lời.

Nàng và Vương Hạo Nhiên ở gần nhau một thời gian, đối với Vương gia cũng coi như là có hiểu rõ nhất định.





H @@@

Bình Luận (0)
Comment