Chương 974: Hồng Mông Kiếm Tới Tay (1)
FGiờ phút này chính là nửa đêm.
Sau khi Vương Hạo Nhiên rời khỏi điểm liên hệ của ngoại tộc về tới bên trong đế đô, nhẹ nhàng tiềm nhập vào bên trong một cái cứ điểm của Viêm Long Quân.
Cường giả ngoại tộc đã mắc câu rồi, Vương Hạo Nhiên chỉ cần lặng lẽ đợi là được.
Đối với Vương Hạo Nhiên mà nói, đối phó những người ngoại tộc kia, kỳ thực chỉ là thứ yếu.
Thứ hắn quan tâm nhất thật ra là Hồng Mông Kiếm của Sở Thiên.
Sau khi Vương Hạo Nhiên đạt được Khai Thiên Tháp, hiểu rõ loại máy gian lận nghịch thiên này.
Hồng Mông Kiếm loại Tiên Thiên Chí Bảo cấp cao nhất này, tất nhiên phải đoạt được.
Sau khi Vu Hành Thiên mang Sở Thiên về cứ điềm của Viêm Long Quân liền bắt đầu chữa thương cho Sở Thiên.
Một mực tiếp tục chờ đợi đến thời khắc này.
Dù cho tu vi linh khí của Vu Hành Thiên cao thâm, cũng tiêu hao rất nhiều, cả người đều suy yếu không ít.
Trước mắt ngoại tộc nhìn bốn phía, Vu Hành Thiên rất rõ ràng loại trạng thái này của mình là hết sức bất lợi.
Nhưng Vu Hành Thiên suy tính là một cái cấp độ khác.
Hắn cũng không có nửa điểm nắm chắc đột phá đại nạn, bởi vậy càng muốn hao phí linh khí của mình lưu lại một cái hi vọng.
Sở Thiên bị thương không nhẹ, nếu như chữa trị chậm trễ sẽ lưu lại vết thương không thể lành, đều sẽ có ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến triển tu vi tương lai.
Cử động lần này của Vu Hành Thiên là hi sinh tu vi linh khí của mình để giúp Sở Thiên đạt được thành tựu.
Như vậy lại gia tốc đại nạn của Vu Hành Thiên.
Vương Hạo Nhiên trong bóng tối nhìn trộm được một màn này, cảm thán Vu Hành Thiên thật là đại nghĩa.
Nhưng theo một loại cấp độ khác mà nói, cái này làm sao không phải là hào quang nhân vật chính của Sở Thiên phát tác chứ?
Nhân vật chính gặp được nguy hiểm, nơi nơi đều có thể biến nguy thành an.
Cảnh ngộ hiện tại của Sở Thiên liền chứng minh rất tốt điểm này.
Sau khi Vu Hành Thiên ổn định thương thế của Sở Thiên, mỏi mệt không chịu nổi, để Viêm Long Quân bên ngoài trông coi bảo vệ Sở Thiên, chính mình thì đi nghỉ ngơi.
Vương Hạo Nhiên tránh đi tất cả tai mắt của mọi người, lặng yên không tiếng động tiềm nhập trong gian phòng mà Sở Thiên ở.
Lúc này Sở Thiên vẫn còn trong trạng thái hôn mê.
Bên trong kinh nghiệm tích lũy ngàn năm kiếp trước của Diệp Phàm, bao hàm rất rất nhiều đồ vật.
Trong đó tự nhiên bao gồm như là cướp đoạt bảo vật người khác còn chưa hoản toàn dung hợp.
Lúc ở kiếp trước, Diệp Phàm không làm thiếu qua loại này chuyện giết người đoạt bảo.
Vương Hạo Nhiên dựa theo trong ký ức của Diệp Phàm, Diệp Phàm sử dụng phương pháp, thành công móc ra Hồng Mông Kiếm của Sở Thiên.
【 Đinh, kí chủ cướp đoạt Hồng Mông Kiếm của Sở Thiên, thu được 30000 điểm phản phái, hào quang nhân vật chính của Sở Thiên -1500, hào quang phản phái của kí chủ +1500! 】
【 Đinh, Sở Thiên mất đi Hồng Mông Kiếm, khí vận tán loạn, mất đi thân phận nhân vật chính. 】
Vương Hạo Nhiên rất nhanh liền nhận được hai cái tin tức, hơi hơi kinh ngạc một thoáng.
Nhưng mà nghĩ lại, lại cảm thấy bình thường.
Sở Thiên lần trước bỏ lỡ cơ hội nhận được Tiên Thiên Chí Bảo Khai Thiên Tháp, lần này lại mất đi Tiên Thiên Chí Bảo Hồng Mông Kiếm, muốn nói sau này còn có đại cơ duyên, có thể đạt được loại Tiên Thiên Chí Bảo lần nữa vùng dậy vậy thì hào quang nhân vật chính của hắn quá mạnh mẽ.
Mặc kệ là Khai Thiên Tháp hay là Hồng Mông Kiếm, chỉ cần thu được một món trong đó, đều có nhiều khả năng Hợp Đạo.
Sở Thiên lần lượt thu được, cái khí vận này đã cực kỳ nghịch thiên.
Sở Thiên mất đi thân phận nhân vật chính, sau này không có khí vận nữa, biến thành một nhân vật bình thường.
Dù cho khôi phục tu vi Luyện Khí kỳ tầng chín, không có hào quang nhân vật chính che chở, cũng chỉ là pháo hôi mà thôi.
Đối với Vương Hạo Nhiên mà nói, Sở Thiên đã không có uy hiếp.
Vương Hạo Nhiên cũng lười giết Sở Thiên, tăng thêm một số việc bưng.
Cất kỹ Hồng Mông Kiếm, Vương Hạo Nhiên nhỏ giọng rời khỏi phòng, đi về khách sạn mà Khương Doãn Nhi ở.
Một buổi tối này, Vương Hạo Nhiên trong bóng tối làm rất nhiều chuyện, hiện tại cuối cùng có thể trì hoãn khẩu khí.
Sau khi Khương Doãn Nhi thấy Vương Hạo Nhiên rời khỏi, hồi lâu cũng chưa trở lại, có chút lo lắng, bởi vậy cũng không có nghỉ ngơi, một mực chờ đợi.
Sau khi Vương Hạo Nhiên xuất hiện tại gian phòng, Khương Doãn Nhi cuối cùng cũng yên lòng.
"Ngươi không sao chứ?" Khương Doãn Nhi đánh giá trên dưới Vương Hạo Nhiên một chút, ân cần ôn nhu hỏi.
"Làm sao mà ta có chuyện được, ngược lại là ngươi, muộn như vậy còn chưa ngủ." Vương Hạo Nhiên nhẹ nhàng bóp bóp khuôn mặt của nàng.
"Hừ, ta lo lắng cho ngươi, không thể ngủ được." Khương Doãn Nhi u oán một thoáng, hỏi: "Chuyện thế nào rồi, thuận lợi không?"
"Người đánh chủ ý đến ngươi đã được dạy dỗ." Vương Hạo Nhiên giản lược nói.
"Vậy là tốt rồi." Khương Doãn Nhi gật đầu.
X
Chương 975: Hồng Mông Kiếm Tới Tay (2)
N"Có phải chúng ta còn có một ít chuyện chưa kết thúc hay không?" Vương Hạo Nhiên giống như cười mà không phải cười nhìn xem Khương Doãn Nhi.
Khương Doãn Nhi sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, khuôn mặt nháy mắt đỏ rực.
Vì để cho tuồng vui này chân thực nhất có thể, hai người đùa giả làm thật, chỉ là sau khi Sở Thiên tới, Vương Hạo Nhiên không thể không bỏ dở nửa chừng, dẫn Sở Thiên đi.
Mặc kệ là Vương Hạo Nhiên hay là Khương Doãn Nhi, cảm nhận đều không phải rất mỹ diệu.
Hiện tại chuyện phiền toái tạm thời đã được giải quyết, tất nhiên phải hoàn thành chuyện chưa có hoàn thành.
Ngày kế tiếp.
Vu Hành Thiên vì cứu chữa Sở Thiên mà tiêu hao quá lớn, cần phải điều dưỡng một đoạn thời gian thật tốt, bàn giao công việc phòng vệ cho Dạ Vô Ngân.
Dạ Vô Ngân nghe xong, sắc mặt đại kinh, cũng cảm thấy rất đau buồn.
Thời gian sư phụ vốn không nhiều lắm, hiện tại lại tiêu hao nhiều linh khí như vậy, đây không thể nghi ngờ là gia tốc đại nạn.
Trong lúc nhất thời, tự nhiên là lo lắng đau thương.
Vu Hành Thiên vẫn không quan tâm cho lắm, cũng không có hối hận khi làm như thế.
Nếu như lại cho hắn cơ hội lựa chọn một lần nữa, hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Chỉ là điều duy nhất để Vu Hành Thiên lo lắng là những người ngoại tộc đột nhiên tới.
"Sư phụ, bên này của ta kỳ thực cũng có một trợ lực, có lẽ hắn có thể giúp đỡ không nhỏ." Dạ Vô Ngân bỗng nhiên nói.
Trước đây có trợ lực lớn là Diệp Huyền Thiên, Dạ Vô Ngân cũng không có tận lực nhắc đến Vương Hạo Nhiên.
Hơn nữa, Vu Hành Thiên đã đồng ý với Diệp Huyền Thiên, sẽ vì hắn tìm Vương Hạo Nhiên.
Nếu như không phải đặc biệt quan trọng thì thậm chí Dạ Vô Ngân đều không muốn để cho Vương Hạo Nhiên lộ diện ở trước mặt Vu Hành Thiên cùng Diệp Huyền Thiên.
Nhưng tình huống bây giờ, không thể không nhắc đến.
Dạ Vô Ngân không hy vọng sư phụ áng chừng lo lắng điều dưỡng, nói Vương Hạo Nhiên ra, cũng muốn Vu Hành Thiên yên tâm.
Tuy là Dạ Vô Ngân không có ôm hi vọng quá lớn với Vương Hạo Nhiên.
Nhưng Dạ Vô Ngân biết, bây giờ mình không thể không tin tưởng.
Ít nhất là bây giờ phải để sư phụ tin tưởng Vương Hạo Nhiên có thể giải quyết khốn cục trước mắt.
"Há, là người nào?" Ánh mắt lờ mờ của Vu Hành Thiên sáng mấy phần, hỏi tới.
"Hắn. . . Hắn là người mà ta quen biết trong chuyến đi Thượng Hải lần trước." Dạ Vô Ngân mang theo một ít ý xấu hổ nói.
Vu Hành Thiên nghe xong, lập tức hiểu rõ, đồng thời cũng rất ngạc nhiên, người để đồ đệ này của mình hạ quyết tâm không phải hắn thì không gả cho ai cả là người như thế nào.
"Ta muốn gặp mặt hắn." Vu Hành Thiên nói.
Dạ Vô Ngân gật đầu, rời khỏi một hồi.
Lúc trở về, bên cạnh có thêm một người.
Vu Hành Thiên nhìn thấy nam tử mà Dạ Vô Ngân mang tới, bên trên mặt mo tràn đầy kinh hãi.
Hắn sống lâu như vậy, người mà hắn thấy qua thực tế quá nhiều, nhưng vẫn lần đầu nhìn thấy nam nhân đẹp mắt như vậy.
Vu Hành Thiên tựa hồ có chút hiểu rõ tại sao đồ đệ của mình luân hãm như vậy.
Chỉ là hiểu ra xong đồng thời Vu Hành Thiên không khỏi âm thầm thở dài lên.
Bởi vì Vu Hành Thiên cảm giác được tu vi của người này chẳng qua là đâu đó khoảng Thánh cảnh tầng mười lăm.
Cái này so với Thánh cảnh tầng hai mươi mốt Diệp Huyền Thiên kém hơn quá xa.
Loại cảm giác khó chịu khi cho hi vọng, tiếp đó lại nghênh đón thất vọng, Vu Hành Thiên lại cảm nhận được một lần.
"Vô Ngân, ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi. . . Các ngươi ra ngoài đi." Trong lòng Vu Hành Thiên ảm đạm vô cùng, chỉ muốn yên tĩnh một hồi.
Vương Hạo Nhiên nhìn thấy phản ứng của Vu Hành Thiên, cũng đại khái có thể suy đoán ý nghĩ trong lòng của hắn.
Theo cách nhìn của Vu Hành Thiên, tu vi Thánh cảnh tầng sáu thật sự là có chút không đủ tư cách đi giải quyết nguy cơ lần này.
Nhưng mà theo cách nhìn của Vương Hạo Nhiên, tu vi như vậy đã đủ rồi.
Hắn là loại người quen không để lộ bài tẩy, cho nên chỉ mơ hồ để lộ ra tu vi Thánh cảnh tần sáu là cảm thấy hoàn toàn có thể nắm giữ cục diện.
Cuối cùng, Vương Hạo Nhiên đã gặp những tên ngoại tộc kia, biết đáy của bọn hắn.
Chỉ là ở bên trong ý nghĩ của Vu Hành Thiên, không có suy nghĩ qua chuyện vượt cấp chiến đấu, chỉ cho là Thánh cảnh tầng sáu không đáng chú ý.
Đối với cái này, Vương Hạo Nhiên cũng lười phải giải thích.
Sau khi nghe thấy Vu Hành Thiên nói như vậy, chuẩn bị cùng Dạ Vô Ngân rời khỏi, để Vu Hành Thiên nghỉ ngơi thật tốt.
Dạ Vô Ngân cũng nhìn ra tâm tư của Vu Hành Thiên, ngừng chân tại chỗ không có lập tức đi, vì để nới tâm cho Vu Hành Thiên, thế là nhắm mắt nói:
"Sư phụ, ngươi chớ nhìn hắn chỉ là tu vi Thánh cảnh tầng sáu, nhưng chiến lực chân chính kỳ thực xa không chỉ ở đây."
Vừa nói ra, bản thân Dạ Vô Ngân cũng không phải cực kỳ tin tưởng.
I
Chương 976: Mưa Gió Nổi Lên (1)
XKhông nói đến những người khác, riêng là vị thứ hai Thiên Bảng - Thiên Hạc Chân Nhất đã có tu vi Thánh cảnh tầng mười ba.
Vương Hạo Nhiên chỉ có tu vi Thánh cảnh tầng sáu, đơn độc đánh với Thiên Hạc Chân Nhất, phỏng chừng đều là bị đè xuống đất đánh, cùng đừng đề cập đến những cường giả ngoại tộc khác.
"Sư phụ tin tưởng." Vu Hành Thiên nghe xong, bỗng nhiên lộ ra nụ cười hiền hòa.
Hắn cũng hiểu rõ, vừa rồi có chút thất thố.
Mặc kệ Vương Hạo Nhiên có thể giúp đỡ đại ân hay không, nhưng chịu vì Viêm quốc bên này mà xuất lực, đã là cực kỳ đáng quý.
Sau khi Vu Hành Thiên đáp lại Dạ Vô Ngân một chút, nhìn về phía Vương Hạo Nhiên, lộ ra một ít nụ cười hiền lành.
"Tuổi ngươi còn trẻ, đã có tu vi Thánh cảnh tầng sáu, bê trong những thiếu niên thiên tài mà ta đã gặp qua, đầy đủ đứng hàng thứ ba, khó trách Vô Ngân sẽ cảm mến ngươi." Trong giọng nói của Vu Hành Thiên mang theo nồng đậm tán dương.
Ngoại trừ nguy cơ ngoại tộc, Vu Hành Thiên vẫn rất hài lòng với Vương Hạo Nhiên, phối đồ đệ Dạ Vô Ngân của mình, đã là thừa sức.
Không hề nghi ngờ, trong lời nói của Vu Hành Thiên, thiên tài xếp trước Vương Hạo Nhiên chính là Sở Thiên cùng Diệp Huyền Thiên.
Vương Hạo Nhiên tự nhiên nghe được ý ở ngoài lời, không có giải thích gì thêm, chỉ là lộ ra một ít ý cười khó hiểu, "Đa tạ tiền bối khích lệ."
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Vương Hạo Nhiên cùng Dạ Vô Ngân rút khỏi gian phòng, để Vu Hành Thiên nghỉ ngơi thật tốt.
Dạ Vô Ngân cùng Vương Hạo Nhiên sánh vai đi qua căn cứ Viêm Long Quân.
Một ít Viêm Long Quân đi qua, sau khi nhìn thấy bên cạnh Dạ Vô Ngân là Vương Hạo Nhiên, liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Từ trước đến giờ Dạ Vô Ngân chưa từng sánh vai đi với nam tử nào như vậy, mọi người từ đó lĩnh ngộ được cái gì đó.
Chỉ là, những tên Viêm Long Quân càng là thèm muốn, cảm thấy Vương Hạo Nhiên cùng Dạ Vô Ngân là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho, trong lòng chúc phúc Dạ Vô Ngân, cũng không có một tên nào tới khiêu khích Vương Hạo Nhiên.
Suy cho cùng Vương Hạo Nhiên không phải nhân vật chính, loại nội dung truyện bị xem thường tiếp đó bị khiêu khích, ngay sau đó đánh mặt đối phương không có chút liên quan nào đến hắn.
Trong lúc Dạ Vô Ngân đi, đầu hơi rủ xuống lấy, rõ ràng là có tâm sự.
Chờ phải đi đến một vòng địa phương không có người, Dạ Vô Ngân bỗng nhiên nói:
"Nếu như. . . Nếu như ngoại tộc thật công tới, lại đến thời khắc sinh tử, ngươi chớ liều mạng, có thể đi thì nhất định phải đi."
"Nhìn ta rất giống người nhát gan sao?" Vương Hạo Nhiên cười hỏi.
Dạ Vô Ngân lắc đầu, "Ngươi có Nam Chi, Tố Vấn cùng vị Tần Hoài Mộng kia, nếu ngươi có việc gì, các nàng làm sao bây giờ?"
"Vậy còn ngươi?" Vương Hạo Nhiên hỏi.
"Ta là thủ lĩnh đương nhiệm của Viêm Long Quân, phải cùng Viêm Long Quân tồn vong." Trong giọng nói của Dạ Vô Ngân mang theo một loại ý vị quyết tuyệt.
"Ngươi cảm thấy Nam Chi, Tố Vấn, Hoài Mộng cùng với ngươi, ta càng để ý ai hơn?" Vương Hạo Nhiên bỗng nhiên không hiểu thấu mà hỏi.
"Làm sao mà ta biết được." Dạ Vô Ngân lắc đầu.
"Các ngươi quan trọng như nhau, mặc kệ là bất cứ người nào trong các ngươi có nguy hiểm, ta cũng sẽ không vứt bỏ nàng mà một mình chạy trốn. Nếu như đến lúc những cường giả ngoại tộc kia đánh tới, ngươi chết, chỉ có một loại tình huống, đó chính là bọn họ bước qua thi thể của ta." Vương Hạo Nhiên chậm rãi nói.
Nghe vậy, Dạ Vô Ngân khẽ giật mình, trong lòng dâng lên vô hạn cảm động, không khỏi dựa vào trong lồng ngực của Vương Hạo Nhiên.
【 Đinh, độ thiện cảm của nữ phụ Dạ Vô Ngân đối với kí chủ tăng lên 10, độ thiện cảm trước mắt 90 (Đến chết cũng không đổi)】
"Có những lời này của ngươi, dù cho hiện tại ta chết, cũng coi như không có uổng phí khi yêu ngươi." Âm thanh của Dạ Vô Ngân ôn nhu đến cực điểm.
"Không, nếu thật là như vậy, ta sẽ rất tiếc nuối." Vương Hạo Nhiên bỗng nhiên thở dài nói.
"Vì sao?" Dạ Vô Ngân hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn xem hắn.
Vương Hạo Nhiên đưa lỗ tai nói một câu gì đó với Dạ Vô Ngân, sắc mặt của Dạ Vô Ngân từ từ đỏ lên, thần sắc trong mắt thay đổi.
"Không chỉ ngươi tiếc nuối, ta. . . Ta cũng có khả năng sẽ tiếc nuối." Lúc Dạ Vô Ngân nói ra lời này, mặt càng đỏ hơn.
"Không cần tiếc nuối, thừa dịp hiện tại ngoại tộc còn không đánh tới, chúng ta có nên bổ khuyết cái tiếc nuối này hay không?" Vương Hạo Nhiên nói.
Nói đến loại chủ đề này, Dạ Vô Ngân không có khác gì tiểu nữ sinh, thẹn thùng đến không chịuđược.
Sau khi trong lòng rầu rĩ một hồi, Dạ Vô Ngân dùng âm thanh nhỏ như là muỗi kêu nói: "Lúc nào, ngươi nói đi."
"Chọn ngày không bằng đụng ngày." Vương Hạo Nhiên nói.
Dạ Vô Ngân gật đầu, "Buổi. . . Buổi tối ngươi đến tìm ta."
"Hà tất phải buổi tối, bây giờ luôn đi." Vương Hạo Nhiên đề nghị.
G
Chương 977: Mưa Gió Nổi Lên (2)
Q"Hiện tại vẫn là giữa ban ngày đấy!" Dạ Vô Ngân kinh ngạc nói.
"Những tên ngoại tộc kia nhìn chằm chằm, trễ một chút đều có thể sinh ra biến cố, đương nhiên là càng sớm càng tốt." Vương Hạo Nhiên thuyết phục nói.
"Cũng không trễ nhiều, chỉ là buổi tối hôm nay mà thôi, sẽ không trùng hợp xảy ra biến cố như vậy." Dạ Vô Ngân nói.
Nhưng thật là trùng hợp như vậy, những tên kia chuẩn bị buổi tối giết tới đây, trong lòng Vương Hạo Nhiên lẩm bẩm một thoáng, nhưng những chuyện này, cũng không thể nói với Dạ Vô Ngân.
Bởi vì một khi nói với Dạ Vô Ngân, thế tất nhiên phải nói ra chuyện giả trang Liễu Sinh Nhất Lang.
Dạ Vô Ngân biết, Vu Hành Thiên cũng sẽ biết.
Trước khi Sở Thiên cùng Diệp Phàm đại chiến, Vu Hành Thiên phát hiện khí tức Liễu Sinh Nhất Lang, cho nên đuổi theo.
Nếu Vương Hạo Nhiên nói ra chuyện giả trang Liễu Sinh Nhất Lang, khó tránh khỏi sẽ để Vu Hành Thiên liên tưởng đến, khi đó thật sự sẽ rối rắm.
Mà người rối rắm nhất chính là Vương Hạo Nhiên.
Mặc dù Vương Hạo Nhiên là phản phái, nhưng vẫn muốn hết bảo trì hình tượng quang minh chính đại một chút.
Những chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tự nhiên không nên để người khác biết.
Hơn nữa, nguyên nhân mà Vương Hạo Nhiên ở trước mặt Vu Hành Thiên để lộ ra tu vi Luyện Khí kỳ tầng sáu, chính là không muốn để cho Vu Hành Thiên hoài nghi.
Bởi vì một khi bộc lộ ra tu vi Trúc Cơ kỳ, thậm chí là Kim Đan kỳ, Vu Hành Thiên rất dễ dàng hoài nghi, lúc ấy Liễu Sinh Nhất Lang dẫn hắn đi là do mình giả trang.
Tu vi của Liễu Sinh Nhất Lang đối với những cường giả Thiên Bảng khác mà nói, xem như rất yếu.
Lấy tu vi của Vu Hành Thiên, sau khi phát hiện khí tức của Liễu Sinh Nhất Lang, tiếp đó lập tức đuổi theo, nếu như đổi lại thật sự là Liễu Sinh Nhất Lang thì tuyệt đối trốn không thoát.
Lúc ấy sau khi Vu Hành Thiên mất dấu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Lúc ấy Vương Hạo Nhiên ở trong tối, thu thần sắc của Vu Hành Thiên ở trong mắt.
Vu Hành Thiên đã cảm thấy việc mà Liễu Sinh Nhất Lang chạy trốn cực kỳ khả nghi.
Tất nhiên là Vương Hạo Nhiên không muốn bộc lộ ra một ít tin tức, để Vu Hành Thiên phát giác ra cái gì đó.
Dạ Vô Ngân thấy Vương Hạo Nhiên không nói lời nào, chỉ cho là hắn không vui bởi vì lời nói vừa rồi của mình, thế là trấn an nói:
"Tim ta đã là của ngươi, cũng sẽ không chạy, cần gì phải làm ngay bây giờ chứ, vẫn nên để buổi tối đi."
"Vậy thì nghe ngươi vậy." Vương Hạo Nhiên cũng không có cưỡng cầu, sớm một chút muộn một chút quan hệ cũng không lớn.
"Ngươi biết ta ở nơi nào rồi đúng không, ta để cửa cho ngươi, ngươi. . . Đến lúc đó ngươi đến đây đi." Dạ Vô Ngân mang theo ý xấu hổ nói, trong lúc nhất thời cảm giác không có cách nào thản nhiên ở trước mặt Vương Hạo Nhiên, thế là tránh thoát ngực của hắn, chạy khỏi tầm nhìn của Vương Hạo Nhiên.
Đêm đến.
Vương Hạo Nhiên cũng không có như hẹn đi tìm Dạ Vô Ngân, không phải hắn không muốn, mà là một khi đi, trong thời gian ngắn không kết thúc được.
Bởi vì nhóm người Thiên Hạc Chân Nhất kia, giờ này đã trải qua bắt đầu hành động.
Trong khoảng thời gian này, lúc Vương Hạo Nhiên cùng Dạ Vô Ngân tiếp xúc, nói bóng nói gió, thtừ chỗ của nàng biết được phòng vệ đế đô..
Dạ Vô Ngân căn bản không có cảnh giác với Vương Hạo Nhiên, tự nhiên không có che giấu.
Vương Hạo Nhiên biết từ chỗ nào trà trộn vào đế đô sẽ không bị lực lượng phòng vệ ở đế đô phát giác.
Lực lượng phòng vệ đế đô là khoa kỹ hiện đại kết hợp cùng kết giới, nếu như không phải có bản lĩnh đặc biệt, tu luyện giả ngoại tộc muốn trà trộn vào, khả năng là cực nhỏ rất nhỏ.
Thiên Hạc Chân Nhất ngược lại có thể dựa vào bản sự của bản thân trà trộn vào, nhưng mà cường giả ngoại tộc khác thì không được.
Cường giả ngoại tộc dựa vào tin tức đạt được từ chỗ Vương Hạo Nhiên, thành công tiềm nhập vào trong đế đô, đồng thời đi tới gần căn cứ của Viêm Long Quân.
Dạ Vô Ngân vốn ở trong căn cứ, sau khi biệt thự của Vu Hành Thiên biến thành phế tích cũng đến ở nơi này.
Đám người Thiên Hạc Chân Nhất che giấu khí tức, chờ đợi ở gần căn cứ.
Cũng không lâu lắm, có người lại gần phía này.
Đám người Thiên Hạc Chân Nhất cảm thấy được, đây là khí tức của Liễu Sinh Nhất Lang.
Rất nhanh, Liễu Sinh Nhất Lang liền xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, ở trong tay của hắn còn cầm một cái bao vải.
Bao vải hiện ra hình tròn, trong lúc mơ hồ còn có chút đỏ từ đó lộ ra.
Liễu Sinh Nhất Lang này không thể nghi ngờ là Vương Hạo Nhiên giả trang.
Sau đó Vương Hạo Nhiên đi tới trước mặt mọi người không xa, ném bao vải trong tay ra.
Bao vải xẹt qua một đạo đường vòng cung, rơi xuống trên mặt đất, tiếp đó nhanh như chớp lăn đến bên chân mọi người.
Cứ quay cuồng như vậy, đồ vật trong bao vải cũng là từ đó bốc ra.
H
Chương 978: Tập Kết
GMọi người thấy một khỏa đồ vật đẫm máu.
Nhóm người này đều không phải hiền lành, nhìn thấy hình ảnh máu tanh như vậy, cũng không có cảm giác khó chịu cùng kinh hãi.
Smith càng nóng lòng chứng thực, ngồi xổm xuống nhìn diện mạo một chút, sau khi tra nghiệm, trong lòng nới lỏng một hơi, vui vẻ nói:
"Là Dạ Vô Ngân!"
Mấy người Thiên Hạc Chân Nhất cũng tới kiểm tra một hồi, sau khi xác định, mọi người đều nhộn nhịp an tâm, không còn hoài nghi Liễu Sinh Nhất Lang.
Chỉ là Thiên Hạc Chân Nhất dùng thần sắc không hiểu, nhìn xem Liễu Sinh Nhất Lang, nói:
"Liễu Sinh, nữ nhân này đối với ngươi nói gì nghe nấy, lúc ngươi hạ thủ chẳng lẽ không mềm lòng sao?"
"Công cụ mà thôi, cần gì phải nương tay, nhưng mà Thiên Hạc đại nhân, cũng không được quên lời hứa của ngươi à nha." Vương Hạo Nhiên cười hắc hắc.
Thiên Hạc Chân Nhất căn bản không có ý định thực hiện lời hứa, nhưng mặt ngoài vẫn nói:
"Chờ chuyện kết thúc rồi hãy nói."
"Tên lùn, độc kia bao lâu thì phát tác?" Smith thúc giục mà hỏi.
Tuy người mà Smith nhằm vào là Liễu Sinh Nhất Lang, nhưng bản thân Vương Hạo Nhiên nhìn tên da trắng này rất là khó chịu, không muốn đáp lại hắn.
"Vu Hành Thiên, cút ra đây chịu chết!" Vương Hạo Nhiên trực tiếp dùng hành động để trả lời.
Âm thanh của Liễu Sinh Nhất Lang đi qua linh khí gia trì khuếch đại, ầm ầm vang dội.
Đám người Thiên Hạc đều biến sắc một thoáng, nhưng rất nhanh liền hiểu rõ, độc Vu Hành Thiên trúng đã phát tác, nếu không, Liễu Sinh Nhất Lang cũng sẽ không làm hành động chịu chết như vậy.
Chỉ có điều mọi người đều cảm thấy Liễu Sinh Nhất Lang là tên bệnh tâm thần.
Biết Vu Hành Thiên trúng độc là được rồi, len lén lẻn vào giết Vu Hành Thiên một phát trở tay không kịp không tốt sao? Tại sao phải làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Nếu không phải Liễu Sinh Nhất Lang mang theo đầu Dạ Vô Ngân tới, mọi người phỏng chừng lại hoài nghi hắn đầu hàng địch.
"Liễu Sinh, ngươi điên rồi sao?" Thiên Hạc Chân Nhất nhíu mày chỉ trích nói.
Cường giả còn lại đều nhộn nhịp phụ họa.
"Một nhóm quỷ nhát gan, Vu Hành Thiên thế yếu, có gì phải sợ?" Vương Hạo Nhiên khẽ nói.
Lời này, mọi người nghe đều không thích, nếu không phải môi trường đặc thù, mọi người có thể phải tìm Liễu Sinh Nhất Lang luận bàn một thoáng.
Theo âm thanh vang lên, vị trí của đám người Thiên Hạc Chân Nhất cũng bại lộ ra.
Có Viêm Long Quân nhanh chóng tập kết về phía này.
Vu Hành Thiên đang yên tĩnh điều dưỡng trong căn cứ cực kỳ hoảng sợ.
Dạ Vô Ngân mới tỉ mỉ tắm rửa sạch xong, lặng yên ở trong phòng chờ đợi người khác đến, sau khi nghe được động tĩnh, vội vã mặc quần áo tử tế chạy ra khỏi gian phòng.
Hai sư đồ rất nhanh nhìn thấy nhau, liếc nhau một cái, đều nhìn thấy lo âu nồng đậm từ trong mắt của đối phương.
"Hẳn là tin tức ta hư nhược truyền ra, bằng không những tên ngoại tộc này sẽ không phách lối như vậy, trực tiếp tìm tới cửa." Vu Hành Thiên nói.
"Người biết chuyện này có thể đếm được trên đầu ngón tay, làm sao lại truyền đi được hứ." Dạ Vô Ngân không hiểu.
"Trên đời không có tường nào mà gió không lọt qua được, chỉ là tốc độ việc này truyền đi thật sự là có chút nhanh." Vu Hành Thiên nhìn xem Dạ Vô Ngân nói.
"Sư phụ, ngươi hoài nghi ta sao?" Dạ Vô Ngân cả kinh nói.
"Làm sao mà ta có khả năng hoài nghi ngươi, ta muốn hỏi ngươi, việc này trừ bỏ ngươi và ta ra, còn có ai biết." Vu Hành Thiên hỏi.
"Còn có Hạo Nhiên." Dạ Vô Ngân trả lời một câu, lập tức dùng giọng khẳng định nói: "Nhưng mà ta tin tưởng, vậy nhất định không có liên quan gì với hắn!"
Vu Hành Thiên thở dài một hơi, cũng không có tranh chấp với Dạ Vô Ngân.
Bởi vì loại tranh chấp ở giờ phút này cũng không có ý nghĩa.
"Vô Ngân, có lẽ sư phụ không thể nhìn thấy ngươi thành hôn. Mặt khác, trọng trách trên người ngươi cực kỳ nặng, phải giữ lại cái mạng này." Vu Hành Thiên căn dặn như là trước khi lâm chung vậy.
"Sư phụ, người hiểu ta mà." Dạ Vô Ngân một mặt kiên quyết.
Vu Hành Thiên thở dài một tiếng, không có tiếp tục thuyết phục, chỉ là nói: "Tốt! Thầy trò chúng ta tới kiến thức một chút, bảy vị cao thủ Thiên Bảng này!"
Viêm Long Quân rất nhanh đã tập kết xong súng ống đạn được, dưới sự dẫn dắt của Vu Hành Thiên cùng Dạ Vô Ngân, rất mau tới vị trí của đám người Thiên Hạc Chân Nhất.
Nhìn xem những tên Viêm Long Quân xung quanh này, đám người Thiên Hạc Chân Nhất cũng không để ở trong lòng.
Uy hiếp đối với bọn hắn vẻn vẹn chỉ có Vu Hành Thiên mà thôi.
Đám người Thiên Hạc Chân Nhất nhìn thấy Vu Hành Thiên, mọi người nhộn nhịp đều phát giác ra linh khí Vu Hành Thiên yếu ớt.
Chỉ là sau khi thấy bên cạnh Vu Hành Thiên là Dạ Vô Ngân, nhộn nhịp có chút kinh ngạc.
Đám người Thiên Hạc Chân Nhất theo bản năng nhìn trên mặt đất, chỗ mà vật đẫm máu vừa rồi mới lưu lại.
Chỉ là nơi đó không hề có thứ gì, ngay cả dấu tích của huyết dịch đều không có lưu lại.
Z
Chương 979: Một Kiếm (1)
FĐám người Thiên Hạc Chân Nhất đều mộng một thoáng, tiếp đó nhìn sang bên cạnh, muốn chất vấn Liễu Sinh Nhất Lang một thoáng.
Nhưng mà cũng không thấy tăm hơi Liễu Sinh Nhất Lang đâu.
Thiên Hạc Chân Nhất theo bản năng cảm giác có chút không ổn, trong lòng dâng lên một loại dự cảm bất thường, có chút muốn thoát khỏi nơi đây.
Mà đám người Smith lại không có ý nghĩ rời khỏi.
Tuy là việc này rất kỳ quái, nhưng linh khí của Vu Hành Thiên yếu ớt là thật.
Tu vi của Liễu Sinh Nhất Lang vốn đã không cao, không thể giúp bao nhiêu chuyện, nhưng bọn hắn còn có sáu người, liên hợp lại đối phó Vu Hành Thiên hư nhược cùng Viêm Long Quân, tuyệt đối nắm vững thắng lợi.
Vu Hành Thiên nhìn xem đám người Thiên Hạc Chân Nhất, biết tối nay chính mình không độ được cửa ải khó khăn này, nhưng vẫn bảo trì định lực vốn có.
"Các vị có khoẻ hay không, nhưng mà sao lại thiếu đi một người rồi, Liễu Sinh Nhất Lang đâu?" Sau khi Vu Hành Thiên quét mắt đoàn người này, phát hiện thiếu mất một tên.
Vấn đề này, đám người Thiên Hạc Chân Nhất đều không trả lời được, cũng không có hứng thú trả lời lại.
"Vu Hành Thiên, đại nạn của ngươi sắp tới, chúng ta đặc biệt đến tiễn ngươi đoạn đường." Smith cười lạnh nói.
"Các vị thịnh tình, lão hủ cảm thấy cực kỳ vinh hạnh." Vu Hành Thiên cười cười, ánh mắt dừng lại ở trên mình Thiên Hạc Chân Nhất: "Chúc mừng Thiên Hạc các hạ."
"Ý tứ gì?" Thiên Hạc Chân Nhất có chút không hiểu hỏi.
"Sau khi Lão hủ khi chết, các hạ chính là đệ nhất Thiên Bảng, người ở trên Thiên Bảng, tin tưởng không người nào có thể cùng các hạ giao phong." Vu Hành Thiên mang theo nụ cười nói.
Smith cùng những cường giả khác liếc nhau, trong mắt có sự lấp lóe nổi bật.
"Ta biết Viêm Quốc các ngươi có từ gọi là châm ngòi ly gián, hiện tại dùng để hình dung ngươi, tựa hồ là hết sức thích hợp." Thiên Hạc Chân Nhất nói.
"Các hạ ngược lại rất hiểu rõ đối với văn hóa Viêm Quốc, không biết rõ có hứng thú làm nàng dâu của Viêm Quốc chúng ta hay không, nếu như các hạ nguyện ý, lão hủ ngược lại có thể vì các hạ giới thiệu." Vu Hành Thiên như là trò chuyện việc nhà vậy, không có loại cảm giác như lâm đại địch kia.
"Vu Hành Thiên, ngươi không cần kéo dài thời gian, hôm nay không có người có nào có thể cứu ngươi." Tăng lữ Thiên Trúc nói.
"Không nên cùng hắn nói nhảm, tốc chiến tốc thắng." Smith thúc giục một tiếng.
Tuy là bọn hắn tự kiềm chế thực lực, nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của Viêm Quốc, lo lắng sẽ có biến cố gì, đương nhiên vẫn nên mau chóng giải quyết Vu Hành Thiên tốt một chút.
"Thiên Hạc tiểu thư, ta liên thủ với ngươi đối phó Vu Hành Thiên, những người còn lại, toàn bộ giao cho các ngươi, đều không có vấn đề gì chứ?" Smith nói với đồng bọn.
Smith, Thiên Hạc Chân Nhất cùng Vu Hành Thiên đều là Thánh cảnh tầng mười trở lên, khoảng cách bên trên tiểu cảnh giới.
Khoảng cách mấy cái tiểu cảnh giới này trước mặt Vu Hành Thiên lúc hắn hùng mạnh, cho dù Smith cùng Thiên Hạc Chân Nhất liên thủ, đều xa xa không cách nào bù đắp.
Nhưng bây giờ Vu Hành Thiên cực kỳ suy yếu, Smith cùng Thiên Hạc Chân Nhất đối phó Vu Hành Thiên, đã thừa sức.
Mà bốn vị khác, đều là ở Thánh cảnh tầng năm đến tầng bảy, đối phó Dạ Vô Ngân cùng Viêm Long Quân, cũng không có cái áp lực gì.
Nhìn làm sao cũng đều là một tràng nghiền ép.
Nhưng Thiên Hạc Chân Nhất cảm thấy việc này lộ ra quỷ dị, có loại dự cảm không tốt, không có lập tức trả lời.
Những người còn lại cũng nhộn nhịp gật đầu, biểu thị đồng ý sự sắp xếp của Smith.
"Thiên Hạc tiểu thư thì sao?" Smith thấy Thiên Hạc Chân Nhất không trả lời, vì vậy nói.
"Ta không ý kiến." Tuy là có loại dự cảm không tốt, nhưng Thiên Hạc Chân Nhất đến lúc khẩn yếu vẫn kiên trì gật đầu một cái.
Hơn nữa, lời nói trước đó của Vu Hành Thiên mặc dù là đang khích bác, nhưng cũng chính là sự thật.
Vu Hành Thiên chết đi, người ở trên Thiên Bảng, không người nào có thể cùng nàng tranh phong.
Xem như tu luyện giả, đối với vị trí thứ nhất, vẫn vô cùng hướng tới.
Thiên Hạc Chân Nhất tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Sau khi thương lượng xong, sáu đạo mênh mông linh khí kéo lên lên, nguy nga đến như là thần linh.
Mọi người ở đây, loại trừ Vu Hành Thiên ra, đều cảm thấy hít thở đều ngưng trệ.
Sáu vị cường giả Thiên Bảng trước mắt này, bên trong quốc gia của mỗi người, đều là cường giả tuyệt đỉnh, tựa như là Vu Hành Thiên ở trong Viêm Quốc vậy.
Hiện tại bọn hắn liên hợp lại, cỗ lực lượng này đủ để cho người cảm thấy kinh hãi.
Tới một mức độ nào đó, kỳ thực đám người Thiên Hạc Chân Nhất chính là "Thần".
Mà ngay lúc đám người Thiên Hạc Chân Nhất liền muốn động thủ, một cái vật thể lăng không rơi xuống, đính tại trước mặt đám người Thiên Hạc Chân Nhất.
Đám người Thiên Hạc Chân Nhất nhộn nhịp dừng lại một chút, ánh mắt nhìn, chỉ thấy một kiếm dài ba thước, ngược lại đâm vào trong lòng đất.
Cùng lúc đó, Vương Hạo Nhiên từ bên trong trận doanh của đám người Dạ Vô Ngân bên này đi ra.
F
Chương 980: Một Kiếm (2)
R"Nghĩ các vị tu hành không dễ, còn mời quay đầu, bằng không hôm nay e rằng phải táng thân ở nơi này." Vương Hạo Nhiên khuyên.
Hình dáng tướng mạo và khí chất tuyệt thế trích tiên, để đám người Thiên Hạc Chân Nhất đều ngốc trệ một thoáng.
Trong đó, Thiên Hạc Chân Nhất càng cảm giác phương tâm rung động.
【 Đinh, chúc mừng kí chủ vận khí bạo rạp, lần đầu gặp nữ phụ Thiên Hạc Chân Nhất, hào quang siêu cấp đào hoa phát động một loại hiệu quả "Lấy thân báo đáp". 】
【 Đinh, độ thiện cảm của nữ phụ Thiên Hạc Chân Nhất đối với kí chủ tăng lên tới 80 (Tình thâm không đổi)】
Vương Hạo Nhiên nhận được hai cái tin tức, mặt ngoài lại bất động thanh sắc.
Dáng dấp trước đó của hắn là Liễu Sinh Nhất Lang, lúc chạm mặt với Thiên Hạc Chân Nhất cũng không thỏa mãn điều kiện phát động của hào quang siêu cấp đào hoa.
Hiện tại lấy chân dung gặp Thiên Hạc Chân Nhất, vậy mới xem như thỏa mãn điều kiện, đồng thời hào quang siêu cấp đào hoa còn phát động một loại hiệu quả.
Người ở chỗ này, đều kinh ngạc một trận.
Smith trước hết nhất phản ứng lại, ghen tỵ nhìn xem Vương Hạo Nhiên, mang theo khinh thường nói: "Thánh cảnh tầng sáu nho nhỏ, cũng dám nói mạnh miệng như vậy?"
"Các ngươi có thời gian một giây đồng hồ suy nghĩ." Vương Hạo Nhiên thản nhiên nói.
Hắn hiện tại chẳng khác gì là thay thế Sở Thiên cùng Diệp Phàm, đối mặt với những người Thiên Hạc Chân Nhất này, dựa theo nội dung truyện, khẳng định đám người Smith phải khiêu khích một phen.
Nhưng mà Vương Hạo Nhiên cũng không có hứng thú nghe bọn hắn nói nhảm.
"Ta rút khỏi." Thiên Hạc Chân Nhất suy tư một chút, bỗng nhiên nói.
Nàng vốn là cảm thấy việc hôm nay này quỷ dị, sau khi thấy Vương Hạo Nhiên, căn bản không tạo nên sát tâm, thậm chí còn e sợ đám người Smith làm tổn thương hắn, sau khi nghe được lời nói của Vương Hạo Nhiên, cũng thuận thế làm ra đáp lại.
"Thiên Hạc tiểu thư?" Đám người Smith kinh hãi.
"Ngươi rất sáng suốt, chỉ là câu trả lời của ngươi vượt qua thời gian một giây." Vương Hạo Nhiên lờ mờ nói một câu.
Smith nghe xong, há miệng muốn nói điều gì.
Vu Hành Thiên cùng Dạ Vô Ngân ở phía sau cũng muốn nói cái gì.
Vương Hạo Nhiên không muốn lề mề, bàn tay trực tiếp khẽ nắm một thoáng, trường kiếm đâm vào mặt đất lần trước nháy mắt bay đến trong tay.
Trường kiếm nhìn qua giản dị tự nhiên.
Vương Hạo Nhiên cũng chỉ là hướng về phương hướng hư không của đám người Thiên Hạc Chân Nhất, rất đơn giản vung ra một kiếm.
Trên mình sáu vị cường giả đỉnh cao tới từ quốc gia khác biệt nháy mắt tuôn ra huyết vụ, lập tức ầm vang ngã xuống đất, không một tiếng động.
Giữa sân, cũng là hoàn toàn yên tĩnh, cơ hồ tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Vương Hạo Nhiên nhẹ lướt đi.
Một thanh kiếm mới dùng vừa rồi kia cũng tùy ý đâm ngược lại vào.
Thanh kiếm này, chỉ là một thanh kếm cực kỳ bình thường, là Viêm Long Quân huấn luyện quân sự luyện dùng, thậm chí đều không có mài lưỡi.
Nhưng một kiếm Vương Hạo Nhiên vung ra kia, cũng không bình thường chút nào.
"Kiếm ý, đây là kiếm ý!"
Sau khi Vu Hành Thiên lấy lại tinh thần, kinh hãi nghẹn ngào.
Vương Hạo Nhiên chỉ dùng tu vi Thánh cảnh tầng sáu, cũng không phải tự đại, mà là thật đầy đủ.
Sau khi đạt được Hồng Mông Kiếm từ Sở Thiên, Vương Hạo Nhiên liền bắt đầu dung hợp.
Tiến độ dung hợp Hồng Mông Kiếm có móc nối cùng với tu vi.
Vương Hạo Nhiên hiện tại là Kim Đan kỳ, dung hợp nhanh hơn Sở Thiên rất nhiều, tiến độ dung hợp hiện tại đã vượt qua mười phần trăm.
Tiến độ dung hợp Hồng Mông Kiếm đạt tới 10%, Vương Hạo Nhiên thu được có ích cực lớn.
Kiếm ý này, chính là từ đó lĩnh ngộ mà đến.
Tuy là Vương Hạo Nhiên chỉ dùng tu vi Thánh cảnh tầng sáu, sử dụng ra kiếm ý này, nhưng vẫn như cũ hết sức khủng bố.
Đừng nói là đám người Thiên Hạc Chân Nhất, coi như là Vu Hành Thiên thời kỳ toàn thịnh cũng không ngăn được một kiếm này.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, khẳng định Dạ Vô Ngân có rất nhiều chuyện phải xử lý, Vương Hạo Nhiên biết tối nay nàng không rảnh, bởi vậy cũng không tìm nàng, mà là trực tiếp trở về nơi ở của Mộ Nam Chi.
Lúc hơn nửa đêm, Dạ Vô Ngân liên hệ Vương Hạo Nhiên, không hiểu thấu hỏi Vương Hạo Nhiên có đạo hiệu hay không.
Phản ứng đầu tiên của Vương Hạo Nhiên muốn nói "Ngày, trời", nhưng cảm giác được cái đạo hiệu này không ổn, thế là đáp lại hai chữ "Cực Thiên".
Hai chữ "Cực Thiên" này, đến từ Cực Thiên Ma Đế, Vương Hạo Nhiên thuần túy là mượn.
Ngày hôm sau.
Vương Hạo Nhiên từ chính giữa Biển Tố Vấn cùng Mộ Nam Chi tỉnh lại, tổ chức thần bí Bách Hiểu Sinh ban bố tin tức.
Một cái Thiên Bảng được đổi mới.
Trên Thiên bảng, đứng đầu là Vương Cực Thiên, thứ hai là Diệp Huyền Thiên, thứ ba là Sở Thiên, thứ bốn là Vu Hành Thiên, thứ năm là Liễu Sinh Nhất Lang, thứ sáu là Long Thiên Sơn.
Phía sau thứ sáu, không có một ai.
Đám người Thiên Hạc Chân Nhất, Smith, không thấy đâu.
Người không rõ tình huống, sau khi đạt được cái tin tức này, đầu óc mơ hồ.
J
Chương 981: Vang Danh Thiên Hạ (1)
BMà ngay sau khi Thiên Bảng đổi mới không lâu, Bách Hiểu Sinh lại ban bố một cái tin tức.
Tiêu đề là: Vương Cực Thiên một kiếm diệt ngoại tộc, đế đô thành nơi sáu thánh quy tây thiên!
Tin tức vừa ra, cả thế gian rung động!
Lúc Vương Hạo Nhiên nhìn thấy cái tin tức này, cũng là hơi chút mộng một thoáng, ngay sau đó mới hiểu trước hiểu sau, ý thức được nguyên do trong đó.
Cái gọi Vương Cực Thiên trên Thiên Bảng, kỳ thực chính là Vương Hạo Nhiên.
Khó trách tối hôm qua Dạ Vô Ngân liên hệ hắn, hỏi đạo hiệu của hắn là cái gì.
Vương Hạo Nhiên trả lời Dạ Vô Ngân nói "Cực Thiên" .
Hai chữ Cực Thiên tăng thêm hắn họ, cũng không phải chính là Vương Cực Thiên sao?
Thật giống như Diệp Phàm là bản danh, đạo xưng là Huyền Thiên, cho nên cũng gọi là Diệp Huyền Thiên.
Lại tỉ như cái tên Vu Hành Thiên này, kỳ thực cũng là đạo hiệu, cũng không phải là bản danh.
Nghĩ đến đây, Vương Hạo Nhiên không kềm nổi có chút hiếm lạ, vì sao những cái này đạo hiệu bên trong, "Thiên" chữ ra kính dẫn cực cao.
Có Diệp Huyền Thiên cùng Vu Hành Thiên đi trước, Vương Hạo Nhiên thậm chí cũng lơ đãng, nói một cái tên "Cực Thiên" .
Nghĩ lại một thoáng, hình như thêm chữ "Thiên", càng oai phong hơn.
Tỉ như một ít mọi người đều biết nhân vật trong thần thoại, danh tự hoặc xưng hào cũng mang chữ "Thiên".
Tỉ như Tề Thiên Đại Thánh cùng Thông Thiên Giáo Chủ.
【 Đinh, kí chủ ảnh hưởng cực lớn đến hướng đi của nội dung truyện, tiệt hồ nhân vật chính Diệp Phàm, vang danh thiên hạ, thu được 20000 điểm phản phái, hào quang nhân vật chính của Diệp Phàm -1000, hào quang phản phái của kí chủ +1000! 】
【 Đinh, kí chủ ảnh hưởng cực lớn đến hướng đi của nội dung truyện, tiệt hồ nhân vật chính Sở Thiên, vang danh thiên hạ, thu được 20000 điểm phản phái, hào quang nhân vật chính Diệp Phàm -1000, hào quang phản phái của kí chủ +1000! 】
Trong lúc Vương Hạo Nhiên suy tư, bỗng nhiên nhận được hai cái tin tức.
Đối với cái này, Vương Hạo Nhiên không có chút bất ngờ nào, thậm chí đã sớm đoán được.
Lấy tu vi Kim Đan kỳ của hắn, có thể tuỳ tiện giải quyết đám người Thiên Hạc Chân Nhất, chỉ là làm như thế, ý nghĩa không lớn.
Vương Hạo Nhiên mất nhiều sức như thế, dẫn toàn bộ những người Thiên Hạc Chân Nhất này tới đế đô.
Đệt, không phải là vì thay thế Sở Thiên cùng Diệp Phàm trang bức trước mặt người khác, từ đó thu được những phần thưởng này sao?
Những người Thiên Hạc Chân Nhất này, vốn dĩ bị Sở Thiên hoặc Diệp Phàm giải quyết, nhưng hai người bị Vương Hạo Nhiên bố trí một đạo, nội dung truyện thuộc về bọn hắn cũng bị Vương Hạo Nhiên thay thế.
Lực chú ý của Vương Hạo Nhiên lần nữa đặt ở phần tân Thiên Bảng kia.
Cái Thiên Bảng có hai nơi lỗ hổng.
Chỗ thứ nhất, là Liễu Sinh Nhất Lang đã hôi phi yên diệt, nên xóa đi khỏi Thiên Bảng.
Chỗ thứ hai, bên trên Thiên Bảng mới lọt một người, một người mà mọi người đều cho đã chết.
Chỉ có điều Vương Hạo Nhiên cũng không có hứng thú đi uốn nắn những lỗ hổng này.
Sau khi nguy cơ ngoại tộc được giải trừ, đế đô bên này cũng buông lỏng không ít.
Mộ Nam Chi cùng Biển Tố Vấn cũng không cần trốn tránh trong phòng, hai người hào hứng, kéo lấy Vương Hạo Nhiên đi dạo danh thắng đế đô.
Vương Hạo Nhiên cùng hai người đi dạo một ngày, lúc màn đêm phủ xuống rồi mới trở về.
Nơi cửa ra vào, Dạ Vô Ngân chờ đợi.
Biển Tố Vấn cùng Mộ Nam Chi nhộn nhịp chào hỏi nhiệt tình với Dạ Vô Ngân, ngữ khí cùng thái độ, càng thân thiết hơn so với trước đây.
Vương Hạo Nhiên đã nói chuyện cùng với Dạ Vô Ngân cho hai người.
Hai người cũng không phản đối đối với điều này, thậm chí còn thật vui vẻ.
Mộ Nam Chi cùng Biển Tố Vấn còn lo lắng, sợ nàng cô độc sống quãng đời còn lại, hiện tại phần lo lắng này cuối cùng cũng không còn.
Dạ Vô Ngân cùng Mộ Nam Chi, Biển Tố Vấn hàn huyên một hồi, lập tức có chút lo lắng nói với Vương Hạo Nhiên: "Xảy ra chuyện rồi."
Vương Hạo Nhiên nghi hoặc nhìn nàng.
Dạ Vô Ngân tiếp tục nói: "Đám người Thiên Hạc Chân Nhất suy cho cùng cũng là cường giả Thánh cảnh quát tháo phong vân, dù bọn hắn chết, nhưng ta cùng sư phụ đều nhất trí cảm thấy, vẫn phải cho bọn hắn vinh quang vốn có, cho nên chuẩn bị sắp xếp người đưa di hài của bọn hắn về cố hương của mỗi người."
"Nhưng không biết tại sao, không thấy di hài của Thiên Hạc Chân Nhất đâu."
"Ta đi tra nghiệm qua sân bãi đặt di hài của Thiên Hạc Chân Nhất, cũng không có phát hiện có bất cứ dấu vết người di chuyển gì, nói cách khác, không phải là di hài của Thiên Hạc Chân Nhất bị người trộm đi."
"Ngươi hoài nghi Thiên Hạc Chân Nhất còn sống?" Vương Hạo Nhiên nói tiếp.
Dạ Vô Ngân gật đầu.
"Ta ra tay nặng nhẹ, chính ta rất rõ ràng, yên tâm đi, Thiên Hạc Chân Nhất đã chết." Vương Hạo Nhiên cười một tiếng khó hiểu.
Dạ Vô Ngân nghe xong, tin tưởng không nghi ngờ với lời nói của Vương Hạo Nhiên, nới lỏng một hơi.
C
Chương 982: Vang Danh Thiên Hạ (2)
L"Hai người các ngươi, đừng nói chủ đề nghiêm túc như vậy, ánh trăng đẹp như vậy, nhanh nhanh một chút đi." Mộ Nam Chi cười nói.
"Đúng vậy nha, Dạ tỷ tỷ, chúng ta chiếm dụng hắn một ngày, buổi tối hắn là của ngươi."Biển Tố Vấn cũng đi theo cười nói.
Dạ Vô Ngân bị náo loạn một cái đỏ thẫm mặt, nhưng cũng không có nói ra từ chối.
Mộ Nam Chi cùng Biển Tố Vấn nhìn nàng chê cười một hồi, vậy mới rời khỏi.
Sau khi Dạ Vô Ngân quẫn bách một hồi, ý đỏ trên mặt mới biến mất một ít, cùng Vương Hạo Nhiên tản bộ dưới ánh trăng.
Sau đó về tới nơi ở của Dạ Vô Ngân.
Trước đó hai người đã nói qua, muốn làm chuyện tốt.
Hiện tại nguy cơ ngoại tộc đã được giải quyết, hết thảy cũng là thuận lý thành chương.
Chỉ là ở thời khắc mấu chốt, Vương Hạo Nhiên bỗng nhiên dừng lại.
"Ra đi." Vương Hạo Nhiên nói một câu với không khí.
Dạ Vô Ngân mang theo tâm tình khẩn trương cùng chờ mong nghênh đón gì đó đều bị kéo về thực tế, tranh thủ thời gian kéo qua chăn mền che lấp chính mình.
Góc tối trong gian phòng, có một đạo thân ảnh chậm chậm xuất hiện.
Thân ảnh đường cong kinh người, nhìn qua liền biết là nữ tử.
Sau khi dáng dấp của nữ tử này xuất hiện trong tầm mắt, Dạ Vô Ngân cực kỳ hoảng sợ.
Bởi vì nữ tử không phải ai khác, chính là Thiên Hạc Chân Nhất.
Dạ Vô Ngân như gặp đại địch, nhưng rất nhanh ý thức được Vương Hạo Nhiên đang bên cạnh mình, căn bản không cần sợ Thiên Hạc Chân Nhất.
"Không phải nói Thiên Hạc Chân Nhất đã chết rồi sao?" Dạ Vô Ngân nghi hoặc hỏi Vương Hạo Nhiên.
"Thiên Hạc Chân Nhất hoàn toàn chính xác đã chết, không tin ngươi hỏi nàng một chút, nàng tên gọi là gì." Vương Hạo Nhiên nghiền ngẫm nói.
Dạ Vô Ngân một trận ngờ vực, nhìn về phía Thiên Hạc Chân Nhất.
Bên trong ánh mắt kinh ngạc của Dạ Vô Ngân, Thiên Hạc Chân Nhất bỗng nhiên quỳ rạp trên đất, cung kính nói:
"Nô tài A Hạc gặp qua chủ nhân cùng chủ mẫu."
"Cái này. . . Đây là có chuyện gì?" Dạ Vô Ngân một mặt kinh ngạc.
"Ta đã nói với ngươi rồi, Thiên Hạc Chân Nhất đã chết, lại không lừa ngươi." Vương Hạo Nhiên trừng mắt nhìn Dạ Vô Ngân.
Lúc ấy hắn vì mau chóng giải quyết chuyện, liền cho Thiên Hạc Chân Nhất một giây thời gian suy nghĩ.
Tuy là Thiên Hạc Chân Nhất lựa chọn rút khỏi, nhưng trả lời đã muộn một chút.
Vương Hạo Nhiên không muốn trở mặt, ít nhất không muốn lật lọng trước mặt người khác.
Bởi vậy làm Thiên Hạc Chân Nhất bị thương, tạo thành nàng giả chết.
Đồng thời, còn truyền âm cùng nàng nói một chút chuyện.
Thiên Hạc Chân Nhất hiện tại chủ động tìm đến, hiển nhiên là đồng ý.
Tự xưng nô tài, chính là chứng minh tốt nhất.
"Nhưng nàng rõ ràng chính là Thiên Hạc Chân Nhất. . ." Dạ Vô Ngân nhìn chằm chằm nữ tử này một hồi, xác định thân phận của nàng, nhưng sau khi nói ra lời này, bỗng nhiên lại có chút hiểu rõ, lại đổi giọng nói Vương Hạo Nhiên:
"Ngươi nói đúng, Thiên Hạc Chân Nhất chết rồi."
"Đừng nên rầu rỉ cái vấn đề này, chúng ta tiếp tục." Vương Hạo Nhiên nói.
Dạ Vô Ngân ngược lại hết sức vui lòng, chỉ là nhìn xem Thiên Hạc Chân Nhất quỳ rạp trên đất, trong lòng cổ quái vô cùng.
"Ngươi lui ra đi." Vương Hạo Nhiên phân phó Thiên Hạc Chân Nhất một chút.
"Được." Thiên Hạc Chân Nhất cung kính lên tiếng, quỳ sát lui về phía sau một đoạn khoảng cách, lui xuống vô cùng khiêm tốn.
Dạ Vô Ngân nhìn xem tư thái của Thiên Hạc Chân Nhất, bùi ngùi mãi không thôi.
Thiên Hạc Chân Nhất trước đây xem như cường giả thứ hai Thiên Bảng, đi tới chỗ nào đều là có người tôn sùng.
Nếu như không phải Dạ Vô Ngân không phải tận mắt nhìn thấy, thật không thể tin được Thiên Hạc Chân Nhất có một mặt thấp kém như vậy. Một mặt kinh ngạc nói với Vương Hạo Nhiên:
"Ngươi làm thế nào mà để Thiên Hạc thần phục vậy?"
"Nàng e ngại lực lượng của ta." Vương Hạo Nhiên nói.
Dạ Vô Ngân chỉ cảm thấy không đủ sức thuyết phục.
Cường giả có tôn nghiêm của cường giả, Dạ Vô Ngân cũng không tin tưởng Thiên Hạc Chân Nhất chỉ là đơn thuần e ngại lực lượng Vương Hạo Nhiên, mới thấp kém như vậy.
Trên thực tế, nguyên nhân chân chính, đương nhiên không chỉ như vậy.
Nữ phụ Thiên Hạc Chân Nhất này bên trong nội dung truyện của Diệp Phàm là thị nữ, bên trong thiết lập nhân vật của nàng, là khát vọng được khống chế.
Có thiết lập nhân vật này, trở thành thị nữ của Diệp Phàm mới phù hợp lẽ thường.
Chỉ có điều Diệp Phàm thậm chí đến hiện tại cũng chưa từng gặp qua Thiên Hạc Chân Nhất.
Vương Hạo Nhiên trực tiếp thay vào đó, trở thành chủ nhân của Thiên Hạc Chân Nhất.
"Thật chỉ là e ngại lực lượng của ngươi sao?" Dạ Vô Ngân hỏi.
"Cũng có khả năng là nhân cách và mị lực của ta để nàng khuất phục." Vương Hạo Nhiên cười nói.
Dạ Vô Ngân không kềm nổi mỉm cười.
Nhưng nói thật ra, Dạ Vô Ngân chính xác cũng cảm thấy độ tin cậy Thiên Hạc Chân Nhất bởi vì mị lực xuất chúng Vương Hạo Nhiên mà thần phục lớn hơn một chút.
I
Chương 983: Sở Thiên Lành Lạnh (1)
U"Nhưng dù sao nàng cũng là ngoại tộc, lỡ như có dị tâm, vậy thì phải làm sao bây giờ?" Dạ Vô Ngân có chút lo lắng nói.
"Yên tâm đi, ta không đần như vậy. Ta đã hạ cấm chế ở trên người nàng, trừ phi nàng không muốn sống, mới sẽ làm ra chuyện gây bất lợi cho ta." Vương Hạo Nhiên nói.
Điều mà Dạ Vô Ngân lo lắng, tất nhiên là Vương Hạo Nhiên đã sớm suy nghĩ đến.
Hơn nữa, loại trừ phần cấm chế này ra, lấy độ thiện cảm của Thiên Hạc Chân Nhất, cũng không có khả năng làm ra chuyện uy hiếp Vương Hạo Nhiên.
"Đêm đẹp đừng chậm trễ, không cần nói những thứ này." Vương Hạo Nhiên kết thúc cái đề tài này.
Dạ Vô Ngân nghe xong, tự nhiên không tiếp tục hỏi nhiều cái gì, cảm giác chờ đợi cùng khẩn trương trong lòng lần nữa dâng lên.
Lần này, cuối cùng không có người quấy rầy.
Hết thảy nước chảy thành sông.
. . .
Ngày hôm sau.
Mặt trời lên cao.
Dạ Vô Ngân đang ngủ yên, bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức.
"Vô Ngân, ngươi ở bên trong à?" Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Vu Hành Thiên.
Dạ Vô Ngân nhìn về phía ngoài cửa sổ, mới phát hiện trời đã sáng choang. Vội vã mặc quần áo tử tế đi mở cửa.
"Sao ngươi lại ngủ đến lúc này?" Vu Hành Thiên cảm thấy có chút kỳ quái.
Bởi vì loại chuyện ngủ nướng này, cơ hồ là không có khả năng phát sinh trên mình Dạ Vô Ngân.
"Tối hôm qua. . . Quá mệt mỏi, thức dậy trễ một chút." Dạ Vô Ngân ngăn ở cửa ra vào, cũng không cho Vu Hành Thiên vào cửa.
Vu Hành Thiên cảm thấy không thích hợp.
Sau khi quan sát tỉ mỉ đồ đệ này một thoáng, phát hiện hình như nàng không giống với lúc trước, nhưng cụ thể là nơi nào không tầm thường, thì không nói được.
Tuy là Vu Hành Thiên già thành tinh, nhưng không phải chuyện gì cũng đều tinh thông.
Thay đổi của Dạ Vô Ngân rất nhỏ, thực tế chạm tới điểm mù kiến thức của Vu Hành Thiên.
Chỉ vì, Vu Hành Thiên là lão quang côn mấy trăm tuổi. . .
"Ngươi đi tìm Hạo Nhiên, mời hắn tới đây một chút." Vu Hành Thiên không có nghiên cứu kỹ, nói đến chính sự.
Nhìn thấy dáng vẻ của Vu Hành Thiên nghiêm nghị, Dạ Vô Ngân hỏi vội: "Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì?"
"Sở Thiên tối hôm qua vốn tỉnh qua một lần, ta còn cùng hắn hàn huyên, biết tên của hắn cùng lai lịch, lúc ấy tình huống của hắn coi như không tệ, nhưng không biết rõ thế nào, tình huống hôm nay bỗng nhiên chuyển biến xấu lên, nguy cơ sớm tối." Sau khi Vu Hành Thiên giải thích một chút, một mặt lo lắng nói:
"Linh khí của ta yếu ớt, thực tế không cách nào chữa thương cho Sở Thiên, cho nên muốn hỏi một chút Hạo Nhiên có cái biện pháp gì hay không."
"Sở Thiên sắp chết? !"
Nghe được âm thanh ở cửa ra vào nói chuyện với nhau, Vương Hạo Nhiên ngạc nhiên nghẹn ngào.
Dạ Vô Ngân mặt đỏ tới mang tai.
Vu Hành Thiên một mặt kinh ngạc, rất nhanh hiểu rõ cái gì đó.
Khó trách Dạ Vô Ngân thức dậy muộn như vậy. . .
"Sư phụ. . ." Dạ Vô Ngân giờ phút này tựa như là một tiểu hài phạm sai lầm vậy.
Vu Hành Thiên ngược lại không có ý trách cứ, bởi vì hiện tại hắn vô cùng vừa ý với Vương Hạo Nhiên, thậm chí sợ Vương Hạo Nhiên chạy.
Dạ Vô Ngân cùng Vương Hạo Nhiên phát triển đến nhanh như vậy, Vu Hành Thiên ngược lại còn thật vui vẻ.
"Thì ra là Hạo Nhiên cũng ở đây, vậy thì tốt quá, tránh để Vô Ngân đi thêm một chuyến." Vu Hành Thiên lại cười nói.
Vương Hạo Nhiên từ trong phòng đi ra, đi tới vị trí cửa ra vào.
"Tiền bối mới vừa nói, Sở Thiên sắp chết sao?" Vương Hạo Nhiên chỉ cảm thấy vừa rồi nghe lầm, thế là lặp lại hỏi một lần.
Trước đó hắn cướp đoạt Hồng Mông Kiếm của Sở Thiên, cũng đi nhìn qua Sở Thiên.
Lúc ấy thương thế của Sở Thiên được Vu Hành Thiên ổn định, đến tiếp sau khả năng chuyển biến xấu cũng không lớn.
"Sở Thiên này tuổi còn trẻ, đã có tu vi như thế, nếu như chết, quả thực đáng tiếc, nhưng hiện tại ta thật không thể ra sức, cho nên muốn hỏi Hạo Nhiên ngươi một chút, ngươi có biện pháp cứu trị hay không." Vu Hành Thiên nói.
"Tiền bối, ngươi nói đùa, ta làm sao có khả năng cứu hắn được." Vương Hạo Nhiên buông tay nói.
"Hạo Nhiên ngươi khiêm tốn, ngươi lấy tu vi Thánh cảnh tầng sáu, một kiếm giết lục thánh của Thiên Bảng cứu chữa Sở Thiên mà thôi, ta tin tưởng không làm khó được ngươi." Vu Hành Thiên nói.
Vương Hạo Nhiên không kềm nổi có chút im lặng.
Trước đó Vu Hành Thiên đánh giá thấp hắn, hiện tại rõ ràng tin tưởng hắn như vậy.
Xem ra chuyện một kiếm giết lục thánh Thiên Bảng đả kích Vu Hành Thiên không nhỏ.
Nhưng mà dù sao cũng phải nói cho đúng, Vu Hành Thiên kỳ thật vẫn đánh giá thấp Vương Hạo Nhiên.
Vương Hạo Nhiên cũng không có lập tức từ chối, mà là biểu thị trước đi xem một chút.
Dưới sự dẫn đường của Vu Hành Thiên, Vương Hạo Nhiên đi tới gian phòng của Sở Thiên
Sở Thiên đang ở trong trạng thái hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
W
Chương 984: Sở Thiên Lành Lạnh (2)
KVương Hạo Nhiên ngồi ở mép giường, thay Sở Thiên bắt mạch một chút, rất nhanh liền phát hiện lực lượng phản phệ trước đây của Hồng Mông Kiếm trong thân thể của hắn lại bạo phát.
Vốn dĩ những lực lượng phản phệ này đã bị Vu Hành Thiên áp chế đến không sai biệt lắm.
Theo lý thuyết, khả năng lại lần nữa bạo phát cực kỳ nhỏ.
Loại tình huống này của Sở Thiên rõ ràng thuộc về vận khí không tốt.
Xem ra sau khi Sở Thiên mất đi hào quang nhân vật chính, không còn khí vận che chở, thật quá xui xẻo.
Mà đổi một loại thuyết pháp chính là Sở Thiên bị khí vận phản phệ.
"Hạo Nhiên, có thể cứu chữa hay không?" Vu Hành Thiên hỏi.
Vương Hạo Nhiên thở dài một hồi, lắc đầu.
Trên thực tế, kỳ thực hắn có thể cứu, chỉ có điều không muốn cứu mà thôi.
Xem như thiên địch, sau khi Vương Hạo Nhiên cướp đoạt Hồng Mông Kiếm không có mất trí giết Sở Thiên, đã là cực kỳ cao thượng, làm sao có khả năng còn đi cứu Sở Thiên.
Vương Hạo Nhiên cũng không phải đại thiện nhân.
Vu Hành Thiên nhìn thấy Vương Hạo Nhiên lắc đầu, không kềm nổi thở dài một hơi, thay Sở Thiên mặc niệm một thoáng.
Nhưng cũng không lâu lắm, loại tâm tình này liền tán đi.
Vu Hành Thiên cùng Sở Thiên chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, trước đó cứu chữa Sở Thiên, chỉ muốn cho Viêm Quốc bên này lưu lại một phần hi vọng.
Mà bây giờ có Vương Hạo Nhiên, lo lắng trong lòng Vu Hành Thiên cũng là hoàn toàn không còn.
Hiện tại đối với Vu Hành Thiên mà nói, chuyện khẩn yếu nhất, là bế quan đi đột phá đại nạn.
Một bên khác.
Diệp Phàm bế quan sau một thời gian ngắn, thương thế cũng chuyển tốt rất nhiều.
Nhớ tới ước định cùng Vu Hành Thiên, thế là đi ra muốn xem tình huống một chút.
Sau khi biết được lục thánh Thiên Bảng đã chết, cùng phần Thiên Bảng đổi mới kia, lông mày gắt gao nhíu lại.
Cho nên Diệp Phàm đồng ý với Vu Hành Thiên, nguyên nhân chủ yếu nhấ chính là muốn đạp cường giả ngoại tộc trên Thiên Bảng kia, danh chấn thiên hạ.
Nhưng bây giờ, suy nghĩ của hắn hoàn toàn ngâm nước nóng.
Cái tên Vương Cực Thiên này hoàn thành việc mà Diệp Phàm vốn định cần phải làm.
Diệp Phàm thở dài một cái, ngược lại muốn đi làm một chuyện khác.
Đó chính là đi tìm tên điên kia để giao thủ.
Diệp Phàm muốn làm hai chuyện.
Chuyện thứ nhất, là muốn biết rõ ràng nguyên nhân vì sao cái tên điên này muốn giết mình.
Chuyện thứ hai, cướp đoạt Tiên Thiên Chí Bảo của tên điên này!
Đừng nói Diệp Phàm hiện tại chỉ là Trúc Cơ kỳ, dù cho hiện tại hắn là Tiên Tôn Độ Kiếp kỳ đều sẽ bởi vì Tiên Thiên Chí Bảo mà động tâm như thế.
Diệp Phàm lúc ấy nhìn thấy Hồng Mông Kiếm của Sở Thiên, liền dâng lên ý nghĩ cướp đoạt.
Chỉ có điều lúc ấy tuy là hắn đánh bại Sở Thiên, nhưng cũng không có lực lượng để đi cướp đoạt Hồng Mông Kiếm.
Càng quan trọng hơn một điểm là hắn suy đoán bị người bố trí một đạo, sau khi bị thương tự nhiên là muốn nhanh chóng rời khỏi, thoát khỏi hiểm cảnh.
Hiện tại thương thế của Diệp Phàm chuyển tốt rất nhiều, lần nữa động lên ý nghĩ này.
Diệp Phàm tiềm nhập đế đô, hỏi thăm tin tức của Sở Thiên.
Nhưng lấy được tin tức là, Sở Thiên đã chết.
Đang được Vu Hành Thiên sắp xếp đưa về nhà Sở Thiên.
Diệp Phàm cướp đường đi xem xét di hài Sở Thiên một chút, hết sức thất vọng.
Bởi vì đã không thấy tăm hơi Tiên Thiên Chí Bảo đâu nữa.
Hiển nhiên, là bị người cướp đi.
Diệp Phàm càng vững tin, chính mình là bị người tính kế.
Tiếp đó, Diệp Phàm hỏi thăm tin tức khác.
Những tin tức "Vương Cực Thiên, Thánh cảnh tầng sáu, một kiếm giết lục thánh" này, rất nhanh bị Diệp Phàm biết được.
Hơn nữa, Diệp Phàm rất nhanh đoán được từ lúc dò được tin tức, cái tên Vương Cực Thiên này chính là Vương Hạo Nhiên mà chính mình muốn tìm .
Lúc Diệp Phàm ở Hương đảo, đã từng giao phong qua với Vương Hạo Nhiên.
Lúc ấy Diệp Phàm đã đánh giá ra, Vương Hạo Nhiên là Luyện Khí kỳ tầng chín đến đại viên mãn, cũng chín là Thánh cảnh tầng chín đến tầng mười.
Cái gọi là Thánh cảnh tầng sáu, tất nhiên là che giấu.
Diệp Phàm hoàn toàn có thể đánh giá ra, mình bây giờ căn bản không phải là đối thủ của Vương Hạo Nhiên.
Dựa theo Diệp Phàm đánh giá, chiến lực chân chính của Vương Hạo Nhiên sợ là có thể cùng tu luyện giả Trúc Cơ kỳ đại viên mãn phân cao thấp.
Diệp Phàm tự hỏi còn xa xa không làm được đến mức này.
Hơn nữa, Diệp Phàm thậm chí còn hoài nghi, Tiên Thiên Chí Bảo của Sở Thiên còn bị Vương Hạo Nhiên đoạt đi.
Tổng hợp những cái này mà xem, Diệp Phàm tạm thời bỏ đi ý niệm đi tìm Vương Hạo Nhiên báo mối thù hai kiếm.
"Tốc độ tu luyện của người này cũng quá nhanh một chút nha?"
Diệp Phàm kinh nghi.
Hoàn cảnh bây giờ của Địa Cầu, cũng không thích hợp tu luyện.
Diệp Phàm tự hỏi, tốc độ của mình xem như rất nhanh, nhưng tốc độ tu luyện của Vương Hạo Nhiên này còn nhanh hơn chính mình rất nhiều.
Chẳng lẽ, Vương Hạo Nhiên này cũng là Tiên Tôn chuyển thế?
U
Chương 985: Kế Hoạch Mới Của Diệp Phàm
JChỉ là cho dù Vương Hạo Nhiên là Tiên Tôn chuyển thế, tốc độ tu luyện cũng không thể lại nhanh hơn chính mình nhiều như vậy nha?
"Vương Hạo Nhiên, Vương Cực Thiên. . . . Cực Thiên. . ." Trong miệng Diệp Phàm lẩm nhẩm lấy, lục soát trong ký ức xem tên Tiên Tôn nào có liên quan đến Vương Hạo Nhiên, lúc nhắc tới hai chữ "Cực Thiên", bỗng nhiên kinh chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Bởi vì, Diệp Phàm bỗng nhiên nghĩ đến một vị Tiên Tôn —— Cực Thiên Ma Đế.
Cực Thiên Ma Đế tu luyện công pháp đặc thù, tốc độ tu luyện cũng không chịu hạn chế môi trường linh khí mỏng manh của Địa Cầu.
Nếu như tên Vương Hạo Nhiên này chính là Cực Thiên Ma Đế chuyển thế, như thế chuyện tu vi của hắn tiến triển thần tốc, hoàn toàn có thể giải thích được.
Sau khi đánh giá ra điểm ấy, Diệp Phàm lập tức cảm thấy một trận áp lực.
Kiếp trước hắn cùng bốn vị Tiên Tôn còn lại, liên thủ vây công Cực Thiên Ma Đế phải trả cái giá nặng nề, hình như còn rõ mồn một trước mắt.
Cho dù tu vi ở vào ngang nhau, Diệp Phàm tự hỏi đều cực kỳ khó thắng Cực Thiên Ma Đế, càng đừng đề cập là tu vi thấp hơn hắn.
Lấy tốc độ tiến triển tu vi của Vương Hạo Nhiên mà nhìn, tất nhiên đã sớm bắt đầu tu luyện Ma Đế Nội Kinh.
Diệp Phàm hiện tại chỉ là tu luyện Dẫn Khí Thuật, loại hoàn cảnh này của Địa Cầu, tốc độ tu luyện cực kỳ chậm chạp, xa xa không sánh bằng Ma Đế Nội Kinh.
Diệp Phàm lập tức sinh ra ý niệm bắt đầu tu luyện Thanh Đế Trường Sinh Quyết.
Cũng chỉ có tu luyện Thanh Đế Trường Sinh Quyết, mới có khả năng chống lại đối phương.
Dựa theo dự định lúc đầu của Diệp Phàm, là phải đạt tớiTrúc Cơ kỳ đại viên mãn, mới sẽ đi tu luyện, nhưng bây giờ thời gian này cần phải làm trước thời hạn.
Chỉ là tu luyện Thanh Đế Trường Sinh Quyết, cũng không phải đơn giản như vậy, yêu cầu một ít tài nguyên tu luyện cực kỳ trân quý làm phụ trợ.
Lúc ở kiếp trước, sau khi Diệp Phàm rời khỏi Địa Cầu, mới tìm được những tư nguyên này.
Nhưng mà Diệp Phàm biết, ở trên Địa Cầu có một cái dị không gian, mức độ rộng lướn còn muốn vượt qua Địa Cầu.
Ở nơi đó có truyền thừa tu luyện xa xưa.
Lúc Diệp Phàm ở kiếp trước, vẫn là lúc hắn sắp rời khỏi Địa Cầu mới phát hiện, nhưng mà khi đó nóng lòng rời khỏi Địa Cầu, chỉ là đi xem một vòng đã đi, cũng không có đi xông xáo một phen.
"Xem ra phải đến Thánh Vực đi một lần, nhưng mà trước lúc này, phải đi gặp U Nhược một chút. . ." Diệp Phàm tự lẩm bẩm.
Lúc đầu hắn cho là, vang danh thiên hạ là chuyện rất đơn giản, nhưng không nghĩ tới nhiều lần gặp khó, chậm trễ kế hoạch gặp nhau với Phương U Nhược lúc đầu của hắn.
Nói thật ra, trong lòng Diệp Phàm thật rất muốn Phương U Nhược.
Lần này đến Thánh Vực phỏng chừng phải tốn một đoạn thời gian, Diệp Phàm tương tư thành hoạ, tự nhiên muốn đi gặp một lần.
Tất nhiên, Diệp Phàm vẫn cũng không tính chính thức cùng Phương U Nhược gặp nhau, mà là dự định đổi một loại phương thức.
Mà Phương U Nhược ở Quỳnh Châu xa xa, cũng tương tư thành hoạ.
Chỉ có điều Phương U Nhược đăm chiêu, cũng không phải Diệp Phàm mà thôi.
Một ngày này, sau khi Phương U Nhược chạng vạng tối tan học, trong lòng ưu tư, rời khỏi trường học chuẩn bị đến bờ sông ở gần giải sầu.
Mới ra cửa trường không bao lâu, nhìn thấy một lão giả thân mặc đạo bào.
Trong tay lão giả nắm lấy thân trúc, trên cây trúc mang theo vải trắng, bốn chữ viết rồng bay phượng múa —— Tiên nhân chỉ đường.
Phương U Nhược nhìn ra đó là một người đoán mệnh.
Lão giả này tiên phong đạo cốt, nhìn qua còn thật giống có chuyện như vậy.
Tuy là đầu năm nay lừa đảo nhiều, nhưng hiện tại Phương U Nhược cũng không sợ bị người khi dễ.
"Thầy bói, ngươi tính toán có chuẩn hay không đó?" Phương U Nhược hướng về lão giả nói.
"Cô nương thử một lần, chẳng phải sẽ biết sao." Lão giả mỉm cười nói.
"Ngươi lại cái gì cũng có thể coi ra được sao?" Phương U Nhược rất là hoài nghi.
"Không dám, nhưng đại bộ phận chuyện vẫn có thể tính ra được, tỉ như nhân duyên của cô nương." Lão giả ý vị thâm trường nói.
Nghe nói như thế, ánh mắt Phương U Nhược sáng lên.
Nàng hiện tại đang vì việc này mà phát sầu đây.
Chỉ có điều Phương U Nhược không ngốc như vậy, người khác nói cái gì liền tin cái đó, suy nghĩ một chút, quyết định thăm dò bản sự của đối phương một chút.
"Thầy bói, vậy ngươi nói một chút, hôn phu tương lai của ta là người như thế này?" Phương U Nhược hỏi.
Lão giả làm dáng vẻ bấm ngón tay, sau một lúc lâu nói: "Hôn phu tương lai của cô nương là nhân vật chói mắt trong thiên hạ, tuyệt không phải phàm phu tục tử."
Phương U Nhược nghe xong, trong lòng tin lão giả này mấy phần, đánh bạo tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi nói một chút, hôn phu tương lai này của ta lúc nào sẽ tới cưới ta?"
B
Chương 986: Hai Nhịp Tim Đập (1)
NLão giả lộ ra nụ cười cao thâm mạt trắc, tiếp đp mới chậm rãi nói:
"Chờ ngày hắn vang danh thiên hạ, chính là lúc hắn sẽ tới cưới ngươi."
Âm thanh lão giả hạ xuống, thân hình hóa thành lưu quang lăng không bay đi.
Lưu lại Phương U Nhược một mặt kinh ngạc .
Sau khi đạo lưu quang kia lăng không bay ra một đoạn khoảng cách, rơi xuống ở chỗ không người.
Lưu quang rơi xuống đất, hóa thành thân ảnh một vị lão giả.
Chỉ có điều nếp nhăn trên mặt lão giả đang biến mất lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, rất nhanh biến thành dáng dấp một người trẻ tuổi.
Ngay sau đó, lão giả giật xuống râu trắng ngoài miệng, toàn cảnh cũng triển lộ đi ra.
Lão giả này không phải ai khác, chính là Diệp Phàm.
Tu vi hiện tại của hắn, chỉ có thể đơn giản biến hóa một thoáng, nhưng mà không giống với dung mạo chân chính.
Diệp Phàm tin tưởng, lần sau lấy chân dung của mình khi mà Phương U Nhược nhìn thấy, nàng nhất định không nhận ra chính mình.
"Đã đến lúc Thánh Vực rồi."
Sau khi Diệp Phàm gặp mặt Phương U Nhược, tương tự trong lòng cuối cùng làm dịu không ít, trong miệng tự lẩm bẩm một câu.
Một bên khác.
Phương U Nhược nhìn xem phương hướng lưu quang biến mất, ngốc trệ chốc lát, sau khi lấy lại tinh thần, mang theo một ít mừng rỡ lầm bầm lầu bầu.
"Thì ra lão giả này là tu luyện giả, hắn nói như thế, thật sẽ ứng nghiệm sao?"
Sau khi Phương U Nhược dùng một vấn đề thăm dò qua lão giả kia, liền tin hắn mấy phần, cho nên chân chính hỏi một vấn đề.
Cũng chính là câu kia, lúc nào hôn phu tương lai sẽ cưới nàng.
Cho nên hỏi vấn đề kia, cũng không phải không có nguyên nhân.
Phương U Nhược ưu tư, cũng có liên quan với điều đó.
"Hi vọng lão giả này tính toán chuẩn xác vậy, chỉ là với câu nói của hắn, cụ thể lại là lúc nào đây? Hi vọng nhanh lên một chút, bằng không. . ."
Trong lòng Phương U Nhược mong đợi một thoáng, tay nhỏ trắng nõn theo bản năng, sờ lên vị trí bụng dưới, khóe miệng lơ đãng toát ra một chút nụ cười ôn nhu tới cực điểm.
Đế Đô thành.
Sau khi nguy cơ ngoại tộc được giải quyết, Vương Hạo Nhiên tiêu dao tự tại thoải mái một đoạn thời gian.
Trong thời gian này, Vương Hạo Nhiên biết được di hài Sở Thiên đang trên đường được đưa về Thất Tinh Tông, bị người thần bí chặn cướp.
Chỉ là sau khi người thần bí kia đánh ngất xỉu người, cũng không có mang đi cái gì.
Vương Hạo Nhiên đại khái có thể đoán được, người thần bí này là Diệp Phàm.
Loại Tiên Thiên Chí Bảo như Hồng Mông Kiếm này, có lực hấp dẫn cực lớn đối với Tiên Tôn, thậm chí đủ để cho hai vị Tiên Tôn tranh giành sống chết.
Nếu Diệp Phàm không có chủ kiến muốn Hồng Mông Kiếm, đó mới gọi kỳ quái.
Chỉ có điều, Diệp Phàm cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi.
Hồng Mông Kiếm hiện tại đã là vật của Vương Hạo Nhiên.
Tổng quát mà nói, chuyến đi đến đế đô lần này, thu hoạch xem như cực kỳ phong phú.
Sở Thiên đã chết, sân khấu trang bức đế đô bên này cũng kết thúc, Diệp Phàm hẳn là cũng rời khỏi đế đô.
Vương Hạo Nhiên cũng không có cần thiết, tiếp tục chờ ở đế đô.
Hành động bước kế tiếp, Vương Hạo Nhiên cũng có kế hoạch.
Linh khí trong thế tục, thật sự là quá mỏng manh.
Hắn có Tiên Thiên Linh Thể, có thể tự động hấp thu linh khí chuyển hóa làm tu vi, nhưng ở trong thế tục, Tiên Thiên Linh Thể này ngang với phế phẩm.
Cũng chỉ có bên trong Thánh Vực mênh mông linh khí, Tiên Thiên Linh Thể mới có thể phát huy tác dụng vốn có.
Vương Hạo Nhiên dự định đến Thánh Vực.
Tính toán thời gian, Tô Huyền ở bên trong Thánh Vực cũng phóng đãng một đoạn thời gian, tu vi khả năng tiến triển lớn.
Đối với trong thế tục mà nói, cơ duyên bên trong Thánh Vực cực kỳ nhiều.
Tất nhiên, Vương Hạo Nhiên cũng không phải sợ Tô Huyền thoát khỏi khống chế, suy cho cùng huyết nguyên của Tô Huyền còn ở nơi này của mình.
Chỉ cần có huyết nguyên, Vương Hạo Nhiên tùy thời có thể thi triển huyết nguyên trớ chú, chú sát Tô Huyền.
Vương Hạo Nhiên kỳ thực quan tâm hơn là hiện tại Cố Hồng Y cùng Tô Huyền tìm được bao nhiêu tài liệu tái tạo thân thể.
Sau khi hạ quyết tâm, Vương Hạo Nhiên liền cùng Mộ Nam Chi, Biển Tố Vấn cùng Thiên Hạc Chân Nhất khởi hành trở về Thanh Linh.
Dạ Vô Ngân kỳ thực cũng muốn đi cùng, chỉ là thân phận nàng đặc thù, không thể tùy ý rời khỏi đế đô.
Nữ chính ở bên cạnh với Vương Hạo Nhiên, hiện tại cơ bản đều ở Thanh Linh.
Sau khi Vương Hạo Nhiên trở lại Thanh Linh, ở bên cạnh nữ chính ở Thanh Linh ở chung được một đoạn thời gian, sau đo một mình đi về phía Quỳnh Châu.
Lúc này đang vào nửa đêm.
Vương Hạo Nhiên nhỏ giọng đi tới bên ngoài nhà của Phương U Nhược.
Trong phòng ngủ của Phương U Nhược còn có ánh sáng, giờ phút này cũng không có đi vào giấc ngủ, đang ngẩn người xem sách.
Vương Hạo Nhiên cố tình lộ ra một chút khí thế, nhưng ở ngoài cửa sổ nhìn trộm nàng.
I
Chương 987: Hai Nhịp Tim Đập (2)
NPhương U Nhược có phát giác, lập tức lấy lại tinh thần, cảnh giác nhìn về phía ngoài cửa sổ, theo bản năng vận chuyển linh khí.
Lúc ở bình thường, Phương U Nhược đều tận lực ẩn nấp tu vi, giờ phút này phát hiện có người khả nghi nhìn trộm, cũng lơ đãng triển lộ ra một ít tu vi.
Chỉ là Phương U Nhược cảnh giác, cũng không có tiếp tục mấy giây, liền nhanh chóng tiêu tán.
Bởi vì Phương U Nhược phát hiện, khí tức này hết sức quen thuộc.
Vương Hạo Nhiên hóa thành lưu quang, bay vào trong phòng ngủ của Phương U Nhược.
Phương U Nhược lập tức nhào vào trong ngực của hắn.
Đã lâu không gặp, hai người cũng động nhau nho nhỏ một thoáng, làm dịu tương tư một chút.
Sau khi rời môi, Vương Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn xem Phương U Nhược.
Phương U Nhược không thẹn là nữ chính duy nhất bên trong nội dung chính của Diệp Phàm, tư chất tu tiên thật là không tầm thường, hiện tại đã là tu vi Luyện Khí kỳ tầng sáu.
Đối với tốc độ của Vương Hạo Nhiên cùng Diệp Phàm mà nói, đây không tính là nhanh.
Nhưng Phương U Nhược một mực chờ ở Quỳnh Châu, cũng không có cơ duyên cùng thời cơ gì, chỉ là tu luyện bình thường, như vậy đến Luyện Khí kỳ tầng sáu, coi là tiến bộ thần tốc.
Hơn nữa, Phương U Nhược bởi vì nguyên nhân tu luyện Cửu Thiên Phiêu Miểu Quyết, không ẩn nấp tu vi mà nói, trên mình nhiều hơn một loại khí chất mờ mịt như tiên.
Phong thái tiên tử tương lai của U Nhược đã dòm ngó được một góc băng sơn.
Vương Hạo Nhiên nhìn tâm động không thôi, muốn thiết thực lĩnh hội một chút.
Chỉ có điều, hình như Phương U Nhược không có gì hào hứng.
"Sao vậy?" Vương Hạo Nhiên cực kỳ nghi hoặc.
Phương U Nhược đỏ mặt, nhỏ giọng nói cái gì đó bên tai của Vương Hạo Nhiên.
Vương Hạo Nhiên sững sờ đến nửa ngày nói không ra lời, sau khi phản ứng lại, lập tức nhận biết một chút, phát hiện trên mình Phương U Nhược có hai tiếng tim đập.
Một cái mạnh mà hữu lực, một cái rất nhỏ bé khó xem xét.
Cái trước, không thể nghi ngờ là thuộc về Phương U Nhược, người kế đó. . .
Tuy là trước đó Vương Hạo Nhiên đã chờ mong qua như vậy, nhưng lúc chân chính phát sinh vẫn có chút mộng.
"Có phải ngươi không thích hay không?"
Nhìn thấy Vương Hạo Nhiên nửa ngày không nói lời nào, Phương U Nhược sờ lên bụng của mình, một mặt vẻ u sầu nói.
"Không phải, là quá đột nhiên." Vương Hạo Nhiên cười khổ một cái.
"Lúc ta mới biết đến, cũng cảm thấy rất đột nhiên, nhưng mà về sau liền tiếp nhận." Trên mặt của Phương U Nhược, toát ra một ít quang huy mẫu tính, tiếp đó có chút không yên mà hỏi: "Ngươi sẽ tiếp nhận sao?"
"Tình yêu của chúng ta nở hoa kết trái, làm sao ta lại không tiếp nhận chứ." Bề ngoài Vương Hạo Nhiên lập tức thoải mái, nhưng rất nhanh ý thức được một vấn đề.
Đó chính là thân ở thế tục, bởi vì nguyên nhân tuổi tác ít một chút, cũng không cách nào cho Phương U Nhược một cái nghi thức công khai.
Suy nghĩ một chút, Vương Hạo Nhiên quyết định thay chỗ hợp quy.
Mà nơi hợp quy hợp pháp này dĩ nhiên chính là Thánh Vực.
Dù sao hắn vốn là dự định đi thánh vực bên kia.
Tại nơi đó, nữ tử ở tuổi này như là Phương U Nhược, có mấy hài tử đều là rất bình thường.
"Vậy thì. . . Vậy thì ngươi nghĩ như thế nào?" Phương U Nhược mang theo một ít mừng rỡ, chờ đợi mà hỏi.
Vương Hạo Nhiên hơi hơi hít sâu một hơi, nhìn chăm chú khuôn mặt họa thủy này của Phương U Nhược.
"Ta cưới nàng."
Mặc dù chỉ là ba chữ đơn giản, nhưng rơi vào trong tay Phương U Nhược, cũng để nàng cảm động đến trái tim đều nhanh tan.
Dưới tâm tình như vậy, Phương U Nhược cũng không đoái hoài đến nhiều như vậy, dùng cách nhiệt tình nhất để diễn tả yêu thương của mình.
Sau bão tố, bình tĩnh trở lại.
"Mấy ngày trước ta gặp được một tên thầy bói, cũng là một vị tu tiên giả, hắn thay ta tính qua, nói lúc ngươi vang danh thiên hạ chính là lúc mà ngươi sẽ cưới ta." Gò má Phương U Nhược dán vào lồng ngực Vương Hạo Nhiên, ôn nhu nói.
"Thầy bói?" Vương Hạo Nhiên kinh dị một thoáng, "Ngươi nói kỹ càng cho ta nghe một chút."
Phương U Nhược nói ra toàn bộ chuyện mấy ngày trước gặp được lão giả kia, bao gồm hai người nói cái gì, đều một năm một mười nói cho Vương Hạo Nhiên.
Vương Hạo Nhiên nghe xong, không khó đoán được, lão giả này là Diệp Phàm giả trang.
Phương U Nhược miêu tả nói, lúc lão giả rời khỏi, hoá thành lưu quang bay đi.
Thủ đoạn như vậy, tu vi đã là Trúc Cơ kỳ.
Trong thế tục, cũng không có bao nhiêu tên tu tiên giả ở cấp bậc này.
Diệp Phàm đang đứng ở cảnh giới này.
Mà trước khi lão giả kia đi, còn nói một câu "Chờ ngày hắn danh chấn thiên hạ , chính là lúc hắn đến cưới ngươi ".
Cái câu này, cùng với lời nói lúc trước Diệp Phàm tới Quỳnh Châu, bí mật ở cửa trường học nhìn Phương U Nhược không có sai biệt.
Nhưng mà Diệp Phàm thật là có chút sơ suất, rõ ràng không phát hiện Phương U Nhược dị thường.
P
Chương 988: Tin Tức Của Tô Huyền (1)
RLấy nhận biết của Diệp Phàm, nếu như điều tra Phương U Nhược mà nói, khẳng định sẽ phát hiện Phương U Nhược đã không phải là hoàn bích, đồng thời còn mang thai một sinh mệnh nhỏ.
Hoặc là nói chuẩn xác một chút, Diệp Phàm cũng không phải sơ suất, mà là lúc gặp Phương U Nhược, đầu óc có chút choáng váng, đánh mất phán đoán cùng nhận biết bình thường.
Nguyên nhân mà Vương Hạo Nhiên sẽ cảm thấy như vậy, là bởi vì chính hắn cũng là như thế.
Loại mỹ nhân cấp bậc họa thủy như Phương U Nhược này, lực sát thương đối với nam nhân thực tế quá lớn, lúc ở gần nàng, chỉ xem dung mạo của nàng cùng thân thể, căn bản không chú ý cái khác.
Nếu như không phải Phương U Nhược chủ động nói, vừa rồi Vương Hạo Nhiên cũng không có phát hiện nàng trúng thưởng.
"Tên thầy bói này tính toán đến thật đúng là chuẩn nha." Vương Hạo Nhiên bỗng nhiên cổ quái cười nói.
Tất nhiên là hắn hiểu rõ, Diệp Phàm không có đi tính toán nhân duyên tương lai của Phương U Nhược.
Không phải Diệp Phàm không muốn tính toán, mà là tính toán không được.
Người trên thế gian chia ra rất nhiều loại, có người có vận mệnh tuyến rất đơn giản, có thể tuỳ tiện tính ra được.
Mà Phương U Nhược có đại khí vận, tương lai có vô hạn khả năng, quỹ tích vận mệnh phân chi quá nhiều, hết sức phức tạp.
Thuật pháp bói toán phàm tục như của Thiên Cơ Tử coi không ra.
Cho dù là tu tiên giả tinh thông đại Dự Ngôn Thuật, cũng không cách nào tính ra cụ thể, quỹ tích vận mệnh chân chính của Phương U Nhược là một cía nào.
Mà Diệp Phàm cũng không tu đại Dự Ngôn Thuật, thì càng không có cách nào tính ra nhân duyên tương lai của Phương U Nhược.
Diệp Phàm nói cái dự đoán kia với Phương U Nhược, nhưng thật ra là chỉ chính hắn.
Nhưng tới một mức độ nào đó, Diệp Phàm lại "Tính toán" đúng.
Vương Cực Thiên ở đế đô dùng một kiếm giết lục thánh, đã là vang danh thiên hạ.
Hiện tại Phương U Nhược có tin vui, Vương Hạo Nhiên quyết định cưới nàng.
Cái này chẳng phải là đã ứng nghiệm dự đoán của Diệp Phàm sao?
Chỉ có điều, nam nhân cưới Phương U Nhược không phải Diệp Phàm mà thôi.
Ngày hôm sau.
Vương Hạo Nhiên dưới sự dẫn dắt của Phương U Nhược, chính thức gặp mặt phụ mẫu của nàng một chút.
Sau khi phụ mẫu của Phương U Nhược biết chuyện, lấy ánh mắt phàm tục của bọn hắn, hoàn toàn không tiếp nhận được.
Phương U Nhược cũng không thể không chứng minh một thoáng, chính mình không phải người phàm tục.
Tam quan của phụ mẫu Phương U Nhược bị đổi mới một thoáng, nhìn chuyện này lần nữa, đồng thời cũng tiếp nhận.
Sau khi đợi ở Phương gia mấy ngày, Vương Hạo Nhiên mang theo Phương U Nhược cùng phụ mẫu của nàng đến Thanh Linh một chuyến, gặp Vương Hưởng cùng Chân Lệ.
Sau khi Vương Hưởng cùng Chân Lệ biết Phương U Nhược có tin mừng, mừng rỡ như điên.
Vương Hạo Nhiên đề cập đến Vương gia ở Thánh Vực, cùng chuyện thành hôn với Phương U Nhược.
Vương Hưởng, Chân Lệ cùng phụ mẫu của Phương U Nhược tất nhiên cũng không phản đối đối với điều này.
Sau khi thương lượng xong, Vương Hạo Nhiên quyết định ngày khởi hành, nhưng tiếp đó lại bắt đầu nhức đầu.
Nhưng mà đau đầu thì đau đầu, điều cần đối mặt vẫn phỉ đối mặt.
Vương Hạo Nhiên mang theo Phương U Nhược, cùng các nữ chính ở Thanh Linh chính thức gặp mặt một chút.
Đám người Đạm Đài Yêu Nguyệt, Phượng Huyền Tố, nhiệt tình hoan nghênh Phương U Nhược.
Lúc Vương Hạo Nhiên đưa ra dự định sắp tưới cùng với Phương U Nhược, rất nhiều bình dấm chua đều quật ngã.
Nhưng may mà mọi người vẫn cực kỳ giảng đạo lý, tình huống của Phương U Nhược đặc thù, Vương Hạo Nhiên trước cưới Phương U Nhược cũng nên.
Chỉ là, sau khi có Phương U Nhược mở đầu như vậy, mọi người đều sinh ra cái suy nghĩ này.
Vương Hạo Nhiên có thể lĩnh ngộ ra một ít gì đó từ trong ánh mắt của đám người Đạm Đài Yêu Nguyệt cùng Phượng Huyền Tố.
Một rương bảo đảm bình an trong phòng kia, sau này đừng nghĩ dùng.
Sau khi dừng lại ở Thanh Linh mấy ngày, Vương Hạo Nhiên cùng Phương U Nhược khởi hành, trước đến Thánh Vực bên kia sắp xếp, dự định chờ sau khi sắp xếp hết thảy công việc thỏa đáng, lại tiếp Vương Hưởng, Chân Lệ cùng phụ mẫu Phương U Nhược đi qua.
Chuyện lớn như vậy, tất nhiên người thân của hai bên không có khả năng vắng mặt.
Hơn nữa đừng nói người thân hai bên, đám người Đạm Đài Yêu Nguyệt cùng Phượng Huyền Tố đều nói rõ ràng, đến lúc đó cũng muốn đi xem náo nhiệt.
Mấy người Vương Hạo Nhiên cùng Phương U Nhược cùng thị nữ Thiên Hạc Chân Nhất, Vân Sơ Nhiên, thuận lợi đến Vương gia.
Vương Hạo Nhiên hướng Vương Vạn Lý nói rõ một chút, chuyện muốn cưới Phương U Nhược.
Vương Vạn Lý sớm ngóng nhìn, Vương Hạo Nhiên có thể vì Vương gia khai chi tán diệp, tất nhiên là Vương Vạn Lý giơ hai tay hai chân tán thành.
Vương Vạn Lý nhanh đi tuyển định ngày tốt gần nhất, để Vương Hạo Nhiên cùng Phương U Nhược thành hôn.
Chỉ có điều một ít ngày gần nhất, không có thời gian đặc biệt tốt.
T