Ta vẫn ngày ngày bắt mạch cho Chu Hạc, chỉ là giờ thân thể hắn thối rữa, cung nhân đều không muốn hầu hạ nên mỗi lần ta vào phòng bắt mạch, cung nhân đều vui mừng hớn hở ra ngoài hít thở không khí.
"Bệ hạ, trước đó thích khách phái ra đã truyền tin về - ở Đông Hạ quốc không tìm thấy Tống quý phi, nghe nói là đã chết."
Ta ngồi trước giường hắn truyền lời.
"Ý của Hoàng hậu nương nương là, Tống quý phi cũng đã vì nước chịu nhục, sau khi thương nghị với quốc trượng thì quyết định xây lăng mộ hoàng gia cho Tống quý phi ở Đại Chu, dựng mộ y quan, còn về những lời đồn đại thông địch phản quốc đã sớm được các đại thần giao hảo với Tống gia sửa lại án sai."
Chu Hạc nằm trên giường tức giận muốn mắng người nhưng không nói nên lời.
"Nhưng bệ hạ, theo như vi thần biết thì Tống quý phi vẫn chưa chết."
Chu Hạc nghe vậy trợn tròn mắt.
"Bệ hạ chỉ biết vi thần tên là Tống Từ nhưng ngài lại không biết, vi thần từng tên là, Tống, Nguyên, Ý."
Nói xong, ta cười nhìn hắn.
Giờ Chu Hạc đã không nói được nữa, chỉ còn đôi mắt có thể cử động.
"Này, vết bớt này bệ hạ còn nhớ không?" Ta xắn tay áo lên, để lộ vết bớt trên cánh tay.
Chu Hạc thở hổn hển trừng mắt, đương nhiên hắn nhận ra vết bớt này của ta.
Hắn từng khen vết bớt này của ta giống một đóa hoa mẫu đơn.
"Đúng rồi, bệ hạ, chất độc mà bệ hạ trúng là do ta hạ.”
"Nói chính xác hơn thì trong một năm này bệ hạ ngủ không ngon, tim đập nhanh, chóng mặt, tất cả các triệu chứng bệnh đều là do ta định chế riêng cho bệ hạ."
Nói xong, ta đứng dậy rời đi.
"Hôm nay sau khi cho bệ hạ uống thuốc xong, bệ hạ sẽ hôn mê tám canh giờ, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi." Trước khi đi ta dặn dò cung nhân.
Cung nhân vội vàng cho hắn uống thuốc.
Ta sẽ không để Chu Hạc chết dễ dàng như vậy.
Ta muốn hắn chịu đủ sự giày vò của thân thể, sau đó lại chịu giày vò trong thâm tâm.
Mỗi ngày hắn tỉnh lại thì ta sẽ ngồi trước giường nhìn hắn, đợi cung nhân cho hắn uống thuốc xong ta lại rời đi.
Hắn ngày ngày sống trong sợ hãi và giày vò.
Cuối cùng đến ngày thứ mười, cung nhân báo: "Bệ hạ băng hà rồi."
31Chu Hạc chết rồi nhưng trong lòng ta lại không thoải mái.
Ta từ chức chức viện sử Thái y viện, Diệp thái hậu hết lần này đến lần khác giữ ta lại: "Bản cung chỉ tin tưởng ngươi."
"Nương nương còn nhớ lời vi thần từng nói không, ta cầu danh là để cho nhiều người biết đến ta hơn. Giờ đây vi thần muốn mở một tiệm thuốc."
Thấy ta đã quyết tâm nên thái hậu đành phải ban thưởng hậu hĩnh đưa ta ra khỏi cung.
Ta trở về Tống phủ một chuyến, ta nhìn nơi mình lớn lên từ nhỏ nhưng không dám vào nhà.
Ta sợ sẽ nhìn thấy những dấu vết quen thuộc ngày xưa.
Ta rời khỏi kinh thành, mở một tiệm thuốc ở một thành nhỏ giáp ranh giữa Đại Chu và Đông Hạ.
Ở đây ta dẫn theo một nhóm đồ đệ đều là những đứa trẻ nhà nghèo không có cơm ăn. Ta cung cấp quần áo, chỗ ở cho chúng, dạy chúng y thuật, yêu cầu duy nhất chính là:
"Không được dùng y thuật đã học để hại người.”
"Chúng ta phải để mọi người biết thầy thuốc cứu người giúp đời, không hề thấp hèn."
Đây là tâm nguyện của Hạ Lan Thừa Tắc.
Ta sẽ thay hắn hoàn thành tâm nguyện này.
32Ngày đầu năm, ta dẫn đám đồ đệ lên nóc nhà xem pháo hoa, ăn đùi cừu nướng.
Náo nhiệt qua đi, mọi người đều chìm vào giấc ngủ.
Ta mở bản thờ Phật trong nhà cúng bái cha mẹ và ca ca.
Trong một bàn thờ khác ta đặt một bài vị không tên, là của Hạ Lan Thừa Tắc.
"Lại một năm mới, ta đã xem pháo hoa, đã ăn thịt cừu nướng, đúng là rất thơm.”
"Các người đợi thêm một chút, đợi ta đào tạo đủ nhiều đồ đệ, đợi đến khi người đời kính sợ thầy thuốc rồi ta sẽ đi tìm các người.”
"Nghe nói cầu Nại Hà rất đen rất dài, ta rất sợ bóng tối, Hạ Lan Thừa Tắc, ngươi biết đấy, trước kia vừa đến mật thất là ta đã rất khó chịu rồi, cho nên các ngươi phải đợi ta ở đầu cầu.”
"Các người đợi ta, trong lòng ta sẽ có ánh sáng soi đường, ta sẽ không sợ bóng tối nữa, ta mới có thể đi qua cầu Nại Hà, chúng ta mới có thể đoàn tụ."
Thương hải tang điền, không phải chỉ trong chớp mắt.
Rất nhanh, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ được gặp nhau.
- Hết-