Đó là khi Trương Cố Dương mò mẫm chữa xương cho ta, đau đến tỉnh dậy.
Rồi hắn chữa sai.
Sau đó hắn sợ ta bị di chứng, lại kéo khớp chân ta ra.
Vậy nên ta lại đau ngất đi.
Trương Cố Dương lo lắng mồ hôi đầm đìa, vội vàng ra ngoài lấy thuốc.
Rồi Từ Thịnh bò ra khỏi hầm ngầm, nhanh nhẹn chữa lại xương cho ta, sau đó làm ta tỉnh dậy.
Nhưng để không bị Trương Cố Dương phát hiện, điều đầu tiên ta yêu cầu không phải là uống nước, mà là làm cho khớp chân ta trật lại.
Hắn suy nghĩ một lúc, làm theo.
Lần cuối cùng ngất đi, ta nghĩ một điều.
Nam nhân nhà người khác đến để yêu, nam nhân nhà ta không phải đến để lấy mạng đấy chứ?
Trương Cố Dương không biết lấy một đống thuốc ở đâu về, từ tổn thương đến tiêu sưng, từ định thần đến hạ nhiệt, bất cứ thứ gì liên quan đến ngã hắn đều mua, đem đến Vân Hà Cung, kèm theo phương pháp chữa xương mới học từ đại phu.
May mà lần này hắn không chữa sai.
Ta cảm thấy như vừa sống sót sau tai họa.
Rồi quyết định, lần sau giả ngã, ta sẽ chọn chỗ thấp hơn, ví dụ như miệng giếng.
Thúy Thúy khóc lóc, tiễn Trương Cố Dương không nỡ rời đi, hứa sẽ chăm sóc ta.
Nhưng vừa đóng cửa, tiểu nha đầu lập tức lộ bản chất.
"Tiểu thư, người cố ý đúng không?"
Ta thừa nhận, ta cố ý ngã từ mái nhà xuống.
Nhưng trước khi ngã ta đã nghĩ kỹ, dưới đất toàn bùn, ta còn tưới thêm nước, để đất mềm hơn.
Nhưng ta không ngờ mái nhà trông không cao, ngã xuống vẫn đau.
Ta quá chủ quan.
Ta mặt dày dỗ Thúy Thúy, nhận lỗi, bồi thường, cam kết, tiểu cô nương mới đen mặt đi nấu thuốc.
Từ sâu trong hầm tối, Từ Thịnh lại xuất hiện như một hồn ma, không nói một lời, liền tiến tới kiểm tra toàn thân ta.
Thôi được, ta đành thừa nhận hắn đang kiểm tra vết thương cho ta.
"Người tìm thuốc cho ta như vậy sao?"
Đây không phải là lời thừa sao? Nếu không thì ta lấy lý do gì để đi tìm người lấy thuốc?
Vân Hà Cung giấu một nam nhân? Hay là thỏ nhà ta tập thể nhảy lầu thất bại cần được cứu chữa?
Nhưng nghĩ đến việc hắn là bệnh nhân, ta không chấp hắn.
"Có thuốc là tốt rồi, chúng ta chia nhau uống, vết thương của ngươi quá sâu, không dễ lành, cứ phát sốt thế này không phải cách."
Từ Thịnh vỗ mạnh xuống mép giường.
Tim ta cũng nhảy lên theo.
Không phải vì lý do gì khác, chỉ là cái giường này không được chắc chắn.
"Được, ta hứa với người, đợi vết thương ở chân người lành, chúng ta sẽ đi."
Đáp lại giọng nói trầm thấp của Từ Thịnh không phải là tiếng khóc vui mừng của ta vì có thể xuất cung sớm, mà là cái giường cũ kỹ vốn đã kêu cót két khi nằm lên, cuối cùng không chịu nổi cú đập này, vỡ thành từng mảnh gỗ.
Ta ôm chăn, kéo cái chân què, ngồi trên đống mảnh gỗ phủ đầy bụi, ngây người nhìn Từ Thịnh giơ tay đỡ trần giường cho ta.
"Đại hiệp, cuối cùng tuyệt kỹ cách sơn đả ngưu của ngươi cũng luyện thành rồi?"
Mặt Từ Thịnh đỏ lên rồi xanh, xanh rồi trắng, cuối cùng vội vàng rời đi với lý do là đi nấu thuốc cho ta.
Ngươi ít nhất cũng phải kéo ta ra khỏi đống đổ nát này rồi hãy chạy chứ.
Ngươi bị thương ở n.g.ự.c còn có thể chạy, ta bị thương ở chân cơ mà!
Mái nhà thiếu một miếng ta có thể sửa, giường đã nát thế này, ta sửa kiểu gì đây?
Các giường thừa đều bị ta chặt làm củi đốt rồi đại ca.
Sau khi trải qua cú ngã trọng thương từ trên mái nhà xuống, ta kéo thân thể bệnh tật, cùng với Thúy Thúy, rơi lệ trải chiếu ngủ một đêm.
Lúc này, ta đặc biệt nhớ cái giường siêu xa hoa mà tên cẩu hoàng đế đã đẩy mình xuống.
Ngày hôm sau, khi Trương Cố Dương đến, hắn kinh ngạc trước khả năng phá hoại nhà cửa của ta và Thúy Thúy, nhưng lại đau đầu không biết làm thế nào để kiếm một cái giường mới.
Ta cũng không trông mong vào khả năng thực hành của Trương Cố Dương, đây là kẻ thậm chí còn không sửa nổi cái quạt.
Cái quạt đó sau này ta nhờ Từ Thịnh xem qua, từ lúc hắn cầm lên tay đến khi sửa xong hoàn toàn, tốn không đến mười phút.
Người so với người tức c.h.ế.t đi được.
Cuối cùng ta đành chắp vá mấy miếng ván giường lại với nhau, tự an ủi bản thân coi như là chiếu tatami.
Trương Cố Dương vì thế mà cảm thấy vô cùng xấu hổ, hứa hẹn với ta rằng hắn nhất định sẽ kiếm cho ta một cái giường, dù chỉ là một cái mỹ nhân tháp cũng được, không cần phải ngủ dưới đất vào mùa đông này.
Nhưng chưa chờ hắn nghĩ ra cách vận chuyển ván giường, tên cẩu hoàng đế lại muốn đi hành cung dưỡng bệnh.
Còn trẻ mà đã bắt đầu dưỡng sinh rồi sao?
Ta cảm thấy tiếc cho sức khỏe của vị chồng cũ này.
Trương Cố Dương không kịp đến từ biệt ta, nhưng Lệ Viễn lại mang đến một đống thuốc và bổ phẩm, bao gồm cả cao chữa bỏng và kem dưỡng da, còn dặn dò Thúy Thúy phải trông chừng ta, đừng để ta trèo lên mái nhà nữa, rồi mới lưu luyến ra đi công tác.