Ta chưa từng nghĩ có ngày ta lại gặp Lệ Viễn.
Thực ra trước khi xuất cung cùng tiểu thư, ta đã nghĩ kỹ rồi.
Ta và Lệ Viễn không hợp.
Họ Lệ là một họ khá đặc biệt, nếu ta nhớ không nhầm, tướng quân ở ngõ Đồng Chi cũng họ Lệ.
Nếu tiểu thư vẫn là hoàng hậu, nâng cao thân phận của ta, có lẽ ta còn có thể làm thiếp, nhưng giờ tiểu thư bị phế làm thứ dân, ta là cung nữ từng hầu hạ hoàng hậu, kết cục tốt nhất là tuẫn táng cùng tiểu thư, trong cung không ai giữ lại cung nữ trung thành với hoàng hậu cũ như ta.
Nhưng Lệ Viễn thường đến tìm ta, không có việc gì cũng vẽ bánh vẽ, nói nhất định đưa ta xuất cung.
Nên ta chỉ nghe vậy.
Dù tiểu thư không nhớ chuyện trước kia, nhưng ta vẫn thích tiểu thư bây giờ hơn.
Nàng nói với ta nhất định phải sống theo ý mình.
Ta từ nhỏ đã theo tiểu thư, nàng thế nào, ta thế ấy, tiểu thư sống vui vẻ, ta cũng vui.
Tiểu thư tuyệt đối không muốn làm thiếp, nên ta cũng không muốn.
Ta là tỳ nữ thân cận của tiểu thư, tuyệt đối không thể làm mất thể diện của tiểu thư.
Lệ Viễn thường nói đưa ta ra ngoài, nhưng không bao giờ nhắc đến tiểu thư làm sao.
Ta không thích nghe hắn nói những điều này.
Lần cuối hắn đến tìm ta là trước Tết, vội vã nói hắn định trấn thủ biên cương mấy năm, kiếm chút công lao rồi trở về cầu xin hoàng thượng.
Cầu xin cái gì? Trong cung ngoài cảnh thừa tướng, Trương đại nhân và Từ công tử ra, không ai không mong tiểu thư chết.
Còn ta, trong mắt họ chỉ là vật gắn liền với tiểu thư, sống c.h.ế.t không ai để ý.
Nên khi tiểu thư hỏi ta định thế nào, ta không chút do dự chọn đi cùng nàng.
Tiểu thư cũng vẽ bánh vẽ, nói nàng c.h.ế.t rồi không ai để ý ta, Lệ Viễn nói không chừng còn có thể nghĩ cách đưa ta ra ngoài.
Về chuyện vẽ bánh này, tiểu thư không bằng ta.
Nên ta cũng vẽ bánh cho nàng, nói xuất cung có thể gặp Lệ Viễn, ở lại trong cung chỉ có tuẫn táng.
Đến lúc đó tiểu thư giả c.h.ế.t ta tuẫn táng thật thì quá thiệt thòi.
Tiểu thư không nói lại ta, dẫn ta ra ngoài.
Khi xuất cung, ta biết, ta và Lệ Viễn thật sự dứt điểm.
Từ công tử dẫn ta và tiểu thư đi khắp nơi, sau đó an cư ở Hàng Thành.
Tiểu thư mở hai cửa hàng, một tiệm lẩu, một tiệm bán phấn son, ta thường mặc nam trang quản lý tiệm.
Các hỏa kế trong tiệm gọi ta là Đường chưởng quỹ.
Ta thấy sống như vậy cũng tốt.
Đôi khi tiểu thư và Từ công tử cũng ra ngoài chơi, tiểu thư gọi đó là du lịch, còn đề nghị ta cũng có thể đi dạo một chút.
Ta không hứng thú ra ngoài, tiểu thư liền nghĩ đủ cách giao việc cho ta, hôm nay chạy một vòng trong thành thu nợ, ngày mai đi xem nông dân trồng trọt, ngày mốt đi dâng hương ngoài thành giúp nàng, tiện thể xem có kiểu trang điểm nào thịnh hành không.
Ta mặc nam trang ngày càng nhiều, thậm chí tiểu thư còn mua cho ta hai tỳ nữ làm việc vặt.
Sau này tiểu thư có thai, Từ công tử không cho nàng ra ngoài nhiều, tiểu thư liền nghĩ cách bắt ta đi thu mua da thú cùng thương đội.