“Trường Lưu…” Trọng Hoa thì thào mở miệng, vẻ mặt của hắn thống khổ mà vô cùng lo lắng, có khúc mắc, hối hận cùng tuyệt vọng: “Ngươi vẫn còn yêu ta chứ?”
Yêu?
Không yêu?
Câu hỏi này làm ta khó xử.
Băn khoăn nhưng vô pháp mở miệng —— ta tinh tế nghĩ, đem mười năm qua nhớ lại từng ngày từng đêm, ân oán tình cừu giữa chúng ta thật giản đơn, hắn muốn kết quả, thêm thêm bớt bớt 1 chút liền tra ra manh mối… Nhưng, có nên nói cho hắn biết? Ái muội trước kia, hoặc là tra ra manh mối xấu hổ cùng hiu quạnh, đến tột cùng người nào vẫn thong dong? Có lẽ, hai người đều mong chờ đối phương hiểu rõ? Ta có điểm chần chừ…
Cũng được, hôm nay kết thúc, cũng thật sảng khoái!
“Ngươi biết, ta cũng không dối gạt mình. Cho nên, ta cũng không dối gạt ngươi.”
“Ta vẫn còn yêu ngươi. Chỉ là ở đây ——” ta kéo tay hắn, đặt trên ngực mình, cười với hắn: “Đã trống rỗng rồi.”
Hai vai Trọng Hoa bắt đầu run rẩy. Hắn vụt đứng lên, chạy ra ngoài.
Ta gọi hắn lại: “Trường Lưu không thể tìm về thiều quang hoang phế, chỉ xin hoàng thượng hãy để Trường Lưu được tự do.”
Hắn dừng lại, im lặng hồi lâu rồi nhẹ giọng trả lời: “Chỉ cần ta còn ở đây một ngày, ngày đó vĩnh viễn ngươi không được ly khai!”
Chờ hắn đi xa, ta cười lạnh một tiếng, chậm rãi khép cửa. Chỉ cần hắn còn ở đây —— hắn luôn luôn tự tin như vậy! Chợt nhớ tới câu ” Trọng quá lư môn vạn sự bi, đồng lai hà sự bất đồng quy
(Bước qua cửa lớn vạn sự bi, cùng nhau đi nhưng không thể cùng nhau trở về ==> chém).” Ta nhận ra hết thảy nhân gian giai ngẫu, tề mi ái lữ, có điều không phải sinh ly là tử biệt, dù sao cũng không thể chạy thoát khỏi ngày này, nếu cùng đi liệu có thể cùng quay trở về? Thông minh sắc xảo! Thông minh sắc xảo! —— một chút thông minh sắc xảo chẳng lẽ mang ra sử dụng cả đời?
Vả lại tình yêu của ta dành cho hắn như làn gió lướt trên mặt nước…
Nghe trộm những hạ nhân nói chuyện mới biết được, bên trong tuy rằng không có gì rõ ràng biến động, nhưng ông cố phụ trong hai tháng này chỉ vì vài việc nhỏ đã bị răn đe trên triều vài lần, con trai Biện gia cũng không được ban thưởng tước theo lệ cũ, có thể thấy chút ít suy tàn. Suy tàn thế nào, người sáng suốt vừa nhìn liền biết. Liễu thừa tướng thế nhưng lại phụ bằng tử quý
(cha được hưởng lợi nhờ con cái), danh tiếng càng lớn thêm.
Nửa đêm không người, ta nhịn không được mà âm thầm ôm nỗi hận, sớm biết rằng chỉ có vài năm, đã ngay lập tức cậy sủng mà kiêu, cả đời một lần “Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu”
(lợi dụng thiên tử để ra lệnh cho chư hầu phải phục tùng) cũng không uổng phí cuộc đời này. Thực sự là phí vài năm tuổi thanh xuân!
Ta tấm tắc oán thán.
Đáng tiếc hiện tại nếu muốn, cũng đã quá muộn rồi.