Tạ Trường Lưu

Chương 18

Đều là khách qua đường, hà tất phải câu nệ? Ứng Tứ mở bao quần áo, ném cho ta một vò rượu nhỏ. Chẳng biết từ lúc nào, ta đã tập thành thói quen cứ ngồi một chỗ là uống rượu. Nói đến uống rượu, Ứng Tứ tửu lượng cũng tốt, một chén lại một chén, mặt không hề biến sắc. Trước đây nàng từng nói nàng “Lạc phách giang hồ tái tửu hành” (Lạc bước giang hồ bầu bạn cùng rượu), hôm nay nghĩ lại, thật bất hạnh. Suy nghĩ một chút, cầm rượu đưa cho cho người nọ, khách đồ tuyết dạ, giữa tư vị mất hồn, bất quá ta hiểu rõ, nếu không có rượu, người ta làm cách nào để quên đi?

Người nọ vững vàng nhận lấy, mở nắp, uống một ngụm, mỉm cười. Đáng lẽ nên uống rượu ngắm nữ nhân, nhưng hắn chỉ chậm rãi ngửa đầu, phảng phất như không muốn để rơi một giọt nước…

Trăng treo giữa không trung.

Tiếng tiêu vang vọng, hai mươi bốn nhịp cầu trúc phát ra từng tiếng kêu nức nở, như hờn như oán, đứt từng khúc ruột. Ánh trăng cong như cung nỏ tỏa ánh sáng lung linh.

Hắn cố mượn ba phần men say, bộc lộ thê lương điên cuồng.

Khúc chuyển thấp, một tiếng khóc nhất thời vang lên. Quay đầu lại thấy Ứng Tứ chôn mặt khóc thất thanh, chẳng lẽ là hắn câu dẫn nước mắt nàng? Vốn tưởng rằng đã có thể chôn giấu tầng tầng đau khổ nhiều năm như vậy, rốt cục lại bị hắn dùng một khúc tiêu thành toàn. Ta quay đầu nhìn phong cảnh.

Là ai cố ý tấu lên khúc nhạc đau thương?

Chẳng rõ là có ý tứ gì?

“Ai là tri kỷ? Chẳng thể biết! Đa tình nhiều lúc tựa vô tình, chớ hỏi say hay tỉnh!” Bỗng nghe âm thanh chợt ngừng, mới biết được hóa ra đã bất tri bất giác đem tâm sự hóa tiếng nỉ non. Ta lẳng lặng nhìn phía sau, nam nhân hơi híp mắt, chăm chú quan sát ta —— rõ ràng là điên cuồng lại có chút cô đơn, thần sắc mê man không thể khiến lòng người an tâm…

Ta cười, ngẩng đầu lên, để hắn nhìn cho rõ, chỉ là không muốn hắn nhìn thấy sự lo sợ cùng nghi hoặc của ta…

Dù sao thì không say cũng chẳng tỉnh, thử một lần thì có làm sao?

Chẳng qua mấy đời mấy kiếp, cũng không biết là ai rời tầm mắt trước, tiếng tiêu cuối cùng lại bắt đầu như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đổi thành khúc《 Bát thanh cam châu 》, càng thêm xa xăm…

Sắp bình minh, người nọ đi. Trước khi đi, hắn bước tới cạnh đống lửa chỉ còn chút tàn đỏ. Bóng ma hạ xuống, ta theo trực giác nhắm mắt lại giả bộ ngủ. Hắn ngồi xuống cạnh ta, rất lâu sau đó, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt của hắn… Khi mở mắt, chiếc tiêu trúc đã để ở chỗ ta chạm tay là thấy. Ta thử sờ một chút, chăm chú đặt nó trong lòng bàn tay, trên đó còn giữ chút mùi vị của chủ nhân—— không biết đã là vật bất ly thân bao lâu rồi?! Không biết hắn làm cách nào có nó, nâng niu nó, sau đó lại đặt trên nền tuyết này? Không biết cuối cùng, hắn có quay lại liếc nhìn nó một lần? Hay là nó cũng không muốn, bởi, sau này khi âm thanh lại vang lên, có thể hay không sẽ càng thêm đau khổ?

Có chút buồn vô cớ.

Ngón tay lướt qua mặt ngoài trơn tuột của tiêu trúc, trên đó có một chữ “Liễu”.

“Khả vi dật hữu, khả dữ ánh tuyết.”

Ứng Tứ đột nhiên lên tiếng.

“… Thì ra ngươi cũng không ngủ.”

Nàng cười ra tiếng: “Cũng?” Ngừng lại, có điểm tiếc hận: “Đáng tiếc không kịp hỏi hắn tên gọi là gì, là người ở nơi nào. Thiên hạ to lớn, không biết có cơ hội gặp lại hay không?”

Ta cũng cười: “Sông biển tương phùng, ngươi cần gì hỏi thăm lai lịch người khác rõ ràng như vậy? Thiên hạ to lớn, còn sợ không thể gặp lại sao?”

Ứng Tứ trừng mắt nhìn, muốn nói lại thôi, nhìn ta cười.

Chậc chậc, chẳng lúc nào gạt được nàng. Cần gì phải tìm hiểu? Dù sao tới Giang Nam, nhất định sẽ gặp lại hắn. Ta lại nghĩ tới lời tài tử Lạc Dương, Lý Bất Tác, đã nói “Chi lan ngọc thụ” ——ngoại trừ Liễu Tam công tử, thế gian còn có người thứ hai sao?

Ta đứng lên, dõi mắt trông về phía xa, phía đông mờ mịt, tuyết chưa ngừng, trời cao đến mê người. Đưa bút viết nên một chữ “Liễu”, trong tuyết rơi mà để lại độ ấm thấm sâu trong lòng, ta biết ta sẽ không quên những dấu chân xa dần kia, cùng như ta sẽ nhớ kỹ hơi thở nhàn nhạt ấy, còn có một người phiên nhược kinh hồng, sóng mắt lưu luyến thoáng qua kia…

Ta gặp lại hắn, là ở Dương Châu yên hoa tam nguyệt.

Cái lạnh khủng khiếp thay đổi mười dặm xuân phong, núi non trùng điệp thay màu, xưa kia là ba người đứng trong tuyết dưới trăng, hôm nay chỉ còn ta cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, lưỡng lưỡng tương vọng (có nghĩa “hai đầu nhìn nhau” hoặc “cách trở nhìn nhau”, là một thành ngữ thường dùng để chỉ tình nhân).
Bình Luận (0)
Comment