—— Ta đặt tên ngươi là Trường Lưu, vì cớ gì ngươi không thể lưu lại dài lâu?
Trường Lưu…
Trường Lưu…
Bất quá chỉ là hàng vạn hàng nghìn tiếng kêu hữu danh vô thực.
Không gian rung chuyển, các loại ý niệm bỗng dưng tràn về, ta nghiêng đầu, thân ảnh cách đó không xa rốt cục cũng thành hình. Nheo mắt hồi lâu, mới cười nhẹ: “Trọng Hoa.”
Hắn cười yếu ớt ngồi xuống, không nói được một lời.
Ta si mê mà nhìn hắn, gió thổi những nhánh cây xẹt qua bên tai, kêu ô ô, như tiếng cửa thành đóng lại khi có địch. Vứt bỏ ba năm cô độc ước chừng đã lên men, trong đêm xuân lạnh lùng này, mênh mông mà lộ ra tất cả, Vì vậy cỏ cây bốn phía, gió, trăng, không khí lạnh lẽo khiến người ta dường như say, ngay cả hơi thở cũng mê man.
——Đến tột cùng, ngươi muốn cái gì?
“Mỗi người đều tới hỏi ta, ta phải hỏi ai đây?”
—— Nếu như ngươi không nói, sao người khác có thể biết?
“Lại có ai biết? Ta muốn ai biết sao? Chỉ bất quá, không có hắn, ta không sống nổi.”
—— Nếu như có thể đem ngươi nhốt lại thì tốt rồi.
“Đúng vậy… Nếu như…”
——…
—— Trường Lưu, Trường Lưu, tới khi nào ngươi mới có thể trường lưu
(**)?
(**) Trường lưu ở đây mang nghĩa ở lại lâu dài“Ta không biết, có lẽ, là khi ta tìm được núi Trường Lưu…”
Ta đứng lên, lưu luyến mà nhìn hắn. Nếu như có thể, ta mong suốt đời này có thể nhìn ngắm hắn! Nếu như có thể, ta sẽ cầu mong thiên trường địa cửu! Nếu như có thể…
Điện quang năm xưa, kiếp phù du lúc này, sao có thể do dự mà quên đi?
Hắn vẫn cười yếu ớt.
Rốt cục cũng xoay người lên ngựa, quay đầu lại, huyễn ảnh yếu đuối dần tiêu tán. Tuy là ảo ảnh, nhưng, nếu không phải trải qua thê lương, có thể đồng ý sao?
Ta đột nhiên cười.
Hình như quân tình thực sự căng thẳng, giáo úy phụ trách trưng binh không hỏi nhiều mà lập tức để Ngôn nhị tòng quân, làm hạ bộ binh trong quân trướng. Tuy nói ta cũng là con nhà tướng, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, nhưng thời gian khổ cực trong quân khác hẳn trong tưởng tượng. Cũng may đã trải qua vài buổi hối hả ngược xuôi, một ngày lại một ngày chán nản, coi như là thói quen. Ta vì thế mà không thèm để ý. Đồng đội có một người tên Vương Hổ, thường thì ta cùng gã tuần tra cùng ban với nhau, gã thường đè thấp giọng cùng ta nói chuyện phiếm, ta một mặt cảnh giác, bất luận gió thổi cỏ lay, một mặt chuyên tâm nghe gã nói về quê hương gã, cha mẹ gã, muội muội chín tuổi của gã, còn có thanh mai trúc mã Hoa Miêu Nhi nữa.
Gã kể rất nhập tâm, có điểm thỏa mãn vui sướng.
Ta hỏi gã: “Ngươi nhớ nhà sao?
Vương Hổ chân chất gật đầu: “Nhớ, chẳng qua bận việc quân không có cách nào, bất quá Hoa Miêu Nhi nói, nàng sẽ chờ ta trở lại.”
“Vậy, thời gian ở chiến trường, ngươi nhất định phải giữ cái mạng nhỏ đấy!”
Gã quay đầu, kỳ quái liếc mắt nhìn ta, ngữ khí nghiêm túc: “Ngôn nhị, ngươi nói gì vậy? Ngươi có mù cũng phải nhận ra chứ, sao lại không hiểu đạo lý bằng kẻ thô tục như ta? Đúng, ta không muốn chiến tranh xảy ra, ta cũng không muốn chết ở chỗ này! Thế nhưng nam tử hán đại trượng phu, vì nước hy sinh thân mình, chết ở chiến trường, đó là lẽ phải! Làm rùa đen rút đầu, đó là nhục nhã! Ngươi đừng xem thường ta. Khi đi, cha ta nói: ‘ Nếu con chết nơi chiến trường, ta và mẹ con sẽ mang theo Hoa Miêu Nhi tới nhặt xác con. Nếu con sợ chết mà làm xấu mặt liệt tổ liệt tông nhà họ Vương, dù có trở về, ta cũng không coi con là con nữa! ’ mệt cho kẻ đọc sách như ngươi, hừ!”
Nói xong, liếc mắt nhìn ta, ý là có chút chướng mắt.
Ta bối rối đỏ mặt, may là buổi tối nhìn không rõ lắm. “Ta chỉ đùa một chút…”
“Lớn mật! Tuần tra ban đêm mà còn có thời gian nói chuyện phiếm pha trò! Các ngươi là người doanh trại nào?”
Khi đang lúng ta lúng túng giải thích, đột nhiên nghe một tiếng gào to phía sau. Ta càng hoảng sợ, cuống quít quay đầu lại. Người nọ một thân nhung trang, tay phải cầm kiếm đứng phía sau ta, ánh lửa doanh trại chiếu rọi khuôn mặt hắn, quang ảnh phân minh.