Mặt tu sĩ áo đen lộ vẻ nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn lại, sợ tới mức lớp sương mù màu đen trên mặt tan biến, lộ ra một khuôn mặt già nua.
Ầm ầm ầm……
Giữa ban ngày ban mặt, tiếng sấm không dứt bên tai, mấy chục tia sấm sét từ trên trời giáng xuống.
“A!”
Những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp không ngừng, ngay tại chỗ đã có sáu người hóa thành xác khô, còn lại hai kẻ cậy vào pháp khí hộ thân, may mắn tránh được một kiếp.
“Chạy!”
Hai người kia cũng là tà tu thân kinh bách chiến, không cần thương lượng thì đã ai đi đường nấy.
“Chậm rồi.”
Một giọng nói hồn hậu vọng xuống từ trên bầu trời, chỉ thấy một người đàn ông cường tráng thân cao hai trượng, mũ bạc, hắc giáp, may ủng mây, không giống như tu sĩ mà giống như sát tướng chiến trường.
Khi nói chuyện thì bắn ra Thiên Lôi châu, Địa Hỏa châu, hai luồng thần quang tím, hồng đan xen, trong giây đã đuổi theo hai người.
Oanh!
Hai bóng người bốc khói, rơi trên mặt đất sinh tử không biết.
Chu Dịch đương nhiên là biết đạo lý bồi thêm một đao, cách hơn mười trượng, thi triển phi kiếm chém tất cả những cái xác kia thành vô số mảnh. Bất kể là có giả chết hay không, hiện tại tất cả đều chết thực sự rồi, mới thu thập chiến lợi phẩm của từng người một.
“Một đống sắt vụn đồng nát, còn chẳng bù được linh thạch Lôi Phù nữa là, quay về xem thử ngọc bội kia, hy vọng có thể huề vốn!”
Chu Dịch hoàn thành lời hứa, cũng không để ý tới Trần Dương, đang định điều khiển pháp khí rời đi, một đạo khí tức pháp lực bàng bạc nhanh chóng tiếp cận.
“Đạo hữu, xin dừng bước!”
Giọng nói thanh thúy dễ nghe, người kia xinh đẹp như hoa, rơi vào trong mắt của Chu Dịch, lại thoáng như ác quỷ đòi mạng.
Huyền Vũ chân nhân!
Chu Dịch phất tay vẩy ra mười lá Phân Thân phù, mười bóng người chạy về bốn phương tám hướng, còn bản thân hắn thì kích hoạt Địa Hành châu trốn xuống dưới đất.
“Thật can đảm!”
Huyền Vũ hừ lạnh một tiếng, phất tay bắn ra mấy chục quả hỏa cầu.
Ảo thuật như Phân Thân phù thì làm sao chống đỡ được pháp thuật của chân nhân, trong nháy mắt toàn bộ đều bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ.
“Tất cả đều là giả?”
Huyền Vũ nhíu mày, thần thức trong nháy mắt đảo qua phạm vi trăm trượng, cổ tay áo bay ra một đạo kim quang, đón gió nở rộ hóa thành tấm lưới màu vàng kim, chụp xuống phía mặt đất bốn năm chục trượng phía Đông.
Kim võng giống như một thứ vô hình vô chất, trong giây lát hoàn toàn thấm vào trong mặt đất, bọc lấy bóng người mặc hắc giáp bay lên khỏi mặt đất.
“Tiền bối tha mạng.”
Sắc mặt Chu Dịch tái nhợt, sợ tới mức hai chân run rẩy.
Mặt Huyền Vũ rét lạnh, vẫy vẫy tay đã triệu hồi pháp khí Kim Linh võng, quát lớn nói.
“Bần đạo gọi ngươi, thế nhưng ngươi lại cãi lời……”
Ầm ầm ầm ầm!
Liên tiếp những tiếng nổ mạnh vang lên, Kim Linh võng lập tức bị đứt lìa, địa hỏa mãnh liệt xông về hướng Huyền Vũ.
“Trò vặt vãnh!”
Vẻ mặt Huyền Vũ lạnh lùng, đã sớm dự đoán được chuyện này. Nàng cũng không phải là một cô gái ngoan hiền được nuôi dưỡng trong tông môn, đến vực Thiên Dương cũng đã được mấy năm nay, chém được bao nhiêu đầu tà tu người Sở quốc.
Đạo quan trên đỉnh đầu phủ xuống thân quang hộ thể, trâm cài trên tóc hóa thành phi kiếm chém về phía Chu Dịch.
Gào!
Hai mắt Chu Dịch đỏ ngầu, ngửa mặt lên trời thét dài, vốn dĩ thân thể đã rất cường tráng, nhanh chóng bành trướng hơn ba trượng.
Trên đỉnh đầu mọc ra hai cái sừng màu hoàng kim, hai tay như cột đình, một tay chụp vào phi kiếm, một quyền đấm thẳng vào mặt Huyền Vũ.
Một tiếng vang lớn nổ ra.
Thần quang hộ thể trong nháy mắt nát vụn, toàn bộ thần lực đầu đập vào đầu, Huyền Vũ như diều đứt dây ngã xuống mặt đất.
Trên mặt Chu Dịch không hề có vẻ vui mừng, chân nhân bình thường đụng phải đòn đánh lén nặng nề này, có lẽ sẽ sẽ bị trọng thương, nhưng mà Huyền Vũ là chân truyền của Đan Đỉnh Tông, có không biết bao nhiêu bảo vật hộ thân.
Chạy như điên rời khỏi đó mấy trăm trượng, kích hoạt Địa Hành châu chui xuống dưới đất, chạy về phía Lâm Uyên thành.
Sau thời gian của mấy lần hô hấp.
Huyền Vũ từ trên mặt đất bay lên trời, mái tóc đẹp hỗn loạn, mày liễu dựng ngược, trên má có một dấu quyền ấn đỏ tím.
“Yêu nghiệt to gan!”
Khống chế độn quang thăm dò chung quanh một chuyến, thần thức đảo qua bốn phương tám hướng, kết quả không tìm được tung tích của Chu Dịch.
Huyền Vũ bay trở về tại chỗ, dừng lại trước mặt đám người Trần gia, quát hỏi Trần Dương.
“Ngươi có biết thân phận của yêu nghiệt kia không?”
“Hồi bẩm chân nhân, vãn bối biết, nhưng sẽ không nói!”
Trần Dương trừng mắt ngăn cản con cháu nói chuyện, thẳng lưng đứng trước mặt Trúc Cơ chân nhân, không hề che dấu sự ương ngạnh trong giọng nói.
Huyền Vũ lạnh lùng nói: “Câu kết với Yêu tộc, sát hại tu sĩ Nhân tộc, bần đạo có thể cưỡng ép sưu hồn!”
“Tổ tiên Trần gia có đạo hào là Huyền Dương, sau khi chết đến ngay cả thi thể cũng không thể mang về, chỉ nói là đã đồng quy vu tận với đại yêu.”
Trần Dương lập tức tiến về phía trước hai bước, nói: “Hôm nay chân nhân cứ thử sưu hồn xem, tiểu lão nhân có tư thông với Yêu tộc hay không, tốt nhất là nên lục soát tất cả mọi người, tránh cho chuyện ngày hôm nay lan truyền ra ngoài!”
“Ngươi hoài nghi bần đạo cấu kết với tà tu?”
Huyền Vũ nói: “Huyền Dương tiền bối vì tông môn nên mới chết trận, tất nhiên là đáng giá kính ngưỡng, đan kinh mà hắn lưu lại tuy quý giá, những cũng không đáng để bần đạo động lòng.”
“Một khi đã như vậy.”
Trong mắt Trần Dương hiện lên tia giảo hoạt, thân hình đứng thẳng cúi xuống, cung kính nói: “Hồi bẩm chân nhân, tiểu lão nhân đã sớm đoán được có tà tu tập sát, vị Ngưu tiền bối kia là được mời đến giúp đỡ.”
“Ngươi cũng không cần làm giả vờ như thế, tuy rằng bần đạo có phẫn nộ, nhưng cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên người lương thiện.”
Tất nhiên là Huyền Vũ nhìn thấu suy nghĩ vặt vãnh của Trần Dương, nhưng mà lại không thể giải thích với Trần Dương, tông môn trưởng lão bí mật đưa tin, nghĩ cách truy hồi truyền thừa còn lưu lạc bên ngoài, đặc biệt là những phối phương có liên quan đến Trúc Cơ đan.
Tin tức này truyền ra đi, tán tu Vân Châu chắc chắn sẽ hỗn loạn!
Huyền Vũ không hề có ý kiến với cách làm của tông môn, làm như thể là nhiệm vụ đã thất bại, phất tay vứt ra một miếng lệnh bài bằng ngọc thạch.