Phân chia giai cấp trong Tu Tiên giới rõ ràng, mỗi khi tu sĩ tăng lên một cảnh giới, là có thể tự nhiên được bớt đi rất nhiều hạn chế, cho đến mức độ muốn làm gì thì làm tiêu dao tự tại.
Tiền viện dùng để đãi khách, hậu viện thì xây dựng phòng để tu hành, phòng luyện đan, dược điền vv.
Huyết Đằng Yêu giống như một con mãng xà màu đỏ đậm, bò uốn lượn bên trong dược điền, Linh Sâm ngàn năm lăn qua lộn lại, phát ra tiếng cười vui vẻ.
Linh mạch cấp địa, tập trung hết tinh hoa của cả một châu, cho dù là những vùng ven ngoài rìa thì linh khí cũng gấp mấy lần ở Tiểu Đan Sơn.
Chu Dịch đang ngồi xếp bằng trong phòng luyện công, pháp lực Quy Nguyên Quyết trong cơ thể đã hoàn toàn chuyển hóa, từ màu xanh nhạt hóa thành ánh sáng ngũ sắc.
Bởi vì không có linh căn, Luyện Khí hơn hai trăm năm đều đầy đủ ngũ hành, mới có thể tu thành Ngũ Linh Chân Kinh nhanh như vậy.
“Thử dùng Ngũ Hành Độn Thuật!”
Chu Dịch bắt pháp quyết, thúc giục pháp lực màu vàng đậm trong đan điền, thân hình chậm rãi hòa vào trong lòng đất.
“Tốc độ di chuyển chậm hơn một chút so với Hành Thổ châu, nhưng mà luyện tập nhiều lần, cảnh giới tăng lên, sớm muộn gì cũng có thể vượt qua. Hơn nữa ngũ hành luân chuyển, gặp phải kim loại, sông ngầm chặn đường, đỡ phải đi vòng qua.”
Thử nghiệm từng loại Ngũ Hành Độn Thuật, Chu Dịch chậm rãi ngưng công, tiếp theo là quá trình rèn dũa.
Cho đến khí pháp lực ngũ hành biến hóa dựa theo suy nghĩ, dễ dàng khống chế, là có thể xuyên qua được bất kỳ vật gì nằm trong ngũ hành.
“Đảo mắt nửa tháng trôi qua, đã đến lúc đến lĩnh công việc trong tông môn rồi.”
Công việc trong tông môn là con đường ổn định duy nhất để thu được công huân, những nhiệm vụ tạm thời thì vừa khó khăn, hoặc là có rất nhiều người cùng tranh dành, Chu Dịch chắc chắn sẽ không tham dự vào, có lẽ ngày một nào đó sẽ công bố nhiệm vụ.
Chu Dịch thi triển thuật pháp thổ độn, đi vào trong Ngoại Vụ điện.
Ở tầng một có mấy chục đến cả trăm đệ tử Luyện Khí kỳ mặc thanh bào đang tập trung, đều là đang chờ đợi nhiệm vụ tạm thời mới, có lẽ có thể giành được một nhiệm vụ tốt vừa đơn giản lại nhiều công huân.
Ví dụ như chân nhân hoặc chân quân bế quan, cần người chăm sóc dược viên, loại nhiệm vụ này vừa nhẹ nhàng, còn có thể kết giao với trưởng bối.
Bỗng nhiên nhìn thấy có người chui lên từ dưới nền đất, tất cả mọi người xôn xao xuất hiện vẻ kinh ngạc, lần đầu tiên nhìn thấy một tu sĩ không thèm quan tâm đến hình tượng như vậy, khi nhìn thấy đạo bào màu xanh lam thì vội vàng khom người thi lễ.
“Tham kiến sư thúc.”
“Ừ.”
Chu Dịch hơi chững lại, mỉm cười đáp lời.
Tu tiên gần ba trăm năm, chưa từng được nhiều tu sĩ thi lễ đến vậy, cảm giác không tồi.
Trực tiếp đi vào tầng ba của Ngoại Vụ điện, mỉm cười chào hỏi ba vị đồng đạo, rồi sau đó nói với Lý Mục.
“Lý sư huynh, lần này sư đệ đến đây để nhận nhiệm vụ của tông môn.”
“Chuyện nhỏ chuyện nhỏ.”
Mặt Lý Mục mang ý cười, lấy ra một miếng ngọc bội nói: “Hiện nay những chỗ thiếu người làm việc đều ở trong này, tùy sư đệ lựa chọn, nhìn trúng cái nào thì lấy cái đó.”
“Đa tạ sư huynh.”
Chu Dịch không đoán ra được tính tình của ba người, không cố tình nịnh bợ tặng lễ, thần thức đảo qua ngọc bội.
Diện tích bản bộ Đan Đỉnh Tông trải dài ngàn dặm, nó chiếm diện tích gấp mười mấy lần so với thủ đô của kiếp trước, cho dù đại đa số địa giới là núi sông ao hồ, thì có rất nhiều vị trí cần có người trông giữ, xử lý.
Trong đó công việc thượng đẳng như là canh gác cung điện, trông giữ dược điền, luyện đan luyện khí vv, tất cả đều đã được ghi chú đủ số người rồi.
Công việc trung đẳng ví dụ như là giảng đạo công khai, hòa giải tranh chấp, phân chia việc vặt vv, thì có một vài chỗ trống, nhưng mà phải mất nhiều thời gian, xử lý không tốt thì còn có rắc rối về sau.
Công việc hạ đẳng về cơ bản đều thiếu người, hoặc có thể nói là làm việc chưa được bao lâu, thì đã tìm cơ hội đổi một công việc khác tốt hơn.
Chu Dịch xem xét từng cái một, bỏ đi những công việc chiếm dụng nhiều thời gian, phải giao tiếp nhiều với người khác, rồi lại bỏ đi những công việc làm chung với vài vị chân nhân.
Ba điều kiện này gộp chung với nhau, về cơ bản thì đã loại bỏ hết chín mươi chín phần trăm công việc, chẳng còn lại mấy công việc để Chu Dịch có thể lựa chọn.
Trúc Cơ chân nhân vừa mới gia nhập tông môn, Đan Đỉnh Tông cho lựa chọn miễn phí công pháp một lần, đã để cho Chu Dịch nhìn thấy cơ hội kiếm chát, cho nên cần phải hạn chế giao tiếp với người khác, tránh làm người quen sinh nghi.
Ánh mắt Chu Dịch đảo qua những công việc còn sót lại, cuối cùng dừng lại ở một trong số đó.
“Đồi hối lỗi, động Hắc Phong……”
Đồi hối lỗi nằm ở nơi âm u của Thần Hỏa Phong, là một vách đá dựng đứng cao đến mấy trăm trượng, thẳng đứng, như được đục khắc bằng đao rìu.
Phần giữa của vách đá thẳng đứng này có một hang động kỳ dị thông với chỗ sâu bên trong địa mạch, hàng năm phun trào hắc phong, độc hỏa ra bên ngoài, những thứ này ngoài có thể luyện chế pháp khí hệ phong hỏa ra thì không còn tác dụng khác.
Dân số Đan Đỉnh Tông đông đảo, không ít người vi phạm môn quy, nếu như những sai sót bình thường thì sẽ bị khấu trừ công huân, lỗi lầm nghiêm trọng hơn một chút thì sẽ bị phạt đến hang động ở đồi hối lỗi, nếu như phạm lỗi nghiêm trọng hơn nữa thì chính là tội lớn phản tông nghịch tổ, trực tiếp đánh cho hồn phi phách tán.
“Canh gác Hắc Phong động ở đồi hối lỗi, phụ trách giám sát những đệ tử bị phạt, tránh bị hắc phong, độc hỏa nhập thể, cứu chữa không kịp thời thì sẽ thân tử đạo tiêu.”
“Bị hắc phong, độc hỏa ảnh hưởng, khiến linh khí hỗn loạn vẫn đục. Khi canh gác ở Hắc Phong động hoàn toàn không thể lén lút tu hành, cho nên tông môn tăng khen thưởng công huân lên, cũng ít có người đến đó nhận việc!”
Chu Dịch nhìn chằm chằm hồi lâu vào công việc này, rất vừa lòng với những điều kiện ở đấy, nên đã trả lại miếng ngọc bội.
“Lý sư huynh, ta quyết định đến đồi hối lỗi làm việc.”
“Được, hả?”
Lý Mục ngạc nhiên nói: “Hắc Phong động cũng không thể tu hành, ngươi có chắc không?”
Tu tiên vấn đạo, chuyện hàng đầu chính là tu hành, cảnh giới tu vi tăng lên, tất nhiên là không thể thiếu công huân. Kim Đan chân quân trong tông môn, tùy tiện giảng một chút về thuật luyện đan, là có thể kiếm được một bó lớn công huân.