
Vì ngồi thiền hơn ba mươi năm trên đó, tảng đá xanh bên bờ huyền nhai, trở nên bóng loáng, sáng mịn.
Chu Dịch lấy bàn đá từ trong túi trữ vật ra, chuẩn bị đâu vào đấy nấu nước pha trà, mấy chục năm như một ngày đợi mặt trời mọc.
Biển mây mênh mang, một vầng mặt trời sắp sửa xuất hiện.
Lúc này.
Tiếng bước chân truyền đến, Kim Ngang dừng chân dưới đỉnh núi, khom người thi lễ.
“Bái kiến Yêu Vương đại nhân.”
“Không cần đa lễ.”
Chu Dịch ra dấu bảo Kim Ngang ngồi ở phía đối diện, nói: “Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ngươi lên núi trước khi mặt trời mọc.”
Kim Ngang đã gần năm mươi tuổi, nhưng vẻ ngoài thoạt nhìn mới chỉ ba mươi tuổi, giọng nói có chút chua xót.
“Hôm qua đi săn một con gấu tinh Luyện Khí hậu kỳ, dùng máu trong tim của nó để gột rửa nhục thân, vẫn không nhận ra bất kỳ sự tiến triển nào của sức mạnh.”
Chu Dịch kinh ngạc nói: “Sức mạnh cơ thể thuần túy, săn giết được yêu thú Luyện Khí hậu kỳ, ngươi còn muốn như thế nào?”
“Đại nhân, xin được nói một câu bất kính.”
Kim Ngang trầm giọng nói: “Ước mơ trong cuộc đời này của ta chính là đánh giết với đại yêu, chiến thắng!”
“Có chí khí.”
Chu Dịch tán thưởng một tiếng, nhắc nhở nói: “Có chí lớn là chuyện tốt, nhưng mà quá trình thực hiện cần phải có kế hoạch, nếu không thì chỉ là mơ mộng viển vông mà thôi.”
“Cũng có chút ý tưởng mơ hồ, không biết là đúng hay sai.”
Kim Ngang đứng dậy, sức mạnh toàn thân được kéo căng ra, một luồng huyết khí màu đỏ thoát ra khỏi cơ thể, rực rỡ như ngọn lửa.
“Từ khi tẩy rửa thân thể cho đến đỉnh phong, huyết khí trong cơ thể đã hiện hóa thành hình, gia trì trên đao thì có thể đâm xuyên da của yêu thú, bao phủ ở trước ngực có thể ngăn cản được móng vuốt của yêu thú. Chỉ là huyết khí của con người hữu hạn, không đến vài lần thi triển thì sẽ cạn kiệt, chỉ có thể sử dụng nó vào những thời khắc mấu chốt.”
“Vậy ngươi có ý tưởng gì?”
Chu Dịch đã sớm biết được chuyện huyết khí hiện hóa, đã từng nghiên cứu cẩn thận, nó được hình thành từ sự kết hợp giữa huyết khí thuần túy và sức mạnh.
Số lượng của huyết khí ít thì còn chưa nói, mức độ linh hoạt, thuần khiết thì không bằng với pháp lực, chỗ tốt duy nhất chính là không cần linh khí, nhưng mà cần phải được tẩy rửa bởi yêu thú được sinh ra từ linh khí.
Kim Ngang nói: “Đại nhân đã kể cho ta nghe rất nhiều về chuyện tu tiên, ta cũng muốn làm theo tu sĩ, ngưng tụ huyết khí tích trữ trong đan điền, khi chiến đấu có thể sử dụng liên tục.”
“Đan điền là nơi hiểm yếu trên cơ thể con người, ta khuyên ngươi đừng nên tùy tiện thử nghiệm.”
Chu Dịch trầm ngâm một lát nói: “Cơ thể con người có ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt, trong đó có không ít huyệt vị bị thương rồi nhưng có thể khôi phục, cho dù bị thương nặng cũng sẽ không trí mạng. Ngươi có thể ngưng tụ khí huyết vào trong khiếu huyệt, đợi đến sau khi công pháp thôi diễn hoàn toàn, rồi tập trung nó về đan điền.”
Kim Ngang nghe đến nhập thần, sau khi cẩn thận suy tư, càng thêm cảm thấy vô cùng huyền diệu.
Một người trưởng thành hơn năm mươi tuổi, giống như một đứa con nít đứng bên bờ huyền nhai, thét lên với biển mây.
AAAA……
Dường như đáp lại tiếng thét, mặt trời từ từ dâng lên, treo ở trên biển mây.
……
Trong núi không có khái niệm ngày tháng.
Chớp mắt một cái đã mười ba năm trôi qua.
“Năm trăm tuổi rồi!”
Mặt Chu Dịch lộ vẻ đắc ý, Kim Đan chân quân cũng rất người ít có có thể sống thọ năm trăm tuổi, huống hồ gì còn gặp phải chính ma đấu kiếm.
“Đại thọ như vậy, nên ăn mừng.”
Suy nghĩ đến đây thì lấy ống thăm ra, bói toán hung cát mười ngày tới.
“Không có việc gì phát sinh!”
Chu Dịch vỗ vỗ đôi cánh chim, hóa thành một luồng cầu vồng ba màu tím đỏ vàng bay về hướng Bắc.
Lôi độn, Ưng biến, lại cộng thêm Nhiên Huyết độn pháp, tốc độ cũng chẳng kém gì Kim Đan chân quân, Phi Vân Lĩnh nằm ở rìa phía Bắc của Thập Vạn Đại Sơn, chỉ cách Vân Châu hơn vạn dặm đường.
Nửa ngày sau.
Bên ngoài Bách Tuyền Thành.
Chu Dịch chui lên từ dưới đất, sau khi tiến vào Vân Châu thì đổi thành thổ độn, đề phòng gặp phải tu sĩ.
“Năm đó đã bỏ qua Bách Mỹ các, hiện tại đại thọ nhất định phải bù đắp lại!”
Kết quả, khi đi vào thành hỏi thăm thì mới biết được là Bách Mỹ các đã không còn nữa, thay vào đó là Tiêu Tương Quán.
“Đáng tiếc, đáng tiếc, chớp mắt mà đã bỏ lỡ rất nhiều nhân duyên.”
Chu Dịch lắc đầu thở dài, biến hóa thành đại thúc trung niên, bước vào Tiêu Tương Quán.
Trong phòng bao trên lầu hai.
Trái ôm phải ấp, một người thì đút rượu một người thì đút nho.
Chu Dịch nằm dựa trên ghế dài, nhìn thì có vẻ như là đang xem ca múa dưới lầu, thật ra thần thức đang theo dõi hai công tử tuấn tú.
Tầng năm Luyện Khí và tầng bốn Luyện Khí.
“Pháp lực thuần khiết, khí tức sắc bén như kiếm, hẳn là kiếm tu, bên góc áo có thêu hình trường kiếm, chẳng lẽ là đệ tử của Linh Kiếm tông hay sao?”
Chu Dịch trầm ngâm một lát, đưa một lệnh bài cho một cô nương, thấp giọng phân phó vài câu.
……
Dưới lầu.
Đinh Chí và Lục An gọi một đám cô nương bồi rượu, vô cùng tiêu sái sung sướng.
“Lục sư huynh, thấy thế nào?”
Đinh Chí đắc ý nói: “Nơi này mới là thật sự là tiêu dao thống khoái, cả ngày luyện kiếm ở trên núi, cả người cũng sắp luyện thành một thanh kiếm rồi.”
“Nếu thật sự Nhân Kiếm Hợp Nhất, sư đệ liền trở thành bảo bối, làm gì còn có cơ hội xuống núi?”
Lục An kể chuyện cười chẳng đáng cười chút nào cả, trừ phi tương lai vô vọng, ai lại thích sa vào hồng trần cơ chứ, nói: “Chẳng trách mỗi lần sư đệ đều dành việc xuống núi, đặc biệt là đi đến Vân Châu, nhìn thì mệt nhọc nguy hiểm, thật ra tuyệt vời đến cực điểm!”
“Hắc hắc, thế đạo như bây giờ, có nơi nào không nguy hiểm chứ?”
Đinh Chí nói: “Thay vì phải đấu pháp với những đại nhân vật, chi bằng đi thăm dò phàm tục. Dáng vẻ của nữ tử phàm tục thì cũng bình thường, nhưng hơn nhau ở chỗ ôn nhu biết nghe lời, sư tỷ trong sư môn đẹp thì đẹp đó, nhưng lại lạnh lùng như một cục đá.”
Hai người chỉ là những đệ tử bình thường, mà còn phải dựa vào di sản của tổ tông, đều là những tu sĩ có địa vị thấp nhất trong tông môn.