“Huyền Vũ là giáp hộ thân, Định Hồn kính để khống chế, còn thiếu một pháp bảo để công kích, bế quan mười lăm năm, cũng không biết Sơn Hà đỉnh có thăng cấp không nữa!”
Suy nghĩ đến đây, Chu Dịch hóa thành độn quang bay khỏi Linh Hỏa điện.
Trên quảng trường Ngoại Vụ điện.
Ở khu trung tâm.
Một chiếc đại đỉnh ngũ sắc cao sáu trượng sừng sững chính giữ, quanh thân đỉnh có khắc núi non sông ngòi, khi bảo quang phát sáng, thấp thoáng có thể nhìn thấy nước sông chảy xuôi.
Phía trước Sơn Hà đỉnh có mấy chục người đang sắp hàng. Đợi đến khi quan sát kỹ càng thì nhìn thấy người đệ tử đứng đầu tiên lấy ngũ kim tinh khí ra, ấn theo pháp quyết tông môn truyền xuống, luyện vào trong bảo đỉnh giữa.
Chu Dịch sử dụng thuật biến hóa, hóa thành một thiếu niên mười mấy tuổi, xếp vào cuối hàng. Nhìn đám người xếp phía trước đang ra sức làm việc cho mình và Sơn Hà đỉnh sắp hóa thành pháp bảo, chỉ cảm thấy có một đám đệ tử hầu hạ cũng không tồi.
Đệ tử đứng phía trước phát hiện ra Chu Dịch, xếp hàng nhàn rỗi buồn chán, chủ động đến gần nói.
“Bần đạo là Dư Thọ, vị sư đệ này trông lạ mặt?”
“Mấy ngày trước mới bái nhập tông môn.”
Chu Dịch cũng đã từng thay đổi đến mấy chục thân phận giả, thuận miệng bịa đặt lí lịch, nói: “Khi còn nhỏ cha mẹ đau lòng, sợ ta một mình ở bên ngoài không chịu khổ được, nên đã năn nỉ sư tôn cho ta đến tông môn muộn hơn một chút, cho nên tuổi tác có chút lớn.”
Mỗi năm Địa Hỏa cung đều sẽ phái chân nhân tuần tra những vùng biển đảo quản lý một chuyến, phàm là người có Tứ linh căn trở lên đều mang về, tuổi tác chỉ mới hai ba tuổi, trong tông môn có bà vú phàm nhân chuyên trách, tôi tớ chiếu cố.
Phàm nhân ở Đông Hải sinh sống chủ yếu bằng nghề đánh cá và săn bắt, những đứa bé không có linh căn, cứ ba đứa thì chỉ có một đứa trưởng thành lớn lên.
Bái nhập tiên tông thì sẽ được đảm bảo về tính mạng, có bệnh tật thì đều được chữa khỏi dễ dàng, cho nên cho dù trong lòng cha mẹ có không đành lòng như thế nào đi nữa, thì vì tánh mạng của con cái, cũng chỉ có thể để mặc cho tiên nhân ôm đi.
“Thì ra là thế, tuy rằng sư đệ tu hành hơi trễ, nhưng cũng chớ trách cha mẹ.”
Khi Dư Thọ nói đến cha mẹ, hai mắt hơi đỏ lên: “Bần đạo gia nhập tông môn khi mới ba tuổi, ấn tượng về cha mẹ đã nhạt phai, cho đến khi hai mươi tuổi tu hành có chút thành tựu. Về nhà thăm người thân, cha mẹ rụt rè không dám nhận người thân, cứ gọi ta là tiên sư.”
“Bần đạo ở nhà được năm ba ngày, chỉ cảm thấy không hợp lắm, thi pháp chữa khỏi bệnh tật cho cha mẹ đệ đệ, để lại chút vàng bạc rồi trở về tông môn.”
“Hiện giờ cũng đã qua hơn mười năm, hình ảnh của cha mẹ đã mơ hồ, mỗi khi đêm về còn một mình, cảm thán hổ thẹn vì là con cái của người ta. Linh căn trời sinh cũng không phải là không tốt, năm đó nếu có thể ở nhà thêm mấy năm nữa, có thể được an ủi rất nhiều!”
Chu Dịch gật đầu nói: “Nếu như sư huynh nhớ cha mẹ, nên thường xuyên về nhà thăm hỏi, tránh sau này âm dương cách biệt, ngày đêm suy tư lại sinh ra tâm ma!”
“Chập chập, lời này của sư đệ, giống hệt giọng điệu của tiền bối trong tông môn.”
Dư Thọ thu hồi tâm tình, cười nói: “Dựa vào tu vi, tư chất này của ta, tâm ma có lẽ còn chẳng thèm đến, chỉ cầu tương lai có thể may mắn đột phá Trúc Cơ, đón tộc nhân đến đảo của tông môn, an hưởng tuổi già.”
Chu Dịch nói: “Vậy thì phải vất vả lắm đấy, Trúc Cơ đan cần mười vạn điểm công huân, không biết phải tích cóp bao nhiêu năm.”
Sản lượng Trúc Cơ đan trong Địa Hỏa cung rất thấp, đệ tử có nhị linh căn trở lên có thể lãnh được một viên miễn phí, những đệ tử khác thì phải dùng công huân để đổi, không còn con đường nào khác nữa.
Như vậy vừa có vẻ công chính, lại có thể bảo đảm truyền thừa tông môn có hiệu quả.
“Ta không giỏi đấu pháp, vận may chỉ bình thường, vốn dĩ là không có cơ hội. May mắn Đường trưởng lão tới đây, chỉ cần bỏ thời gian tế luyện bảo đỉnh, bốn năm chục năm thì có thể tích cóp đủ số điểm công huân.”
Trong giọng nói của Dư Thọ có chút lo lắng và chờ mong, nói: “Chỉ hy vọng nhiệm vụ tế luyện bảo đỉnh, có thể kéo dài vài thập niên đến cả trăm năm!”
“Ta biết được tin tức nội bộ, bảo đỉnh này rất quan trọng, cần phải tế luyện mấy trăm năm mới có thể đại thành!”
Chu Dịch nhìn đệ tử xếp thành hàng dài, ngày đêm không ngừng tế luyện, năm sáu trăm năm tuyệt đối có thể tấn chức linh bảo, lại hỏi: “Những gia tộc ở ngoài đảo, tích lũy mấy trăm năm, hẳn là có người gom góp đủ số công huân chứ?”
Ngũ kim tinh khí có ở khắp nơi, theo lý thì trong khoáng thạch đồng thiết ở phàm tục cũng có thể chắt lọc được, mà bên trong linh quặng thì lại có sản lượng phong phú hơn, nó thuộc loại nguyên liệu luyện khí cực kỳ cơ bản.
Tổ tiên hoặc là thế hệ hiện nay của những gia tộc ngoài đảo có Trúc Cơ chân nhân, mấy trăm năm Địa Hỏa cung chưa từng xuất hiện phong ba, nên cũng tích lũy được một lượng linh quặng không nhỏ.
Dư Thọ gật đầu nói: “Nghe nói đã có mấy gia tộc, đã đổi được mười vạn diểm công huân, cụ thể có lấy được Trúc Cơ đan hay không, thì không phải chuyện mà người ngoài có thể biết được.”
Trúc Cơ đan quá quý giá, đệ tử cùng một tông môn cũng khó mà tin tưởng nhau hoàn toàn.
“Sư huynh cứ xếp hàng đi, sư đệ nhớ ra là chưa đóng Địa Hỏa cấm chế của động phủ.”
Thân hình Chu Dịch lóe lên, biến mất không thấy đâu, tìm một nơi vắng vẻ, hóa thành dáng vẻ của Đường trưởng lão, bay vào tầng hai của Ngoại Vụ điện.
……
Tầng một của Ngoại Vụ điện phụ trách phân phát nhiệm vụ, ghi chép công huân, tầng hai là nơi của chấp sự và quản lý.
Thạch Tân đang ở vui vẻ thoải mái phẩm trà, một khe nứt gần địa mạch có cây trà Hỏa Linh sinh trưởng, một lá trà có thể bán được mấy chục linh thạch, Trúc Cơ chân nhân cũng chỉ dùng nó để tiếp đãi khách nhân.
Không ít đệ tử trong tông môn khao khát, lén lút nói Thạch Tân là đồ tay sai, không hề e sợ hắn có quyền cao chức trọng.
Một đạo độn quang rơi xuống, Chu Dịch cười nói.
“Sống cũng được đấy nhỉ.”
“Bái kiến Đường trưởng lão!”