“Tổ mạch đã bị đứt đoạn, sau này mỗi một tia mỗi một sợi linh khí đều vô cùng trân quý, bần đạo bây giờ phải trở về triệu hồi đệ tử phong tỏa sơn môn, chỉ mong tương lai tông môn có thể kéo dài truyền thừa được!”
Dứt lời, hóa thành độn quang rời đi.
……
Càn Kinh.
Uy Vũ Hầu phủ.
Hậu hoa viên.
Hai nô bộc đang đào hố dưới tàng cây, bên cạnh là xác của một tỳ nữ đang nằm, nhìn dáng vẻ thì như vừa mới chết không lâu.
“Thế tử càng ngày càng biến thái, đây là người thứ mấy trong tháng này rồi?”
“Thứ tư hay là thứ năm? Ngươi quan tâm nhiều như vậy làm cái gì, chúng đều bị bán bằng tờ khế vào trong phủ, đánh chết cũng không phạm pháp.”
“Đường đường là thế tử thế nhưng lại bị yếu sinh lý, chập chập!”
“Thế tử phi càng khó lường, nghe nói có người buổi tối nhìn thấy, cùng mã phu ở trên xe ngựa ……”
Hai người thấp giọng nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy gió lạnh thổi qua, cổ lạnh căm căm.
Lúc này.
Cái xác vốn dĩ nằm trên mặt đất, hai chiếc răng nanh thò ra từ trong miệng, mười ngón tay mọc ra móc vuốt màu đen dài nửa thước, toàn thân mọc ra một lớp lông trắng như nhung, đột nhiên mở hai mắt, Cương Thi nhảy dựng dậy, đôi tay bắt lấy cổ nô bộc, cả đầu và cột sống đều bị rút ra.
Hè hè hè……
Rồi sau đó cả mặt nó ghé vào cổ của nô bộc, hút lấy máu tươi theo bản năng, lông tóc trắng phao trên người dần dần hóa thành màu đỏ đậm.
Một lát sau.
Trên mặt đất còn sót lại hai bộ xương khô, mũi Cương Thi hít hà, bắt đầu lần theo mùi của người sống đi quanh kiếm ăn trong hầu phủ.
Dân cư trong Càn Kinh có đến ba bốn trăm vạn người, cho dù hoàng đế hiện tại là Quảng Minh đế cần chính yêu dân, quan lại vô cùng chính trực, cũng khó có thể xóa bỏ hết các loại âm u đen tối.
Cương Thi trong Uy Vũ Hầu không phải chỉ là trường hợp điển hình, trong giếng cạn của một đại trạch viện nào đó, xuất hiện đầu lâu, cứ hể gặp người liền cắn, lại có thủy quỷ xuất hiện trong một hồ nước thải nào đó, người đi ngang qua tránh không kịp thì đã bị kéo xuống hồ nước gặm cắn.
Trong hoàng cung cũng không bình an, trong lãnh cung xuất hiện oan hồn, dưới giếng nước xuất hiện lệ quỷ.
May mắn mà có Tiên Sư đóng giữ, thi triển Lôi Pháp huỷ diệt quỷ vật, hoàng tộc Lý thị tránh được một kiếp.
Linh khí của trời đất thoát ra từ tổ mạch quá nồng đậm, tạo thành không ít hung hồn lệ quỷ, tu sĩ hoàng tộc căn bản là không thể nào quan tâm đến dân chúng bình dân, chỉ có thể liên tục đưa tin cầu viện.
Lúc này.
Một đạo thần thức khủng bố quét ngang Càn Kinh, rồi sau đó vô số tia âm lôi giáng xuống, đánh cho những oan hồn lệ quỷ tác loạn thành tro bụi.
……
Đông Hải.
Địa Hỏa cung.
Chu Dịch ngồi trên cao, nhìn sắc mặt đau khổ của đám Trúc Cơ chân nhân phía dưới, trấn an nói.
“Trước kia khi giết chết Huyết Nguyệt ma quân, thu được một lượng lớn linh thạch, hẳn là tài nguyên mà Quỷ Vương tông cướp được từ Đông Hải. Cho dù không có tổ mạch, chỉ cần sử dụng tiết kiệm linh thạch, ít nhất…… Cũng có thể sống đến lúc chư vị hết tuổi thọ!”
Vẻ mặt Viên Kỳ đau khổ nói: “Bần đạo chẳng còn bao nhiêu thọ mệnh nữa, cũng không cần linh thạch, sau này cũng không đả tọa Luyện Khí.”
Vài vị chân nhân có tuổi tác lớn gật đầu đồng ý, bọn họ vốn dĩ không có khả năng ngưng kết Kim Đan, chỉ cần duy trì tu vi Trúc Cơ, tuổi thọ không giảm, thì cũng chẳng khác gì so với trước đây.
Ba vị chân nhân mới tấn chức, cũng bày tỏ ý định cắt giảm phần linh thạch được hưởng, thắt lưng buộc bụng, sống khan khổ.
Chu Dịch trầm ngâm một lát nói: “Tổ mạch đã đứt đoạn, tất nhiên sẽ có linh khí cuồn cuộn thoát ra ngoài, từ điểm trung tâm là Cửu Châu, càng hướng ra phía ngoài thì càng mờ nhạt đi. Di dời tông môn vào bên trong Cửu Châu, dựa vào Tụ Linh Trận chống đỡ, tông môn có thể trụ được thêm một thời gian.”
Viên Kỳ lo lắng nói: “Cửu Châu thuộc quyền cai trị của tông môn Chính Ma, nếu ta làm như vậy có khi nào khiến họ nổi cơn thịnh nộ hay không……”
“Với tốc độ hao mòn như hiện tại của linh mạch, nhiều nhất thì chỉ đến ba đến năm tháng nữa, trên đời này sẽ chẳng còn linh mạch nữa.”
Chu Dịch giải thích nói: “Trung tâm của dẫn linh đại trận cũng chẳng còn nữa, chỉ dựa vào mỗi bố trí Tụ Linh Trận, phạm vi ảnh hưởng rộng nhất chỉ đến vài trăm dặm. Địa Hỏa cung tìm một nơi hoang sơn, hội tụ linh khí khai tông lập phái, hai bên chính ma nào có sức mà quan tâm đến chúng ta?”
“Địch chấp sự phải vất vả đến Vân Châu một chuyến, tìm một dãy núi phù hợp, đợi đến sau khi linh mạch khô kiệt thì chúng ta sẽ dọn đến đó.”
“Tuân mệnh.”
Địch chân nhân hóa thành độn quang, bay về hướng Vân Châu.
Đúng lúc này, linh khí nồng đậm từ Cửu Châu lan tràn đến Đông Hải, còn đậm đặc hơn linh mạch vốn có của Địa Hỏa vài phần.
Sắc mặt đám người Viên Kỳ vẫn cứ sầu khổ, linh khí có nồng đậm hơn thì cũng tan biến qua từng ngày, cũng không thể duy trì được bao lâu nữa, tương lại sau này vẫn phải dựa vào linh thạch, linh vật chống đỡ cho tông môn.
Chu Dịch tiếp tục dặn dò thêm nhiều chuyện, ví dụ như mọi người dốc hết sức luyện chế Tụ Linh Trận Bàn, khai thác cạn mạch khoáng linh vật trong những nơi tông môn cai trị, và biến linh thạch thành vật tư chiến lược, không thể dùng công huân để trao đổi vv.
Viên Kỳ hỏi: “Trưởng lão, hay là khai trừ một số đệ tử có tư chất kém?”
Chu Dịch trầm ngâm hồi lâu, khẽ lắc đầu.
“Cùng nhau đến Cửu Châu đi, nếu Tu Tiên giới đã định trước là sẽ suy tàn, thì đừng khiến cho đệ tử tông môn phải thất vọng!”
……
Linh Hỏa điện.
Trong nơi bế quan.
Chu Dịch mở trận pháp cấm chế trong vô thức, nhưng chợt nhớ đến là trận pháp cầu tiêu hao linh thạch, chỉ mở pháp trận che phủ mà thôi.
“Cần phải làm quen với những ngày sống cực khổ, ngày tháng sau này càng khổ cực hơn nữa!”
Lấy Tiên Thiên linh căn Kiến Mộc từ trong túi trữ vật, vẫn cứ là một mần non, chỉ lớn hơn một chút so với dĩ vãng.
“Kiến Mộc à Kiến Mộc, sau này linh khí trong thiên địa cạn sạch, bần đạo chỉ có thể dựa vào ngươi. Hai ta hỗ trợ lẫn nhau, bần đạo cho ngươi tuổi thọ, ngươi cho bần đạo linh khí!”