Mãi cho đến khi có được truyền thừa của Bổ Thiên giáo từ tay của Tiêu Thiết Trụ, trong đó có một môn luyện khí pháp môn Thượng Cổ, sử dụng thần hồn của linh thú luyện nhập vào trong pháp khí, trở thành Nguỵ Linh Khí mang linh trí.
Chu Dịch đã dùng hơn trăm năm, lĩnh ngộ bí thuật chuyển sinh và phương pháp Linh Khí, rốt cuộc có thể thi triển kết hợp.
Pháp lực vận chuyển ngưng tụ thành từng luồng cấm chế huyền diệu, phất tay đánh vào Kiến Mộc, đây là phương pháp để Linh Khí nhận chủ, hơn nữa có thể uẩn dưỡng liên kết với ý thức của con bò vàng.
Cứ như vậy, xác suất giữ được bản ngã của con bò vàng sẽ tăng lên rất nhiều, hơn nữa có thể khống chế Kiến Mộc gấp đôi.
Mấy năm sau.
Chu Dịch rốt cuộc cũng tế luyện Linh Khí xong, tìm được quyển sách viết về khế ước trong vạn cuốn đạo tạng, bên trong có ghi chép mấy trăm loại phương pháp nhận chủ, đề cập đến tinh khí huyết mạch thần hồn thậm chí là nhân quả trong truyền thuyết.
Thi triển liện tục từng phương pháp nhận chủ, Kiến Mộc phát ra linh quang lóng lánh, từ rễ cây đến thân cây đều xuất hiện cấm chế khắc văn.
“Bất kể Kiến Mộc có xuất xứ như thế nào, bần đạo đã tổn hao vô số tuổi thọ để nuôi dưỡng nó, nếu như đã nhận chủ rồi, thì không ai có thể cướp được, cho dù có là ông trời cũng không được!”
……
Nhoáng cái trăm năm trôi qua.
Kiến Mộc đã cao đến sáu trượng, thân cây rắn chắc như cánh tay người, đứng sừng sững ở trung tâm trận pháp.
Nhóc con Linh Sâm khiêng cái cuốc, dạo vòng quanh Kiến Mộc vài vòng, mặt lộ vẻ thắc mắc, nói: “Tiên trưởng, tại sao Kiến Mộc vẫn chưa mọc nhánh nhỉ?”
“Bần đạo cũng không hiểu được.”
Chu Dịch thi triển Ngọc Lộ quyết tưới cây, cười nói: “Có thể là vẫn chưa trưởng thành? Dù sao thì ngươi còn sống lâu lắm, từ từ mà chờ đi là được.”
Trong điển tịch chưa bao giờ có ghi chép về tuổi thọ của Linh Sâm, nhưng có người phát hiện ra Linh Sâm ngàn vạn năm tuổi trong di tích Thượng Cổ.
Kiến Mộc cảm ứng được khí tức quen thuộc, rũ xuống một luồng thần quang màu huyền hoàng, giống như đầu lưỡi cuốn lấy Tạo Hóa Ngọc Lộ.
Rồi sau đó lại phun trào ra linh khí mãnh liệt mênh mông, lấp đầy phạm vi trăm trượng không gian dưới lòng đất, ngưng tụ thành từng tia linh sương, sau khi bốc lên cao thì lại hóa thành linh vũ tí tách rơi xuống.
“Cho dù không có Tạo Hóa Ngọc Lộ, linh khí hằng ngày nó phát ra cũng đủ duy trì tu vi.”
“Mỗi lần linh khí phun trào, sau khi luyện hóa đều có thể tăng trưởng một chút pháp lực, cho dù số lượng cực nhỏ, hơn một ngàn năm trôi qua cũng có thể đột phá tu vi Kim Đan trung kỳ!”
Chu Dịch tích góp tất cả linh vật, ngoài hạt giống linh dược và một số linh quặng hiếm thấy ra, thì tất cả những thứ còn lại đều đổ hết vào trong Kiến Mộc, hiện giờ có thể nói nghèo đến mức không một xu dính túi.
May mắn Kiến Mộc không phụ kỳ vọng, không ngừng trưởng thành, số lượng linh khí phát ra ngày càng tăng.
Chiều cao của nhóc con Linh Sâm đã cố định là một thước, mấy trăm năm qua đi cũng không thấy nó cao lên, tứ chi trắng trẻo mập mạp, ngũ quan tinh xảo như búp bê sứ, ngơ ngác nhìn chằm chằm Kiến Mộc, trong miệng không nhịn được mà chảy nước dãi.
“Không vội, ta không nóng vội”
“Còn không mau đi làm việc, hôm nay khai khẩn thêm hai mẫu linh điền!”
Chu Dịch dùng một chân đá bay nhóc con Linh Sâm, trở lại thạch thất bế quan, rút bừa ra một cuốn đạo tạng để lĩnh ngộ.
“Phương pháp luyện chế Độc đan, dùng thi độc vạn năm kết hợp với khí ô uế, bên ngoài thì bọc một lớp linh đan Càn Nguyên, có thể độc chết chân quân…… Chập chập, vị thiên tài quỷ tu đan đạo này, rất đúng ý bần đạo!”
……
Hôm nay.
Chu Dịch lấy ống thăm ra, nhẹ nhàng lay động, thi triển Tiểu Tiệt Thiên Thuật.
Linh thăm rơi xuống đất, mọi việc an ổn.
“Ba trăm năm trôi qua, cõi đời này hẳn là không còn tồn tại tu sĩ mà bần đạo khó có thể bói toán được …… Có lẽ, chẳng còn lấy một tu sĩ nữa là.”
Chu Dịch rời khỏi thạch thất bế quan, thu hồi kệ sách đạo tạng, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Địa giới kéo dài hơn trăm trượng , toàn bộ dều được khai khẩn thành linh điền, nhóc con Linh Sâm đang hì hà hì hục múa may cái cuốc. Huyết Đằng Yêu thì đi theo phía sau, không ngừng rung đùi đắc ý, dường như đang cổ vũ nó cố lên.
Bên trong linh điền trồng đầy kỳ hoa dị thảo, đa số mới chỉ mọc ra mầm non một tấc, một số ít linh dược ngàn năm tuổi thì đã mọc cao đến một thước..
“Đến lúc lên bờ rồi!”
Chu Dịch đi đến trước phần mộ của con bò vàng, lấy ra mấy cây Linh Sâm cúng bái, rồi lại đốt thêm mấy chồng giấy tiền.
Hiện giờ trong túi trữ vật, thứ mà tích góp nhiều nhất chính là giấy tiền, dù sao thì càng ngày càng nhiều mồ mã cần tế bái.
Rồi sau đó Chu Dịch tay bắt pháp quyết thu bảo, Kiến Mộc cao hai trượng bật gốc, nhanh chóng thu nhỏ lại còn một tấc, há mồm nuốt vào trong bụng uẩn dưỡng.
Nhóc con Linh Sâm khiêng cái cuốc lại đây, dò hỏi: “Tiên trưởng, tại sao Kiến Mộc còn chưa mọc nhánh chứ?”
Chu Dịch xoa đám lá xanh, dỗ con nít nói.
“Ngoan, Kiến Mộc còn không chưa trưởng thành, thu hết linh dược lại trước đi!”
……
Xích Châu.
Nằm bên cạnh Bắc Hải.
Chu Dịch đứng trên không, trông về phía xa nhìn thấy sa mạc vô biên.
Phóng tầm mắt nhìn ra, không một bóng người.
Cuồng phong thổi qua, cát vàng như sóng đào, tạo thành cảnh tượng vừa quỷ dị lại tráng lệ với Bắc Hải kế bên.
Mặt trời chói chang, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng toát ra ngoài.
Chu Dịch quay trở về dựa vào hải đồ lúc xưa, chỉ mới ba trăm năm ngắn ngủn mà thôi, năm đó thành trì phồn hoa vùng duyên hải, tất cả đều hóa thành hoang mạc.
“Mấy lão bất tử kia sắp chết còn liều mạng chiến một trận, chẳng lẽ là huyết tế Xích Châu?”
Khống chế độn quang bay lướt qua ngàn dặm trên sa mạc, trên mặt đất chỉ có cồn cát, cho đến khi nhìn thấy một tòa thành hoang phế.
Cát vàng vùi lấp hơn phân nửa thành trì, chỉ có vài đoạn tường thành lộ ra bên ngoài, đình đài lầu các nằm rải rác, chứng minh nơi này đã từng có một thời phồn hoa.
Chu Dịch dừng lại trên tường thành cổ, thần thức đảo qua bốn phương tám hướng, phát hiện không ít vàng bạc ngọc khí bị vùi lấp bên dưới.