Chu Dịch lắc đầu thở dài, nữ tử kia đã chết, người Trần phủ đang chôn xác người trong hậu hoa viên.
Càng là tu sĩ cao cấp trong Tu Tiên giới, thì lại càng dễ dàng đọa vào Ma đạo, thần thức là một trong những yếu tố quan trọng nhất. Chứng kiến quá nhiều điều hắc ám trong thế gian, giống như chuyện bất kỳ lúc nào cũng đang nhìn xuống vực sâu, rồi cũng sẽ có một ngày chìm vào trong đó.
“Chẳng trách đều tiềm tu ở núi sâu rừng già, không chỉ là bởi vì linh khí.”
Chu Dịch niệm thầm Thanh Tâm chú pháp, tiếp tục viết viết vẽ vẽ trên giấy, thần thức luôn khóa chặt vào người Tiêu Nhiên.
Sau nửa canh giờ.
Tiêu Nhiên đột nhập vào Trần phủ, ngang nhiên đánh chết kẻ giết người, dưới làng mưa bom bão đạn khiêng thi hài nữ tử trốn thoát.
Hôm nay kỹ thuật bắn súng của hộ vệ trong Trần phủ đều có chút xiêu vẹo, mỗi người đều bắn trượt!
……
Đảo mắt đã đến cuối năm.
Người đi lại trên phố Trạng Nguyên tăng lên nhiều, hiệu cầm đồ ế ẩm cũng có thêm được mấy người du khách.
Trận pháp cấm chế chỉ có thể làm chệch đi một chút tầm mắt của mọi người, cũng không phải là không thể làm sai lệch nhận thức của mọi người, chỉ là cả một tuyến đường phố náo nhiệt mà chỉ duy nhất cửa hàng của ngươi lại không có một bóng người, ngược lại sẽ trở thành điểm thu hút nhất.
Du khách đi vào trong hiệu cầm đồ dạo quanh một vòng, phát hiện chẳng có gì ngoài quầy hàng và đạo sĩ, chẳng thú vị bằng cửa hàng đồ cổ bên cạnh.
Ví dụ như chiếc đỉnh bằng đồng thau thời thượng Chu, chiếc xe đạp mà Thánh Hoàng từng cưỡi, hạt xá lợi của thần tăng Phật môn và những chiếc bình sứ với hoa văn xinh đẹp, cho dù biết đó là giả, thì đi du lịch cũng là đốt tiền để tìm niềm vui mà.
“Hôm nay có khách đến.”
Chu Dịch bấm đốt ngón tay, quyết định thuận theo lòng dân, bày một kệ hàng trang trí trước quầy.
Trên giá đa số là điển tịch Phật đạo, có đôi chỗ lại bày biện đỉnh đồng, bình sứ tự tay luyện chế, bày biện theo một quy luật huyền diệu, lập tức hiện lên hương vị cổ xưa của cửa hàng.
Ban ngày ồn ào náo động.
Màn đêm buông xuống.
Đầu ngón tay của Chu Dịch phát ra ánh lửa, dùng tinh thiết tạo thành hình của điện thoại di động, sau khi suy nghĩ một lát lại luyện thành hình một chiếc nhẫn.
“Tu sĩ không cần phải nhìn di động, hoàn toàn có thể dùng pháp lực, thần thức thay thế cho đôi mắt, giống như việc sử dụng pháp khí trữ vật, suy nghĩ vừa xuất hiện là có thể gửi tin tức đi……”
Sau hơn nửa năm lĩnh ngộ, Chu Dịch nghiên cứu từng hệ thống của di động, cuối cùng cũng đã thay thế tất cả bằng cấm chế hoa văn, khi đang luyện chế pháp khí điện thoại di động đầu tiên.
Lúc này.
Một lão giả mặc áo dài râu bạc trắng đi vào từ ngoài cửa, hai mắt có chút mơ hồ, ngồi đối diện với quầy hàng nhìn Chu Dịch thi pháp.
“Ngươi là thần tiên?”
“Không phải.”
Chu Dịch nói: “Nhưng ngươi thì lại là quỷ!”
“Quỷ? Thì ra là ta là quỷ!”
Lão giả nhìn vào hai mắt Chu Dịch, giống như một xoáy nước, những cảnh tượng lúc sinh thời không ngừng hiện lên, nhìn thấy cảnh tượng phẫu thuật hai ngày hai đêm liên tục, nằm ngay góc tường chết đi ngay trong giấc ngủ, không có đau đớn, cũng không có cảm giác.
“Thì ra ta tên là Lưu Hồng, tại sao ta lại biến thành quỷ? Tại sao lại đi đến nơi này?”
“Có rất nhiều nguyên nhân để một người sau khi chết biến thành quỷ, đa số là vì chấp niệm, ví dụ như ngươi vẫn còn suy nghĩ đến người bệnh.”
Chu Dịch giải thích nói: “Dạo gần đây, bần đạo nhìn thấy rất nhiều điều u tối, muốn tìm một người thiện lương để tâm sự, hóa giải buồn bực trong lòng, tránh sinh ra tâm ma, cho nên ngươi mới đến được đây!”
Đây chỉ là một cái cớ, một Kim Đan tu sĩ thì còn chưa thể muốn gì được nấy, nguyên nhân chân chính vẫn là vì hắn bị thu hút bởi linh khí.
Chu Dịch tu hành tông môn bí thuật phong ấn pháp lực trong cơ thể, nhưng mà linh khí trong cơ thể Kim Đan chân quân chênh lệch quá lớn với lượng linh khí bên ngoài thời Mạt Pháp, bất kể có phong ấn như thế nào thì cũng sẽ tự nhiên phân tán ra ngoài một ít.
Nơi chân quân dừng chân tự động biến thành linh sơn phúc địa, linh khí còn nồng đậm hơn so với trung tâm của linh mạch hiện giờ.
Lưu Hồng trầm mặc một lúc lâu, nghe không hiểu lời của đạo sĩ, chỉ cho là kỳ nhân hành sự quái dị.
Lúc sinh thời có rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trong ngành, tin tưởng vào sinh lão bệnh tử trong vài thập niên, bỗng nhiên phát hiện ra sự huyền bí của linh hồn, gần như là bị kích thích đến mức muốn tự giải phẫu bản thân.
“Cho nên ta phải tâm sự chuyện gì với ngài đây?”
“Bất kỳ chuyện gì cũng được, ví dụ như y học, bần đạo cũng rất tinh thông……”
Khi Chu Dịch đang trò chuyện, di động phát ra những âm thanh tít tít tít, dùng tay ra hiệu ‘xin lỗi chờ một lát’, mở tin nhắn điện thoại lên, hình ảnh của một mỹ nữ đang chớp nháy.
Trò chơi, 36 C, nhiệt tình, 25, số 9: “Bạch Long ca ca, ngươi dẫn người ta cùng leo rank đi!”
Chu Dịch nhìn xẹt qua dài dòng ghi chú, lập tức biết đối phương là ai, mặt không đổi sắc nhắn lại: “Hôm nay trong tiệm có khách hàng, ngày mai sẽ dẫn ngươi lên làm hoàng đế.”
Số 9 gởi tin nhắn âm thanh: “Bạch Long ca ca, người ta muốn ngay bây giờ cơ.”
Hình ảnh, hình ảnh, hình ảnh.
Lưu Hồng trợn mắt há hốc mồm, hình ảnh một đạo sĩ huyền ảo, tiên khí trước mặt sụp đổ, nháy mắt đã biến thành phàm nhân thế tục, trong lòng cũng không còn sự sợ hãi, sâu xa nói.
“Dựa theo kinh nghiệm hành nghề y nhiều năm của lão phu, có thể là ảnh chụp là giả, có thể là dáng vẻ là giả!”
“Khụ khụ khụ, vui vẻ là được rồi, đừng quá nghiêm túc với bản thân.”
Sắc mặt Chu Dịch ửng đỏ, đặt điện thoại di động lên quầy, thật ra thì đang dùng thần thức nói chuyện với số 9.
“Hiểu mà, hiểu mà.”
Lưu Hồng liên tục làm mặt quỷ, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị, nhớ lại những tin tức kỳ lạ mà hắn đã nghe được lúc sinh thời, có lẽ cũng có liên quan gì đến Đạo nhân này.
“Chúng ta cứ nói chuyện về y học đi!”