Chu Dịch thoáng trầm ngâm, gật đầu nói: “Để bần đạo đến gặp trước đã.”
Một lát sau.
Sáu luồng độn quang đáp xuống đại sảnh, bốn nam hai nữ, mỗi một người đều có khí tức hồn hậu, hiên ngang, oai hùng.
Thiên linh căn được trời ưu ái, không chỉ có tốc độ tu hành cực nhanh, mà trước khi kết đan thì gần như không gặp phải bất kỳ bình cảnh nào, không cần dùng đến Trúc Cơ đan cũng có thể đột phá được.
“Tu vi đều là Trúc Cơ đỉnh phong, đã đạt tới cực hạn của linh khí.”
Chu Dịch dùng thần thức đảo qua, trong giây lát đã nhìn thấu hết tất cả mọi người, pháp lực kinh mạch pháp khí vv không sót một thứ gì.
Sáu người vốn đang có chút kiêu ngạo, cho rằng đối phương chỉ vì có vận khí tốt chiếm được tiên cơ, theo bản năng ngăn cản sự dò xét của thần thức, đột nhiên phát hiện người kia sâu không lường được, sự phản kháng chỉ như đá ném xuống biển.
Thần hồn chấn động, cả đám còn chẳng thể đứng thẳng được, suýt nữa té ngã.
“Đám nhóc không tệ!”
Chu Dịch hơi gật đầu, trong ngoài thuần khiết như một, không hề có âm tà sát khí, trong đan điền đều uẩn dưỡng pháp bảo Thượng Cổ.
Mấy người này có thể có được thành tựu như vậy, hiển nhiên không chỉ là do bản thân tự động khổ tu, mà còn vì liên minh đã đổ vào họ không biết bao nhiêu nhân lực vật lực.
Thủ phụ nói năng không hề kiêng dè: “Bao nhiêu năm như vậy, số lượng Thiên linh căn ra đời, tất nhiên không chỉ có sáu người, chỉ là những kẻ khác lại có dị tâm, không có thể đưa vào danh sách bồi dưỡng của liên minh được.”
“Thực lực càng mạnh, nguy hại càng lớn!”
Chu Dịch rất tán đồng ý kiến này, Tu Tiên giới lựa chọn truyền nhân, sau nhiều vòng tuyển chọn còn phải quan sát ngươi mười mấy năm, sau này còn phải trải qua đủ loại thử thách mới trở thành đệ tử chân truyền.
Thủ phụ hỏi: “Thiên phú, tâm tính của bọn họ đều là đứng đầu, chân quân có sẵn lòng nhận họ làm đệ tử không.”
“Bần đạo bình thường cũng bận rộn giảng pháp, mấy ngày nay lại muốn thử luyện chế Trúc Cơ đan, sáu đệ tử thì có chút nhiều……”
Chu Dịch dùng ánh mắt đảo qua, chỉ thiếu nhiên đứng phía ngoài cùng bên trái, nói: “Ngươi tên là gì?”
Kim Cửu Tiêu khom người thi lễ: “Bẩm chân quân, vãn bối là Kim Cửu Tiêu!”
“Bần đạo có duyên với người mang họ Kim.”
Chu Dịch vỗ tay cười nói: “Có đồng ý làm đệ tử ký danh của bần đạo không, sau này nếu như có thể đột phá Kim Đan, có thể coi như là đệ tử chân truyền!”
“Bái kiến sư tôn!”
……
Quỳnh Châu.
Nơi bắt nguồn của nạn hung thú, linh địa của Yêu Hoàng Lục Nhĩ, Yêu tộc.
Hiện giờ đã là đời thứ ba của Yêu Hoàng Lục Nhĩ, có lẽ là chịu ảnh hưởng bởi sự thôi hóa của thuốc, huyết mạch Yêu tộc không đủ thuần khiết, tuổi thọ không còn được lâu dài như trong ký ức được truyền thừa.
Núi Yêu Hoàng.
Một mảnh tĩnh mịch, đã không còn tiếng thú rống như ngày xưa.
Trong phòng thí nghiệm trên đỉnh núi, bên ngoài chất đống xác của hung thú, máu tươi nhuộm đỏ cả nửa ngọn núi.
Lúc này.
Mặt đất ầm ầm nứt ra, từ dưới lòng đất hai con hung thú có bề ngang dài hơn mười trượng, cao hơn trăm trượng, chui lên, được tạo thành từ máu huyết đỏ tươi, giống như con giun được phóng to gấp trăm ngàn lần.
Đống huyết nhục co giật, lao về hướng không trung.
“Yêu Vương? Không đúng, chỉ là thân xác trống không mà thôi!”
Ngao Khâm đứng trên không, tay để sau lưng, mắt lạnh lùng nhìn hai con hung thú lao đến.
Gừ!
Tiếng thú gào rống kinh thiên động địa, há mồm để lộ ra hàm răng sắc nhọn, cái miệng giống như đường hầm sâu thẳm, muốn nuốt Ngao Khâm vào trong bụng.
“Không biết tôn ti, đáng diệt!”
Ngao Khâm quát lớn một tiếng, hai mắt bắn ra thần quang xanh biếc, dễ dàng chẻ hung thú thành bốn khúc.
Thân thể hung thú nhúc nhích trên mặt đất, miệng vết thương nhanh chóng liền lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, rồi lại biến thành bốn con hung thú, nhưng thực lực có chút suy yếu.
“Sức sống rất mạnh mẽ, nên thuộc về bổn vương.”
Mặt Ngao Khâm lộ vẻ mừng vui, tay bắt pháp quyết, thần quang xanh biếc bao phủ lấy hung thú.
Sinh cơ cuồn cuộn trào ra mãnh liệt, ngưng tụ thành những đốm sáng nhỏ, dung nhập vào trong cơ thể của Ngao Khâm, khí tức của hắn càng thêm sâu không lường được.
Lúc này.
Một con khỉ sáu tai đi ra từ trong phòng thí nghiệm, mặc đạo bào màu xanh đen, hiếu kỳ nói.
“Đó là yêu tu Thượng Cổ sao?”
“Bổn vương là Tam Thái Tử ở Bích Ba đàm, ừ, hiện giờ có thể gọi là Bích Ba Long Vương. Nhóc con nhà ngươi còn thủ đoạn gì nữa thì cứ việc tung ra, đừng nói bổn vương chưa cho ngươi cơ hội!”
Ngao Khâm dùng thần thức đảo qua, thực lực của con khỉ kia đã đạt đến tu vi Trúc Cơ, còn chẳng bằng hai con hung thú giun khi nãy.
“Uy nghi của Yêu Vương, làm sao vãn bối có thể so được chứ.”
Lục Nhĩ khom người xin tha nói: “Ta sẵn sàng chắp tay nhường lại phòng thí nghiệm và vị trí Yêu Hoàng, hy vọng đạo hữu có thể tha cho tánh mạng của tộc nhân.”
“Tộc nhân?”
Ngao Khâm nhíu mày, thắc mắc nói: “Đám các ngươi dùng tà thuật kích phát huyết mạch, là hạng không cha không mẹ , làm gì có tộc nhân, đừng có lừa gạt bổn vương!”
Sau khi xuất quan rời khỏi Tứ Linh Thánh Điện, Ngao Khâm lăn lộn ở Thập Vạn Đại Sơn một năm, chém giết vô số Yêu tộc rồi sưu hồn đoạt phách, cũng có chút hiểu biết về thuốc của Tân Thuật.
“Đó chỉ là Tân Thuật tầm thường, chỉ dùng để lột xác huyết mạch! Tứ đại Yêu Hoàng có thể truyền thừa không dứt, là bởi vì phát hiện được sự huyền bí trong kế thừa huyết mạch, dùng huyết mạch của tiền bối luyện hóa thành thuốc, dung nhập vào trong cơ thể của con khỉ phàm tục.”
Lục Nhĩ giải thích nói: “Một con khỉ có thể sống sót như vậy, đều là thành viên của tộc Lục Nhĩ, trời sinh có được ký ức Tân Thuật của tiền bối, có sự trợ giúp khổng lồ trong việc thăm dò căn nguyên huyết mạch.”