Cuối cùng.
Trước khi mặt trời mọc, đội quân mà Kim Lão Cửu dẫn theo dẫn đầu cắm được cờ của liên minh quân lên trên đỉnh núi Hắc Phong sơn.
Dọc theo đường đi, những hung thú chỉ còn nửa thân mình, dũng mãnh không sợ chết xông đến, dưới sức công phá của súng ống hạn nặng sáu nòng đã triệt để hóa thành những xác chết.
“Ha ha, lại lập một công!”
Kim Lão Cửu cùng đoàn đội dưới trướng đứng dưới lá cờ, điều khiển máy bay không người lái chụp ảnh, sau này già rồi có cái mà hoài niệm, rồi khi chết đi có thể dán nó lên bia mộ của mình để người đời sau được chiêm ngưỡng.
Đội quân đến sau thì cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ hận mình đạp chân ga quá nhẹ, cũng không chụp ảnh lưu niệm, lần sau còn có cơ hội!
Tranh vị trí hàng đầu đã in sâu vào trong huyết mạch của Nhân tộc, coi nhẹ vị trí xếp sau.
Sau trận chiến kịch liệt là cảnh tượng nhóm lửa nấu cơm, không phải ăn những loại lương khô cứng ngắt của quân đội, trên núi khắp nơi đều là nguyên liệu nấu ăn.
Đầu bếp thuần thục cắt lấy thịt hung thú, chỉ lấy bộ phận tinh hoa nhất của mỗi con, còn những bộ phận còn lại sẽ vận chuyển về nơi đóng quân, trước hết là dùng để tinh luyện tinh hoa từ huyết mạch, rồi lại vận chuyển đến phòng thí nghiệm ở hậu phương để luyện chế dược tề.
Bộ phận tinh hoa trên người hung thú cũng chính là bộ phận biến dị của nó, theo lý thì đó là bộ phận có huyết mạch thuần khiết nhất, hiệu quả của nó khi dùng để luyện chế thành dược tề lớn hơn gấp trăm lần so với dùng để nấu ăn.
Nhưng mà tiền tuyến hung hiểm tàn khốc, quân sĩ thập tử nhất sinh, liên minh cho phép bọn họ tự xoay xở lương thực.
Nước trong nồi canh sôi ục ục, thịt hung thú không ngừng sôi trào, nhìn như một nồi canh thập cẩm.
Kim Lão Cửu và binh lính dưới trướng ngồi chung quanh nồi canh thành một vòng tròn, lấy mặt dây chuyền Kim thần từ trong lòng ra, chắp tay trước ngực cầu nguyện, cảm tạ Kim thần phù hộ. Quân sĩ dưới trướng cũng làm như thế, bị ảnh hưởng bởi Kim Lão Cửu, ít nhiều gì cũng tin vào Kim thần.
Thịt chín.
Đám binh lính vội vàng gắp một cái chân giò ra, hình như là của sư hổ, bên ngoài còn có vẩy.
Hì hà hì hục gặm sạch sẽ, ba bốn cân thịt thú vào trong bụng, khí tức ấm áp tỏa ra từ dạ dày, uẩn dưỡng khí huyết tạng phủ, cũng thay đổi huyết mạch một cách vô tri vô giác.
Kim Lão Cửu lau miệng, lấy một tấm bản đồ từ trong lòng ra, khoanh một vòng tròn màu đỏ lên trên.
Trên bản đồ có mấy chục vòng tròn, bắt đầu từ phía Đông lãnh thổ của liên minh kéo dài, quanh co khúc khuỷu, cuối cùng mục tiêu nhắm thẳng vào Tân Hải.
Sở dĩ liên minh lựa chọn mở rộng về phía Đông, mục đích chính là mở một con đường đến Đông Hải, bất kể tương lai bên nào của Yêu tộc dành được thắng lợi, trước tiên phải bắt đầu di dời Nhân tộc đến biển khơi.
Dựa theo lời của Đường chân quân, sâu trong Đông Hải không có Yêu tộc, hung thú!
Kim Lão Cửu nhẹ nhàng vuốt ve tập bản đồ, nhớ đến hàng tỉ tộc nhân của Thần quốc chết trong miệng của hung thú, không nhịn được được mà hai mắt nhòa lệ.
“Đánh trận hai năm, chỉ còn chưa đến ba ngàn dặm nữa, ta có thể nhìn thấy biển rộng rồi, cho dù chết đi cũng có mặt mũi mà gặp tiền bối!”
Vùng trung bộ Từ Châu.
Vân Sơn.
Điểm cuối tiếp giáp với Đông Hải, phía Nam chính là di chỉ Tân Hải, có thể nói là nơi hiểm yếu cuối cùng nằm ở phía Đông Vân Châu.
Chung quanh vùng trung tâm của dãy núi nơi này có ba linh mạch mới được sinh ra, lại khai quật được một lượng lớn di tích tu tiên thời Thượng Cổ, vì thế ba con đại yêu đã chiếm đóng nơi này thành lập phòng thí nghiệm huyết mạch.
Ba con đại yêu này có quan hệ thân thiết với nhau, anh em kết bái thành huynh đệ của nhau, con cầm đầu là Tử Sư, là Yêu Vương phía Đông của Vân Châu, cai quản trên bờ dưới biển, có đến mấy chục đến cả trăm vạn hung thú dưới trướng nó.
Hôm nay.
Tử Sư nhắn tin cho Bạch Tượng, Hắc Ưng, bàn bạc chuyện ngăn cản đại quân Nhân tộc.
Trên màn hình đang chiếu bản đồ phía Đông của Vân Châu, một vùng lớn những điểm có màu đỏ bắt đầu từ lãnh địa của Nhân tộc kéo dài đến phía Đông, còn chưa đầy năm trăm dặm nữa là đến chỗ của ba con yêu này.
Bạch Tượng cuốn cái mũi nói: “Đại ca, Nhân tộc khí thế như rồng, chỉ với chúng ta thì căn bản là không ngăn cản được!”
“Nhân tộc đã công phá Hoàng Sa sơn, mười vạn hung thú của Hoàng Lang, chỉ có thể chống đỡ được nửa tháng thì đã bị tiêu diệt sạch rồi.”
Hắc Ưng bất đắc dĩ nói: “Võ Thánh kia quá hung hãn, một kích đã đánh nát một ngọn núi, trước mỗi trận chiến thì đã chém chết Yêu tộc. Hung thú có linh trí thấp kém, không còn người chỉ huy, chỉ có thể để mặc người tàn sát!”
Tử Sư hơi gật đầu, nói: “Bổn vương cũng chưa nghĩ rằng thật sự có thể ngăn cản bọn chúng, nhưng phải giả vờ như vậy, nếu không Yêu Hoàng trách tội xuống thì khó mà gánh vác được.”
“Đại ca, chiến sự ở Quỳnh Châu như thế nào rồi?”
Bạch Tượng nghe vậy lập tức cảm thấy yên tâm, chỉ cần không phải liều mạng, đám yêu thú dưới trướng có chết bao nhiêu cũng không sao cả.
Đối với cả Cửu Châu, thì chiến sự ở Vân Châu chỉ là sự tranh chấp ở một khu vực nhỏ, điều mà Yêu tộc thực sự quan tâm chính là Quỳnh Châu, Long Hoàng và kết cục của Tam Hoàng, phương hướng tương lai của Yêu tộc.
Tử Sư lắc đầu nói: “Long Hoàng còn cường đại hơn Yêu Vương bình thường rất nhiều, núi Long Hoàng đã trở thành một cối xay máu thịt, đến bây giờ vẫn chưa thể biết được thắng bại!”
Phần lớn Yêu tộc đều ủng hộ Tam Hoàng, không có Yêu tộc nào lại muốn trở thành nô bộc, nhưng mà cường đại đến cảnh giới như của Long Hoàng, đã có thể tự xưng là một tộc đàn, dựa vào hậu duệ long huyết chống lại hàng tỉ hung thú.